Say Em Quên Lối Về

Chương 29: Nắm tay sẽ m.ang th.ai!




'Mạt Mạt, anh thương em đến già. Cho nên...”

Bàn tay hư hỏng của hắn luồn vào bên trong chiếc váy đen tuyền trên người cô, chậm rãi xoa nắn bắp đùi non mềm khiến cô giật nảy một cái.

“Cho nên, hôm nay, hiện tại, lúc này, anh sẽ tha em đến giường!”

“Dạ?”

Bối Mạt ngẩn người, chưa kịp tiêu hóa lời nói mờ ám nào đó thì đầu óc đã được một hồi quay cuồng. Đến khi ổn định lại, Mạc Đình Cảnh đã hoàn toàn đè lên thân thể nhỏ bé của cô, kiểm soát triệt để.

Hắn liếm môi, để lộ ra dáng vẻ đầy b.iến th.ái, lưu manh trước mặt cô. Bối Mạt nhìn một màn này, hơi mất tự nhiên nhíu nhíu chân mày. Cô thấp giọng nhắc nhở:

“Anh... anh ơi... nặng quá, em chịu không được...”

Vừa nói, Bối Mạt vừa chống tay lên khuôn ngực Mạc Đình Cảnh, cố gắng đẩy hắn ra. Thế nhưng, cơ thể cao gầy của hắn giống như một ngọn núi vững chãi, có đẩy thế nào cũng vô tác dụng.

Mạc Đình Cảnh cười một tiếng, sau đó liền nắm lấy tay Bối Mạt, lần nữa đặt lên một nụ hôn.

Lần này, cơ thể Bối Mạt bỗng có phản ứng mãnh liệt hệt như có một dòng điện chạy qua. Trực giác nhạy bén của phụ nữ réo lên hồi chuông cảnh báo, kêu cô mau chóng tránh xa hắn ra.

Bối Mạt rụt tay lại, trong bụng đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô nhăn mày, dùng toàn bộ sức lực đẩy hắn ra.

“Buồn nôn quá... anh, anh tránh ra đi...”

Trong tình cảnh này mà cô bỗng thấy buồn nôn, Mạc Đình Cảnh vừa nghe xong đã tin chắc đây là một lời nói dối nên chẳng những không tránh ra, ngược lại còn được nước lấn tới.

Hắn cong môi, vẽ nên một nụ cười đẹp đẽ, trêu chọc cô gái trước thân: “Bé cưng, miệng đời có câu “nắm tay sẽ m.ang th.ai”, xem ra nó linh nghiệm rồi!”

“Ư...”

Bối Mạt đập đập lên lồng ngực hắn, mong muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Song, rốt cuộc cô cũng không thể nhịn được nữa, trực tiếp nôn thốc nôn tháo lên người hắn.

Mạc Đình Cảnh: “...”

Hắn ngơ ngác, ngỡ ngàng, đứng hình trong chốc lát. Toàn thân lập tức hóa đá. Vậy ra... cô không hề lừa gạt hắn, chỉ là hắn không tin cô mà thôi.

Người ta m.ang th.ai thì sẽ sinh ra một đứa trẻ trắng trẻo, đáng yêu. Còn cô cũng “m.ang th.ai” nhưng lại “sinh” cho hắn một bãi chiến trường bốc mùi.

...

Gần một tiếng sau.

Bối Dực sau khi tiễn Tống Khương thì cũng nhanh chóng chạy đến khách sạn, trở về phòng đã được đặt. Lúc đi qua quầy tiếp tân, nhân viên cứ nhìn anh bằng ánh mắt kì quái, nhưng có lẽ do đã ngà ngà say nên anh không phát hiện ra.

Đến phòng, Bối Dực vươn tay vặn nắm cửa, lúc này mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

“Kì lạ...” Anh đứng trước phòng, miệng lẩm bẩm: “Rõ ràng mình đã khóa cửa phòng rồi. Tại sao...?”

Chẳng lẽ có tên khốn nào đó giả dạng thành người thân, lẻn vào rồi giở trò bất chính với Bối Mạt!

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Bối Dực lập tức giật mình, bị chính bản thân dọa cho hoảng loạn, không chút do dự nào lập tức đẩy cửa xông vào.

“Thằng khốn, đứng yên đấy!”

“Tao cấm mày đụng vào em gái tao!”

“Đụng cũng đụng rồi, nhóc muốn thế nào?”

Giọng nói trầm thấp quen thuộc xen lẫn bực bội lập tức vang lên khiến Bối Dực đang hoảng loạn, tức tối đứng hình. Anh đứng chôn chân tại chỗ, những lời muốn nói ra giống như mắc kẹt nơi cổ họng, không thể thốt thành lời.

Anh có nằm mơ cũng không ngờ được, Mạc Đình Cảnh lại đích thân tìm đến nơi này. Chẳng phải giờ này lẽ ra hắn phải đang dùng bữa với đối tác sao? Còn nữa, tại sao ga giường lại được thay mới, quần áo trên người cô mặc cũng không giống lúc trước, hắn thì chỉ khoác chiếc áo choàng tắm?

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

“Chú...” Bối Dực miệng đắng lưỡi khô, phải rất cố gắng mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tại sao chú lại ở đây? Và tại sao mọi thứ lại thay đổi nhiều đến vậy?”

Mạc Đình Cảnh nhướn mày nhìn bộ mặt đầy sửng sốt và hoài nghi của Bối Dực, hừ lạnh một cái, bực bội lên tiếng:

“Cất bộ mặt xấu xúc phạm người nhìn của nhóc đi.”

“Còn không phải do bà xã tôi “m.ang th.ai”, sau đó liền “sinh” cho tôi một bầy “con” phiền phức sao!”