Say Em Quên Lối Về

Chương 23: Chọc thủng “áo mưa“. (h)




“Kết quả nghiên cứu chỉ ra rằng: kích thước cục thịt thừa khi “mềm” có chiều dài từ 8,8 đến 9,16 cm và chu vi 9 đến 10 cm là đạt tiêu chuẩn đó.”

“Chú, cháu phải nhân cơ hội này kiểm tra mới được!”

“...”

Mạc Đình Cảnh thở hắt một hơi nặng nề, trong lòng rất nhanh đã nghẹn một bụng toàn lửa. Không phải lửa giận mà là ngọn lửa của dục vọng. Dục vọng kìm nén ba mươi cái xuân xanh cứ như thế bị Bối Mạt khơi mào, nỗi dậy và bùng phát.

Hắn cắn răng, nhanh chóng túm chặt lấy cổ tay cô, sau đó lập tức kéo cả người cô lên giường. Lật chăn, đề lên người cô, Mạc Đình Cảnh thành công xoay chuyển tình thế, chiếm thế chủ động.

Hắn nhìn chằm chằm Bối Mạt, hai mắt đào hoa đã đỏ ngầu vì dục hỏa trong người. Hiện tại, lí trí của hắn chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: hắn phải “ăn” cô, phải “làm” cô đến xương cốt cũng không còn.

Nhận ra suy nghĩ đầy dục vọng của hắn, cô cong môi cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cổ hắn, hơi nhướn người về phía trước, chậm rãi đặt lên cánh môi mỏng màu bạc của hắn một nụ hôn.

Xúc cảm mềm mại đột ngột ập đến trong lúc cơ thể mẫn cảm nhất khiến hắn như tê dại, đại não như muốn nổ tung, phía dưới đã trướng đến phát đau từ lâu.

Bối Mạt rời môi, liếm môi đầy sắc tình, nở nụ cười mời gọi:

“Chú, em muốn đuợc chú “yêu“...”

Phựt, phựt, phựt...

Sợi dây lí trí của hắn cuối cùng cũng đứt đoạn. Hắn cúi người, đặt lên cánh môi màu anh đào của cô một nụ hôn đầy lửa dục. Đầu lưỡi tinh ranh nhanh chóng tách hàm răng trắng bóc ra, luồn lách khám phá khoang miệng hắn hằng ao ước, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ rụt rè của cô.

“Ưm...”

Lần đầu tiến triển đến mức độ này khiến Bối Mạt kích động không thôi, toàn thân khẽ run lên, trái tim tràn đầy mật ngọt. Rên nhẹ một tiếng, ôm chặt lấy cổ hắn, cô nhắm mắt hưởng thụ, cùng hắn phối hợp, để mặc cho môi lưỡi quấn quýt, triền miên không rời.

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Mãi đến khi Bối Mạt vì thiếu dưỡng khí mà suýt ngạt thở, Mạc Đình Cảnh mới luyến tiếc rời cánh môi khiến hắn điên cuồng.

“Ưm... ha...”

Bối Mạt cố gắng nuốt vào từng ngụm khí lớn, thở ra đầy đứt đoạn. Khuôn mặt non nớt, xinh đẹp lúc này đã trở nên đỏ bừng, nóng ran vì thiếu khí.

Ngước đôi mắt mông lung, mờ ảo, phủ một làn sương khói lên nhìn hắn, khóe môi Bối Mạt chậm rãi giương lên. Cô không phải đang nằm mơ. Người đàn ông cô yêu đến phát điên cuối cùng cũng sa lưới rồi.

“Kĩ thuật hôn của em quá tệ.”

“Sau này em nên hôn tôi nhiều hơn để cải thiện kĩ năng.”

Vừa nói, Mạc Đình Cảnh vừa kéo ngăn tủ đầu giường, từ trong hộc tủ lấy ra hộp “kẹo” ba con sói khiến Bối Mạt đứng hình trong chốc lát.

“Chú... cái này...”

“Anh cần phải chuẩn bị thật chu đáo, không thể b.ắn cho em lớn bụng ngay tuổi mười tám được.”

“Nhưng... em rõ ràng đã lục soát phòng chú, vứt sạch đống “kẹo” này rồi mà...”

Bối Mạt ấm ức lên tiếng. Cô mong muốn lần đầu tiên giữa hai người phải chân thực nhất, chứ không phải bị ngăn cách bởi một lớp cao su lạnh ngắt.

Kì thực, có con sớm một chút cũng không sao cả. Cô không chê gene của hắn không tốt, cũng chẳng lo lắng vấn đề lớn bụng không thể tiếp tục đi học. Cô sớm đã hoàn thành chương trình đại học, lấy được tấm bằng loại giỏi rồi.

Nghe Bối Mạt nói vậy, Mạc Đình Cảnh chỉ nghĩ cô gái nhỏ của hắn còn trẻ người non dạ, cái gì cũng suy nghĩ chưa thấu đáo. Cô còn trẻ, vẫn còn một chặng đường dài phải đi, hắn không thể “làm” cô lớn bụng, để cô bỏ lỡ cơ hội phát triển và hoàn thiện bản thân được.

“Mạt Mạt ngoan, nghe lời.”

“Dạ...”

Bối Mạt rũ mi, rầu rĩ lên tiếng.

“Chú... hay là chú đi tắm trước đã... được không? Em... cháu muốn chuẩn bị tâm thế tốt nhất cho lần đầu tiên...”

“Được.”

Hắn không chút do dự nào lập tức trả lời. Nếu người phụ nữ của hắn cần thời gian, hắn có thể cho cô, chỉ cần cô đừng để hắn đợi quá lâu.

Ngay khi bóng dáng Mạc Đình Cảnh khuất dạng sau cánh cửa phòng tắm, sắc mặt và thái độ của Bối Mạt lập tức thay đổi 180°. Khóe môi cô giương lên, tạo thành một nụ cười tà mị.

Bối Mạt vươn tay, tháo kẹp tăm kẹp trên tóc xuống, nhanh chóng mở chiếc hộp kia ra, gặp cái “kẹo” nào lành lặn cũng chọc cho thủng.

“Hừ, như này thì chú muốn thụ t.hai cho áo mưa cũng không có cửa nữa rồi.”

“Với lại... em không tin chú có thể một đêm làm em lớn bụng nha.”

Cho dù có mạnh mẽ đến đâu, hiệu suất thụ tinh kinh người như vậy cũng là đều rất khó xảy ra!

...

Hành sự xong xuôi, ngồi đợi trên giường khoảng năm phút, Bối Mạt đứng phắt dậy, trên tay cầm theo vài ba cái “kẹo”, rảo bước đi đến phòng tắm.

Cốc... cốc...

“Chú... chú ơi...”

“Em chuẩn bị xong rồi... chú có thể mở...”

Cạch.

Chưa để Bối Mạt nói xong, cánh cửa phòng tắm đã mở ra. Một giây sau đó, cánh tay rắn chắc vươn đến, túm lấy cổ tay cô, trực tiếp kéo cô vào phòng tắm.

Cả người nhỏ bé của Bối Mạt lọt thỏm trong vòng tay rộng lớn của Mạc Đình Cảnh. Dòng nước mát lạnh xối lên người cô, làm cho quần áo ướt nước, dính chặt lên thân thể, để lộ ra cảnh xuân.

“A!”

Cảm nhận được vật cứng rắn, nóng bỏng bên dưới đang ma sát bên đùi, Bối Mạt giật nảy một cái, kích động khẽ rên.

Hắn cong môi vẽ nên một nụ cười, lồng ngực khẽ rung:

“Mạt Mạt, cần tăng dân số của anh nhớ em rồi.”

“Giúp anh mặc áo mưa đi.”

“Đêm nay... em phải hảo hảo bầu bạn với tiểu huynh đệ của anh đấy.”