Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 28: 28: Khiếp Sợ






Lâm Nhan ngồi ở trước gương, nhà tạo mẫu đang tạo kiểu tóc cho cô, Tiểu Hòa vô cùng tri kỷ mà đưa điện thoại cho cô, "Chị Nhan Nhan, ảnh chụp lúc lễ khai máy em đã đăng lên WeChat của chị rồi, còn Weibo thì chị tự đăng đi! Thời tiết hôm nay hơi nóng, em đi pha ly trà thanh nhiệt cho chị uống."

"Cám ơn em." Lâm Nhan nhìn vẻ mặt lanh lợi của cô nhóc, đưa tay nhận điện thoại rồi cười nói cám ơn.



Mới vừa cầm thì điện thoại đã rung rung, báo có tin nhắn đến.

Lâm Nhan nhìn tin nhắn mới theo bản năng, vừa nhìn thấy hai chữ đầy vẻ ra lệnh của Tạ Phong Trần, lập tức muốn chửi một câu "chó chết".

Đồ điên này, không phải anh tới vì Lâm Sanh sao?

Bây giờ còn nhắn tin cho cô làm gì?

Hôm đó ở sân bay, cô nói chưa đủ rõ ràng sao?

Lâm Nhan dứt khoát xóa sạch tin nhắn, kéo dãy số vào danh sách đen, không muốn đếm xỉa tới anh.

Cô muốn khẳng định lập trường của mình, không thể để tên thối tha kia thao túng.

Tạ Phong Trần ngồi trong xe đợi mười phút, tin nhắn đã gửi cứ như đá chìm đáy biển, thời gian cứ thế dần trôi qua nhưng mà anh không nhận được bất cứ sự phản hồi nào dù chỉ là một ký hiệu từ Lâm Nhan, sắc mặt của anh càng lúc càng âm trầm khiến Trần Sảng cảm thấy lạnh cả sống lưng.



Hu hu, oa oa, oe oe, rốt cuộc là ai đã chọc vị đại sát thần này vậy?

Trần Sảng cảm thấy như mình đang làm việc trong môi trường áp thấp nhiệt đới, ít nhất sẽ bị giảm tới hai mươi năm tuổi thọ.





Lại đợi một phút nữa, Tạ Phong Trần trực tiếp ấn vào dãy số của Lâm Nhan, nào ngờ đâu điện thoại báo máy bận.

Sắc mặt Tạ Phong Trần hơi dịu lại, tưởng rằng Lâm Nhan đang gọi điện thoại cho mình nên anh dứt khoát chờ cô gọi tới.

Ba phút trôi qua… Năm phút lại trôi qua… Điện thoại không hề có chút tiếng động nào.

Trần Sảng nhìn qua kính chiếu hậu, anh thấy ông chủ không ngừng kiểm tra điện thoại thì kinh ngạc và hốt hoảng không ngớt, lúc vừa lên xe sắc mặt ông chủ vẫn còn tốt, chỉ nói muốn chờ một chút nhưng đã chờ tới tận 15 phút cũng không thấy ai đến.

Trần Sảng đi theo Tạ Phong Trần nhiều năm, biết ông chủ là người luôn rất kiên định, không dễ bị dao động, lúc trước ông chủ nói rõ phải giao vai nữ chính “Phượng Hoàng” cho Lâm Sanh, cậu còn tưởng hôm nay ông chủ đến đây là vì ân nhân cứu mạng là tiểu thư Lâm Sanh .

Ai ngờ lúc ông chủ gặp tiểu thư Lâm Sanh thì rất bình tĩnh, trái lại lúc này anh không ngừng nhìn điện thoại, có lẽ Lâm Nhan mới là người anh đang đợi nha!


Nhưng hôm nay, thái độ khi Lâm Nhan nhìn thấy ông chủ chính là vừa khách sáo vừa xa cách nhưng rõ ràng điệu bộ hiện tại của ông chủ là đang quan tâm Lâm Nhan, không buông xuống được.



Trần Sảng sờ sờ mũi, cảm giác dường như bản thân vừa gặm một trái dưa siêu to khổng lồ, không được, không được, thân là trợ lý riêng của ông chủ, cậu nhất định phải bày mưu tính kế cho ông chủ.

Chờ đợi như vậy thì có tác dụng gì chứ?

Phụ nữ cần phải dỗ dành nha!

Trần Sảng ho nhẹ một tiếng, làm như không biết gì mà mở miệng, "Ông chủ, hôm nay chúng ta có hẹn gặp Giang tổng của Thánh Đạt, nếu không đi sợ là không kịp."

Ánh mắt Tạ Phong Trần nghiêm túc, "Cậu gọi cho Lâm Nhan, kêu cô ấy đến đây lấy tổ yến của phu nhân đi."


Sắc mặt Trần Sảng cứng đờ, rất muốn hỏi tại sao loại chuyện gọi điện thoại này cũng cần phải nhờ trợ lý làm thay, ông chủ bị người ta tỏ thái độ cũng đáng lắm.



Trái tim này mệt mỏi quá đi! Nhưng mà Trần Sảng chỉ dám lén lút r3n rỉ ở trong lòng, lấy điện thoại ra, nuốt đau thương vào lòng, hy sinh gọi cho Lâm Nhan.





Điện thoại vang lên ba tiếng đã có người bắt máy, Trần Sảng hòa nhã nói, "Lâm tiểu thư, tôi và Tạ tổng chuẩn bị về nhưng phu nhân có gửi cho ngài một chút tổ yến, bây giờ ngài đến đây lấy nhé!"

Lâm Nhan có hơi thụ sủng nhược kinh, Tạ phu nhân mà lại gửi tổ yến cho cô à?

Lâm Nhan muốn nói không cần, nhưng người lớn đã tặng thì không nên từ chối, cô thấy làm vậy rất bất lịch sự, nhưng trong phim trường nhiều người như vậy, còn có cả phóng viên, nhiều người khó tránh bị để ý, cô cũng không muốn rước lấy phiền toái cho bản thân vào lúc này.

"Bây giờ tôi đang bận, nếu tiện thì cậu đưa đến đại sảnh khách sạn của tôi trước đi! Tối tôi về lấy." Lâm Nhan suy nghĩ xong thì quyết định chọn một phương thức không tổn thương hòa khí của đôi bên.

Trần Sảng vừa nghe Lâm Nhân nói không tiện gặp, vô thức quay đầu lại muốn báo tin cho ông chủ, ai ngờ lại bắt gặp gương mặt âm trầm như sắp nổi bão của anh, cậu sợ tới mức tay cũng run lên, nói chuyện cũng cà lăm, "Vậy, vậy, vậy tối nay gọi lại sau ạ!”

Lâm Nhan muốn nói nếu không được thì thôi, không cần gọi cho cô đâu, ai dè chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp rồi.

"Chạy đi." Tạ Phong Trần siết chặt di động, hận không thể bóp nát nó.

Người phụ nữ Lâm Nhan kia dám cho anh vào danh sách đen.

Không hiểu sao Trần Sảng thấy sau gáy hơi lạnh, sao cậu có cảm giác ông chủ đang nhìn anh với ánh mắt đầy sát khí vậy trời!

Trần Sảng thấy có lẽ do cậu làm việc không thỏa đáng, nhưng cũng không dám giải thích, tập trung lái xe.




Lâm Nhan đăng bài Weibo rất tùy ý, chọn một vài tấm ảnh chính thức rồi thuận tay tự sướng vài tấm rồi ghép tất cả hình lại thành một tấm có chín ô vuông nhỏ.



Lâm Nhan V: Dạ Tranh, xin chào!



Lâm Nhan đã lâu không cập nhật trạng thái trên Weibo, vừa mới đăng bài lập tức nhận được không ít bình luận.

"Đã lâu không gặp, chị yêu vẫn đẹp xuất sắc!"

"Nhìn hình tự sướng mà giận dễ sợ, Nhan cẩu, cô cứ chụp qua loa lấy lệ vậy đó hả?"

"Chị đẹp nên chị làm gì cũng được nha! Mặt chị gái nhỏ ghê."

"Nhan cẩu, có thể đóng gói anh trai nhỏ bên cạnh cô rồi tặng cho tôi được không?"

"Nhan cẩu, cầu WeChat của anh trai có đôi mắt đào hoa."

Lâm Nhan thấy chơi rất vui, thẳng thắn phản hồi, "WeChat thì không có nhưng mà có Weibo đó, ở đây có Thanh Phong Minh Nguyệt, thích chàng trai nào vui lòng mang đi @Tần Nhược Phong @Tống Thanh Hà @Thượng Quan Nguyệt @Triệu Minh Dục

Lâm Nhan vừa đăng bình luận xong, phản ứng của sắc nữ quả thật rất điên cuồng.

"A a a a a a a...."


"A a a, Nhan cẩu, em yêu chị!"

"Không hổ danh là Nhan cẩu, mới đó mà đã thăm dò được thông tin của anh trai nhỏ rồi."

"Anh trai mắt đào hoa tên là Tần Nhược Phong, tên đáng yêu quá, bật chế độ u mê!"

"Mẹ ơi, con muốn lấy anh này!"

"Muốn biết Nhan cẩu sẽ chọn anh nào?"

"Vô tri! Chọn gì mà chọn, lấy cả bốn luôn nha!"

"Nhan cẩu hạnh phúc quá, yêu cầu đoàn phim mỗi ngày đều phải cho chúng tôi ngắm chồng!"

...


Fan mở miệng kêu một tiếng rồi lại một tiếng "Nhan cẩu", vô cùng tùy tiện nhưng Lâm Nhan cũng thấy bản thân rất rất hợp với biệt danh này.



Bình thường nguyên chủ không hay tương tác với fan, cũng không thèm để ý fan nói gì, ngoại trừ âm thầm phân cao thấp với fan, bản tính cô ấy có vẻ phật hệ*, cái tên gọi "Nhan cẩu" này là do lúc trước nguyên chủ tham gia một cuộc phỏng vấn, lúc đó người ta hỏi cô ấy chọn bạn trai dựa trên tiêu chuẩn gì, nguyên chủ nói thẳng, "Đẹp trai, chính là loại vừa nhìn một cái lập tức u mê không lối thoát!"

*Phật hệ: là từ ngữ mạng, là kiểu người lạnh nhạt với mọi thứ, mặc cho sóng gió bên ngoài thế nào, họ chỉ sống theo cách mà họ thích.

Từ đó về sau, fan của Lâm Nhan đều gọi cô là Nhan cẩu.

Lâm Nhan nhìn fan kích động như vậy, trực tiếp tag Weibo của bốn người vào thu hút toàn bộ sự chú ý.

Studio của Tiêu Bạch đã chuẩn bị xong cũng đã hoàn tất hợp đồng với nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, còn Lâm Nhan là cổ đông trong đó.



Tính ra, bây giờ cô và nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ đã cùng hội cùng thuyền với nhau, không lý gì mà không phát phúc lợi cho fan của mình.

Nhưng thật ra fan rất ủng hộ, nhiệt tình hít hà drama của cô, sau đó lượt theo dõi Weibo của nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ tăng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Không lâu sau, sau các đề tài hot như "CP Hữu Sanh Chi Niên ngọt ngào tình tứ" "Thần tiên đánh nhau trong lễ khai máy "Phượng Hoàng"” thì các chủ đề nối tiếp là "Lâm Nhan thả thính bốn chàng trai "Thanh Phong Minh Nguyệt", "Lâm Nhan - Thánh lươn lẹo!" cũng bị lên hotsearch.

Những cảnh quay của Lâm Nhan có hơi lẻ tẻ, mặc dù vai diễn không xuất hiện nhiều nhưng cũng phải quay đến tối.

Bởi vì phân đoạn buổi tối là cảnh Dạ Tranh dẫn theo Thanh Vũ xuất cung tìm Lăng Tiêu đi chơi thì gặp thích khách, bọn họ chạy trốn tới vào rừng ở vùng ngoại ô, cửa thành đã đóng chỉ có thể nghỉ ngơi ở nơi hoang vu này một đêm.

Ngồi xe từ vùng núi về khách sạn cũng đã mười hai giờ, Tiểu Hòa đã mua thức ăn khuya cho cô nhưng Lâm Nhan hơi mệt nên ăn không vô.



Lâm Nhan vừa về phòng đã thò tay tháo hết nội y ra ngoài rồi cởi luôn cả váy, sức cùng lực kiệt ngã xuống giường, một giây sau lại bị sinh vật lạ ở dưới người dọa tới mức hét chói tai y hệt tiếng thét lúc nửa đêm.

"Bụp" một tiếng, tất cả đèn trong phòng đều sáng lên, Lâm Nhan thấy một gương mặt rất quen thuộc đang dựa ở đầu giường thì ngẩn tò te rồi vội vàng ôm chăn bọc cả người lại, trên gương mặt trắng bệch tràn đầy phẫn nộ: "Tạ Phong Trần, má nó, anh là quỷ à? Nửa đêm nửa hôm anh chạy vào phòng tôi làm gì đó?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Phong Trần: Cho ông đây ăn bơ, không thèm để ý ông đây, kéo ông đây vào blacklist, ông đây không bó tay đâu, ông đây có thể tự bò lên giường nhá!.