Lúc Ôn Nhu mở mắt đã là ngày hôm sau, cả người cô đau nhức kinh khủng, từ từ ngồi dậy, trên người mặc chiếc váy ngủ màu trắng.
"Tỉnh rồi à? Cô bé?" Cố Quyền mặc quần áo ở nhà đi vào.
"Chú..." Ôn Nhu bĩu môi vươn tay... Còn Cố Quyền ôm cô nhóc vào trong lòng.
"Cô bé đói bụng sao?" Cố Quyền thấp giọng dỗ dành, biết ngày hôm qua mình đã làm cô mệt đến chết rồi.
"Có chút..." Ôn Nhu ngoan ngoãn gật đầu, Cố Quyền bế cô đi rửa mặt sau đó bế cô đến nhà ăn, ôm cô ngồi xuống.
"Chú không được làm." Thiếu nữ lo lắng lắc lắc mông, côn th*t giữa kẽ mông đã bắt đầu thức tỉnh.
"Đừng lộn xộn, tôi ăn sáng với em." Cố Quyền thở sâu một hơi.
"Ngày mai em phải khai giảng, anh không được làm nữa." Giọng nói ngọt ngào của Ôn Nhu tỏ vẻ kháng cự.
"Được được được, không chạm vào em, còn thiếu gì nữa không? Tôi cho người đem tới." Cố Quyền hôn lên gương mặt cô.
"Không thiếu, chú." Ôn Nhu nhìn anh trả lời.
"Chú không muốn cô bé rời đi." Người đàn ông cọ cổ cô nhóc rồi mút vào.
"Ưm... Khi không có tiết học, em... sẽ ở cùng anh." Ôn Nhu nằm im trong lồng ngực anh.
"Được, cô bé, ăn cơm xong xem thử cần mang theo cái gì, chú thu dọn hành lý giúp em, phải mang thêm một ít quần áo để trong ký túc xá."
"Vâng..." Bé ngoan Ôn Nhu đáp lời, từ nhỏ cô đã có da thịt, tự thân vận động* một mình, nhưng khi ở bên cạnh anh, cô có thể an tâm làm một cô gái nhỏ.
Bản convert: nàng từ nhỏ đã bị làn da sức lực.
Bản raw: 她从小就被皮肤力气
Mình edit sao cho dễ hiểu nhất, nếu thấy sai sót ở đâu nhớ cmt cho mình biết nhe.
Thật ra Cố Quyền rất giữ chữ tín, buổi tối ôm cô ngủ một đêm, khiến Ôn Nhu khá kinh ngạc. Sang ngày hôm sau, nhờ ngủ đủ giấc nên cô dậy thật sớm, thậm chí còn chạy bộ cùng với Cố Quyền...
"Chú, anh lo lắng gì sao?" Ôn Nhu ngồi ở ghế phụ, tự cảm thấy có hơi khẩn trương.
"Tôi lo lắng chuyện gì, cô bé đừng sợ, được chứ?" Cố Quyền bật cười, cảm xúc trong lòng Ôn Nhu chậm rãi tan đi, có anh ở đây, cô không sợ gì hết.
Cố Quyền lái xe vào bãi, khuôn viên trường rợp bóng cây xanh, màu đỏ biểu ngữ kéo dài suốt đường đi, ở bãi đỗ xe có tình nguyện viên hướng dẫn tân sinh viên và phụ huynh đi đăng ký khắp nơi.
Ôn Nhu tự mình theo đàn chị đi đăng ký, Cố Quyền kéo rương hành lý của cô đứng dưới lầu ký túc xá chờ. Dáng người cao lớn của anh thu hút một số người qua đường, lúc Ôn Nhu cầm đồ trở về đã thấy một nhóm đàn chị đi ngang qua đều lén lút nhìn anh.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đen, hai chân thon dài thẳng tắp, dáng người cao ngất kéo vali màu hồng nhạt, anh cúi đầu ấn điện thoại, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt anh, trong nháy mắt đã hạ gục một đám sinh viên.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Cố Quyền ngẩng đầu nhìn cô bé, anh nở nụ cười nhàn nhạt.
"Bạn trai em?" Đàn chị đứng bên cạnh tò mò hỏi.
"Vâng." Ôn Nhu thẹn thùng mỉm cười, lập tức chạy về phía Cố Quyền.
"Chú nóng lắm không? Chờ có mệt không?" Ôn Nhu ngẩng đầu nhìn anh, cái nhìn mãn nhãn của hương vị tình yêu.
"Không nóng, làm xong chưa?" Cố Quyền bật cười.
"Đây." Ôn Nhu lắclắc chiếc chìa khóa trong tay: "Phòng 320."
"Đi thôi." Anh cầm hành lý, nói lời cám ơn đàn chị bên cạnh, hai người cùng đi lên lầu.
Dù sao cũng là trường danh tiếng số một số hai trong nước, dĩ nhiên môi trường ký túc xá ở đây cực kỳ tốt.
Ôn Nhu vốn tưởng rằng cô đến sớm, không ngờ trong phòng đã đủ người, giường cô bên phải cửa ra vào là giường số 4. Trên giường ngủ, dưới bàn học, tủ quần áo riêng biệt kèm theo một hàng tủ khóa trên bàn.
"Hi, chào cậu nhé." Nữ sinh đang ngồi trên ghế đứng dậy mở lời, xem ra cặp vợ chồng trong phòng là ba mẹ cậu ấy. Nữ sinh ăn mặc áo ngắn tay, quần jeans, gương mặt bụ bẫm đáng yêu, mỉm cười chào hỏi.
"Chào cậu, tớ là Ôn Nhu."
"Chào cậu chào cậu, tớ ở giường bên cạnh, gọi tớ là Dịch Y." Dịch Y chăm chú nhìn đôi nam nữ ngoài cửa.
"Ôi chao, cô bé thật xinh đẹp, đến đây đến đây, này là đặc sản đừng ghét bỏ đấy." Mẹ Dịch Y nhét vào trong tay Ôn Nhu một đống quà sấy khô.
"Cám ơn dì." Ôn Nhu ái ngại.
"Cháu từ đâu đến, chúng ta đến từ thành phố D, đây là..." Người phụ nữ nhiệt tình còn muốn hỏi cái gì đó thế nhưng bị câu nói của ba Dịch Y làm gián đoạn.
"Cô bé nhà người ta còn chưa dọn dẹp, em đã lôi người ta đi nói chuyện rồi."
"Ngại quá, cô bé cứ dọn dẹp trước đi đã." Mẹ Dịch Y xấu hổ.
"Không sao thưa dì." Ôn Nhu cười, cô đặt cặp sách trên bàn, Cố Quyền cầm khăn mặt trên tay từ phòng vệ sinh trở về.
Ôn Nhu từng ở lại ký túc xá nên không cần phải lo lắng nhiều, người đàn ông trải khăn giường phía trên cho cô, cô ở phía dưới gấp quần áo đặt trong tủ.
Anh nhảy xuống giường, nhìn cô gái nhỏ bày biện quần áo chỉnh tề, nhẹ xoa tóc cô.
"Là anh trai sao?" Mẹ Dịch Y nhìn bóng lưng đi ra ngoài, mở miệng thử hỏi.
"Bạn trai ạ." Ôn Nhu vui vẻ lên tiếng.
"Mẹ này... Sao mẹ tò mò nhiều vậy chứ." Dịch Y ngượng ngùng.
"Không sao mà." Ôn Nhu cười xua tay, cô đặt giày dưới bàn, thầm nghĩ nên mua thêm kệ đựng giày, nếu không sẽ bị dính bụi mất.
Sau đó, cô lấy mỹ phẩm dưỡng da trong hành lý, tất cả đều là quà chị Hạ Vọng tặng nhân dịp khai giảng cho cô.
Cố Quyền cầm khăn lông đi vào, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
"Cô bé, nhìn xem còn thiếu thứ gì, chờ giữa trưa cơm nước xong, chúng ta đi mua." Cố Quyền hỏi cô.
"Ừm... Mua trên mạng là được."
"Đi cửa hàng mua không phải nhanh hơn sao?" Cố Quyền không hiểu, trước kia nơi đại học quá đắt đỏ, anh phải thuê phòng ở bên ngoài.
"Rèm giường gì đó mua trên mạng, gửi về nhà giặt một cái là có thể sử dụng." Ôn Nhu đã sắp xếp ổn thỏa đồ trong hành lý.
Không có gì nhiều cả, tủ đồ chỉ có mấy bộ quần áo, hai chiếc túi xách đều do Cố Quyền chọn cho cô, giày dép để dưới gầm bàn, bên trên tương đối trống trải, trên tủ bày các sản phẩm chăm sóc da và đồ vệ sinh cá nhân của cô bé. Ôn Nhu không lấy bao nhiêu đồ, một là không cần phải lấy nhiều như vậy, muốn gì trở về lấy là được, hai là cô không có yêu cầu gì đặc biệt.
Cố Quyền nhìn tin nhắn nhóm trong điện thoại cô nhóc: "Cô bé, dẫn em đi mua đồ."
"Mua cái gì?" Ôn Nhu khóa hành lý, ngẩng đầu nhìn anh.
"Huấn luyện viên các em nói, bốn giờ tối tập hợp tại phòng học, sau đó phát quần áo tập quân sự, ngày mai bắt đầu huấn luyện, còn phải dẫn em đi mua giày, tôi quên mang giày tập cho em." Cố Quyền xoa tóc thiếu nữ.
"Ngày mai huấn luyện quân sự ư?" Ôn Nhu hoảng sợ.
"Đi thôi, đi ăn cơm trước rồi mua đồ." Cố Quyền cầm lấy hành lý của cô.
"Chú, dì, cháu xin phép đi trước, Dịch Y, lát nữa gặp lại." Ôn Nhu tươi cười lễ phép.
"Được được được, vậy tớ chờ cậu trở về rồi đi." Dịch Y vẫy tay.
"Xem ra giường bên cạnh em là một chị gái nhỏ không tồi." Ôn Nhu kéo tay Cố Quyền.
"Ừ, trưa nay cô bé muốn ăn gì?"
"Thịt!" Đôi mắt Ôn Nhu sáng ngời.
Cố Quyền mỉm cười trước ánh mắt của cô, anh nhéo hai má cô nhóc.
"Cô bé, hôn tôi lại đi." Cố Quyền nhìn thiếu nữ trước mặt, cảm thấy không thoải mái... Anh đọc thông báo năm nhất sống trong ký túc xá, có thể được ra ngoài từ thứ sáu đến chủ nhật, nhưng thứ hai đến thứ năm phải ở lại.
"Chú, chúng ta có thể gọi video, cũng có thể gặp nhau." Ôn Nhu hôn Cố Quyền nhằm an ủi anh.
"Nhưng chú không được làm tiểu huyệt..." Ôn Nhu nhanh chóng che miệng người đàn ông, trừng lớn hai mắt.
"Không đùa em nữa cô bé, mau đi lên đi, chờ tôi họp xong sẽ gọi cho em."
"Được, em đi đây."
Ôn Nhu xuống xe, tay xách theo mấy cái túi lớn, mặt đỏ môi sưng chạy vào ký túc xá.
Cố Quyền nhìn bóng dáng cô gái nhỏ, anh thở dài lắc đầu, không khỏi cười một tiếng, rõ ràng trước kia anh chỉ có một mình thôi mà.