Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 146






Lời này vừa dứt, Lạc Vũ chỉ thấy một bóng đen lướt qua, sau đó lại tận mắt thấy Lê Tiếu nhẹ nhàng tung người lên, một chân đạp đầu gối phải của gã đàn ông, chân kia nâng đầu gối thúc mạnh vào cằm đối phương.
Tàn nhẫn cỡ nào?
Lực tung ra đủ để gã này hộc máu, dường như đã cắn nát đầu lưỡi.
Một chiêu này khiến Lạc Vũ cảm thấy máu toàn thân đông lại.
Thậm chí cô ta còn chưa phản ứng kịp, thì mọi người đã dừng tay.
Còn về nguyên nhân dừng tay...
Lê Tiếu đang cầm con dao găm kia kề trên cổ gã đàn ông.
Lạc Vũ ngẩn người, cứng đờ nhìn bả vai mình.

Quả nhiên...!dao gắm đã biến mất.
F*ck!
Cô ta rút dao gắm khỏi bả vai cô lúc nào thế?
Sao không có cảm giác gì?
Lúc này, miệng gã kia vẫn còn đang trào máu, mắt đỏ ngầu, trên cổ họng yếu ớt là dao găm lạnh lẽo, khiến gã không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lê Tiếu cầm dao găm hơi dùng sức, lưỡi dao sắc bén lập tức rạch trên da gã: “Đánh nữa không?"

Cô nàng xinh đẹp như vậy, sao mà vừa ra tay đã đòi mạng thế?
Yết hầu gã lên xuống, hơi thở cũng nhẹ đi, đây là lần thứ hai gã thua trong tay phụ nữ, lần đầu là Lạc Vũ.
"Cô em à, biết tôi là ai không?"
Dù nói không mạch lạc nhưng gã vẫn lên giọng uy hiếp.
Lê Tiếu nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Người sống hoặc người chết, tự chọn đi."
Gã đàn ông: “?"
Gã không trả lời, như đang nghiền ngẫm dụng ý câu nói này của Lê Tiếu.
Những tên côn đồ còn lại cũng chỉ lấy gã làm đầu, thấy gã bị bắt thì chỉ có thể nôn nóng tại chỗ.
Lê Tiếu ung dung quay đầu nhìn Lạc Vũ: “Chân còn chưa gãy, lên xe chờ tôi."
"Cô..."
"Đừng lảm nhảm nữa!" Lê Tiếu quét mắt sắc bén, quát lên.

Lạc Vũ bị thương, nếu còn không đi chỉ có thể liên lụy cô.
Lạc Vũ do dự mãi, cuối cùng cũng đành nhìn chằm chằm đối phương mà lùi ra sau từng bước một.
Lúc này, gã đàn ông thừa dịp Lê Tiếu dòi lực chú ý, chợt nắm cổ tay cô, vừa định ghì cô thì bỗng dưng ngực căng thẳng.

Anh ta nhìn Lê Tiếu nhưng tầm mắt cứng đờ hướng xuống dưới, một khẩu Desert Eagle vàng chói chĩa thẳng vào ngực.
Khoảng cách của hai người rất gần, áo khoác của gã cũng vừa khéo che đi họng súng, người ngoài hoàn toàn không
thấy rốt cuộc cô đang cầm thứ gì.
Lê Tiếu chậm rãi lên nòng súng, nhếch mép gian xảo, nghiêng người về phía trước: “Tối nay, để bọn tôi đi hoặc là...!các người chết chắc."
Uy hiếp mạng người rõ ràng.
Vẻ mặt gã dữ tợn, cơ mặt giần giật: “Cô là ai? Dám dùng súng ở Nam Dương?"
Lê Tiếu chĩa họng súng lên ngực anh ta, cười nhạt: “Người mà các ngươi không thể dây vào, muốn thử không?"
Ai dám thử chứ?
Dù động tác của họ có nhanh đi chăng nữa, cũng nhanh hơn Desert Eagle sao?
Lại còn là Desert Eagle vàng kim, cả thế giới không quá một trăm chiếc.
Gã đằng đằng sát khí trợn mắt nhìn Lê Tiếu, ngông cuồng: “Cô sẽ hồi hận."
"Tôi trả lại nguyên vẹn lời này cho anh!" Vẻ mặt Lê Tiếu thản nhiên, sau đó hướng về phía đám côn đồ: “Bảo họ đi trước, anh ở lại."
Anh ta như ngừng thở: “Cô muốn gì?"
"Cứ làm theo là được, nói lắm thể?" Lê Tiếu chẳng mấy kiên nhẫn.

Thân là lão đại đám côn đồ, nhưng sớm muộn gì gã cũng chết bởi lắm mồm.
Cuối cùng, dù không cam lòng, nhưng vì sống sót, gã không thể không vẫy tay cho thuộc hạ rút hết.
Sau khi ba chiếc xe con rời đi với tốc độ rùa bò, Lê Tiếu thu lại dao găm, hất cằm với gã đàn ông: "Giao điện thoại ra."
"Khốn kiếp..." Còn chưa dứt lời, gã đã thấy tay Lê Tiếu muốn cướp cò, cả người run lên, đành bất đắc dĩ lấy điện thoại trong túi ra đưa cho cô..