Say Em Quên Lối Về

Chương 11: 1000 cái mới đủ.




“Em coi tôi là ngựa đực, gặp ai cũng sẽ “chơi” đến mức hư thận sao?”

Bối Mạt: “...” Thái tử gia phong lưu nhất cái đất này không phải là chú sao?

Trong lòng cô là cả một bầu trời dấu chấm hỏi. Kẻ phong lưu bậc nhất Kinh Bắc thành nay lại tỏ ra không gần nữ sắc. Bối Mạt cảm thấy nhận thức của mình sắp hỏng rồi!

Hoang mang đến đâu, cô cũng dễ dàng nhận ra hắn không thích món quà này. Chậc, hao tổn biết bao tâm huyết của cô rồi.

Bối Mạt nhờ giúp việc đem những cô gái trẻ đẹp rời đi, còn bản thân thì đi đến bên hắn. Hắn tức giận rồi, cô không thể không dỗ dành.

Nắm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, cô thấp giọng nỉ non:

“Chú... Mạt Mạt sai rồi...”

“Chú đừng tức giận mà...”

Mạc Đình Cảnh hừ lạnh, trực tiếp rút tay ra, xoay người đi thẳng lên phòng.

Lần này, hắn thật sự tức giận rồi.

Mạc Đình Cảnh là người nhẫn nại hơn bất cứ người nào, thế nhưng, đứng trước Bối Mạt, nhẫn nại đến mấy cũng trở nên vô dụng.

Cô luôn biết cách khiến hắn đi quá giới hạn.

...

Ngày sinh nhật của hắn, mọi thứ đều thật ảm đạm. Bầu trời nhiều mây, âm u vô cùng. Biệt thự rộng lớn chìm trong sự tĩnh lặng.

Sự im ắng và trống trải ấy, có lẽ cũng chính là thứ cảm xúc hỗn độn Bối Mạt lần đầu cảm nhận được.

Đứng trước cánh cửa phòng đóng chặt, lòng cô mỗi lúc càng cô đơn, u buồn.

Lần này, cô sai rồi... quá sai rồi!

Sai đến mức hắn chẳng muốn nhìn mặt cô nữa.

Bối Mạt tựa lưng lên cánh cửa gỗ lạnh lẽo, cánh môi mỏng màu anh đào mấp máy, nói từng lời khó khăn.

“Chú, cháu sai rồi... xin lỗi...”

“Tức giận thì mắng cháu... đừng không nhìn mặt cháu có được không?”

Đáp lại cô chỉ có sự im lặng tưởng như vô tận.

Bối Mạt hít sâu một hơi, thở ra đầy nặng nề. Lần đầu tiên, cô sợ hãi việc mất đi một người đến nhường này. Nuốt nước mắt vào trong, cố ngăn cho dòng lệ tuôn rơi, cô thều thào:

“Cháu... cháu ở trước cửa đợi chú...”

...

Cạch.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng vốn đóng kín cuối cùng cũng mở ra.

Mạc Đình Cảnh mặc áo tắm bước ra ngoài, trong đại não vẫn vang vọng câu nói của Bối Mạt.

Cô sẽ ở đây đợi hắn ư? Bao lâu cũng được sao?

Hắn có chút không tin, nhưng vẫn muốn ra ngoài xác thực.

Đột nhiên, đôi mắt đào hoa của hắn mở lớn, tràn đầy kinh ngạc và hoảng loạn.

“Mạt...”

Nhanh như chớp, hắn lao ra khỏi phòng, chạy đến ôm lấy người con gái trước mặt.

Hắn thở hắt một hơi, hai tay ôm cô không khống chế đuợc mà run rẩy kịch liệt. Cô không có lừa hắn, cô thật sự ở bên ngoài đợi hắn...

“Xin lỗi, đều tại tôi trẻ con...”

Nếu cô sinh bệnh, hắn sẽ tự dằn vặt, tự căm giận bản thân mất thôi. Hắn có thể chịu đựng tổn thương, nhưng hắn ngàn lần không muốn cô nhóc này xảy ra chuyện gì.

“Ưm... chú...”

“Mạt Mạt... biết sai rồi...”

Mạc Đình Cảnh nghe thấy những lời nói mớ của cô chỉ có thể cười bất lực. Đặt lên trán cô một nụ hôn, hắn đứng thằng người, ôm cô vào phòng.

...

“Aaa...”

“Sắc lang, b.i.ế.n t.h.á.i!”

“Lại dám nhân lúc cháu ngủ quên mà làm bậy!”

Mạc Đình Cảnh bị tiếng hét cùng tiếng chửi rủa chói tai làm cho tỉnh giấc, không tài nào ngủ được nữa.

Hắn chau mày nhìn cô gái nhỏ đang không ngừng đánh lên lồng ngực mình, ánh mắt đầy lạnh lùng bỗng chốc trở nên dịu dàng như làn thu thủy.

Nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Bối Mạt, hắn ân cần hôn lên mu bàn tay cô, nhẹ giọng:

“Đừng đánh, em sẽ làm đau chính mình.”

Bối Mạt ngượng đỏ mặt, lập tức rút tay lại. Cô tức giận, trừng mắt lườm ai đó nhưng chỉ đổi lại tiếng cười đầy vô lại của người kia.

Mạc Đình Cảnh vươn tay đùa nghịch lọn tóc đen láy, mềm mượt của Bối Mạt, hơi ủy khuất lên tiếng.

“Hôm qua em làm tôi tổn thương tinh thần lẫn thể xác lớn như vậy. Còn hại bệnh cũ của tôi tái phát nữa. Em không cảm thấy có lỗi sao?”

“Cháu...”

Bối Mạt mấp máy môi mỏng. Lại nghĩ đến bệnh cũ của hắn, cái căn bệnh vừa kì vừa dị mà chỉ có hắn mới mắc phải đó thật sự khiến cô đau đầu.

Cô nhìn hắn không rời, hối hận nói: “Vậy... vậy bây giờ cháu...”

“Bị bệnh cần có liệu pháp trị liệu đàng hoàng. Em... bây giờ mỗi ngày đều phải hôn ông đây 10 cái.”

“À không, 1000 cái mới đủ.”

“Không phải tôi tham lam đâu, là vì chữa bệnh cả thôi.”