Bách Tây tắm rửa xong, mặc vào áo ngủ vịt vàng rồi bò lên giường.
Hôm nay, cậu ở bệnh viện cả ngày, giờ cũng thấy mệt mỏi, nằm ở trên giường chưa được một lát thì ngủ rồi.
Cũng không biết có phải là vì hôm nay gặp Triệu Thanh Đồng hay không mà cậu nằm mơ, trong mơ cậu quay về hồi năm đầu đại học.
Cậu đi ngang qua khu giảng đường, thấy Thích Tầm ngồi bên dưới tàng cây, mang tai nghe nghe nhạc, cậu từ bên cạnh đi ngang qua, vốn là không định tiến lên nói chuyện, cũng giống như bao lần trước, vờ như không mấy để ý mà gật đầu chào Thích Tầm, sau đó bình tĩnh tự nhiên mà đi qua.
Nhưng lần này, cậu lại không làm thế.
Cậu bước lên trước, hỏi Thích Tầm đang nghe bài gì, cậu từ trong mắt Thích Tầm nhìn thấy ảnh ngược của chính mình, cậu chỉ mới 19 tuổi, ngây ngô, bối rối, rồi lại cầm lòng không đậu mà nhìn về phía Thích Tầm nở nụ cười.
Thích Tầm nhìn cậu một cái, lấy một bên tai nghe xuống, nhét vào tai cậu.
Cậu ở trong mơ cũng không nghe rõ đó là bài gì, cậu chỉ cảm thấy bả vai của Thích Tầm nhẹ nhàng kề sát với cậu, dưới cái nắng hè chói chang, Thích Tầm nâng tay cậu, cười khẽ, nói: “Tay em nhỏ thật, giống như vẫn chưa lớn lên vậy.”
*
Bởi vì giấc mơ này trông quá thật.
Lúc Bách Tây tỉnh lại còn nhìn trần nhà hồi lâu, trong lúc hoảng hốt suýt nữa thì phân không rõ bản thân hiện tại là bao nhiêu tuổi.
Trong mơ, câu cuối cùng mà Thích Tầm nói với cậu, thật ra đã từng xảy ra trong hiện thực rồi, hồi đại học cậu với Thích Tầm và nhóm bạn đi chơi, mọi người vui đùa rồi muốn uống rượu, cậu cũng muốn uống, Thích Tầm lại cản cậu lại.
“Nhóc con uống rượu cái gì?” Thích Tầm nói.
Cậu không phục, nói chính mình thành niên rồi.
Thích Tầm khẽ nhướng mày: “Phải không?” Hắn nâng một bàn tay của Bách Tây lên, rồi so với tay của mình, giương cao khóe miệng: “Cậu nhìn đi, giống như vẫn chưa lớn lên vậy.”
Bách Tây nằm ở trên giường, ôm gối đầu, ở trên giường lăn lộn, mặt hơi ửng đỏ. Ai nha, tuy là đã nhiều năm rồi, nhưng lúc nhớ lại Thích Tầm năm đó vẫn là cảm thấy vừa tê vừa dại.
Cậu hắc hắc cười ngốc trong chốc lát, không bao lâu, cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra, Thích Tầm quần áo chỉnh tề bước vào, thấy cậu đã tỉnh, liền ngồi xuống bên mép giường.
“Tỉnh rồi sao lại không dậy?” Thích Tầm vươn tay vuốt tóc cậu.
Bách Tây bò lên đùi Thích Tầm, ngửa đầu nhìn Thích Tầm.
“Em mới vừa mơ thấy anh hồi đại học đó, là giấc mơ đẹp.”
“Đẹp cỡ nào?”
“Không nói cho anh nghe.”
Bách Tây cười cười, lại lên án: “Tỉnh rồi em mới nhớ, hồi đại học anh còn quản em uống rượu, rõ ràng là em đã thành niên rồi.”
Thích Tầm không để bụng, sờ sờ bụng nhỏ của cậu: “Bây giờ anh cũng muốn quản, cái bụng này của em vẫn là uống ít đi.”
Bách Tây phồng má: “Vậy em trộm anh uống.”
Thích Tầm không tranh luận với cậu, dù sao Bách Tây gần như đều ở trong tầm mắt hắn.
Hắn luồn tay qua hai chân Bách Tây, đem người ôm lên: “Đừng ngủ nướng nữa, rửa mặt ăn sáng thôi.”
Bách Tây ôm hắn, không an phận mà nhéo nhéo vai Thích Tầm, gần đây Thích Tầm rõ ràng là bận đến nỗi không có thời gian tập thể hình, nhưng sao cơ bắp vẫn rắn chắc như vậy nhỉ.
*
Ăn sáng xong, hai người liền tách ra đi làm.
Thích Tầm mở họp sáng xong, hiếm khi được nghỉ ngơi trong chốc lát, trong văn phòng chỉ có một mình hắn, hắn cầm điện thoại, theo bản năng mở ra khung trò chuyện với Bách Tây, nhưng nhớ tới Bách Tây hẳn là đang làm việc, lại thả điện thoại xuống.
truyện đam mỹ Hắn uống ngụm cà phê, thấy khung ảnh hắn và Bách Tây chụp chung được bày ở trên bàn, chính là tấm ảnh hắn và Bách Tây chụp ở rừng lá phong ở cổ trấn.
Có lần, bên đối tác tới văn phòng hắn, nhìn thấy này bức ảnh, cũng biết được hắn là hoa đã có chủ, không chỉ đánh mất ý định muốn giới thiệu đối tượng cho hắn, mà còn lên tiếng trêu chọc vài câu.
Nhưng dựa theo tính cách của Thích Tầm, hắn vốn không thích làm những chuyện thế này, cho nên luôn bị Chung Vũ Đàm tóm được cười nhạo mãi.
Thích Tầm ngắm khung ảnh kia hồi lâu.
Hôm qua, lúc hắn chở Triệu Thanh Đồng về nhà, dọc theo đường đi vẫn luôn trầm mặc, đã chia tay người cũ, thật sự cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng lúc gần về đến nhà, Triệu Thanh Đồng lại nói với hắn.
Triệu Thanh Đồng nói: “Hai ta lúc trước chia tay, về nguyên nhân thật sự, trong lòng anh hẳn là rất rõ ràng. Bởi vì anh chỉ có thể làm một người bạn tri kỷ ôn nhu, chứ không làm được một người yêu thật sự. Anh không có yêu tôi đến vậy, mà tôi cũng không yêu anh nhiều đến thế.”
Thích Tầm từ kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, ánh mắt chẳng có độ ấm.
Triệu Thanh Đồng cũng không thèm để ý, nhún nhún vai: “Tôi không phải muốn lôi chuyện cũ để nói với anh, chẳng thú vị gì cả. Tôi chỉ cảm thấy, anh với tôi, nói trắng ra thì vốn không phải là người chung đường, chia tay cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng hiện tại, người yêu của anh……”
Triệu Thanh Đồng nói đến đây, ngay cả bản thân cũng cảm thấy có chút hoang đường, thấp giọng cười: “Bách Tây thật sự là người tốt, so với anh và tôi thì tốt hơn nhiều, nếu anh bỏ lỡ cậu ấy thì cũng chẳng tìm được người yêu anh hơn đâu. Nhưng Thích Tầm này, xem như tôi cho anh một lời khuyên, anh không nên ỷ vào Bách Tây yêu anh, rồi cho rằng cậu ấy vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh.”
“Con người trong chuyện tình cảm đều cần cảm giác an toàn, đối xử tốt với cậu ấy là rất quan trọng, nhưng để cậu ấy biết anh yêu cậu ấy, cũng rất quan trọng, chẳng có ai sẽ thích đi đoán tâm tư của người còn lại, vậy thì mệt lắm. Nếu anh có yêu cậu ấy thì phải nói cho cậu ấy biết, để cậu ấy biết anh quan tâm đến cậu ấy. Nhưng nếu anh không yêu cậu ấy, chỉ bởi vì ý thức trách nhiệm, bởi vì cậu ấy rất thích hợp với anh, bởi vì cậu ấy rất yêu anh, vậy không bằng anh sớm buông tha cho cậu ấy. Chẳng lẽ rời khỏi anh rồi, cậu ấy sẽ không tìm được một người yêu cậu ấy, cũng muốn đối xử tốt với cậu ấy hay sao?”
Thích Tầm cũng không cắt ngang lời Triệu Thanh Đồng.
Nhưng sắc mặt hắn lại lạnh lẽo như băng sương, lúc chờ đèn đỏ lại liếc sang Triệu Thanh Đồng, ánh mắt kia giống như muốn đá hắn ra khỏi xe.
Hắn hỏi Triệu Thanh Đồng: “Đây là Bách Tây nói cho cậu?”
Triệu Thanh Đồng lập tức phủ nhận: “Không phải, chỉ có thể nói là kinh nghiệm của người từng trải đi. Anh thích nghe thì nghe.”
Thích Tầm khẽ hừ một tiếng, cũng không đáp lại lời của Triệu Thanh Đồng.
Sau đó thì một đường trầm mặc.
Tới nơi rồi, Triệu Thanh Đồng lại thay đổi sắc mặt, đối với Bách Tây lại nói cười vui vẻ.
Hắn đứng bên cạnh nhìn, trong lòng có chút bực bội.
Hắn biết, cũng như lời Triệu Thanh Đồng nói vậy, rời khỏi hắn, Bách Tây vẫn có thể hấp dẫn rất nhiều người, những người này sẽ bị Bách Tây làm cho động lòng, tựa như sư tử truy đuổi con mồi vậy, sẽ muốn chiếm lấy Bách Tây cho riêng mình.
Hắn vẫn luôn biết.
Nhưng con người hắn trong hai mươi mấy năm nhân sinh, tình yêu tựa như một mệnh đề thật sự xa xôi, hắn không phải là một người biết hoa ngôn xảo ngữ, ngay cả lúc cầu hôn Bách Tây, hắn cũng không thể dễ dàng nói ra ba chữ “anh yêu em”. Dù rằng hắn biết, Bách Tây sẽ vui vẻ lắm.
Hắn hứa hẹn Bách Tây, sẽ nỗ lực học cách yêu em ấy, nhưng lúc hắn nói ra điều đó, cũng không biết chính mình có thể thành công hay không.
Yêu một người cần có thiên phú, mà hắn lại đúng lúc khuyết thiếu thiên phú này.
Hắn nhìn ảnh chụp trên bàn, ngây người hồi lâu.
Dưới tán cây phong, Bách Tây vô cùng hạnh phúc nhìn hắn, ai cũng có thể nhận ra vẻ nhu tình trong mắt Bách Tây, mà lúc hắn cúi đầu nhìn Bách Tây, mi mắt hơi rũ, căn bản thấy không rõ cảm xúc trong mắt hắn.
Hắn lại nghĩ tới câu nói kia của Triệu Thanh Đồng.
“Anhkhông nênỷ vào Bách Tây yêu anh, rồicho rằng cậu ấy vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh.”
**********