Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 18: 18: Giao Dịch






Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả

"Ôi chao, hiện giờ thanh niên các cô các cậu không phải rất thích làm nũng sao, con có thể nũng nịu với thiếu gia, thơm thơm cậu ấy, dỗ dành cậu ấy, ôm cậu ấy một cái lúc cậu ấy mệt mỏi, nói một vài lời động viên, hoặc con còn có thể quan tâm cậu ấy, đợi đến khi cậu ấy có tình cảm và sự thấu hiểu rồi nhất định sẽ mềm lòng.



Ngày dì còn ở nhà cũ, quản gia ở đó coi thiếu gia như cháu trai mà đối xử, nên thiếu gia cư xử cũng rất tôn trọng với lão quản gia." Dì Lưu nhìn Lâm Nhan đầy hứng thú, sắc mặt vui vẻ, rủ rỉ nói.

Lâm Nhan trợn mắt há hốc mồm, không nhìn ra được dì Lưu ngày ngày ngoại trừ làm việc nhà, quanh quẩn bên nhà bếp hết sáng trưa chiều tối lại tối chiều trưa sáng, vậy mà nói đạo lý dỗ dành đàn ông lại đâu ra đấy như vậy.

Đúng là gừng càng già càng cay.

Nhưng mà đề nghị của dì Lưu khiến cho Lâm Nhan không thể tiếp nhận.

Thơm thơm, ôm ôm, làm nũng… Chỉ cần nghĩ đến sẽ làm những thứ đó với Tạ Phong Trần cô đã cảm thấy da gà da vịt rơi đầy người, không thể nào chấp nhận được.

Cô vội vàng bưng cốc nước lên uống một ngụm, muốn bình tĩnh lại một chút.

"Tục ngữ nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, Lâm tiểu thư nếu đã thông suốt thì cần phải áp dụng đi, tóm được đàn ông trên giường rồi thì gió bên tai chẳng phải là thích thổi lúc nào thì thổi sao?"

Dì Lưu nhìn Lâm Nhan nghiêm túc cân nhắc, trong mắt cũng lóe ra sự hưng phấn.

Thật ra là gần đây tính tình của Lâm tiểu thư trở nên gần gũi bình dị hơn một chút bà mới dám to gan mở miệng nói nhiều như vậy, nếu là ngày trước, còn lâu bà mới dám.

Có điều cuối cùng thiếu gia cũng chịu đồng ý về nhà, Lâm tiểu thư lại xinh đẹp như vậy, dáng vẻ hai người đều giống hệt thần tiên, nhìn rất xứng đôi vừa lứa, nếu chung sống vui vẻ, nói không chừng sang năm có thể cho ông cụ Tạ bồng chắt trai rồi.

Lâm Nhan còn chưa kịp nuốt một ngụm nước nào đã bị những lời kinh hãi thế tục của dì Lưu làm cho sặc sụa, ho khan liên tục, khuôn mặt ho đến đỏ bừng, nước mắt cũng trào ra.

Dì giúp việc bình thường nhìn qua không nói lời nào, không nghĩ tới mở miệng một cái khiến người người nhà nhà kinh ngạc.





Lâm Nhan cảm thấy mình đã xem nhẹ người phụ nữ đã có tuổi này rồi.

Dì Lưu vội đưa tay ra vuốt lưng cho Lâm Nhan xuôi, chờ cho Lâm Nhan khó khăn lắm mới bình thường lại, thì mở miệng hỏi, "Con và thiếu gia kết hôn hai năm rồi mà vẫn chưa động phòng ư?"

Mặt Lâm Nhan như bị sét đánh, suýt chút nữa thì chút hơi sức còn lại cũng bay mất, sắc ửng hồng trên mặt còn chưa tan hết lại càng thêm nóng bừng, lỗ tai và cổ cũng nóng lên, dì Lưu nói cái chuyện không trong sáng gì đây...

Bây giờ người có tuổi đều tinh mắt như thế này sao?

"Con không cần phải thẹn thùng, dì là người từng trải, thiếu gia còn chưa nhìn thấy điểm tốt của con đâu! Con ưu tú như vậy, nếu như sẵn sàng rồi thì nhanh chóng động phòng với cậu ấy, sớm sinh em bé một chút, như vậy có thể nắm thiếu gia gắt gao trong lòng bàn tay, cũng không để cho mấy con hồ ly tinh ngoài kia được hưởng lợi chứ!"


"Dì Lưu, dì, con không mang điện thoại, nếu không dì gọi điện giúp con hỏi thử một chút xem hôm nay thiếu gia nhà dì có về hay không?" Lâm Nhan thật sự bị dì Lưu làm cho kinh ngạc đến không làm được gì, chỉ nghĩ muốn mau chóng dời sự chú ý của dì đi.

Lâm Nhan cảm kích tấm lòng thật tâm muốn giúp đỡ mình của dì Lưu, nhưng dì ấy không biết là cô và Tạ Phong Trần đã ly hôn rồi.



Cô cũng không có ý định giải thích, chỉ muốn yên lặng ăn bữa tối.

"Được, để dì đi gọi luôn." Dì Lưu vui mừng ra mặt, cho rằng Lâm Nhan chỉ là ngượng ngùng, lập tức về phòng gọi điện cho trợ lý của Tạ Phong Trần.

Lâm Nhan ăn như rồng bay gió cuốn hết một bát cơm, rồi không thèm giữ hình tượng ăn thêm vài miếng đồ ăn, tranh thủ lúc dì Lưu chưa ra, vội vàng phi lên lầu, gần như là chạy trối chết.

Dì Lưu nối máy xong ra ngoài định đưa cho Lâm Nhan nói chuyện, lại thấy bàn ăn không còn ai, một bàn lớn vẫn còn nguyên hầu như chưa đụng tới, hiểu rõ cười cười, "Trợ lý Trần, con có rảnh thì khuyên nhủ thiếu gia bận bịu xong việc rồi về nhà sớm một chút, Lâm tiểu thư nhớ thiếu gia rồi, mấy hôm nay cậu ấy không về, ngày nào cô ấy cũng nhìn chằm chằm cửa ra vào đó, ăn cơm cũng không ngon."

Trần Sảng đang lái xe, điện thoại bật loa ngoài, tiếng dặn dò của dì Lưu vang vọng rõ ràng trong chiếc xe yên tĩnh, những lời bà nói khiến cậu cảm thấy kì quái, hai người họ đã ly hôn từ trước rồi, cái cô Lâm Nhan kia làm sao có thể ăn cơm không ngon vì ông chủ được nhỉ?


Nhất định là dì Lưu có tuổi nên hồ đồ rồi, có điều cái cô Lâm Nhan đó cũng lợi hại, khiến dì Lưu bắt đầu nói chuyện giúp cô ta rồi.

Đáng tiếc, dì Lưu không biết hai người đã ly hôn rồi.

Người đàn ông ngồi ghế sau vẻ mặt không kiên nhẫn, Trần Sảng trả lời qua quýt hai câu rồi lập tức cúp máy, "Ông chủ, đưa ngài về chung cư hay là biệt thự Thiên Hải?"



"Chung cư." Người đàn ông dường như nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đưa ra lựa chọn.

Nghe được đáp án nằm trong dự đoán, cậu cực kỳ trấn tĩnh quẹo một cái, chạy về hướng ngược lại hoàn toàn với biệt thự Thiên Hải.

Lâm Nhan tập luyện ở phòng tập thể thao nửa tiếng rồi đi ngâm bồn tắm, dưỡng da đầy đủ, lúc này mới nằm trên giường.

Toàn bộ biệt thự tĩnh mịch chỉ có tiếng sóng biển bên ngoài cửa sổ truyền vào, vậy mà Lâm Nhan nằm trên giường mãi không ngủ được, lo lắng vì tiệc rượu tối mai.

Những tên con ông cháu cha kia không hề thiếu chút tiền đó, chỉ thiếu dưa để buôn và chuyện cười, cô không rõ nếu mai mình mặt xám mày tro mà đến bọn họ sẽ cười nhạo cô thế nào đây.

Trước khi xuyên sách, bởi vì mẹ kế và đứa con gái của bà ta, trong các bữa tiệc Lâm Nhan từng nếm không ít thiệt thòi, cô không muốn sau khi xuyên sách rồi vẫn để mình bị động như vậy.

Nếu không, cô giả vờ yếu đuối, cúi đầu với Tạ Phong Trần là được, cô giúp anh ta, cũng bảo anh giúp đỡ mình lần này, chắc anh cũng không cự tuyệt đâu!

Lâm Nhan cầm điện thoại lên, tìm số của Tạ Phong Trần, mở ra, bấm gọi rồi lại bấm tắt đi.

Cuối cùng vẫn bấm gọi, có điều, điện thoại không có người nhấc máy.

Đúng lúc cô đang định tắt máy thì đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của người nọ, "Lâm Nhan?"


Lâm Nhan sững người, mới mở miệng, "Anh đây rồi!"

"Ừm, có chuyện gì?"

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là..." Lâm Nhan do dự.

"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Giọng nói của người đàn ông có vẻ không kiên nhẫn lắm.

"Tối mai anh có rảnh không? Tôi muốn bàn bạc giao dịch với anh một chút."

Lâm Nhan cảm giác từ trước tới giờ Tạ Phong Trần rất thích dùng tiền giải quyết vấn đề, cô phải trưng ra chút thành ý mới có thể dao động người ta chứ!



"Giao dịch?" Anh cười nhẹ một tiếng, có chút bất ngờ.

"Đúng vậy, tối mai là tiệc mừng thọ tám mươi của ông cụ Hàn, trước đó tôi đã đánh cược cùng với người ta, nếu tối mai anh đi dự tiệc cùng tôi, tôi có thể thắng được kha khá, chỉ cần anh đồng ý, tiền thắng tối mai tôi sẽ chia cho anh một nửa, được không?"

Lâm Nhan tung mồi nhử.

"Cô cảm thấy tôi thiếu tiền ư?" Tạ Phong Trần nhướng mày, không nhịn được nhớ đến ảnh chụp màn hình WeChat mà Triển Vọng gửi cho mình, Lâm Nhan nói cô và anh vợ chồng ân ái, người phụ nữ này ở bên ngoài nói bậy nói bạ, mà lại bắt anh giúp cô giải quyết hậu quả, đúng là chỉ được cái to mồm thôi chứ chẳng làm được cái gì hết.

So với việc thuận theo ý cô, anh lại càng muốn xem cô xử lý thế nào.

"Có người nào ngại nhiều tiền à? Dù sao anh chỉ cần đi cùng giúp tôi một chút, làm ăn không cần vốn lại thu được đống lời thế này, vì cớ gì mà lại từ chối kia chứ?" Lâm Nhan có phần không chắc chắn, Tạ Phong Trần nghèo đến mức còn mỗi tiền thôi, đừng chướng mắt chút tiền đặt cược của cô chứ.

"Nghe có vẻ không tệ." Người đàn ông trầm ngâm một lúc rồi nói.

"Đúng quá chứ còn gì nữa! Trước đó tôi đã tính thử rồi, có thể lời không ít tiền đâu! Anh chắc chắn sẽ không chịu thiệt." Hai mắt Lâm Nhan sáng rực, cảm thấy có triển vọng, ra sức khuyên bảo.

"Nhưng tôi không có hứng thú."


Giọng nói lạnh lùng của anh như gáo nước đá dập tắt hy vọng nhen nhóm của Lâm Nhan, cô nghiến răng, không nổi giận mà lại cười, "Cũng đúng, ngài quả đúng là Tạ thiếu cao vời vợi không ai với tới, quý không sao kể xiết, chút tiền nhỏ này sao có thể chen vào mắt ngài được cơ chứ, có điều...! tôi nghe nói anh vẫn luôn tìm một người, tôi lại có tin tức của người đó, không biết là anh có hứng thú hay không đây?"

"Cô biết được cái gì?" Quả nhiên tên đàn ông thối mắc câu, vẫn tính tình ngang ngược kiêu ngạo như cũ nhưng giọng điệu nôn nóng lại tiết lộ sự khẩn trương.

"Tám giờ tối mai, ở biệt thự nhà họ Hàn, tôi chờ anh, cơ hội chỉ đến một lần thôi!"

Lâm Nhan hài lòng cười cười, ném một câu cho anh rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Cô biết Tạ Phong Trần nhất định sẽ tới, ở cuối tiểu thuyết, anh vẫn không từ bỏ tìm kiếm bạch nguyệt quang trong lòng, Lâm Nhan hết cách, chỉ có thể lấy việc này ra làm mồi nhử.

Trong tiểu thuyết, đến khi anh phát hiện nữ chính là ân nhân cứu mạng mà mình vẫn hằng kiếm tìm, Lâm Sanh đã sa vào bể tình với Hàn Hữu Niên rồi, chung quy Tạ Phong Trần cũng chỉ là số phận nam phản diện, lặng lẽ chờ đợi, lặng lẽ trả giá, nhưng cũng không chiếm được cái gì.




Lâm Nhan không có ý định dính dáng gì tới mấy người này, nhưng cũng không ngại giúp đỡ Tạ Phong Trần một lần, chí ít có thể cho anh một cơ hội tranh thủ.

Một đêm mộng đẹp.





Chạng vạng tối hôm sau, Lâm Nhan bắt đầu tự sửa soạn để tham gia dự tiệc.

Lúc trước cô thu xếp lại tài sản của nguyên chủ, đã sa thải stylist riêng rồi, những gì có thể tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, bây giờ cái gì cô cũng chỉ có thể tự thân vận động.

Lâm Nhan soi gương xử lý qua loa tóc một chút, mái tóc xõa tung được buộc lại rồi búi củ hành, cài một chiếc kẹp tóc kim cương hình nai con tinh tế, phối hợp với một bộ váy lễ phục màu xanh khói nước biển, thiết kế xung quanh váy đều xẻ sâu chữ V đến eo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng cần cổ thiên nga thon dài mảnh khảnh, đường cong xương cánh bướm trên lưng tuyệt đẹp, lễ phục được thiết kế hoàn mỹ, phô bày ra toàn bộ dáng người lả lướt quyến rũ của Lâm Nhan, vừa táo bạo lại gợi cảm, vô cùng hấp dẫn người khác.

Nhưng mà cô lại không có một bộ châu báu kinh điển hay hợp mốt nào, hai bộ lần trước đã trả cho Lâm phu nhân.



Tìm trong ngăn kéo cũng không tìm thấy bộ nào thích hợp, cô trực tiếp bỏ qua châu báu, chọn một cái đồng hồ kim cương màu lam nhạt hiệu Patek Philippe, khiến khí chất cả người lập tức nâng lên, quyến rũ mà lại không mất đi hơi thở ưu nhã.

Lâm Nhan tự thấy hài lòng với tạo hình của mình, không ngoài dự đoán, vừa đến biệt thự nhà họ Hàn một lúc đã trở thành tiêu điểm, chỉ là, trong khi mọi người vừa thổn thức đố kị với Lâm Nhan cậy sắc mà làm quá, sự chú ý lại nhanh chóng bị hấp dẫn bởi một chuyện khác.

Lâm Nhan đi dự tiệc rượu một mình, MỘT MÌNH đó, tin tức này giống như lửa cháy lan ra cánh đồng, lửa lập tức lan nhanh đến trong nhóm.

Không ít người ngồi chờ xem kịch vui, Hàn Phỉ Phỉ nhìn chỗ xôn xao ngoài cửa thì chú ý đến Lâm Nhan, thấy dáng vẻ chói lóa của cô, ghen ghét trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, liếc mắt ra hiệu với bạn tốt của mình là Tôn Tư Vũ một cái, cô ta lập tức không có chút thiện chí nào ngăn cản phía trước Lâm Nhan.

"Lâm Nhan, đã lâu không gặp, hôm nay cô mặc bộ này thật xinh đẹp, cũng chỉ có khuôn mặt xinh đẹp như cô mới có thể đủ khả năng cân được bộ lễ phục của mùa trước." Tôn Tư Vũ ánh mắt không tốt liếc nhìn Lâm Nhan từ trên xuống dưới, trong lòng cười lạnh, một bộ trang sức châu báu chỉnh tề cũng không đeo, mà còn không biết ngại lại dám đứng ở đây, đúng là cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương, kênh mương mà đòi tương đương với thủy điện.

"Dù là tôi thật sự rất xinh đẹp, nhưng cô không tiếc lời khen ngợi như vậy, tôi vẫn rất vui vẻ đó, cảm ơn cô." Lâm Nhan lịch sự mỉm cười, cố ý không để ý việc cô ta mỉa mai khiêu khích về việc cô mặc bộ lễ phục của mùa trước.

"Tạ thiếu đúng là may mắn, mỗi ngày đều có thể đối diện với một người vợ đẹp mắt như vậy, nếu như tôi là Tạ thiếu, chắc không nỡ để cô ăn mặc táo bạo thế này ra ngoài cho người khác nhìn đâu, có điều hiện tại cô lăn lộn trong giới giải trí, tư tưởng đương nhiên là thoáng hơn chúng tôi rất nhiều." Tôn Tư Vũ không ngờ Lâm Nhan lại mặt dày mày dạn như vậy, không hề tiếp chiêu, ánh sáng trong mắt cô ta khẽ di chuyển, lời nói tạt sang chuyện khác, "À đúng rồi, Tạ thiếu đâu rồi? Sao lại không thấy anh ấy đâu nhỉ?"

Lâm Nhan trang phục lộng lẫy đến dự tiệc, bên cạnh lại không có bóng dáng Tạ thiếu, người tinh mắt đều hiểu ra, Lâm Nhan thế này là đang tự vả mặt mình.

"Anh ấy à? Trong tay còn chút việc bận không đến ngay được, có lẽ là tối nay mới có thể đến." Lâm Nhan cười trên mặt nhưng trong lòng thì không cười nổi.

"Là bận rộn không đến được hay là căn bản không muốn đi dự tiệc rượu cùng với cô đây? Lâm Nhan, cô nói dối lừa gạt người khác như vậy là không được đâu nha." Tôn Tư Vũ nhất quyết không chịu bỏ qua.