Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 31: 31: Kinh Ngạc






Bộ dạng gây sự của Phương Đình Đình thật sự rất đáng ghét, nếu không phải ở đây có quá nhiều người, Lâm Nhan thật sự muốn tát cô ả một phát.

"Đạo diễn, chắc chắn Lâm Nhan không cố ý đến trễ, hay ngài tha thứ cho chị ấy đi!" Lâm Sanh tóc dài nhẹ nhàng, toàn thân mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, làm cho hai mắt người nhìn sáng lên.



Cô ấy tựa như thiếu nữ ngây ngô và non nớt đang dịu dàng mỉm cười, giọng nói mềm mại khéo léo như sắp ch ảy nước.

"Chị Sanh Sanh, chị thật lương thiện nhưng có vài người ánh mắt còn cao hơn đầu, không đáng để chị bảo vệ đâu." Phương Đình Đình vừa thấy Lâm Sanh đến, lập tức thay đổi từ sắc mặt cay nghiệt với Lâm Nhan thành vẻ tươi cười đầy mặt.

"Đình Đình, không nên nói bậy, tính tình Lâm Nhan chỉ hơi hướng nội, hơi khó gần mà thôi." Vẻ mặt Lâm Sanh hơi đổi, không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Nhan lại nhỏ giọng ngăn cản Phương Đình Đình.

"Hừ! Chính là một đứa khinh người, chị đừng ngụy biện dùm cô ta nữa."

Hai người, cô một câu, tôi một câu, Lâm Nhan cảm thấy dường như bản thân là người ngoài cuộc.

Ngược lại cô không biết thì ra quan hệ giữa Lâm Sanh và Phương Đình Đình tốt tới vậy, nhưng trong nguyên tác, Lâm Sanh vốn là người mà ai cũng yêu thích, là một người rất tốt nên dễ dàng được lòng người trong đoàn phim.

"Tôi nói này, hai người đang diễn trò tung hứng đúng không? Các người hát đôi à? Đạo diễn vẫn còn chưa nói thêm gì mà Phương tiểu thư lại nhất quyết không bỏ qua, người nào không biết còn tưởng rằng đoàn phim này do hai người làm chủ đó!" Tần Nhược Phong vừa hóa trang xong đúng lúc nghe được lời Phương Đình Đình nói, không hề khách sáo mà trách móc cô.

Đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn Phương Đình Đình chằm chằm, vô cùng coi thường cô ả.

Phương Đình Đình biến sắc, vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt anh tuấn phi phàm của cậu lại không kìm được đỏ mặt, bỗng chốc ngừng công kích, lời nói như nghẹn ở cổ họng, lí nhí giải thích, "Tần thiếu trách lầm tôi rồi, tôi đâu có bám mãi không buông, là do tôi quá quan tâm Lâm Nhan, sợ cô ấy gặp chuyện gì khó khăn nên hỏi thêm vài câu thôi."



"Là sao? Người không biết còn tưởng cô là cảnh sát đang phá án đó?" Tần Nhược Phong cười khẩy, giọng điệu có vẻ châm chọc.

"Cậu… Tôi không có." Phương Đình Đình cứng họng, tự ôm một bụng bực tức.



Lâm Sanh bênh vực Lâm Nhan cũng khiến thái độ đạo diễn Đỗ dịu lại một tý, dù sao Lâm Sanh cũng là nữ chính do ông chủ lớn chỉ định, người ta còn có Hàn thiếu làm chỗ dựa, chắc chắn đạo diễn phải giữ lại cho cô ấy chút thể diện, hơn nữa Tần Nhược Phong cũng tham gia đỡ lời, ông không muốn chuyện bé xé to, vội vàng khoát tay, "Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, mọi người giải tán đi, Lâm Nhan cấp tốc đi trang điểm đi, lần sau có việc phải nhớ báo trước."

"Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn.




" Lâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, lúc xoay người trùng hợp chạm phải ánh mắt Tần Nhược Phong, chỉ thấy cậu mặc toàn thân màu xanh nhạt, nghịch ngợm nháy nháy mắt, Lâm Nhan cười cảm kích rồi lập tức đi về phía phòng hóa trang.



Phương Đình Đình đứng phía sau có vẻ oán hận, trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Nhan rồi cô ả hừ lạnh một tiếng rất không cam lòng, Lâm Sanh khều cô ả một cái, "Đừng tức giận, Tần thiếu cũng không cố tình nhắm vào em đâu."

Phương Đình Đình giậm chân, uất ức nhìn Tần Nhược Phong, "Cậu ta cố ý đó, dáng vẻ chó đội lốt người kia, còn không phải đã bị Lâm Nhan bỏ bùa rồi hay sao, vừa đến đoàn phim không bao lâu mà em đã thấy bọn họ đi ăn cơm với Lâm Nhan mấy lần rồi."

"Đình Đình, nếu em tức giận chuyện Tần Nhược Phong nói giúp Lâm Nhan thì chị cảm thấy hoàn toàn không quan trọng, em cũng rất tốt, còn nếu em thích Tần thiếu thì cứ mạnh dạn theo đuổi thôi." Phương Đình Đình nói chuyện càng lúc càng không biết điểm dừng, vẻ mặt Lâm Sanh không còn kiên nhẫn nhưng vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo.


"Làm gì mà dễ như vậy, thôi thôi, do em chướng mắt Lâm Nhan chỉ biết ỷ vào gương mặt hồ ly đó mà đi gạ gẫm khắp nơi, cô ta có kiêu ngạo cỡ nào cũng kém chị.





Chị Sanh Sanh đúng là người tốt số, Hàn thiếu yêu chị như vậy, chẳng những sắp xếp cho chị ở căn phòng xa hoa mà còn cho đầu bếp năm sao nấu một ngày ba bữa đưa tới đoàn phim.



Anh ấy sợ chị chịu khổ, sợ chị vất vả, chị không biết là tất cả phụ nữ ở đoàn phim này ghen tị với chị tới mức đỏ mắt rồi sao." Phương Đình Đình nói xong liền dời trọng tâm câu chuyện về Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên, trong giọng nói tràn đầy sự hâm mộ.

Trong lòng Lâm Sanh hiểu rõ Hàn Hữu Niên yêu cô tới cỡ nào, cô thích cho người ta chứng kiến hạnh phúc giữa cô và Hàn Hữu Niên nhưng không có nghĩa cô thích người khác nhìn chằm chằm người yêu của mình, nhất là loại tận dụng mọi thứ để bò lên trên người khác.

Lâm Sanh rút cánh tay bị Phương Đình Đình nắm chặt ra, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không vui, "Đình Đình, cảnh quay tiếp theo sắp bắt đầu rồi, em đi dặm phấn lại đi! Hàn Hữu Niên kêu chị còn phải gọi video lại cho anh ấy nha!”

"À… Được rồi." Tay Phương Đình Đình đột nhiên bị hẫng một cái, sửng sốt rồi bĩu môi, thì ra e ngại cô ả là bóng đèn, khoe khoang gì chứ, không phải cũng đang sống bám đàn ông à, làm như có năng lực lắm vậy.

Hai giờ sau, Lâm Nhan đã trang điểm xong, cả người mặc bộ váy dài xanh nhạt, làn da trắng nõn nà, tươi xinh nền nã, lông mày như làn khói nhẹ, đôi mắt lấp lánh, càng nhìn càng đẹp.



Cô nhẹ nhàng đứng ở một bên tựa như là một đóa hoa sen tuyết thanh khiết ở Thiên Sơn, cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nhiễm bụi trần.


Mọi người đều thổn thức nhìn đến không thể rời mắt, chẳng trách Lâm Nhan không coi ai ra gì, vì sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào máu người ta rồi.

Hôm qua nữ giả nam trang thì không phân biệt được giới tính, là một người phi giới tính rất xinh đẹp, hôm nay mặc đồ nữ lại khiến người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.



Bên ngoài nắng chói như lửa, nhiệt độ bất chấp mọi thứ xuyên thẳng qua làn da mọi người, thỉnh thoảng có chút gió núi phất qua nhưng cũng không có tác dụng gì.



Vừa rồi Lâm Nhan ở bên trong đã nhìn thấy mình trang điểm xong sẽ đẹp cỡ nào, nhưng mà tất cả mọi người nhìn chằm chằm cô lại khiến cô rất không tự nhiên, huống hồ cô đang nóng vô cùng, sự xinh đẹp này cũng phải trả giá rất đắt, vài lớp quần áo cổ trang mặc lên người vừa ngột ngạt lại vừa nóng, sợ là cảnh diễn hôm nay phải hoàn thành dưới ánh mặt trời.



Lâm Nhan không kiềm được cảm giác bức bối trong lòng, cô âm thầm mắng mười tám đời tổ tông của tên đầu sỏ hại cô mất ngủ một lần rồi thở dài một hơi thật sâu.

Trong một quán cà phê ở nội thành, Tạ Phong Trần mang theo Trần Sảng gặp mặt khách hàng, thình lình anh hắt hơi một cái.

"Tạ tổng, có phải nhiệt độ máy lạnh thấp quá không, coi chừng cảm lạnh đó." Phương tổng phía đối diện vừa nói xong thì liếc cấp dưới một cái, cấp dưới hiểu ý đứng dậy tăng nhiệt độ máy lạnh lên.

"Không sao đâu." Tạ Phong Trần thản nhiên nói, anh không hề cảm thấy lạnh, nhưng không hiểu sao lại đột nhiên hắt xì.

Trong đoàn phim, Lâm Nhan đón lấy ánh mặt trời chói chang ở trên đầu nhưng dưới sự chỉ đạo của đạo diễn, cô vẫn cố gắng phối hợp di chuyển đúng vị trí và quay phim, trí nhớ Lâm Nhan rất tốt, lại thuộc lời thoại rất kỹ, mỗi một cảnh phim cô đều diễn tập ở trong đầu nhiều lần tới lúc quay phim thật sự thì diễn mượt như nước chảy mây bay, một lần đã được qua, tiết kiệm không ít thời gian nhưng đồng thời cũng tạo áp lực không nhỏ cho diễn viên hợp tác.


Nhất là Phương Đình Đình - đối thủ một mất một còn của Lâm Nhan trong phim.



Nguyệt mỹ nhân vốn là biểu muội của Lăng Tiêu, sau khi đại hôn, Nguyệt mỹ nhân có ý chuốc say Lăng Tiêu rồi bò lên giường hắn thành công, sau đó được phong làm Nguyệt mỹ nhân.



Dạ Tranh hòa thân đến từ Tây Lăng quốc ở tạm dịch quán để chờ ngày đại hôn, lúc này Nguyệt mỹ nhân không cam lòng vì vừa đại hôn không bao lâu đã bị tân Hậu đè đầu cưỡi cổ nên cố ý tìm tới cửa nhằm khiêu khích và khoe khoang.





Dạ Tranh vốn là Trưởng công chúa được hưởng ngàn vạn sủng ái lập tức lộ ra toàn bộ hào quang, chẳng những dùng lời nhục nhã Nguyệt mỹ nhân tới không ngẩng đầu lên được mà còn dứt khoát úp lên đầu Nguyệt mỹ nhân tội danh phá hoại quan hệ giao hữu của hai nước rồi sai người đánh đuổi ra khỏi cửa.

Lâm Nhan cảm thấy sắp xếp quay cảnh trong thời gian này quả thực không khéo cho lắm, những lời nói quái gở làm khó dễ của Phương Đình Đình vẫn còn vang vọng trong lỗ tai của Lâm Nhan, đôi mắt cô hơi lạnh lẽo rõ ràng không tính bỏ qua cơ hội trả thù này.

Cảnh quay của Lâm Nhan quá mức thuận lợi, vẻ mặt đạo diễn cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt tươi cười tán thưởng.



Phương Đình Đình thấy không cam lòng, cô ả quyết tâm dùng kỹ thuật diễn xuất của mình hung hăng tát thẳng vào mặt Lâm Nhan, ai ngờ thực tế lại trái ngược hoàn toàn.

Phương Đình Đình gần như là dạng bản sắc diễn xuất*, còn Lâm Nhan thì nhập vai trong nháy mắt, giơ tay nhấc chân đều có phong thái, khí thế mạnh mẽ bức người, thái độ hung hãn không coi ai ra gì kia áp bức Phương Đình Đình tới mức không nói được một câu, hoặc là quên lời thoại, hoặc là không thể phản ứng tiếp...

*Bản sắc diễn xuất: là nói dạng diễn viên thường nhận các vai thích hợp nhan sắc, ngoại hình, khí chất sẵn có rồi phát huy.

Trong một khoảng thời gian, Phương Đình Đình đã NG vài chục lần liên tiếp, Phương Đình Đình gấp tới mức sắp khóc rồi, bây giờ cô chỉ vừa nhìn thấy ánh mắt Lâm Nhan thì không thể mở miệng nổi.

Trong lòng Lâm Nhan rất thống khoái, từ đầu đến cuối đều không bị ảnh hưởng.

Lâm Sanh đứng nhìn ở một bên, đôi mi thanh tú cau chặt lại, không nhịn được cảm giác kinh hãi, dường như cô ta không ngờ kỹ thuật diễn xuất của Lâm Nhan tiến bộ thần tốc tới vậy.

"Phương Đình Đình, cuối cùng cô có diễn được hay không? Cô nhìn Lâm Nhan chằm chằm có thể nhìn tới mặt cô ấy nở hoa sao? Không cần đọc lời thoại nữa sao?" Đạo diễn Đỗ không nhịn được nữa, muốn nổi cơn tam bành, trời vốn đã nóng nay còn có thêm trận lôi đình này, ông hận không thể dùng quạt giấy trong tay vả vài cái vào mặt Phương Đình Đình.



.