Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 39: 39: Cái Tát






Những cảnh quay buổi sáng nhanh chóng bắt đầu, lần này Lâm Nhan và Lâm Sanh có một cảnh diễn đối đầu với nhau.



Là phân đoạn Dạ Tranh giằng co với Thanh Vũ, Dạ Tranh phát hiện Thanh Vũ cố tình ở bên cạnh mình để lợi dụng và báo thù, nhưng điều khiến Dạ Tranh không thể chấp nhận được chính là phu quân Lăng Tiêu đã yêu Thanh Vũ sâu sắc, tình yêu của nàng và Lăng Tiêu trong khoảng thời gian kia như là một trò đùa, tất cả đều là âm mưu của Lăng Tiêu và Thanh Vũ.



Dạ Tranh thấy không cam lòng, nàng lấy cớ trở về cố quốc thăm viếng hoàng huynh rồi chất vấn Thanh Vũ, trong lúc nóng giận nàng đã tát Thanh Vũ một bạt tai.

Cảnh quay bạt tai đương nhiên là chỉ nhờ góc máy, đạo diễn cũng chỉ đạo xuyên suốt cảnh quay này, Lâm Nhan cũng không tính tát thật.

Ai ngờ Lâm Sanh bỗng nhiên gây chuyện, cô ta nói với đạo diễn nếu đánh thật thì sẽ tăng hiệu quả.

Lâm Nhan thoáng nhìn Lâm Sanh bằng một ánh mắt sâu xa.



Thanh Vũ là nữ chính, lúc đầu chỉ là một tiểu cung nữ từng bị không ít tra tấn từ chủ tử và người khác, đương nhiên những cảnh quay trước Lâm Sanh cũng từng có phân đoạn bị người ta tát mặt nhưng Lâm Sanh không yêu cầu đánh thật, giờ phút này Lâm Nhan không cảm thấy là cô ta quá chuyên nghiệp, ngược lại chỉ có cảm giác nói không nên lời.

"Lâm Sanh, giỏi lắm! Đồng ý hi sinh vì sự nghiệp diễn xuất, thời đại bây giờ rất ít có nữ diễn viên chính nào nghiêm túc chuyên nghiệp như cô." Đạo diễn Đỗ liên tục khen ngợi Lâm Sanh, quay đầu nhìn Lâm Nhan nói, "Lâm Nhan, nếu Lâm Sanh chủ động đề xuất đánh thật vậy thì đánh thật đi! Cố gắng quay một lần là qua."

"Vâng đạo diễn, tôi sẽ cố gắng quay một lần duy nhất." Lâm Nhan vừa cười như không cười đáp lời lại vừa nhìn Lâm Sanh.

Giống như trong dự liệu của Lâm Sanh, Lâm Nhan thoải mái đồng ý mà trên mặt còn có nụ cười tươi đắc ý.



Lâm Nhan luôn đối chọi với cô gay gắt, cơ hội lần này tốt như vậy, cô cho Lâm Nhan cơ hội đánh mình, chắc chắn Lâm Nhan sẽ không nương tay.



Một cái tát đổi lại Lâm Nhan sẽ không bao giờ dám ghét bỏ cô nữa, Lâm Sanh cảm thấy cái tát này rất đáng giá.

Lâm Nhan không biết Lâm Sanh nghĩ gì, nhưng cô vốn không muốn đánh, hiện tại cô vô duyên vô cớ bị người ta bóc phốt, bị người người chửi mắng là kẻ thứ ba phá hỏng tình cảm mặn nồng của Hàn Hữu Niên và Lâm Sanh.



Trong giai đoạn mẫn cảm này mà Lâm Sanh đề xuất loại yêu cầu này, nhìn có vẻ hợp lý nhưng rõ ràng có hơi ép buộc.

Vì sự nghiệp diễn xuất mà hi sinh con mẹ gì, cô cảm thấy Lâm Sanh cố ý muốn đào hố cô khiến cô tăng giá trị thù hận.

Phải biết rằng, nếu hôm nay cô thật sự tát Lâm Sanh cái tát này, nặng hay nhẹ đều khó có thể thoát thân, nếu có người cố ý truyền ra ngoài, chỉ sợ cô sẽ bị người ta mắng như chó, tiếng xấu bay đầy trời.


Nhưng mà, nếu Lâm Sanh không coi trọng bản thân ngay cả mặt cũng đưa ra, nếu cô không đánh chẳng phải sẽ làm người ta cực kỳ thất vọng sao.

Cho nên, Lâm Nhan quyết định, cô không chỉ muốn đánh bạt tai này mà còn tàn nhẫn đánh thật mạnh, bị người ta mắng chẳng có gì đáng sợ cả, cô sớm đã không cần thứ danh tiếng giả dối này, nhưng có thể quang minh chính đại đánh Lâm Sanh thì nên tận dụng thời cơ.



Lâm Nhan nhập vai trong tích tắc, trong giây phút này, cô chính là Dạ Tranh là người bị bằng hữu và phu quân lừa gạt và xoay vòng vòng, ánh mắt nàng sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt quyến rũ động lòng người kia của Thanh Vũ, nữ nhân kia có đôi mắt đen láy và trong suốt, luôn luôn là dáng vẻ ta vộ tội nhất trong thiên hạ này.

Ánh mắt Dạ Tranh lạnh lùng nhìn người đang đi tới càng lúc càng gần, trang phục cung phi cao quý thanh lịch, khuynh quốc khuynh thành, tìm không ra một chút bóng dáng của tiểu cung nữ Thanh Vũ hay bị người bắt nạt lúc hai người vừa quen biết, bây giờ Thanh Vũ đã là sủng phi của Hoàng đế - Vũ quý phi, là nữ nhân nắm giữ quyền lực tối cao trong Hậu cung, nắm giữ quyền sinh sát của rất nhiều người trong tay.



Nếu nàng không biết nàng ta và Lăng Tiêu có tư tình, là bạch nguyệt quang mà phu quân nàng nhớ mãi không quên và cả thân phận của nàng ta, có lẽ Dạ Tranh vẫn sẽ luôn là người đầu tiên vui mừng vì Thanh Vũ.

Nhưng khi biết được phu quân và cả hảo hữu cùng phản bội mình, trong lòng Dạ Tranh chỉ có hận, hận nghiến răng nghiến lợi, nàng vội vàng chạy một đường về cố quốc là muốn xé rách bộ mặt giả dối của Thanh Vũ.




Nàng muốn nói cho hoàng huynh biết nữ nhân này là một kẻ lừa gạt, có lòng dạ đen tối nhưng thứ nhận lại là lời khiển trách của hoàng huynh, đồng thời cũng nói nàng nên sớm ngày trở về.



Dạ Tranh biết, hiện giờ hoàng huynh đã bị Thanh Vũ mê hoặc hoàn toàn, tin tưởng tới mức không hề có chút nghi ngờ, nàng vô cùng bất lực, dồn tất cả lửa giận về phía Thanh Vũ, khí huyết dâng trào.



"Bốp" một tiếng, Dạ Tranh không biết rốt cuộc mình đã ra tay như thế nào, không khí ngưng trệ mãi cho tới khi bị một bàn tay mạnh mẽ đẩy ra, Lâm Nhan bị mất thăng bằng, đặt mông thẳng xuống đất, cô sững sờ nhìn sự tức giận dày đặc trên gương mặt cao lãnh cấm dục của Hàn Hữu Niên, không hiểu sao Lâm Nhan sợ run cả người, phục hồi lại tinh thần.

"Lâm Nhan, tôi sẽ không bỏ qua cho cô." Hàn Hữu Niên buông lời cay nghiệt, khom lưng ôm Lâm Sanh rời khỏi, bộ dạng đáng thương như vậy lập tức khiến người ta xúc động.

Bỗng nhiên có một đám người dũng mãnh tràn vào từ bên ngoài, Lâm Nhan còn chưa kịp phản ứng, không biết một đám người vác theo pháo ngắm từ đâu xông tới, nhân viên làm việc tại phim trường cũng ngăn không nổi.

"Lâm Nhan, cô chen chân vào tình cảm giữa Lâm Sanh và Hàn thiếu, là đồ tuesday không có liêm sỉ, cô hung hãn tát Lâm Sanh trên phim trường có phải xuất phát từ lòng ghen ghét đố kị của phụ nữ không?"

"Lâm Nhan, cô phá hoại tình cảm của Lâm Sanh và Hàn thiếu, chẳng lẽ trong lòng cô không có một chút áy náy và hổ thẹn nào sao?”

"Lâm Nhan, phốt người thứ ba đã là chủ đề nóng trên toàn mạng xã hội, chẳng lẽ cô không dự định giải thích một chút sao?"

"Lâm Nhan..."

....

Một đám phóng viên liên tục đặt ra những vấn đề sắc bén, đầu óc Lâm Nhân kêu ong ong, sắc mặt đờ đẫn, vốn không biết nên nói gì.


Sắc mặt những tên phóng viên này vừa vặn vẹo vừa đáng ghê tởm, thậm chí có người chĩa thẳng microphone tới trước mặt cô, lại còn có phóng viên kích động tới mức nước miếng phun đầy mặt, khiến người ta ghê tởm, vừa mở miệng đã buộc cô vào cột để sỉ nhục.

Không ai để ý cô có trong sạch hay không mà họ chỉ muốn đào ra những chuyện bí mật giữa cô, Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên, tin tức càng xấu xa càng ít người biết càng tốt.

Đáng tiếc, không có chuyện gì khác!

Ngược lại là nguyên chủ thích Hàn Hữu Niên nhiều năm, tiếc là nguyên chủ đã sớm qua đời, bây giờ chỉ còn cô - Lâm Nhan.

Cô chỉ cảm thấy chán ghét và gai mắt Hàn Hữu Niên, nếu không cần thiết cô cũng không muốn đề cập tới Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên.



Ánh mắt Lâm Nhan lạnh lùng, đang muốn mở miệng thì lại có một tiếng thét chói tai ngắt lời cô.

Tiếp sau đó, âm thanh chứa đựng lửa giận ngút trời càng lúc càng tới gần, Lâm Nhan nhìn thấy người đến là một phụ nữ dáng người mập mạp đang kéo một cô gái mặc đồ cổ trang màu hồng nhạt, còn vừa đánh vừa mắng, tình cảnh vô cùng đồ sộ và cẩu huyết, tiếp theo là một cái tát trời giáng ập vào mặt mỹ nữ mặc đồ cổ trang, "Con khốn, hôm nay bà đây cào nát mặt mày..."

Lâm Nhan nở nụ cười tà ác, nhếch môi, "Xem ra hôm nay có tin tức nóng hổi hơn nha!"

Lâm Nhan không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, rốt cuộc trò hay đã mở màn, Phương Đình Đình là con khốn đang bị đánh, người vung tay là vợ chính thức của phó đạo diễn, tối hôm qua Lâm Nhan gọi một cuộc điện thoại là vì một màn này.

"Nhanh lên, bên kia là Phương Đình Đình..."

Không biết là ai hét lên một câu, nhóm phóng viên vừa nghe tin đã lập tức hành động, cả đám y chang như ngửi được mùi cứt chó, đồng loạt bỏ mặc cô mà chạy về phía hiện trường vợ chính thức đánh ghen tuesday kịch liệt, lúc này khung cảnh rất hỗn loạn.

"Chị Nhan Nhan, đi nhanh đi!" Tiểu Hòa nhân cơ hội lách qua đám người đang chen chúc, khéo Lâm Nhan bỏ chạy.

Vừa mới chạy đến đã vội vàng đụng trúng nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, Lâm Nhan dừng bước, cười với bọn họ, "Đừng lo lắng, chị không sao.



Chuyện hôm nay không phải chị khơi mào, có người không biết liêm sỉ tự đưa mặt tới cho chị đánh, nếu chị không đánh thì hơi có lỗi với cô ta."


"Chị đúng là không biết khách sáo, nghe nói Hàn Hữu Niên nổi giận đùng đùng, ôm Lâm Sanh rời khỏi, có lẽ lần này chị đắc tội với người ta chết mất thôi." Khóe miệng Tần Nhược Phong giật giật, không ngờ Lâm Nhan đánh người lại hợp tình hợp lý như vậy, hèn gì Hàn Hữu Niên tức giận không nhẹ.

Lâm Nhan bình tĩnh như thường, "Anh ta chết càng tốt, chị cũng đâu ăn cơm của anh ta."

"Các anh các chị à, vẫn nên đi nhanh thôi! Những tên phóng viên này y như chó điên, lát sau lại truy đuổi chúng ta tiếp đó." Tiểu Hòa lo lắng thúc giục, ánh mắt lo âu thỉnh thoảng liếc về phía sau lưng, sợ đám phóng viên đuổi theo.

Sắc mặt Tống Thanh Hà khẽ biến, lập tức xoay người đi ra ngoài, "Em đi lấy xe, tập hợp ở cửa sau, bây giờ ở cửa trước chưa hẳn sẽ an toàn."

Lâm Nhan gật đầu, đang muốn đuổi theo lại bị Tần Nhược Phong túm chặt cánh tay kéo qua bên kia, cậu ta mở miệng nói với Tống Thanh Hà, "Nhiều người dễ gây sự chú ý, Thanh Hà, ba người các cậu còn cảnh diễn, tôi mang Lâm Nhan đi trước!"

"Thanh Hà, mấy đứa ở lại quay phim, để Tiểu Phong lái xe đưa chị đi là được." Lâm Nhan âm thầm né khỏi tay Tần Nhược Phong, cố gắng không nhìn tới vẻ cô đơn và thất vọng trên gương mặt tuấn tú của Tống Thanh Hà.


Nên biết rằng việc khước từ tiểu thịt tươi non mềm khiến Nhan cẩu có cảm giác rất tội lỗi, nhưng cô không muốn loại tội ác này trở nên sâu nặng thêm.

Nhưng bây giờ bản thân cô cũng khó bảo toàn, cô không thể liên lụy người khác, dù sao tên nhóc Tần Nhược Phong này cũng là cháu ngoại của Tạ Phong Trần, sao Tạ Phong Trần có thể để cháu trai mình chịu thiệt cho được!



Lâm Nhan nghĩ như thế nên mới cùng Tiểu Hòa chạy tới cửa sau nhưng khiến Lâm Nhan bất ngờ nhất là lần này cô bị fan Lâm Sanh chặn ngay trước cửa, bởi vì cả đám người bọn họ không cầm ảnh chụp của Lâm Sanh thì cũng cầm bảng tên hoặc băng rôn biểu ngữ.

Lâm Nhan chưa kịp rút chân về thì đã có người nhìn thấy cô, người nọ hô to, "Mau nhìn kìa, là Lâm Nhan."

"Lâm Nhan, là con khốn cướp bạn trai của Sanh Sanh nhà mình, đánh ả!”

"Lúc nãy con đàn bà đê tiện này còn đánh Sanh Sanh nhà mình một bạt tai, mẹ nó, giúp Sanh Sanh báo thù đi!"

....

Lâm Nhan chưa kịp phản ứng đã bị một đám Sanh phấn* vây xung quanh.

*Sanh phấn: fan Lâm Sanh.

"Không phải, không phải, mọi người đừng kích động, sự việc không phải như các người nghĩ đâu… A.." Tiểu Hòa phản ứng nhanh, đứng che trước mặt Lâm Nhan như gà mẹ che chở gà con, bày ra tư thế bảo vệ, nhưng không chờ cô nói xong, đã có người ném chùm nho lên mặt cô làm cô trở tay không kịp.

"Đừng nghe con mụ này nói bậy, báo thù là được rồi." Trong đám người bỗng nhiên có người kích động đám đông.

Đối phương người đông thế mạnh, hai người yếu đuối không địch lại, đây cũng không phải lúc giảng đạo lý, Lâm Nhan lấy một tay kéo Tiểu Hòa ra sau lưng mình che chở, nghĩ thầm, sao cái tên Tần Nhược Phong kia còn chưa lái xe tới, cô đành phải kéo dài thời gian, "Oan có đầu nợ có chủ, các người có bản lĩnh thì cứ nhằm vào tôi.



Nhưng mà tôi nói cho các người biết, hôm nay bất kể ai trong số các người đụng tới một sợi tóc của tôi, tôi đều có quyền giữ lại để truy tố trước pháp luật."

Hào quang Lâm Nhan mạnh mẽ, giọng nói hùng hồn vang dội, có ý đồ uy hiếp đối phương, nhưng nhóm Sanh phấn rất đông, tất cả đều đứng yên.

"A~~ dám uy hiếp ông đây, lại còn đòi quyền truy tố trước pháp luật, mẹ nó, con khốn lẳng lơ này, lúc mày quyến rũ bạn trai Sanh Sanh, sao lúc đó không nghĩ tới pháp luật." Có người mỉa mai nói, dứt lời liền ném thẳng bảng tên trong tay về phía Lâm Nhan.



Bả vai Lâm Nhan bị bảng tên kia đập vào, rất đau, lập tức trong tay cả đám fan có thứ gì ném thứ đó, hoa quả, đồ ăn vặt, chai nước, thậm chí còn có giày dép, tất cả mọi thứ đều lao về phía cô như một đống bông tuyết bừa bộn ngổn ngang.

Lâm Nhan trợn to mắt, không còn đường lui, bỗng nhiên một lực đạo mạnh mẽ kéo cô một cái, cô bị ai đó siết chặt và che chở trong lồ ng ngực rộng rãi mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi vị kia rất quen thuộc, cả thế giới đột nhiên yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy một tràng tiếng tim đập mãnh liệt và mạnh mẽ..