Convert: Vespertine
Edit: Cua
- ----
Thi đại học xong, Ôn Nhu ngồi trên xe mở điện thoại ra, tìm người nói chuyện phiếm trên khung thoại.
[Chú ơi, em thi xong rồi]. Cô gái nhỏ gửi tin nhắn, nhưng bên kia vẫn chưa trả lời.
"Thi xong rồi, rốt cuộc thì cũng có thể thả lỏng, cậu muốn đi chơi ở đâu không, Nhu Nhu?" Lâm Tuyết hỏi.
"Không chơi đâu, tớ về nhà hai ngày." Ôn Nhu ngẩng đầu, vừa nói vừa cười.
"Thật là, cuối cùng tớ mới được giải thoát." Lâm Tuyết vui vẻ nói.
Ôn Nhu xuống xe ở nhà ga, rồi trở về nhà. Cả khu nhà sạch sẽ, nhưng hơi cổ kính, bởi vì lâu không về nên trong phòng đã có chút bụi bặm.
"Mình trở về rồi." Cô gái nhỏ đóng cửa lại, nói nhỏ với chính bản thân.
Hiện giờ ba mẹ cô đã ly hôn, người thì tái hôn, người thì có cuộc sống riêng. Mỗi năm ba mẹ sẽ gửi cho cô phí sinh hoạt, cô sẽ đứng tên phòng này vào năm tới. Sau khi bà nội qua đời, cô chọn dừng chân ở nơi đây, mẹ cũng nói rằng cô nhận đi nhưng cô không hy vọng nhìn thấy bố dượng và hai người con gái kia, nên thôi đi.
[Chúc mừng, tân sinh viên]
Thông báo vừa vang lên, đúng lúc Ôn Nhu đang dọn phòng. Ôn Nhu bèn xách nước bẩn vào WC, rửa sạch tay rồi xem thông báo.
[Không hỏi xem em thi như thế nào à?]. Ôn Nhu lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
[Kết thúc rồi, chờ thành tích là được, em chuẩn bị báo trường nào?]
[Em chưa nghĩ ra nữa, giờ gọi điện thoại có tiện không ạ?]
[Chờ một chút]. Chưa tới một phút, đối phương đã gửi hồi âm.
"Em đang quét tước vệ sinh nên chắc nói chuyện như này sẽ dễ hơn đó." Cô gái nhỏ cười nói.
"Chăm chỉ thật, em khiến tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên đấy". Lần trước hai người có nói chuyện nhưng sau đó thì ngày nào cũng bận rộn, thời gian lại không khớp nhau nên không thể nói chuyện phiếm được nữa.
"Chú không bận nữa à, gần đây sao rồi?". Ôn Nhu cảm thấy xấu hổ cười cười, cô mở cửa ra cho thông gió rồi lau bụi tiếp.
"Như cũ thôi, tân sinh viên muốn học gì?"
"Không biết nữa, em chưa nghĩ ra, chắc là tài chính."
"Tài chính ư? Cũng tốt, em thấy thế nào?"
"Ừm, khoa chính quy, nhưng em vẫn chưa nghĩ nên học ở đâu. Chú, chú tốt nghiệp đại học nào vậy?"
"Tôi mới 28 tuổi thôi, em vẫn nên gọi tôi là anh đi." Cố Quyền cười cười.
"Tôi học khoa chính quy ở Mỹ rồi đi nghiên cứu thêm."
"Chú là học bá* đó nha.". Ôn Nhu vừa lau bụi trên sô pha vừa nói.
(*) Học bá: Chăm chỉ học nên điểm cao.
"Chưa đến mức đấy đâu, về ngành tài chính trong nước, đại học A cũng không tồi đâu, em có thể suy xét."
"Đại học A? Em cảm thấy điểm của em khá khó, hơn nữa, mức tiêu chuẩn ở thành phố A quá cao."
"Tuổi của cô gái nhỏ như em không lớn nhưng sao thích nghĩ nhiều vậy. Em cứ đợi điểm của mình đi rồi sau đó suy nghĩ thật tốt rằng mình muốn học cái gì, chọn thứ mình thích, tôi có thể hỏi giúp em."
"Được rồi, vậy khi nào có điểm rồi nói sau. Chú, mỗi ngày chú đều không bận à?"
"Tạm ổn". Người đàn ông cười cười.
"Chú, chú có bạn gái rồi?". Đột nhiên Ôn Nhu dừng động tác, như nhớ cái gì đó, thử hỏi. . Truyện Full
"Không có, sao em lại tò mò chuyện này vậy. Có bạn gái rồi sao có thể nói chuyện với cô gái nhỏ là em chứ." Người đàn ông cười khẽ.
"Không, em chỉ tò mò thôi, sao chú lại download phần mềm này?"
"Tối hôm đó tôi uống rượu nên hơi mất ngủ, trùng hợp nhìn thấy app này của bạn nên thử download xem sao."
"Ồ... Hóa ra là như vậy". Ôn Nhu rửa giẻ lau sạch sẽ rồi nhìn căn phòng, cô bật cười, lộ ra má lúm đồng tiền.
- -----
Tác giả có chuyện nói: Cả cốt truyện đều là thịt thịt thịt! Nếu không lên được thì cứ chạy đi ngủ đi!!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Sam: Ngày 1/1 chính thức mở hố nha, mong mọi người ủng hố 3 đứa mình hihi.