Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe

Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe - Chương 44: Tiệc đính hôn




Thích Tầm lái xe với tốc độ nhanh nhất trong phạm vi cho phép, ngoài cửa sổ, phong cảnh đều biến thành những quang ảnh mơ hồ.



Không lâu sau, bọn họ đã về đến nhà.



Đêm khuya tĩnh lặng, trong hoa viên sáng lên ánh đèn màu vàng ấm, chiếu sáng những đoá sơn trà màu đỏ vũ mị rực rỡ.



Bắt đầu từ lúc đỗ xe vào gara ngầm, Thích Tầm đã hôn Bách Tây.



Bên trong không gian xe chật hẹp lại tối tăm, có loại cảm giác bí ẩn mơ hồ lại áp lực, tựa như tình cảm thế tục bị cấm đoán, chỉ có thể nép mình trong bóng tối.



Bách Tây vẫn luôn nhỏ giọng gọi tên Thích Tầm, ngoan ngoãn giống như cho phép Thích Tầm làm bất cứ điều gì với cậu.



Nhưng Thích Tầm vẫn kịp thời ngăn cản chính mình, dùng lý trí lớn nhất bắt chính mình ôm Bách Tây lên lầu, bọn họ cũng không bật đèn, chờ đến lúc vào phòng ngủ, trên người Bách Tây chỉ còn lại có một chiếc áo sơ-mi lỏng lẻo khoác hờ.



Dưới ánh đèn, làn da cậu có cảm giác trơn mịn như sữa bò, gần đây tóc lại dài hơn một chút, đôi mắt cậu ngấn nước nhìn Thích Tầm, môi đỏ hồng.



Thích Tầm cảm thấy trái tim nảy lên thật mạnh.



Hắn nghĩ, cho dù bây giờ Bách Tây có đưa ra bất cứ yêu cầu gì đi chăng nữa, có lẽ hắn đều sẽ đáp ứng.



Nếu Bách Tây muốn mặt trời hay ánh trăng, hắn cũng sẽ nghĩ cách lấy được nó cho cậu.



Hắn hôn hôn Bách Tây, ở bên tai Bách Tây thấp giọng nói câu gì đó.



Bách Tây bụm mặt, mắng: “Lưu manh.”



Thích Tầm đã sớm miễn dịch với câu này, cười một tiếng, khiêng cậu lên, ôm tới bên giường.



Lưu manh hiển nhiên không phải hư danh.



Hơn một tiếng sau, Thích Tầm ở trong phòng tắm đong đầy nước tắm, sau đó ôm Bách Tây đi vào.



Bách Tây mệt đến mức một đầu ngón tay cũng không muốn động, dùng ánh mắt lên án nhìn Thích Tầm, nhưng nghĩ lại chuyện này cũng xem như chính cậu tự tìm, lại lười biếng nằm trong bồn tắm, yên tâm thoải mái tiếp thu Thích Tầm phục vụ.



Chờ đến lúc trở lại giường, tuy cậu có chút mệt mỏi, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ, cậu dựa lên người Thích Tầm, cùng nhau xem một bộ phim tài liệu lịch sử.



Thực ra, Bách Tây cũng rất thích xem thể loại này, nhưng cậu đang xem, rồi lại có chút thất thần, có lẽ là vì mệt mỏi, trong đầu cậu vẫn luôn hiện lên một ít chuyện cũ rối loạn mơ hồ.



Cậu ngẩng đầu nhìn Thích Tầm.



Thích Tầm vuốt mái tóc của cậu, trong giọng nói khàn khàn có loại cảm giác đã được thoả mãn, hỏi cậu: “Sao thế, em có chỗ nào không thoải mái sao, hay là muốn uống nước?”



Bách Tây lắc lắc đầu, cười một cái.



Cậu cảm thấy Thích Tầm thật là xem cậu như trẻ con vậy.



“Em không sao.” Cậu nói.



Cậu cầm lấy ngón tay của Thích Tầm.



Vì phải đi ngủ, hai người họ đều tháo nhẫn xuống, trên ngón áp út cũng trống rỗng.



Rõ ràng vẫn chưa mang được mấy ngày, Bách Tây lại cảm thấy có chút không quen.



Tầm mắt cậu lại lần nữa quay về trên màn hình, tâm tư lại không ở đó.





Có thể là vì hôm nay gặp Triệu Thanh Đồng, vừa rồi cũng không biết tại sao, cậu lại nhớ tới một vài chuyện thời đại học.



Hai năm đầu đại học, Thích Tầm và Triệu Thanh Đồng đã là một đôi tình nhân vô cùng hoàn hảo trong trường.



Thích Tầm cao lớn anh tuấn, gia thế, thành tích, năng lực mọi thứ đều xuất sắc, đối với Triệu Thanh Đồng lại ôn nhu săn sóc mọi lúc mọi nơi, gần như sẽ không nói từ “Không” với Triệu Thanh Đồng.



Với những người đến thổ lộ tình cảm với mình, Thích Tầm cũng đều thẳng thắn từ chối, là người bạn trai mẫu mực có tiếng ở trong trường.



Cho nên, những lúc Bách Tây tham gia họp lớp, luôn có thể nghe thấy có người đang rôm rả bàn tán về cặp đôi nổi tiếng này, nào là hâm mộ Triệu Thanh Đồng, nào là người bạn trai như Thích Tầm chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, mà có gặp phải đều là bầu trời rớt vé số.



Cậu nghe lại thấy rất khổ sở, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì vẻ bình tĩnh, thậm chí còn phụ họa vài câu.



Mà trong lòng cậu cũng thừa nhận điều đó.



Cậu cũng hâm mộ Triệu Thanh Đồng, bởi vì Thích Tầm đối với hắn thật sự rất tốt.



Khi đó, mọi người, bao gồm cả chính cậu đều cảm thấy, Thích Tầm và Triệu Thanh Đồng sẽ vẫn luôn ở bên nhau, tốt nghiệp xong sẽ thuận theo tự nhiên mà kết hôn.




Thế nên, sau khi hai người họ chia tay, rất nhiều người còn không tin.



Bách Tây lại rúc sát vào lòng Thích Tầm.



Cậu nghĩ, những người hay tụ tập bàn tán trước kia, có lẽ chẳng ai sẽ nghĩ tới, cuối cùng người kết hôn với Thích Tầm không phải là Triệu Thanh Đồng, mà là cậu.



Nhưng Thích Tầm vẫn là Thích Tầm, vẫn là người bạn trai hoàn mỹ đó, một người bạn trai nhị thập tứ hiếu, không có chút khuyết điểm nào.



Cậu lại nghiêng đầu nhìn Thích Tầm, trong lòng thầm thấy phức tạp.



Thích Tầm lại hiểu nhầm ý cậu, cho rằng cậu đang làm nũng, rướn người qua nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.



Thích Tầm dùng một bàn tay ôm cậu, nói: “Mai chúng ta gọi điện cho bố mẹ hai ngày nữa cùng nhau dùng bữa nhé, chuyện đính hôn vẫn chưa nói cho bọn họ.”



Bách Tây suýt nữa đã quên việc này.



“Ừ, mình nên đi khách sạn hay là ở nhà?” Cậu hỏi.



“Đi khách sạn đi.” Thích Tầm nói: “Ngồi xuống bàn bạc một chút mà thôi.”



Hắn vuốt ve mái tóc Bách Tây, lại nói: “Mẹ anh chắc chắn sẽ vui lắm.”



Bách Tây cười rộ lên, cậu cũng cảm thấy bố mẹ cậu sẽ không phản đối.



Hôm sau, Bách Tây và Thích Tầm liền chia ra gọi điện thoại cho nhà mình, nói chuyện đính hôn và buổi gặp mặt.



Thích Tầm đoán không sai, mẹ hắn thật sự rất vui, hiếm khi không bận tâm đến cái gì là ưu nhã thong dong, vui mừng ra mặt, ngay cả mức độ hài lòng về đứa con trai là hắn cũng càng tăng cao, thấy thế nào cũng tràn đầy từ ái.



Thích Tầm lại lần nữa hoài nghi, hắn rốt cuộc có phải con ruột hay không.



Nhưng Hứa Tĩnh Uyển vẫn là ở trong điện thoại chế nhạo hắn: “Mẹ nói thật, con chính là lăn lộn mù quáng, con với Tây Tây quen biết nhiều năm như vậy, nếu con sớm thổ lộ một chút thì bây giờ hai đứa đã sớm kết hôn rồi, đâu cần phải kéo dài tới giờ.”



Thích Tầm nhìn sang Bách Tây cũng đang gọi điện thoại.



Bách Tây để hai chân trần ngồi bên cửa sổ, tóc cột lên thành cái bím nhỏ, cũng đang nói chuyện với bố mẹ cậu, trông có vẻ như xin lỗi, không biết là đang nói cái gì. truyện đam mỹ




Ánh mắt Thích Tầm chứa đựng ý cười, nói: “Con cũng cảm thấy thế.”



Hứa Tĩnh Uyển đã đổi sang đề tài khác, đang hỏi bọn họ muốn kết hôn kiểu Tây hay kiểu Trung Quốc.



Vfi vậy, bà nhất thời không phản ứng kịp: “Con cảm thấy cái gì?”



Thích Tầm chậm rãi nói: “Có lẽ tụi con nên sớm ở bên nhau.”



Hứa Tĩnh Uyển sửng sốt, sau đó cười nhạt một tiếng.



Nhưng Thích Tầm lại không cho bà cơ hội trêu chọc nữa, hắn cúp điện thoại.



“Không còn chuyện khác thì thôi ạ, hai ngày nữa gặp nhau ở khách sạn Tri Hoa ạ.”



Nói xong, Thích Tầm liền bước tới bên cạnh Bách Tây.



Bách Tây cũng đã nói xong với bố mẹ cậu, cầm điện thoại dạ dạ vâng vâng trả lời vài câu.



Cậu nói: “Con biết rồi, con lại không phải trẻ con, con nhớ kỹ rồi, đừng mắng con nữa mà. Mọingười nhớ rõ ngày giờ nha, bái bai.”



Bách Tây cũng cúp điện thoại.



Thích Tầm hỏi cậu: “Bố mẹ em nói thế nào?”



Bách Tây nhớ lại, phồng má: “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy chuyện này hơi đột ngột, mắng em một trận, nói em cũng không biết báo cho bọn họ trước, làm bọn họ không kịp chuẩn bị.”



Cậu dúi đầu vào lòng Thích Tầm: “Chỉ là em vui quá nên quên mất thôi, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không có không đồng ý mà.”



Thích Tầm ôm cậu, ý cười nơi đáy mắt càng đậm.



Hắn rất thích Bách Tây làm nũng với hắn.



Rõ ràng chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng mỗi lúc thế này, hắn luôn cảm thấy Bách Tây tựa như một bảo bối chưa lớn, cần được nuông chiều.



Hắn nói: “Bố mẹ anh cũng không nói gì, nhưng thấy rất vui vẻ, đồng ý hai ngày nữa cùng nhau dùng bữa.”




Bách Tây từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu.



Hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều cười rộ lên.



Thích Tầm nâng mặt cậu, hôn lên trán cậu: “Em có thể suy nghĩ muốn tổ chức hôn lễ ở chỗ nào rồi đấy.”



Chỉ chớp mắt đã đến ngày phụ huynh hai bên gặp mặt.



Bố mẹ Bách Tây với bố mẹ Thích Tầm vốn đã quen biết nhau, hiện giờ con trai hai bên muốn kết hôn, lại nói cũng là thân càng thêm thân.



Một bữa cơm trải qua trong vui vẻ, khách và chủ tẫn hoan, chủ yếu là Hứa Tĩnh Uyển và Ngô Mạt trò chuyện, bàn bạc hôn lễ nên làm thế nào, nên mời khách bao nhiêu, giữa chừng còn chêm một hai câu về chuyện Bách Tây và Thích Tầm hồi còn bé để điều tiết không khí.



Bách Tây ăn bánh ngọt mà Thích Tầm kẹp cho, cảm thấy rất hứng thú khi nghe Hứa Tĩnh Uyển nói chuyện hồi còn nhỏ Thích Tầm đánh nhau với người khác.



Cậu trộm hỏi Thích Tầm: “Anh hồi nhỏ còn biết đánh nhau nữa sao?”



Thích Tầm hỏi lại cậu: “Em có hiểu lầm gì về anh à?”




Bách Tây lúc bấy giờ mới nhớ lại: “A, cũng đúng, mấy đứa em họ của anh cứ thấy anh là giống như chuột thấy mèo ấy.”



Tuy ở trước mặt cậu, Thích Tầm luôn hào hoa phong nhã, nhưng trong xương cốt cũng không phải là kiểu người ôn hoà gì.



“Vậy tụi mình có nên ước pháp tam chương không.” Cậu cố ý ở dưới bàn nhẹ nhàng cọ chân Thích Tầm, lá gan rất lớn, ngoài miệng lại nói: “Sau này nhỡ tụi mình có cãi nhau, anh cũng không thể đánh em, xã hội pháp trị, phải hoà bình.”



Thích Tầm giúp cậu lau khóe miệng: “Em chưa nghe câu này à?”



“Cái gì?”



“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Thích Tầm không chút để ý nói: “Lần nào cãi nhau mà anh không cúi đầu trước đâu.”



Bách Tây cười hắc hắc, sau một lúc lại lôi ra chuyện cũ, nhỏ giọng bảo: “Ai nói, ngày hôm qua……”



Cậu còn chưa nói xong.



Thích Tầm đã bổ sung nửa câu sau: “Ngoại trừ ở trên giường.”



Bách Tây: “Chậc.”



Hai người rất vô tư mà thì thầm với nhau, tuy không nghe thấy đang nói cái gì, nhưng chỉ nhìn qua cũng thấy rất thân mật.



Ngô Mạt và Hứa Tĩnh Uyển nhìn nhau, đều có chút cảm khái.



Hứa Tĩnh Uyển lặng lẽ nói với Ngô Mạt: “Tôi thấy cả bữa cơm, số lần A Tầm cười với Bách Tây còn nhiều hơn số lần nó cười với tôi và bố nó cả một năm đấy.”



Ngô Mạt cười đáp: “Người trẻ tuổi đều như vậy, hồi chúng ta hai mươi mấy tuổi cũng không phải thế sao.”



Đêm nay, Bách Tử Hoa trầm mặc hơn mọi khi, ông đối với chuyện hôn sự của con cái luôn bảo trì thái độ dân chủ là chính, đối tượng kết hôn của Bách Tây lại là người cậu thích, nhân phẩm của Thích Tầm cũng rất tốt, năng lực cũng cao, không có gì để bắt bẻ.



Nhưng trong lòng ông vẫn có chút phiền muộn khó nói nên lời.



Bây giờ, nhìn gương mặt Bách Tây sáng ngời rạng rỡ, ông nhịn nửa ngày, lại lần nữa niệm câu “con cái đều là nợ” ở trong lòng.



Ông vỗ vỗ bả vai con gái ngồi bên cạnh: “Nhược Nhược a, con cũng đừng có gấp gáp kết hôn, nhà mình không giục cưới, con cứ từ từ mà chọn.”



Bách Nhược không biết phải an ủi bố già nhà mình thế nào, chỉ có thể cầm ly nước trái cây cụng ly với bố mình: “Được rồi, đừng nhọc lòng về con, con lại không phải ngốc bạch ngọt giống Bách Tây.”



Bách Tử Hoa nghĩ lại cũng đúng.



Nhưng ông nhìn Bách Nhược có gương mặt tương tự với Bách Tây, khí chất lại hoàn toàn tương phản, lại có một loại phiền muộn khác.



Đứa con gái ưu tú lại bắt mắt này của ông, là ai mới có thể làm nó động lòng đây.



Mà Bách Nhược thì vừa uống nước trái cây, vừa nhìn về phía Bách Tây, vẻ mặt cũng mang theo phức tạp khôn kể.



Hôm nay, cô không ngồi ở bên cạnh Bách Tây, cho nên cũng chưa nói với Bách Tây được câu nào.



Lúc Bách Tây nói cho trong nhà chuyện cậu đính hôn, cô còn đang đi công tác ở bên ngoài, sáng hôm nay mới gấp gáp trở về, một bụng đầy lời muốn nói, nhưng lại không có cơ hội để nói.



**********