Vừa về đến nhà, Mạc Đình Cảnh đã nhận được tin dữ.
“Mạc tổng, có người báo án, kiện anh tội d.â.m ô trẻ vị thành niên.”
“Mong anh theo chúng tôi về đồn để hợp tác điều tra!”
Mạc Đình Cảnh: “??!”
...
Một lát sau, đồn cảnh sát.
Mạc Đình Cảnh ngồi trên ghế, bắt chéo chân, dáng vẻ hết sức nhàn nhã, giống như kẻ bị báo án cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào.
Hắn nhìn vị cảnh sát trước mặt, lạnh nhạt lên tiếng:
“Vậy... ai là người đã cả gan báo án?”
Thanh âm không cảm xúc vang lên khiến cho vị cảnh sát thẩm vấn không rét mà run. Là cảnh sát của nơi này đã nhiều năm, anh ta biết rõ có những người không thể chọc giận đến.
Người đàn ông trước mặt anh ta là một trong số ít những người đó.
Vị cảnh sát âm thầm nuốt nước bọt, hít một hơi thật sau, chậm rãi giải thích.
“Mạc tổng, đối phương cung cấp hình ảnh của anh, còn kèm theo ảnh anh đè một cô bé ra ghế sofa. Chúng tôi đã kiểm tra qua, không phải ảnh đã qua chỉnh sửa, cho nên mới...”
“Các anh làm vậy là đúng. Tôi có quyền, có tiền, nhưng là công dân vẫn phải tuân theo pháp luật.”
Hắn thấp giọng cười khẩy một tiếng. Ra là kẻ địch ở ngay bên cạnh, chỉ là bản thân hắn quá để tâm đến bé cưng, chẳng còn đủ sức lực để quản người khác nữa.
Cho nên... Bối Mạt vẫn là ở sau lưng hắn, lén lút qua lại với người đàn ông khác ư?
Lòng Mạc Đình Cảnh nhanh chóng nổi lên một trận giá rét. Hắn phải nhân cơ hội này tìm ra danh tính tên khốn kia, sau đó bí mật đánh ghen một trận, đánh cho tên kia không dám bén mảng lại gần cô nữa.
Hắn thở hắt một hơi, sắc mặt sa sầm, ngữ khí tràn đầy lạnh lẽo:
“Đối phương là ai?”
“Bối Dực!”
Mạc Đình Cảnh nghe thấy cái tên đầy quen thuộc này, trong lòng thầm mắng “đệt” một tiếng. Bối Dực chẳng phải thằng nhóc này nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo sau hắn sao? Vì cái gì bây giờ lại hắc hóa, quay trở lại cắn hắn rồi?
...
Làm xong mọi việc ở đồn cảnh sát, hắn cũng không bị tạm giam mà được thả ra ngoài ngay.
“Mạc tổng đi thong thả.”
“Luật sư bên tôi sẽ sớm liên hệ với các anh.”
Mạc Đình Cảnh nói lời cuối, sau đó đi thẳng vào trong xe, nhanh chóng trở về nhà. Bé cưng ở nhà còn đang đợi hắn, chắc cô đã sốt ruột lắm rồi.
Như thể sực nhớ ra điều gì đó, hắn nhanh chóng rút điện thoại, nhấn một dãy số rồi gọi điện.
...
“Cô Bối, cô có thể đứng yên một chỗ không?”
“Lão già này sắp vì cô mà tăng xông rồi!”
Bác quản gia nhìn dáng vẻ đầy lo lắng của Bối Mạt hồi lâu liền không thể chịu đựng được nữa, bất lực thở dài.
Từ lúc hắn rời đi đến hiện tại, cô đã đi đi lại lại trước mặt ông không biết bao nhiêu lần rồi. Cô không mệt, nhưng ông thật sự rất mệt nha.
Reng... reng...
Điện thoại trong túi áo của cô đột ngột đổ chuông khiến cô giật mình một cái. Nhanh chóng rút điện thoại, hai mắt Bối Mạt mở lớn.
“Chú!”
“Chú sao rồi?”
“Cảnh sát, họ có thả chú không?”
Kết nối thành công, Bối Mạt lập tức lên tiếng hỏi tới tấp, không để cho hắn có cơ hội trả lời. Dáng vẻ hiện tại của cô vừa có chút chật vật, lại vừa có chút khổ sở.
Đầu dây bên kia, Mạc Đình Cảnh nỗ lực nhịn cười. Dáng vẻ mèo nhỏ lo lắng cho hắn đến độ này chắc hẳn rất đáng yêu. Hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến mà thôi.
Hắng giọng, hắn cất tiếng đầy nghiêm nghị:
“Mạt Mạt, tôi... e là không thể trở về rồi.”
“!!!”
“Em... có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Hắn nghẹn ngào lên tiếng, giống như sắp khóc đến nơi vậy. Mà dáng vẻ này lại có sứ sát thương cực kỳ lớn, thành công khiến Bối Mạt mủi lòng, không chút do dự nào lập tức đồng ý.
“Chú nói đi.”
“Cái gì cháu cũng sẽ giúp.”
Thao túng tâm lý người thương thành công, khóe môi Mạc Đình Cảnh cong lên, tạo thành một nụ cười đầy mê người.
Hắn cất giọng đầy trầm ấm, chất chứa tất cả dịu dàng và cưng chiều:
“Tôi muốn mua một hộp kẹo.”
“Kẹo? Loại gì ạ?”
“Ba con sói đó bé cưng.” Hắn bật cười: “Nhớ mua loại cao cấp, chơi t.ình t.hú thế nào cũng không rách nhé!”