Mạc Đình Cảnh một bụng đầy lửa giận tức tối đẩy cửa phòng, một mạch đi thẳng đến thang máy chuyên dụng, không chút do dự nào nhấn nút đi xuống tầng trệt, ngay cả tên khách sạn Bối Mạt đến cũng chưa hỏi qua.
Thư ký nhìn dáng vẻ vội vàng đến nỗi quên mang theo não của hắn chỉ có thể lắc đầu cười bất lực. Cái gì mà “chiến thần bất bại trên thương trường”, lừa đảo cả. Rõ ràng là một kẻ thâm tình ngu ngốc đến tuyệt vọng!
“Sếp, anh có biết cô Bối ở đâu không mà chạy nhanh thế hả?”
Thư ký của hắn giật giật khóe mắt, lẩm bẩm một câu rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy theo hắn.
...
Tinh.
Tinh, tinh, tinh...
Hắn ngồi trên xe, điện thoại không ngừng vang lên tiếng thông báo. Nhíu mày khó chịu, hắn rút điện thoại, giây sau, đôi mắt đào hoa lập tức mở lớn.
Bối Mạt vậy mà dùng t.iền của hắn rồi!
Hơn nữa, số t.iền còn rất lớn...
Mạc Đình Cảnh chau mày, trong lòng dấy lên nghi hoặc. Trước kia, bé cưng của hắn sống c.h.ế.t cũng không chịu tiêu t.iền của hắn, lần này lại chịu đụng đến rồi.
Hơn nữa, hiện tại bên cạnh cô còn có một người đàn ông lạ mặt, không lẽ...
Mạc Đình Cảnh: “!!!”
Suy nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu, cả người hắn đã tràn đầy sát khí, trong lòng đã nghẹn một bụng lửa giận. Hắn nhanh chóng gọi điện cho cô.
Tút, tút...
Cô không bắt máy, gọi lại!
Tút, tút...
Gọi lại!
Nhưng dù có gọi bao nhiêu lần, đáp lại hắn vẫn chỉ là âm thanh máy móc lạnh lẽo không cảm xúc mà thôi. Hắn tức giận, trực tiếp vứt điện thoại sang một bên.
Trông thấy sếp lớn nhà mình bất ổn, anh thư ký đành lên tiếng.
“Sếp, anh bình tĩnh. Có lẽ cô Bối chỉ bận chút thôi.”
Bận? Bận cái gì mà không thèm nghe điện thoại của hắn? Hắn thua kém vậy sao?
“Lái nhanh lên!”
“Anh không giữ giá nữa à?”
“Ông đây sắp mất vợ đẹp rồi. Giá cái rắm!”
...
Một lát sau, gần đến khách sạn, điện thoại của hắn lại đổ chuông. Hắn cầm lấy điện thoại, hai mắt bỗng sáng rực.
Là bé cưng gọi đến!
Hắn khẽ ho, ổn định tâm trạng xong xuôi mới nhấn nút nghe.
“Alo, chú.”
Mạc Đình Cảnh: “Thế nào? Em quyết định dỗ tôi rồi à?”
“Dỗ gì ạ? Cháu chỉ gọi để báo với chú rằng tối nay cháu qua đêm ở khách sạn thôi!”
Ầm, ầm!
Ngay lập tức, tiếng sét đánh ngang bên tai hắn. Hắn tức giận siết chặt lấy điện thoại, đáy mắt lóe lên tia tà ác.
Mạc Đình Cảnh trầm giọng:
“Bối Mạt! Em thật to gan! Dùng t.iền của ông đây để nuôi trai xấu lại còn muốn cùng thằng đó lăn giường!”
“Em coi ông đây c.h.ế.t rồi phải không?”
“Tôi nói cho em biết, Mạc Đình Cảnh này tuy già nhưng sinh lý vẫn còn mạnh lắm. Không tin thì em về nhà, tôi với em đại chiến ba trăm hiệp trên giường!”
Bối Mạt: “...”, gặp quỷ rồi!
Cạch. Tút, tút...
Cô không chút do dự lập tức cúp máy khiến cho lửa giận trong lòng ai đó bốc lên cao. Mạc Đình Cảnh mắng một tiếng “mẹ nó”, điên tiết ném điện thoại sang một bên, ra lệnh cho thư ký phóng hết tốc độ, mặc kệ có vi phạm luật hay không.
...
Bối Mạt để điện thoại sang một bên, ngả lưng trên chiếc giường cao cấp. Lần này, cô quyết định dọn ra khỏi nhà hắn. Trước khi tìm được phòng trọ, có lẽ cô sẽ tá túc ở phòng VIP của khách sạn nổi tiếng nhất nhì trung tâm thành phố.
“Sao chú lại nghĩ mình cầm t.iền đi nuôi trai chứ?”
“Đúng là thần kinh mà!”
“Mạt, em nói gì vậy?”
Một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên, lọt vào tai Bối Mạt khiến cô giật nảy một cái. Ngồi bật dậy, xoay người nhìn về phía phòng tắm, hai mắt cô cong cong như vầng trăng khuyết, cười nói.
“Em rể tương lai của anh đấy, anh trai!”
Bối Dực: “??!”