Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu - Chương 80: Phân Rõ Rồi Sao




Bỗng nhiên bị bạn gái cúp điện thoại, Ninh Mạn Thanh có chút mê mang, cô không rõ vì sao bạn gái nghe thấy nàng ở cùng một Alpha khác lại muốn đi nhuộm tóc.

Hơn nữa Alpha này lại là Mục Tiêu, cho dù cô có là Beta cũng không có khả năng để hắn lọt vào mắt.



Ninh Mạn Thanh vừa tức giận vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, lo lắng Lê Sơ bên kia uống quá nhiều sẽ xảy ra chuyện, tạm biệt với Mục Tiêu.



Mục Tiêu đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng của Ninh Mạn Thanh và trợ lý rời đi, có chút khó hiểu nhìn về trợ lý bên cạnh mình.



"Tôi cho rằng cô ấy công tác cuồng giống tôi."

Vì sao cô ấy lại nói đến một nửa rồi lại thoải mái rời đi như vậy chứ?

Dự án còn chưa có thảo luận xong mà, cái này phải càng sớm thảo luận xong mới càng nhanh kiếm tiền chứ.



"Cô ấy cũng như vậy, nhưng là cô ấy cũng có tình yêu."

Trợ lý mỉm cười trả lời, tận lực lễ phép mà vẫn không mất đi xấu hổ.



Mục Tiêu:.......!

Lực sát thương rất nhỏ, nhưng tính vũ nhục rất mạnh.



Trợ lý ấn thang máy, trong lúc bọn họ còn đợi thang máy, Ninh Mạn Thanh đã rời khỏi tòa nhà.



Nàng vừa đi ra bên ngoài vừa gọi điện cho Viên Tử, hỏi cô có ở bên cạnh Lê Sơ không.



"Bà chủ, tôi đang ở cạnh, cô ấy hình như uống hơi say, nhưng mà trước mắt là không có việc gì."

Viên Tử đứng ở trong góc, nhìn Minh Chi đứng đó lôi kéo tay Lê Sơ, báo cáo tình huống cho bà chủ.



Ninh Mạn Thanh an lòng một chút, cô không cho trợ lý lái xe, cởi giày cao gót trên chân thay bằng đôi giày thể thao, ngồi trên ghế lái, mở ra bản đồ hướng dẫn.



Tuy rằng tình nhân không nhất định phải có nghĩa vụ báo cáo nơi mình đi đến, nhưng hành động của Đào Đào là lén cô đi quán Bar nhảy nhạc còn uống rượu đến say, gọi điện thoại đến còn dám tắt máy nàng, thật là có chút thiếu đòn.



Đối với chuyện bạn gái đang trên đường vấn tội Lê Sơ không hề phát hiện ra, còn lôi kéo tay Minh Chi vừa nhảy vừa khóc.



Hơn nữa còn cực kỳ có giáo dưỡng nghề nghiệp, cho dù là khóc cũng không có tháo khẩu trang trên mặt xuống.



"Chị không biết người đó căn bản không có yêu em! Hu hu hu, người đó chỉ đang diễn là thật yêu em thôi! Người đó làm xong còn không ôm em nữa, rõ ràng ban ngày còn lời ngon tiếng ngọt với em!"

Lê Sơ rơi nước mắt tại hiện trường, khóc đến cực kỳ ủy khuất.



Rượu làm hỗn loạn suy nghĩ và thần trí, nàng nhất thời không phân rõ cái gì là thật, cái gì là giả, cái gì ở trong phim, cái gì là ngoài đời, nàng chỉ cảm thấy rất khổ sở.



Minh Chi vốn dĩ đang say 80%, mà nghe Lê Sơ khóc lên, lại dọa nàng ấy tỉnh táo một chút, cả người đổ mồ hôi lạnh che miệng nàng lại kéo đến ghế dài.



Chờ đến khi xác định không có người nghe được đối thoại của các nàng nữa, Minh Chi mới mở miệng hỏi: "Ai? Ai lại cầm thú như vậy? Cư nhiên dám làm như vậy với em?"

"Em không thể nói, hu hu hu, nói ra thì xong đời."

Lê Sơ lắc đầu, khẩu trang không che hết được gò má đã ửng hồng của nàng.



"Trong giới hay ngoài giới?"

"Trong giới."

"Chia tay, chia tay liền! Tình yêu ngầm đã dễ dàng có chuyện rồi, bây giờ em còn đang thời kỳ nổi lên, tuy rằng em không phải là thần tượng, nhưng em là Omega fan boys fan girls rất nhiều, nhưng mà cái này cũng không phải trọng điểm, dù sao em cũng dựa vào kỹ thuật diễn kiếm cơm, trọng điểm là người kia không thích em."

Lê Sơ than thở khóc lóc: "Nhưng mà em thích người kia, em thực sự thích người kia, người kia bây giờ còn đang ở cùng với người khác nữa, em phải đi nhuộm tóc!"

Minh Chi hận rèn sắt không thành thép mà nhìn nàng: "Đã đến như vậy rồi còn nhuộm tóc cái gì nữa! Em cũng biết người ta không thích em thì nhanh chóng thoát thân đi, tên Alpha rách nát nào? Có phải là Triệu Tri Xuân gì đó không?"

Tuy rằng Minh Chi không thường lên mạng, nhưng đôi lúc cũng sẽ lên Weibo, đối với một số chuyện cũng biết sơ qua.



Minh Chi vốn dĩ không tin cái này, dù sao sự việc thật thật giả giả trên mạng thực sự là quá nhiều, trừ khi chính bản thân mình thừa nhận hoặc là có chứng cứ rõ ràng xác định, nếu không nàng ấy cũng xem là tin giả hết.



Bởi vì tính của nàng không quá nhiều chuyện, cho nên lúc đó nàng ấy cũng không hỏi đến chuyện riêng này, hơn nữa nàng ấy đối với giới diễn viên của Lê Sơ cũng không biết quá nhiều.



Hiện tại theo lời Lê Sơ nói, trong đầu nàng ấy chỉ nghĩ ra được một mình người này.



Lê Sơ ngây ngốc một chút, nàng vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của Phù Diên và Lâm Lang, Triệu Tri Xuân là ai?

Triệu cái gì Xuân? Có người này sao?

Minh Chi còn tưởng rằng nàng đồng ý, tay nắm thật chặt.



"Em gái, nghe chị khuyên một câu, không cần vì người không đáng mà hi sinh tình cảm của mình, có mấy người sau này sẽ không còn đáng nữa, bây giờ em thu tay sớm còn được biết không?"

Minh Chi tức giận không chịu được, đổ cho mình ly rượu để bình tĩnh.



"Không phải....!không phải như thế....!người kia không giống như chị nói, cốt truyện không phải như thế...."

Lê Sơ lẩm bẩm, nói chuyện có chút lộn xộn, Minh Chi vốn dĩ đã không thanh tỉnh lắm, bị nàng làm cho càng ngày càng mơ hồ.





"Cái gì? Ai thì mặc kệ, dù sao chia tay là được rồi."

Minh Chi cũng không rõ ràng lắm, bất quá cũng mặc kệ cái gì, mặc kệ người kia là ai, dù sao nếu hắn ta làm ra loại hành vi này, thì hắn nên bị ném đi.



Ninh Mạn Thanh dựa theo lời chỉ của Viên Tử, thấy được bạn gái đang ngồi ở ghế dài quơ tay múa chân.



Cô mới vừa đến gần, đã nghe một tỷ tỷ khác lấy lời tâm huyết ra khuyên chia tay.



?????

Minh Chi còn đang lên án mạnh mẽ cô là tên cặn bã, người như vậy nên bị chia tay, Ninh Mạn Thanh lại càng mê mang.



Làm sao lại đi đến một bước này rồi?

Cô đã làm nên chuyện gì?

Minh Chi vừa thấy có người đến lập tức ngừng nói, có chút cảnh giác nhìn người đang đến gần.



Thấy cô duỗi tay muốn chạm vào Lê Sơ liền lập tức chuẩn bị ngăn cản, lại phát hiện Lê Sơ vui mừng khôn siết mà lao đầu vào ôm ấp của người kia.



"Đào Đào, về nhà."

Ninh Mạn Thanh sờ sờ tóc Lê Sơ, Lê Sơ dựa vào càng gần hơn, nghe thấy được hương vị quen thuộc khiến mình an tâm, lung tung cọ cọ trong chốc lát.



"Chi tỷ."

Ninh Mạn Thanh chào hỏi Minh Chi, tháo khẩu trang của mình xuống, để nàng ấy thấy mặt của mình.





Minh Chi biết là Ninh Mạn Thanh, cũng biết quan hệ của nàng rất tốt, trong lòng buông xuống.



"Em đưa em ấy đi trước."

"Được rồi, nhưng mà chờ một chút", Minh Chi gọi Ninh Mạn Thanh lại, do dự trong chốc lát nói, "Quan hệ của em với Lê Tử rất tốt, khuyên nhủ em ấy, nếu trong một đoạn tình cảm mà cảm thấy đau khổ, vậy thì phải thoát ra sớm một chút, nếu không càng lúc càng lún sâu sẽ càng bị tra tấn."

Biểu tình Ninh Mạn Thanh càng thêm cổ quái, cô hỏi: "Đây là chính miệng em ấy nói sao?"

Vì sao lại cảm thấy đau khổ chứ, rõ ràng em ấy chưa từng có vẻ bài xích với cô mà, cô cho rằng giữa các nàng vẫn luôn rất ngọt ngào, chẳng lẽ là ảo giác của cô sao?

"Đúng vậy, em ấy khóc rất khó chịu, người kia hẳn không phải là Triệu gì đó phải không?"

Ninh Mạn Thanh có thể xem như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải."

"Chị có thể nói kỹ càng tỉ mỉ lại cho em không? Những lời em ấy nói với chị?"

Ninh Mạn Thanh vốn dĩ định ôm bạn gái đi liền, bây giờ lại trực tiếp ngồi trở lại.



Minh Chi kinh ngạc nói: "Em không biết?"

Mặt Ninh Mạn Thanh không biểu cảm nói: "Em biết tình cảm của em ấy với người yêu rất tốt, không biết còn có chuyện như vậy."

"Thật ra tôi cũng không biết quá rõ ràng, vừa rồi em ấy uống nhiều quá, hàm hàm hồ hồ nói gì đó cũng không rõ lắm, dù sao là kiểu người kia làm bộ rất yêu em ấy, nhưng kỳ thật không phải là rất yêu em ấy, sau khi làm gì xong cũng không có ôm em ấy, em ấy khóc rất ủy khuất."

"Cảm giác em ấy thực sự rất thích người kia, em quan hệ tốt với em ấy như vậy, thì khuyên em ấy đừng tiếp tục đi tiếp nữa."

Nghe tình tiết có chút quen thuộc, Ninh Mạn Thanh hình như đã biết rõ đây là chuyện thế nào.



Sắc mặt vừa rồi vốn dĩ có chút trầm xuống, lại lập tức chuyển đổi, cô nhìn Lê Sơ dính lên người mình rì rầm, loại cảm xúc dở khóc dở cười này cũng mạnh mẽ hơn.



"Chi tỷ, chị hiểu lầm, đây thật ra là nội dung trong phim truyền hình chúng em đang quay, em ấy chỉ là quá nhập vai."

Biểu tình của Minh Chi, có thể dùng câu mười vạn câu hỏi vì sao để hình dung.



"Đem em ấy đi đi, đi ngay và luôn đi."

Minh Chi khôi phục bộ dáng ngự tỷ cao lãnh, chọt chọt Lê Sơ.



"Được, tạm biệt."

Ninh Mạn Thanh giống như nghe lời, không nói tiếp, tạm biệt với Minh Chi.




Minh Chi cảm giác hình như mình bị lừa, cũng không có tâm tình đi nhảy nữa, trực tiếp ngồi trên ghế uống rượu.



Sau khi uống thêm hai chai, nàng hình như có chút phản ứng lại, hình như nàng cũng không hoàn toàn bị lừa.



Ít nhất là Lê Sơ thật sự đang yêu đương đi?

Có quỷ? Ninh Mạn Thanh như vậy là có quỷ.



Nếu không phải các nàng đang yêu đương, thì Lê Sơ cũng chắc chắn là có đối tượng, Ninh Mạn Thanh cũng đâu phải người trông trẻ, nếu không sao người đến đón không phải là người yêu mà lại là người khác?

Thật ra cũng không phải không có khả năng, dù sao đối tượng Lê Sơ cũng là tên cặn bã.



Cũng không đúng, đây là nội dung kịch bản.



Minh Chi tự mình lòng vòng, tức giận khui rượu mới.





Ngoài quán Bar, Viên Tử cùng trợ lý của Ninh Mạn Thanh đã rời đi, Ninh Mạn Thanh đỡ Lê Sơ vào trong xe.



Lê Sơ ngồi trong xe còn không an phận, nhích tới nhích lui các loại.



"Thành thật một chút, trở về rồi chịu phạt."

Ninh Mạn Thanh vỗ vỗ mông Lê Sơ, coi như giáo huấn nhẹ nàng một cái.



Lê Sơ rầm rì, dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bảng hiệu tiệm cắt tóc đầy màu sắc rực rỡ hưng phấn mà chỉ chỉ tay.



"Em muốn đi nhuộm tóc!"

"Nhuộm cái gì mà nhuộm, ngồi xuống."

"Em không! Chị không cần em, chị sẽ không cần em."

Khẩu trang trên mặt Lê Sơ đã tháo xuống, trong mắt nàng vẫn còn ướt át, mang theo chút thương tâm.



Có lẽ là trước nay nàng chưa từng chân chính an tâm qua, chẳng qua trước kia chỉ là đem những cảm xúc không yên ổn đè ở đáy lòng mà thôi.



Mà sau khi nhập vai, tâm lý Phù Diên lại ảnh hưởng đến nàng, sau khi Phù Diên gặp nạn, nàng cũng không còn là công chúa khí phách hăng hái ngạo kiều nữa, nàng sẽ trở nên thật tự ti, đứng trước mặt người yêu ưu tú hơn nàng, nàng sẽ càng thêm tự ti.



Rượu đem hết tất cả cảm xúc hỗn tạp phát ra, những lời nói và cảm xúc đều không được cân nhắc kỹ mà đã biểu đạt ra rồi.



"Chị sao lại không cần em, phim là phim, bên ngoài không giống như vậy, mà cho dù ở trong phim, Lâm Lang cũng sẽ không không cần Phù Diên."

Ninh Mạn Thanh bị đôi mắt đỏ ửng với bộ dáng của Lê Sơ làm cho đau lòng, cô vốn định đưa Lê Sơ đến khách sạn, vì ở đây cô chưa có nhà riêng, nhưng trạng thái của bạn gái như vậy cũng không thích hợp đi, cô đành phải tìm chỗ dừng xe ở bên đường.



"Nhưng không phải Lâm Lang còn rất nhiều lựa chọn sao, vì sao cô ấy lại không thích Phù Diên chứ, vì Phù Diên không tốt sao? Là bởi vì Phù Diên không có gì, cũng không phải là một người quá thông minh đúng không?"

Lê Sơ hoang mang hỏi, hơi thở của nàng phập phồng, hương vị tin tức tố mùi mật đào lan tràn toàn xe, giống như một tầng sương mềm mại lạnh lẽo dừng trên người Ninh Mạn Thanh.



"Không phải như thế, tình yêu không chỉ giới định như vậy.



Mỗi người có cách lý giải và trả giá là không giống nhau, Lâm Lang đã đem tất cả những cảm tình cô ấy có thể có cho Phù Diên, đây là tính cách giữa các nàng có vấn đề."

Ninh Mạn Thanh kiên nhẫn trả lời bạn gái đang say rượu mơ mơ màng màng, tìm được vị trí thích hợp xong, dừng xe lại.



"Kỳ thật có rất nhiều chuyện, chỉ cần thành thật nói ra thì có thể giải quyết được rồi, nhưng có một số người lại không như vậy, còn chúng ta thì không phải như thế, đúng không?"

Ninh Mạn Thanh thả ghế dựa của Lê Sơ xuống, Đào Đào chậm rãi nằm thẳng xuống lại có chút mê mang.



"Chị hy vọng có chuyện gì em cũng sẽ nói cho chị, vì sao không nói cho chị biết em còn chưa thoát vai."

Nhập vai quá sâu đối với một diễn viên mà nói thực sự là chuyện trí mạng, Omega sinh ra đã có thiên phú về cảm xúc và cảm giác, các nàng sẽ dễ dàng đồng cảm, cho nên sẽ càng dễ dàng nhập diễn quá sâu vào nhân vật mà không thoát ra được.



Lúc trước ở đoàn phim , Lê Sơ có rất nhiều lần nhập vai quá sâu, mà chính nàng cũng chưa chú ý đến.



Để thoát vai cũng không phải chuyện quá khó, chỉ cần để nàng phân biệt được rõ ràng trong phim và ngoài đời khác nhau, phân rõ nhân vật diễn và bản thân khác nhau là được.



Ninh Mạn Thanh sẽ trộm kéo nàng vào một góc hôn hôn nàng, hoặc là thảo luận một số vấn đề cụ thể, như là hỏi nàng đêm nay ăn gì, các lão sư khác đều làm như vậy, đương nhiên là không có cách làm thứ nhất.



Có lẽ qua mấy bộ phim mài giũa, Ninh Mạn Thanh phát hiện trong phim này Lê Sơ thoát vai rất nhanh, không có nhập vai quá sâu, kết quả cô nhất thời chủ quan, hôm nay cư nhiên lại không thể phát hiện.



Lê Sơ uống say có chút cố hết sức lý giải ý nghĩa trong lời nói của Ninh Mạn Thanh, phát hiện lý giải không được, dứt khoát xem như không hiểu, ôm lấy cổ Ninh Mạn Thanh.



"Ninh lão sư, em khó chịu."

Rượu di chuyển trong máu, mang đến cảm xúc hỗn loạn và nhiệt độ cơ thể dâng cao.



"Ninh lão sư, hôn hôn."

Đào Đào uống say càng thêm no đủ, căng tròn mọng nước.



"Sau này không được giống hôm nay nữa, đồng ý rồi mới có thể hôn."

"Em đồng ý em đồng ý."

Lê Sơ lung tung gật đầu, mơ mơ màng màng không biết hôm nay là hôm nào.



Màn xe là một phát minh không tồi, đường nhỏ này cũng hẻo lánh không có bóng người, cũng không có người biết được đã có chuyện gì phát sinh ở đây.



Tuy rằng trong xe có chút hạn hẹp khiến người khó chịu, nhưng vì có kinh nghiệm lần trước, cho nên Ninh Mạn Thanh cũng không xem là mới lạ.



Đêm nay Đào Đào không còn là Đào Đào ngượng ngùng, mà là Đào Đào nóng bỏng.





Mùi hương ngọt ngào phiêu tán trong không khí, mỗi một mét vuông đều bị vây lấy, hương vị tin tức tố càng thêm nồng đậm.



Lê Sơ mê loạn luân hãm, Ninh Mạn Thanh thanh tỉnh điên cuồng.



Rượu không ngừng vận động, thông qua mồ hôi mà muốn phát tán ra ngoài.



Đầu thu, lá cây rơi xuống, hơi nước từ quả đào cũng tí tách rơi xuống, tuyết trắng đung đưa, rồi lại như có hứng thú mà ngưng lại.



Đầu ngón tay đỏ hồng trượt trên cửa sổ đầy sương nước để lại mấy dấu tay, hơi nước đọng xuống để lại mấy dấu vết uốn lượn.



Thanh tỉnh và hôn mê cùng song song, giống như đang chạng vạng, giao cắt giữa ban ngày và ban đêm.



Một đoạn trà mây giống như dừng bên mái tóc người thương, gửi trao dục niệm.



Lê Sơ tỉnh lại lần thứ hai, nàng nhớ đến chuyện ngu xuẩn mình đã làm, cả người không tự giác cứng đờ.



"Xem ra là thanh tỉnh?"

Lê Sơ không dám lên tiếng, chỉ muốn lầm bầm lừa gạt cho qua.



"Nếu đã tỉnh rồi, thì chúng ta nói đến chuyện nhuộm tóc đi, hoặc là nói đến chuyện sao chị lại không ôm em đi, nếu còn chưa nói rõ thì chị khui cho em hai chai rượu, em lại uống tiếp?"

Sắc môi Ninh Mạn Thanh đỏ thắm, đôi mắt hồ ly cất giấu hài hước.



"Đừng đừng đừng, chị đừng nói nữa, em sai rồi mà."

Lê Sơ đưa tay bịt kín miệng cô, làm nũng ngăn cản cô không cho nói thêm mấy lời giết người tru tâm như vậy.



Nàng đã chết đã chết đã chết rồi được không, không chỉ mất mặt trước mặt bạn gái, còn ném cái mất mặt đó đến chỗ Minh Chi rồi.



Rượu hại người!!!!

Ninh Mạn Thanh kéo tay Lê Sơ xuống, biểu tình cũng không mấy xúc động vì Lê Sơ làm nũng.



"Có một số việc có xin lỗi cũng không được."

"Vậy em hát cho chị nghe? Làm nũng với chị? Tỷ tỷ hôn hôn được không, đừng nói nữa đừng nói nữa."

Lê Sơ dùng hết những thứ mình có thể, muốn ngăn cản chuyện vừa mới cất giấu lại bị lôi ra, đó không thể nghi ngờ giống như là lăng trì nàng một lần lại một lần.



Sự thật chứng minh, khi bạn gái nàng tàn nhẫn lên thì, cho dù có làm nũng xin tha cũng không có tác dụng.




"Nhà ngươi bạo em!"

Nước mắt Lê Sơ lưng tròng, bởi vì động tác ra vào của Ninh Mạn Thanh rất dứt khoát.



Sao có thể đánh muội muội nàng như vậy! Đừng nghĩ nó là hoa thì nó sẽ không khóc!

"Vậy đổi chỗ khác đi."

"A!!! Mẹ em còn chưa đánh mông em nữa! Em đã 23 tuổi, không phải 3 tuổi."

Nếu nàng có tội, xin phép được luật pháp đến còng đầu nàng, chứ không phải để nàng ở tại chỗ này cảm giác được bạn gái vô tình giống như gió thu cuốn hết là vàng đi.



"Không có biện pháp với em sao, vậy vẫn là đổi về chỗ cũ đi."

Ninh Mạn Thanh thở dài, lực đạo trên tay cũng nhẹ hơn, nếu không ngày mai Lê Sơ liền phải xin nghỉ.



Lê Sơ chỉ có thể khóc chít chít tỏ vẻ mình đã sai rồi, sẽ không bao giờ trộm đi quán Bar nhảy nhạc, không bao giờ uống quá nhiều rượu, không bao giờ muốn đi nhuộm tóc thành màu xanh lá nữa.



Nhưng mà cũng nói, nàng có làn da rất trắng, nhuộm thành màu xanh lá, chắc cũng là rất xinh đẹp?

Dù sao đó cũng là hơi thở sinh mệnh!

"Bây giờ có thể phân rõ trong phim hay ngoài đời chưa?"

Ninh Mạn Thanh thong thả ung dung xoa xoa bọt nước trên tay, đôi mắt thả xuống, giống như là giáo viên nghiêm khắc.



Học sinh run bần bật, rưng rưng gật đầu.



Phân rõ, phân rõ, cần phải phân rõ ràng, con mẹ nó Lâm Lang không thể làm được loại chuyện biến thái như thế này.



"Ninh lão sư, vì sao chị có thể thoát vai nhanh như vậy chứ?"

Bỏ đi thân phận tình lữ không nói, chỉ nói đến chuyện tu dưỡng nghề nghiệp, Lê Sơ thực sự cực kỳ hâm mộ điểm này.



"Em quá ỷ lại vào cảm xúc, cứ nhập vai kiểu vậy rất nguy hiểm, em cần phải xây dựng một nhân vật, trở thành nhân vật đó, chứ không phải dùng bản thân suy nghĩ mình là nhân vật đó."

Ninh Mạn Thanh muốn biểu diễn một nhân vật, sẽ tự lý giải nhân vật đó theo cách của mình, dùng cách của mình thuyết minh nó ra tới, khống chế nhân vật trở thành mình, nên đôi khi có mấy nhân vật có tính cách tương đối giống cô, nhưng cũng có một số tình huống rất nhỏ, nhân vật và cô sẽ khác nhau, cho nên đôi khi cô phải tự lý giải nhân vật theo cách riêng mà tác phẩm yêu cầu, để tăng mị lực và tính chân thật của nhân vật.



Tại đây Lê Sơ thút tha thút thít nức nở mà khắc khổ học tập, không thể không nói dạy như vậy thật sự là cực kỳ khắc sâu, đặc biệt là lão sư rất nghiêm khắc, còn có tính uy hiếp nữa.



Thể chất của Lê Sơ là Omega, dễ dàng sợ đau, nhưng thời điểm nào đó cũng dễ dàng truyền đến cảm xúc phản hồi của thần kinh.



Trước đó nàng làm nũng muốn lừa dối ca hát cho qua, sau đó thực sự là hát rất lâu.



Uyển chuyển cất giọng, cao thấp đan xen.



Trải qua chuyện lần này, Đào đồng chí xem như đã tử vong trong xã hội, quyết định phải kiêng rượu.



Kỳ thật tối nay đối với Lê Sơ không phải là tai nạn chân chính, hôm sau phải căng da đầu đi giải thích với Minh Chi mới xem như là xấu hổ đến mức muốn chết đi.





Ngón chân Lê Sơ quấn quéo làm việc, xem như là người mộng du, ấp úng giải thích với Minh Chi chuyện này.



Cũng may Minh Chi thiện giải nhân ý cũng không có hỏi tới, nàng ấy chỉ quan tâm nàng có không thoải mái vì uống say không.



"Lần sau mời em ra uống một chút rồi nói, mà em vẫn nên thành thật uống cocktail hay nước trái cây đi, tửu lượng của em chị thấy thật quá kém cỏi."

Minh Chi cười trêu ghẹo, Lê Sơ vui vui vẻ vẻ mà trả lời.



"Cũng không biết lần sau gặp lại là khi nào, có rảnh chúng ta tụ tập đi."

"Được."

Vốn dĩ Lê Sơ cho rằng lần sau gặp lại của nàng và Minh Chi sẽ phải chờ đến cuối năm, bởi vì khi đó có rất nhiều lễ trao giải, cơ hội gặp nhau là rất lớn.



Chỉ là nàng không nghĩ tới sẽ gặp lại Minh Chi nhanh như vậy, lại còn gặp theo một cách mà nàng không nghĩ đến, cũng không muốn chấp nhận.



Giữa tháng 10, đóng máy.



Đây là phim truyền hình, không phải phim điện ảnh, tuy rằng kịch bản có viết kết cục của hai người, nhưng trong quá trình quay phim, kết cục này cũng không cần phải quay.



Có đôi khi mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh không cần phải yêu cầu kết thúc rõ ràng, vì hoàn toàn nói thẳng ra đến sẽ khiến người xem không có cảm giác chờ mong tốt đẹp nữa.



Trong phim Phù Diên và Lâm Lang dừng lại ở một lời hứa hẹn.



--- Lâm Lang, khi nào 30 tuổi, chị dẫn em đi vòng quanh thế giới được không?

--- Được.



Kết cục cổ tích tiêu chuẩn đến thế nào, khi Ninh Mạn Thanh lý giải cho nàng về nhân vật Lâm Lang này, Lê Sơ liền cảm thấy còn có thể có một kết thúc khác.



Dù sao một đời người cũng dài như vậy, nếu các nàng có thể làm người yêu mẫu mực đến giá, có lẽ một ngày nào đó các nàng sẽ mở lòng, có lẽ một ngày nào đó Lâm Lang sẽ yêu Phù Diên, có lẽ một ngày nào đó Phù Diên sẽ thật sự hạnh phúc....!Tóm lại, có rất nhiều khả năng.



Sau khi đóng máy, Lê Sơ không thể không tạm biệt bạn gái bận rộn, mà để bản thân mình cũng dấn thân vào bận rộn.



Sau khi đóng máy xong, Lê Sơ chạy hai thông cáo, sau đó đi tham dự một sự kiện đấu giá từ thiện.



Sự kiện đêm nay không chỉ có người trong giới tham gia, còn có rất nhiều nhân vật kinh thương nổi tiếng.



Lê Sơ nhìn từ đằng xa thấy Ninh tiểu thiếu gia Ninh Ngọc Hi, người này chính là em trai ngu ngốc của Ninh Mạn Thanh.



Ninh Ngọc Hi không nhìn thấy Lê Sơ, Lê Sơ càng vui vẻ tự tại, định mua một đồ vật trong phạm vi của mình, quyên tiền xong rồi rời đi.



Đồ Lê Sơ muốn lấy còn ở phía say, cho nên nàng định đi vệ sinh một chút.



Có lẽ là do thời tiết gần đây hơi lạnh, Lê Sơ tham dự sự kiện này lại không thể không mặc thật xinh đẹp, nên trong lễ phục cũng có cách nào dán được miếng cách nhiệt, nàng đành phải chịu đựng rét lạnh, kết quả dạ dày nàng lại làm ra kháng nghị.



Sau khi đi vệ sinh xong, Lê Sơ mở cửa phòng, có lẽ do có chút thiếu máu nên choáng đầu, nàng phải lui về sau một bước dán vào cửa thở ra cho hòa hoãn một chút.



Cũng chính lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh.



"Cũng không biết khẩu vị của hắn trở nên kém như thế từ bao giờ."

Tiếng cười này làm Lê Sơ cứng đờ, bởi vì đây là âm thanh của nam nhân, vài giây sau Lê Sơ mới phản ứng lại, ặc, nơi này là phòng vệ sinh của Omega.



Âm thanh này có chút quen tai, nhưng Lê Sơ không nhớ ra là của ai.



"Người của anh đã đi đến phòng hắn ta chưa? Động tác của anh còn rất nhanh nha.



Anh nói xem hắn ta thích mấy tiểu minh tinh kiều diễm thì thôi đi, bây giờ tự dưng lại xem trọng một Omega đã ly dị, lão bà thì có gì tốt, dù ca sĩ kia chất âm không tồi đi, không thể không nói là hát rất dễ nghe, không biết rên rĩ thì như thế nào."

Mẹ nó ngữ khí gợi đòn quen thuộc này không phải Ninh Ngọc Hi thì là ai.



Ngoài cửa, Ninh Ngọc Hi nhìn thoát qua đều là phòng vệ sinh mở cửa, tiếp tục nói chuyện điện thoại với bạn mình chế nhạo người nào đó.



"Phẩm vị của tôi cũng không kém như ông ta, công ty các anh có người mới là Beta đúng không, tên là Trình Đồng gì hả, đợi lát nữa kêu đến uống rượu đi."

Lê Sơ dựa vào cửa phòng vệ sinh không biết vì sao lại có dự cảm bất an ngày càng sâu, nàng cầm đi động tìm người Ninh Ngọc Hi nói, phát hiện người đó cùng công ty với Minh Chi.



Lê Sơ cấu lấy bàn tay, trực tiếp làm mình bình tĩnh lại, kết quả lời Ninh Ngọc Hi nói bên ngoài làm nàng phát bạo.



"Không phải chứ, anh sẽ không luyến tiếc đi, không phải lão bà kia đã gật đầu sao, sao tự dưng lại so giá trị của Minh Chi với người mới, còn nói tiếp, với anh mà nói tôi không bằng tên Trần Mẫn kia sao?"

"Được rồi, vậy thì như vậy đi, tắt máy."

Ninh Ngọc Hi tắt điện thoại, bỗng nhiên sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, hắn vừa quay đầu lại, bị một chân đá nằm xuống đất.



"Minh Chi bây giờ ở đâu?"

Lê Sơ dẫm lên người Ninh Ngọc Hi, cúi cười chặn ngang hắn, ánh mắt âm lãnh.



Ninh Ngọc Hi rùng mình một cái, vừa nhìn ánh mắt người này, hắn còn tưởng rằng nhìn thấy Ninh Mạn Thanh.



Thật con mẹ nó gặp quỷ..