Siêu Cấp Cưng Chiều 2

Chương 349




Thương Phù vốn định ngăn anh ta, nhưng Lưu Vân đã chặn cô ta lại.

Khi Thương Tung Hải dẫn cả dòng họ tới trước cửa tòa nhà, đúng lúc chứng kiến một màn này.

Ôn Thời thương tích đầy mình đang bóp cổ Lê Tiếu, còn Thương Phù thì kích động muốn lao tới. Dù ai thấy cảnh này cũng sẽ đưa ra kết luận, bọn họ muốn đả thương Lê Tiếu.

Trong tòa nhà kiểu Âu chật kín người, nhiều người không nhìn thấy chuyện gì xảy ra bên trong phòng khách, bèn nhốn nháo đi vòng qua sân cỏ đến bên cửa sổ gần đó để nhìn vào.

Trong tiếng xì xầm, một tiếng súng bất ngờ vang lên khiến mọi người giật nảy.

Người nổ súng mặc bộ đồng phục màu xanh đặc hữu của cảnh sát Parma, đó là cảnh sát trưởng của Cục Cảnh sát.

Thương Úc đằng đằng sát khí bước tới, đôi mắt sâu đen như mực.

Anh hơi nghiêng đầu, nhìn cánh tay bị trúng đạn của Ôn Thời, bóp lấy miệng vết thương và từ từ siết chặt.

"Aaaaaaa..."

Ôn Thời gào lên đau đớn. Anh ta vốn đã mất hết sức lực, giờ thì xụi lơ dưới đất vì cơn đau tăng lên.

Máu của anh ta chảy dọc bàn tay Thương Úc, nhưng anh vẫn không buông ra, mà ung dung ấn ngón cái vào miệng vết thương. 

Vết thương do đạn bắn vốn đã đau, ngón đòn của Thương Úc lại càng khiến anh ta đau đến run người.

"Thiếu Diễn, đủ rồi." Câu này là Thương Tung Hải nói.

Anh vẫn không buông ra mà kéo Lê Tiếu qua, một tay ôm cô, một tay tiếp tục ấn vào vết thương của Ôn Thời.

Anh đang cho cả dòng họ chứng kiến hậu quả khi động vào chiếc vảy ngược của anh.

Dù người quỳ dưới đất đang rú lên, có người vẫn gọi tên anh ta: Thương Thời.

Thấy Thương Úc vẫn không buông ra, Thương Tung Hải lắc đầu bó tay, rồi nhìn mấy nhân viên phá án ở ngoài cổng: "Các vị vào đi, không biết người mà các vị muốn tìm có phải nó không?"

Nói rồi ông lặng lẽ liếc nhìn Thương Phù. Cô ta run rẩy như đang trong mùa Đông khắc nghiệt.

Mấy người đàn ông mặc vest, mang giày da bước ra từ sau lưng cảnh sát, mặt ai cũng nghiêm túc, thái độ nghiêm cẩn.

Người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất trong số họ gật nhẹ với Thương Tung Hải: "Đúng là cô ta, ông Thương."

"Ừ, vậy các người đưa nó đi đi." Ông không thèm hỏi câu nào, vung tay, ý bảo bọn họ bắt người.

Dù sợ hãi, nhưng Thương Phù không biết lai lịch của bọn họ.

Cô ta nhìn ra ngoài tòa nhà, sợ hãi gọi: "Cô Út..."

"Cô ta không đến đâu, muốn gì thì cháu nói thẳng ở đây đi."

Thương Quỳnh Anh không đến, tin này khiến Thương Phù cảm thấy căng thẳng, bắt đầu hoảng loạn: "Tại sao các người lại bắt tôi?"

Thương Tung Hải chắp tay đứng trong phòng khách, nhìn người đàn ông trung niên. Ông ta ngầm hiểu, gật đầu bước đến, nói thẳng: "Cô Thương Phù, tôi đến từ Cục quản lý công nghiệp tài chính. Hai vị bên kia lần lượt là từ Ủy ban giám sát công ty niêm yết và Ủy ban chứng khoán & giao dịch. Hiện chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng cho thấy cô đang lén lút giao dịch tiền ảo ICO, bị nghi ngờ là lừa đảo và buôn bán chứng khoán. Mời cô theo chúng tôi về cục để phối hợp điều tra."

Ông ta nói một cách dứt khoát và mạnh mẽ. Thương Phù ngây người hồi lâu mới vô thức lắc đầu: "Không có, tôi không có lừa đảo."

"Năm ngoái, chính sách "Chứng khoán Parma đã tuyên bố Parma tạm dừng kinh doanh tiền ảo ICO. Tài khoản giao dịch của cô đã bị khóa, trong đó có lịch sử giao dịch tiền ảo số lượng lớn. Cô còn muốn giảo biện sao?"

Cô ta lảo đảo như bị sét đánh, vừa sợ hãi vừa mờ mịt.

Sao lại nhanh như vậy?

Đương nhiên là cô ta biết Ủy ban chứng khoán đang nghiêm trị tiền ảo, nhưng lâu nay, các cơ quan quản lý chưa bao giờ thật sự ra tay, sao lần này lại họa giáng xuống đầu cô ta?

Người của Ủy ban không cho cô ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, tiến tới muốn đưa cô ta đi.

Cô ta giãy giụa mấy lần, rồi sực nhớ đến tin nhắn của Lê Tiếu. Cô ta hét khản giọng: "Lê Tiếu, là mày, có phải mày hãm hại tao không?"

Được Thương Úc ôm trong lòng, Lê Tiếu khẽ cựa quậy, anh hơi nới lỏng tay. Cô liếc nhìn cô ta rồi vẫy tay: "Chị Cả Thương, hẹn gặp lại." Không gặp nữa cũng được.

Tiền ảo của Thương Phù bị nghi ngờ vượt quá một trăm triệu tệ. Theo pháp luật của Parma, cô ta sẽ bị kết án ít nhất 20 đến 30 năm.

Bạn thấy đấy, mặc dù lấy đi bát cơm của chị ta, nhưng cô đã trải tốt lối ra nửa đời sau chị ta rồi.

Lê Tiếu cảm thấy mình rất từ bi hỉ xả. 

Thương Phù bị nhân viên Ủy ban và cảnh sát cưỡng chế đưa đi. Còn Thương Quỳnh Anh từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.

Nghe nói là bà ta khó chịu trong người, nhưng mọi người ở đây đều biết bà ta đang bo bo giữ mình, Thương Phù trở thành con rơi.

Lúc này, một cảnh sát trung niên đi thẳng tới chỗ Ôn Thời.

Ông ta muốn đeo còng tay cho anh ta, nhưng ngại Thương Úc vẫn còn bóp chặt, nên đành cười ngượng nói: "Cậu Thương, cậu xem..." Có thể buông tay ra không?

Mắt anh sâu không thấy đáy, lại tiếp tục ấn ngón cái vào vết thương của Ôn Thời.

Người khác có thể không thấy, nhưng Lê Tiếu thấy rất rõ. Qua lực ấn của anh, sợ rằng sau này cánh tay của Ôn Thời sẽ tàn phế.

Cô không hề có lòng thông cảm, nhưng vẫn khẽ kéo tay Thương Úc.

Anh lập tức nới lỏng tay.

Nhân viên cảnh sát: "..."

Lê Tiếu im lặng cầm lấy khăn ướt, bắt đầu lau vết máu dính ở cổ tay cho anh.

Thương Tung Hải liếc nhìn Ôn Thời, sau đó nhìn qua nhân viên cảnh sát: "Cảnh sát trưởng Mạc, cậu ta bị làm sao vậy?"

Ông ta nhét súng vào lại bao đựng súng, khách sáo giải thích: "Chúng tôi được báo rằng cậu ta dính líu đến một vụ bắt cóc xuyên quốc gia và làm giả tài liệu. Lẽ ra phải đưa cậu ta về để tìm hiểu tình hình trước, nhưng... ông cũng thấy đấy, vừa rồi nếu chúng tôi đến chậm một bước, e rằng cô gái này đã bị cậu ta ra tay hiểm độc. Tình tiết vô cùng nguy hiểm, phải xử phạt đến mấy tội."

Thương Tung Hải thở dài rồi phất tay: "Vâng, vậy làm phiền ông."

"Ông Thương, chúng tôi sẽ đưa cậu ta đi, tình hình kết án sau này..."

Nếu Thương thị muốn nhúng tay vào e rằng không dễ chơi.

Trước sự thăm dò của cảnh sát trưởng, Thương Tung Hải đẩy gọng kính: "Các ông cứ chấp hành theo quy định."

Ôn Thời đã đau đến mức gần như ngất đi, nghe thấy câu này thì đau khổ nhắm mắt lại.

Kết cục chẳng nhận được gì, đã thế anh ta còn mất hết tất cả.

Ngay lúc anh ta bị cảnh sát còng tay và chuẩn bị đưa đi, Lê Tiếu đang lau máu cho Thương Úc đột nhiên gọi anh ta lại.

Cô nhét khăn ướt vào tay Thương Úc, đi đến trước mặt Ôn Thời.

Hai người đã từng có quen biết, bây giờ chỉ còn đầy sự toan tính.

Cô không hề sợ hãi nhìn anh ta, lau máu dính trên đầu ngón tay, nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: "Nể tình chúng ta từng quen biết, tôi cho anh biết một sự thật. Năm đó, người hại chết ba mẹ anh thật ra là dòng thứ mười một. Hãy tin tôi, chờ anh bị kết án, tôi sẽ cho người mang tài liệu chi tiết về vụ án năm đó vào trại cho anh xem. Biết vì sao bây giờ tôi mới nói chuyện này cho anh biết không? Ai bảo anh bắt cóc Đường Dực Đình. Cho nên, Ôn Thời à, quà đáp lễ tôi tặng anh, chính là... cho anh biết anh đã hận sai người, nhưng nửa đời sau chỉ có thể hối hận trong tù."