Say Em Quên Lối Về

Chương 35: M.ang th.ai!




“Phải đ.iên, phải b.iến th.ái, phải m.ất d.ạy, phải đẹp trai, phải nhiều t.iền.” Bối Mạt nói một tràng dài, sau đó liền chốt hạ: “Cuối cùng, quan trọng nhất, phải già hơn tôi mười hai tuổi!”

Bối Mạt vừa dứt lời, vị giám đốc nào đó đã lập tức đứng hình. Anh ta không thể nào tiếp tục duy trì nụ cười treo trên mặt được nữa, đứng chôn chân tại chỗ. Cơ mặt thỉnh thoảng lại giật giật một cái.

Gu bạn trai này... hình như hơi mặn mòi quá rồi.

Đẹp như vậy mà lại bị đ.iên!

Chậc chậc.

Vị giám đốc thầm than một tiếng, hình tượng xinh đẹp của cô trong lòng anh ta nhanh chóng vỡ “răng rắc“. Mối tình đầu chưa kịp chớm nở thì đã phải kết thúc một cách đầy cảm lạnh.

Anh ta chậm rãi nở nụ cười gượng gạo, nói thêm với Bối Mạt đôi ba câu rồi cũng nhanh chóng rời đi.

Sau vụ tỏ tình đầy “cảm động” hôm đó, Bối Mạt chính thức được người trong công ty đặt cho một biệt danh mới: bông hồng đ.iên. Trước những lời đàm tiếu qua loa, linh tinh, cô thậm chí còn không để lọt tai, chú tâm vào sự nghiệp làm giàu của mình.

...

“Bé ơi bé.”

“Anh kh.ùng đ.iên đủ chưa?”

Bối Mạt lập tức lùi lại, kéo dài khoảng cách cả thước với Bối Dực. Cô nhăn nhó, da gà da vịt đều nổi lên, tặng cho anh cái nhìn đầy khinh thường, ghét bỏ lên tiếng.

“Sáng nay anh quên uống thuốc phải không?”

“Ơ, anh thấy gọi vậy dễ thương lắm mà.”

Bối Mạt: “...”

Dễ thương cái rắm!

Dễ sợ thì đúng hơn đó!

Cô thở dài bất đắc dĩ. Chả là thời gian gần đây, Bối Dực, người mới trở thành giáo viên cấp ba, đã vô tình cảm nắng một cô học trò nhỏ. Người đàn ông hơn hai mươi cái xuân xanh lần đầu bị tình yêu quật ngã, cho nên Bối Mạt hoài nghi nhân sinh: có phải não anh cũng chập mạch rồi không?

“Bé nè, anh muốn hỏi một chuyện.”

Bối Mạt nhận mệnh, quyết định không truy cứu cách xưng hô rùng rợn của ai đó nữa: “Chuyện gì ạ?”

Bối Dực thẹn đến mức khuôn mặt điển trai đỏ ửng. Anh quay mặt sang hướng khác, khẽ ho rồi phun ra một loạt câu hỏi khó đỡ:

“Con gái bọn em nói “bà dì cả ghé thăm” là như thế nào?”

“Tại sao đôi khi em lại dùng “bỉm” vậy?”

“Em cảm thấy loại “bỉm” nào là tốt nhất trên thị trường hiện nay?”

“...”

Chát!

...

Một lát sau.

Bối Mạt sau khi phổ cập kiến thức về kì kinh nguyệt của phái nữ cho Bối Dực cũng lập tức trở về phòng. Cô sợ bản thân nếu ở lại thêm vài phút nữa sẽ nhịn không nổi mà tặng anh thêm một cái bạt tai nữa.

Trở về phòng, lấy lại bình tĩnh, Bối Mạt tựa lên cánh cửa, lúc này mới ý thức được bản thân đã chậm kinh gần một tuần rồi. Cô là người có chu kì kinh nguyệt ổn định, đều đặn, cho nên việc chậm kinh thật sự đã làm cô hoài nghi.

“Không lẽ... mình m.ang th.ai rồi?”

Bối Mạt giật mình với lời bản thân vừa vô tình thốt ra. Cô hoảng loạn, nhanh chóng chạy vụt khỏi phòng, lao ra khỏi nhà mặc cho anh trai gọi lại.

Không được!

Cô phải xác nhận chính xác chuyện này!

Và rồi, ngay trong ngày hôm đó, Bối Mạt cuối cùng cũng phát hiện ra, ngay trong bụng mình đang ẩn chứa một sinh linh nhỏ sắp chào đời.

...

“Đình Cảnh, em có th.ai rồi!”

Bối Mạt căng thẳng nói từng chữ chậm rãi. Cô căng thẳng đến mức siết chặt lấy điện thoại trên tay. Toàn thân thỉnh thoảng lại run nhẹ.

Cô m.ang th.ai, m.ang th.ai đứa con của hắn và cô rồi. Liệu hắn sẽ có cảm giác gì đây?

Đầu dây bên kia, Mạc Đình Cảnh đang tổ chức cuộc họp quan trọng với cổ đông thì bất ngờ nhận được điện thoại của Bối Mạt. Hắn muốn cho cả thế giới biết bản thân là hoa đã có chủ nên chẳng ngại ngần bật loa ngoài. Nào ngờ, lời đầu tiên cô nói ra lại khiến hắn ch.ết lặng.

Cuống cuồng cầm lấy điện thoại, hắn tắt loa ngoài đi, hoảng hốt phun ra một loạt câu hỏi:

“Em... em bị ốm sao?”

“Hay là đầu bị đập vào đâu rồi?”

“Anh thừa nhận “nòng nọc” của mình rất ưu việt, nhưng em cũng không nên nhớ “cây xúc xích” hảo hạng mà rớt mất liêm sỉ nha.”

“...”

Rốt cuộc ai mới là người rớt mất liêm sỉ đây?

Bối Mạt thở dài một cái, không nói hai lời liền gửi kết quả đã kiểm tra qua cho hắn. Nhìn thấy hắn đã xem tin nhắn, cô mới lên tiếng nói tiếp:

“Em tính ngày mai tan làm sẽ đi khám bác sĩ.”

Đi làm?

M.ang th.ai vẫn phải đi làm?

Người phụ nữ của hắn từ khi nào phải đày đọa bản thân thế chứ?

Hơn nữa, nếu hắn nhớ không nhầm, hình như thai nhi được khoảng 10 tuần là có thể xác định giới tính rồi. Nếu chẳng may là con trai...

Cạch.

Tút tút--

Mạc Đình Cảnh không chút do dự cúp máy, vội vội vàng vàng cầm lấy áo vest vắt trên ghế, nhanh chóng rời khỏi phòng họp.

“Khoan đã! Ngài đi đâu vậy? Cuộc họp vẫn chưa kết thúc mà!”

“Họp cái rắm ấy!” Hắn không quay đầu, chỉ tức giận nói vọng lại phía sau: “Ông đây phải đến bên vợ. Tiện thể... dạy dỗ “tiểu tam” nữa!”