Say Mộng Giang Sơn

Chương 38: Địa đầu xà




Bốn bề núi non lượn lờ xanh, hồ Tam Xuyên sâu rộng gợn sóng.



Gió xuân không thấy được ý hưng vong



Sắc cây cỏ vẫn phủ đầy cổ thành



Khói buồn mưa rít nại hoa sinh, cung khuyết trâm cư đế thành cũ.



Nếu hỏi chuyện hưng phế cổ kim, mời quân tử chỉ cần nhìn thành Lạc Dương.



Muốn biết Lạc Dương thịnh hay suy, chỉ cần nhìn đường phố là biết.



Đường phố lúc này, vô cùng sầm uất.



Phiến đá màu xanh đen bằng phẳng trải thành một bình diện rộng lớn, khiến tầm nhìn của con người mở ra như nước trút đổ.



Xa xa, mái hiên đen, những cây cột trụ màu son, những tường thành màu vàng, kết thành một hình ảnh ngắn gọn mà điêu luyện, trang nghiêm mà long trọng, vô cùng tráng lệ. đó là cánh cửa thành nguy nga đồ sộ.



Cái bệ cao lớn, ba cổng ra vào, hành lang đông tây, những chỗ khuyết đông tây và hai bên đường cái, những hành lang nối tiếp nhau như thanh thước cuộn, tiến vào cánh cổng trang nghiêm khí thế ngùn ngụt đó, trước mặt là một con đường lớn rộng 150 mét, dài đến bốn cây số- đường lớn nơi đóng đô.



Đường lớn nơi lập đô thẳng tắp như một thanh kiếm sắc, mũi kiếm hướng ra ngoài, trực chỉ Long Môn Y Khuyết, con đường lớn dài bốn cây số giống như mũi kiếm thẳng tắp, lưỡi kiếm chính là cửa chính hoàng cung đến Thiên Môn, chuôi kiếm là đường trung trực của Minh Đường và Thiên Đường… những tòa cung điện to lớn đứng sừng sững trong hoàng cung trên đường trung trực đó.



Trong Minh Đường, là một tòa tượng phật bằng gỗ to lớn, mạ vàng dát ngọc, lộng lẫy vô cùng, đại phật nhón ngón tay, cho dù là phía trên ngón tay út hơi vểnh lên cũng đủ chỗ đứng cho mười thanh niên trai tráng, bức tượng phật khổng lồ này lấy hình tượng thời Võ hậu làm mẫu chế tác, gương mặt mang nụ cười từ bi, từ trên cao nhìn từng dòng người đi từ cửa thành vào đường lớn trong thành.



Cửa thành khí thế vô song và con đường bằng phẳng rộng rãi này, được xây dựng vào thời kì đầu nhà Tùy lập đại nghiệp. Tùy Dương đế Dương Quảng là vị đế vương đầu tiên đi qua con đường này, vậy mà hôm nay, con đường này là công trình kiến trúc to lớn tập trung vô số sức người sức của xây dựng mà thành , vẫn phát huy được vai trò của nó.



Dân lao động, văn nhân sĩ tử, Hồ thương buôn bán, qua lại không ngớt, xe lừa xe ngựa, lạc đà Tây Vực cùng tạo thành cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh. Mặt đất đá cứng rắn vì bị ma sát, đè nén trong suốt thời gian dài, cúi đầu nhìn xuống sẽ nhìn thấy những dấu chân mờ nhạt trên mặt.



Bạn có thể tưởng tượng vừa mới kết hôn mấy tháng đã phải rời xa quê hương đến nơi đất khách quê người làm ăn, chuyến đi này dù mười năm không quay lại, đợi đến khi con cái trưởng thành nên người, khi gặp nó nơi đất khách, trước khi chưa biết tên họ của nhau, lại có thể không biết nhau?





Ở cái thời đại này, còn có chuyện như thế này.



Bạn có thể tưởng tượng một người cùng một tiểu thương nhân đi làm ăn, một xu cũng không lấy, tận tâm giúp đỡ, trung thành bảo vệ, trước sau như một, cho đến khi tiểu thương nhân đó trở thành đại thương nhân giàu có của nước địch, lúc này mới tuân theo ước định, chia cho bạn một phần số tài sản, từ chỗ một xu không có, xoay người một cái thì trở thành một thương gia giàu có một vùng, lại tiếp tục con đường của ông chủ sao?



Ở cái thời này thì lại có chuyện như thế.



Bạn có thể tưởng tượng, cái kiểu ước định căn bản là không có khế ước chính phủ này, những người công thành danh toại tuyệt đối không hủy bỏ giao ước trước, khất nợ tiền công của hắn, hắn cũng tuyệt đối không giữa đường lấy lời ra dụ, bán đứng người chủ mà hắn đi theo, ước định dài mấy chục năm này, lại có thể chỉ dựa vào một chữ tín thôi sao?



Ở cái thời đại này, có chuyện như vậy.



Nhờ một người bán hàng nghèo rớt mồng tơi, rao bán một tấm ngọc thạch quý hiếm trên phố , ghi giá một vạn lại không có người hỏi thăm, kết quả là chợt có một biết hàng trông thấy, lại giận tím mặt, nói hắn giá thấp như thế, làm ô báu vật như thế, phải ép hắn tăng giá lên một nghìn vạn mới bằng lòng mua sao?



Ở cái thời đại này, còn có chuyện như vậy.



Đây là một niên đại đầy những chuyện kì dị!



Tướng soái truyền kỳ, chính khách truyền kỳ, du hiệp truyền kỳ, thi nhân truyền kỳ, nữ nhân truyền kỳ...



Những loại ở trên đều thuộc loại Đại Đường thương nhân truyền kì.



Bây giờ, Thiên Ái Nô lại lắc mình biến một cái, trở thành một thiên kim Tây Vực giàu có.



Mà Dương Phàm lại lắc mình biến một cái trở thành một tên hầu trung thành nhất bên cạnh cô.



Thiếu nữ Tây Vực giàu có vô cùng Thiên Ái Nô và tên hầu trung thành Dương Phàm, lúc này đang đứng trên con đường lớn phồn hoa nhất thành Lạc Dương.



Con đường lớn này, người đi như dệt cửi, mỗi con người đi trên con đường lớn này, hoặc vào hoặc ra, đều đang tìm kiếm cơ hội cho cuộc đời mình, tranh thủ phú quý công danh, thể hiện chí hướng một đời.




Bất kể là quan lại quyền quý, vương tôn quý tử, hay là người có địa vị thấp trong xã hội, trẻ ăn mày cu-li, đều đang đi trên con đường cái này, sau đó chia ra đi vào khu nhà cao cấp hay đi vào khu phòng ốc sơ sài ở hai phía của phường, dù cùng đi dưới một bầu trời nhưng mỗi người lại bước vào một cuộc đời riêng.



Ở trong này, một người Ba Tư mắt xanh tóc đỏ, dáng hình thô kệch, ăn mặc quê mùa, dắt theo một con lạc đà, có thể là một thương nhân giàu có, một văn nhân thi sĩ thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, phe phẩy cái quạt lông; có thể là một tay trộm tài nghệ cao siêu, diệu thủ; một ông già đầu tóc bạc phơ, run rẩy chống gậy mà đi, cũng có thể là một hiệp khách quy ẩn tuổi già.



Trên đường không được phép buôn bán, nhưng những tiểu thương lưu động thì chỗ nào cũng có lợi, lợi dụng những nhóm người đi lại không ngớt, trên con đường dài gần bốn cây số này, và các ngõ nhỏ phố lớn bốn phương thông suốt cùng những nhóm công nhân trốn tránh ẩn nấp.



Thiên Ái Nô đầu đội mũ điêu hồ, sợi rủ xuống che mặt, thướt tha. Tuy người khác nhìn không thấy dung mạo cô, nhưng chỉ nhìn cách đi đứng đó, cử chỉ đó thì rõ ràng là xuất thân nhà đại phú, thiên kim quý tộc được hun đúc từ nhỏ, ung dung tao nhã, cao cao tại thượng.



Dương Phàm bây giờ đã không còn chút hoài nghi gì, cô ta có bản lĩnh giả rồng giống rồng, giả hổ giống hổ.



Thiên Ái Nô nhíu mày nói:



- Việc chúng ta phải làm bây giờ là mua đủ toàn bộ những thứ mà một thiên kim tiểu thư hậu duệ quý tộc nên có bao gồm trang phục và đạo cụ, nhà đẹp, khinh xa, nữ tì, nam bộc. Muốn mua được những thứ này cần có một người môi giới, ngươi đưa ta đến chỗ này làm cái gì?



Dương Phàm khẽ mỉm cười nói:



- Nếu luận về bày mưu tính kế, ta không bằng cô, nhưng dù sao cũng ở Lạc Dương lâu như thế rồi, cũng coi như sành sỏi chỗ này, nói đến con đường trong đây, thì cô không bằng ta, tìm người môi giới à? Người môi giới phải xem người mua thân phận đấy, thử hỏi, thân phận của cô có thể gặp người? Hay là thân phận một tên phường đinh như ta có thể gặp người?




Người môi giới tuy là người mối lái giúp giới thiệu thuê nhà, liên hệ mua bán nô bộc, nhà ở cũng như các loại đồ dùng gia đình, nhưng bọn họ đảm nhiệm quả thực không nhỏ, ví dụ như, sĩ nông công thương là tầng lớp lương dân, lương dân không thể mua làm gia nô được, cho dù là họ có tự nguyện cũng không thể. Nếu như người môi giới nhầm lương dân thành kẻ ti tiện đem bán cho người ta, một khi sự việc bị phát giác, quan phủ truy cứu tới, là bọn họ phải chịu trách nhiệm.



Người môi giới còn phải chịu trách nhiệm kiểm tra thân phận của người thuê người, có người tự bán thân chỉ để trà trộn vào những nhà giàu có, đợi khi vào được rồi, liền trộm của cải rồi chạy trốn mất dạng, một khi sự việc như vậy xảy ra, cũng phải truy cứu trách nhiệm của người môi giới. Ngoài ra, người mua có đủ tư cách sai khiến nô bộc hay không, có thể sai sử dụng mấy nô bộc, đó đều là quy định, vì thế người môi giới bắt buộc phải hiểu rõ cả bên mua lẫn bên bán.



Thân phận của hai người bây giờ tất nhiên là không thể nói cho người môi giới biết rồi, Thiên Ái Nô không cần phải nói, thân phận đó của cô không thể gặp người. Dương Phàm bây giờ tuy có thân phận đường hoàng, nhưng cái thân phận đó lại là một tên phường đinh phường Tu Văn, đột nhiên biến thành gia nô một nhà quyền quý, người môi giới đều là người giao tiếp quảng rộng, sao không thể sinh nghi?



Thiên Ái Nô nghe một hồi, nói:



- Đây cũng là một vấn đề, nhưng mà…lẽ nào chúng ta phải tìm hỏi từng người một trên phố sao, hỏi xem họ có đồng ý cho chúng ta thuê hay không à?




Dương Phàm nhìn đám người hối hả trên đường, vui mừng nói:



-Dây là chính là bản lãnh của địa đầu xà (tên đầu sỏ), đi theo ta.



Buông mũ điêu hồ xuống, Thiên Ái Nô khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, nhẹ nhàng bước lên, đuổi kịp Dương Phàm.



Hai bên đường đô rộng lớn, đầy những cây hòe cây đu cao lớn, con cháu một số quan thị chính nay đào cây, mai trồng cây, hôm sau nữa lại đào, dấu diếm ham muốn cá nhân. Như vậy, hành vi làm đi làm lại không giống nhau, cây hòe này trồng xuống từ thời Đại Tùy vẫn chưa từng bị động đến, vì thế cao to, rậm rạp. cành nhánh đan xen vào nhau, vừa nhìn đã có một ý vị cổ xưa.



Ở đây ngoài những người tản bộ vào buổi sáng ra, dường như ít có người tiếp cận. Đằng sau gốc hòe đó là một cống thoát nước vừa sâu vừa rộng, phía sau cống thoát nước là một bức tường phường cao gần một trượng, phía trong chính là một cái phường ngay ngắn rồi.



Thiên Ái Nô đi theo Dương Phàm đến dưới tàng cây, bất ngờ phát hiện, trên bức tường phường cao to đó lại loạn bôi loạn vẽ rất nhiều chữ. Người viết chữ ở chỗ này không thể là ai đó đến chỗ này du lãm, mà là một số áp phích nhỏ đặc sắc.



“Huyền không xem nhà, lục nhâm đoạn cát hung, sờ xương đoán mệnh, khúc uốn thứ ba ngã tư đường lớn phường sùng chính, Lưu mù!”



“Xuân chơi thu săn, mở tiệc chiêu đãi, sao không thể có giai nhân bầu bạn? Hương Ngưng cô nương nhà thứ hai phường Thập Tự Bắc, dịu dàng, biết phổ nhạc thơ, biết chăm sóc gia đình, một cô gái đẹp sợ gì lang quân như sói, không đến hừng đông không dậy.”



“Ngày đông giá rét đến, lạnh không chịu được, than củi thượng hạng dọa người, trong ngõ bảy hẻm hai phường Lý Nhân , giá cả hợp lý, chất than tốt…”



Bức tường phường dài gần bốn cây số, trở thành một bức biển quảng cáo hai mặt to lớn, thẳng đường đi tiếp, trên mặt viết đủ loại , nội dung không có gì không có, gần như bạn muốn tìm được tất cả mọi dịch vụ, đều có thể tìm thấy ở đây.



Thiên Ái Nô thấy thế là đủ rồi.



Dương Phàm thẳng đường đi, tay trái cầm một tờ giấy, tay phải cầm một mẩu than củi, sao chép những thứ hắn muốn, bỗng nhiên, một bức quảng cáo đập vào mắt, Dương Phàm xem qua, tức khắc quýnh lên:



“Hiền thê của ta, vô cớ biến mất, tuổi mới 16, tên là Tiểu Mẫn, mặt đen mồm to, răng nhô mắt chột, nếu có ai tìm được, thưởng hai trăm tiền, tuyệt đối không nuốt lời, người lập: Tiêu Thiên Nguyệt ba cây đu lớn khúc cua thứ ba ngã tư đường lớn phía đông phường Tu Văn.”