Say Em Quên Lối Về

Chương 48: Sự thật.




Róc rách... róc rách...

Tiếng nước chảy vang lên, tựa như một bản nhạc nhẹ nhàng thấm sâu vào trái tim con người.

Sau một trận hoan ái kịch liệt, Mạc Đình Cảnh ôm Bối Mạt vào phòng tắm, cùng cô ngồi trong một bồn nước ấm, đắm mình trong cảm giác thư thái khó tả.

“Chú...”

Thịch!

Trái tim hắn bỗng đập lệch nhịp. Cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc đột nhiên tràn về. Lần cuối Bối Mạt gọi hắn một tiếng “chú” là một năm bốn tháng trước. Còn, lần đầu cô gọi hắn là khi...

...

Mười một năm trước.

Hắn hai mươi tuổi, còn cô mới tám tuổi.

Lần đầu tiên hắn gặp cô là tại buổi lễ kỉ niệm hai mươi lăm năm ngày thành lập Mạc thị. Ấn tượng duy nhất hắn có, rằng cô là một cô bé bụ bẫm, đáng yêu lại ưa nhìn.

Cô không giống với đám trẻ con phiền phức, ồn ào khiến hắn đau đầu đến độ cảm thấy chán ghét. Yên tĩnh đến lạ kì. Điều này khiến hắn nảy sinh hứng thú.

Mạc Đình Cảnh rời xa chốn náo nhiệt, rảo bước đến gần Bối Mạt. Hết sức tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, hắn quay sang nhìn cô, nhẹ giọng: “Cha mẹ nhóc đâu?”

“Không phải nhóc.” Cô bé nào đó chau mày, giở thói bà cụ non: “Mạt Mạt đã tám tuổi rồi!”

Dứt lời, bé con lập tức giơ ra tám ngón tay, khẳng định bản thân không hề nói dối. Đồng thời cũng muốn hắn xin lỗi và rút lại lời nói khiếm nhã ban nãy của mình.

Mạc Đình Cảnh bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Toàn thân hắn khẽ run rẩy, vừa nhìn là biết hắn đang cố nén tiếng cười. Đột nhiên, hắn cảm thấy bé con trước mặt đáng yêu vô cùng.

“Tám tuổi vẫn là nhóc con, bé à.”

Bối Mạt trưng ra bộ mặt đầy bất mãn. Cô nhảy từ trên ghế sofa xuống đất, trừng mắt lườm hắn. Môi mỏng khẽ chu ra.

“Đồ chú già!”

“Già?”

Hắn chau mày, nhìn chằm chằm bé con bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Đột nhiên, hắn cảm thấy bé gái này hết đáng yêu rồi. Đáng ghét c.hết đi được!

Hắn mới bao nhiêu tuổi chứ?

Hai mươi!

Hắn mới trải qua hai mươi cái nồi bánh chưng thôi, rõ ràng còn là một thanh niên trẻ khỏe, đẹp trai, gái theo nườm nượp cơ mà.

Hắn hừ lạnh, bắt chéo chân, nhàn rỗi ngồi đôi co với một bé gái xa lạ: “Tôi mới hai mươi tuổi, chưa già. Ngoan, gọi 'anh' đi. Anh trai mua kẹo cho bé.”

“Đã ghi âm toàn bộ.” Bối Mạt cầm điện thoại, đung đưa trước mặt hắn. Khóe miệng khẽ cong lên, đắc ý cười cười: “Ba ba nói, dụ dỗ trẻ nhỏ sẽ phải đi t.ù. Chú vừa già vừa xấu, lại dụ dỗ trẻ em, chắc chắn là 'tù mọt gông rồi' nhé!”

Sau đó, quả thật có một chiếc xe cảnh sát đến Mạc thị, “giải quyết” hắn ngay tại hiện trường xảy ra vụ dụ dỗ trẻ nhỏ trắng trợn. Cũng từ vụ lùm xùm ấy, hai nhà Bối - Mạc dần trở nên thân thiết, giao hảo cho đến tận hiện tại.

...

Mạc Đình Cảnh nhớ lại chuyện quá khứ, bỗng nhiên cảm thấy vừa hoài niệm lại vừa buồn cười. Cô bé ngày nào vẫn một mực khẳng định bản thân lớn rồi, không phải nhóc con, hiện tại lại trở thành “em bé” của cuộc đời hắn.

Bối Mạt ngả lưng, dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định nói ra tiếng lòng bản thân cất giấu đã lâu. Cô nhắm mắt, môi mỏng mấp máy.

“Cảnh, thật ra... em đã thích anh, thích rất rất lâu rồi. Khi ấy, em còn quá nhỏ, không dám thổ lộ tình cảm, chỉ có thể hèn nhát đứng sau lưng anh, thích anh một cách thầm lặng. Mỗi lần thấy anh khoe bạn gái mới với em, em đều cố nén đau lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười hoàn hảo nhất.” Bối Mạt hít sâu một hơi, giọng nói trở nên nghẹn ngào, xen lẫn ủy khuất tích tụ đã nhiều năm: “Năm mười bảy tuổi, em cuối cùng cũng chịu không nổi nữa. Em nói với cha, mong ông ấy hiểu cho em. Cuối cùng, em chuyển đến nhà anh, theo đuổi anh.”

Cô chuyển đến nhà hắn, mất bao công sức mới giăng ra được chiếc lưới hoàn hảo, khiến hắn từ từ sa lưới, khiến hắn có vùng vẫy kịch liệt đến đâu cũng không thể thoát ra được.

Mạc Đình Cảnh nghe xong liền ôm chặt lấy thắt lưng Bối Mạt. Hắn ôm cô rời khỏi bồn tắm nước đã dần mất đi hơi nóng, chậm rãi đi đến bên giường.

Đặt cô xuống giường, hắn hôn lên má cô, cưng chiều nói: “Cho nên, anh mới là con mồi trong trò chơi tình ái này?”

“Anh không giận vì em lừa anh sao?”

“Giận? Không thể. Anh yêu em nhiều đến mức chẳng thể nổi giận với em nữa rồi.”

Yêu nhiều đến mức sẵn sàng dung túng cho mọi sự trẻ con, mọi lỗi lầm của cô!