Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 144




Chốc lát sau, Thẩm Đồng mới muộn màng nhận ra được ý tứ thật sự của câu nói này từ ánh mắt Vũ Văn Dận, lập tức giơ tay đẩy Vũ Văn Dận ra: "Không biết xấu hổ!"

Tấn vương đại nhân mới nhậm chức quyết đoán tỏ vẻ cần mặt mũi để làm gì, muốn chăn nhỏ của hắn là đủ rồi. Vũ Văn Dận như con sư tử mạnh mẽ lười biếng tràn đần tính xâm lược híp híp mắt, lật tay kéo cánh tay đang đẩy hắn của Thẩm Đồng, cúi đầu chuẩn xác ngậm lấy cánh môi của cậu.

Thẩm Đồng bị ép đón nhận nụ hôn sâu này, từ đầu lưỡi tới hàm trên đều bị chiếm cứ, tính xâm lược rõ ràng trên người đối phương khiến cậu theo bản năng giãy dụa. Trong lúc lôi kéo, vạt áo trước bị mở ra hơn nửa, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

Bên ngoài là ánh mặt trời xế chiều, nhiệt độ mặt trời đầu thu giống như giữa hè, mảng da thịt lộ ra lúc trước bị ánh nắng chiếu thẳng tới, lóa mắt làm Vũ Văn Dận mê mẩn, khiến cho hắn thoáng chốc muốn cởi sạch đống quần áo cản trở quanh da thịt, sau đó in những dấu hôn chi chít lên làn da trắng nõn.

Dục vọng của thanh niên vốn khó có thể khống chế, rất dễ dàng bị đốt lên, nhất là loại đói bụng rất lâu thì càng không chịu được chút trêu chọc nào. Vũ Văn Dận lại bắt đầu hôn lên, trong sảnh đường vắng lặng, chỉ nghe tiếng thở dốc ồ ồ của hắn, thậm chí còn lôi kéo cánh tay Thẩm Đồng cách lớp vải sờ lên thứ chẳng biết từ lúc nào đã trở nên hưng phấn phía dưới, giọng nói khàn khàn: "Bảo bối, nó cứng rồi, ngươi sờ sờ nó được không.."

Quả nhiên là thế giới nào, Hàn Doanh cũng không đổi được hai cái bệnh thích não bổ và không biết xấu hổ, mà Thẩm Đồng thì lại là người lúc nào cũng dễ xấu hổ và đỏ mặt, chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng hổi truyền tới từ trên tay một đường lan ra cả người, toàn thân đều đỏ lên rồi.

Đối với Vũ Văn Dận, tâm can bảo bối không lúc nào là ngừng tỏa ra mùi thơn mê người ngon miệng, khiến cho hắn chỉ muốn nuốt trọn vào bụng, mặt dày nói tiếp: "Ta cũng không biết tại sao mỗi lần nó hướng về phía ngươi lại dễ dàng kích động như vậy, căn bản không nghe lời ta, nguyên nhân nhất định là do ngươi, bỏ bùa gì lên nó, vậy nên ngươi phải chịu trách nhiệm.."

"Chịu con khỉ!" Thẩm Đồng tức dận: "Nếu như ta bỏ bùa, điều đầu tiên ta làm sẽ là cho nó biến mất!"

Tuy nói nha hoàn trong phủ đều đã lui xuống, còn được dặn là không được phép vào, nhưng lúc nào cũng sẽ có người tới bẩm báo. Thẩm Đồng càng nghĩ càng gấp, vừa nói liền không nhịn được cúi đầu cắn một cái lên cánh tay nắm chặt không buông của Vũ Văn Dận.

Vũ Văn Dận ăn đau kêu lên một tiếng, sủng ái mà có chút bất đắc dĩ nói: "Bảo bối, ngươi là chó nhỏ sao?"

"Ngươi mới là chó, lúc nào cũng động dục!"

"Phải phải, ta là chó." Tấn vương đại nhân gật đầu, "Cho ta có được không, cho ta, ta sủa cho ngươi nghe."

Đường đường là thân vương lại học chó sủa, nếu như bị người nghe thấy, sợ là mắt đều rớt ra ngoài, may chỗ này là Tấn vương phủ của Vũ Văn Dận, không phải hoàng cung tai vách mạch rừng.

Mặc dù diện tích Tấn vương phủ không nhỏ, nhưng cơ cấu người làm còn đơn giản gọn gàng hơn so với một thế gia vọng tộc bình thường. Ngoài nhóm thị vệ canh gác và tuần tra ban đêm, trong nội viện của Vũ Văn Dận tổng cộng có bốn nha hoàn hầu hạ rửa mặt, dùng bữa và bốn thái giám thiếp thân chịu trách nhiệm chạy vặt, mài mực và thông truyền. Loại sắp xếp này so với các vương hầu quý tộc có ít nhất hơn hai mươi tôi tớ vây quanh, quả thật ít tới thảm thương. Ngoại viện còn có tám nha hoàn, nhưng phần lớn các nàng đều chạy việc bên ngoài viện, chỉ có thời gian nhất định mới có thể đi vào trong viện để quét dọn.

Nhân số người làm nhìn qua đúng là có chút ít, nhưng đối với Vũ Văn Dận là vừa đủ. DÙ sao chủ tử trong phủ cũng chỉ có hai người hắn với Thẩm Đồng, hắn lại khong thích người khác chăm sóc Thẩm Đồng ngoài hắn, nếu như bên người có quá nhiểu người, Vũ Văn Dận còn cảm thấy chướng mắt.

Huống hồ tiếng tăm thần y của Thẩm Đồng quá vang dội, người trong giang hồ sao có thể không để ý, địa vị thầy thuốc ở Đại Du luôn rất cao, ngay cả người có bổn phận đầy tớ cũng không kìm được mà muốn nhìn thấy diện mạo của người đó. Hai người Trần Vũ và Hùng Vĩ đã sớm trở thành người hâm mộ trung thành số một của Thẩm Đồng, đem võ nghệ cùng sự tích thần kỳ của cậu tâng bốc, làm dấy lên lòng hiếu kỳ của đám thuộc hạ, ngay cả thị vệ giữ cửa bên ngoài cũng mong chờ một ngày nào đó có thể nhìn thấy bóng dáng xuất thần nhập hóa của thần y. Tấn cương đại nhân hẹp hòi quả thật muốn xích người yêu trên giường, chỉ hắn có thể nhìn.

Vậy nên quy tắc trong phủ chính là tỉ mỉ mà không quá nhiều nguyên tắc, cả vương phủ từ tổng quản tới thị vệ, toàn bộ đều là tâm phúc của Vũ Văn Dận. Thuộc hạ mà Vũ Văn Dận thu phục được đều đồng nhất, người đi theo hắn trung thành tận tâm, chù dù biết cái gì cũng sẽ để chết ở trong bụng.

Quan viên bên ngoài vẫn đang xếp hàng chờ đợi tiếp kiến, cũng chỉ có một mình hình bộ thượng thu Khuất Hồng là có thông truyền, thành công bước vào trong phủ.

Khất Hồng cũng không giống với những quan viên khác tới tặng lễ tạo quan hệ, mà chạy tới để báo cáo công việc với Vũ Văn Dận. Chính là chi tiết vụ án Khương Lập khải và Vương Hoằng mà Thanh Đế giao cho Vũ Văn Dận thẩm tra xử lý, kể cả Khánh Vương cũng phải điều tra rõ ràng. Chuyện này thật ra cũng không phải chuyện tốt gì, ba người kia quyền cao chức nặng, người phụ thuộc và thuộc hạ đông đảo, người liên quan đương nhiên cũng nhiều. Cái gọi là rút dây động rừng, không cẩn thận là sẽ đắc tội tới rất nhiều người, còn bị dính tiếng lãnh huyết vô tình.

Hiển nhiên Thanh Đế cũng biết điều này, vì đế vương hận nhất chính là kết bè kết phái, ông ta để cho Vũ Văn Dận chịu trách nhiệm vụ án lần này, ngoài việc muốn tìm người đáng tin thay ông ta xả giận, cũng là một lần dò xét cuối cùng xem Vũ Văn Dận có lưu tình đối với cha đẻ hay khong, còn có một phần dụng ý muốn Vũ Văn Dận đắc tội nhiều người như vậy, hiển nhiên cũng giảm bớt khả năng kết bè kết phái.

Có lẽ là tự biết có thiệt thòi, Thanh Đế cho Vũ Văn Dận đặc quyền rất lớn khi thẩm án, đất phong của hắn cũng rất nhanh được xác định, từ phía nam Tầm Giang tới quận Kim Lăng, bao gồm khoảng mười một châu.

Lại không biết rằng Vũ Văn Dận muốn chỉ có lợi ích, căn bản không thèm để ý danh tiếng. Bởi vì tính toán của hắn cũng không phải ngôi vị hoàng đế, mà là quyền thần.

Làm hoàng đế hạn chế thật sự rất nhiều, cần giả nhân giả nghĩa, quy định khắp nơi, còn cần tuyển nạp phu tần, tuân thủ tổ chế, ngay cả quyền sở hữu tài sản cũng không có tự do. Thứ gọi là thiên hạ hay vương thổ (đất của vua), quốc khố chính là thuộc tiền riêng của hoàng đế, nhưng hoàng đế căn bản không thể làm bậy với tiền riêng của mình, thậm chí còn vì quốc khố thiếu hụt mà phát sầu.

Nếu Vũ Văn Dận đã thích Thẩm Đồng, đương nhiên không có khả năng thành thân cùng người khác, chứ đừng nói tới nạp phi. Hắn chỉ muốn nắm chặt tiền quyền, mang những thứ tốt nhất dâng tới trước mặt người yêu, cũng giành tới thời gian tự do hết mức để ở bên người yêu.

Hắn đối phó Khương gia cùng không vì chút thù với Tề vương phi, mà là vì toàn bộ tiền tài và quyền lực của Khương gia và Vương gia. Danh tiếng thiện nhân mà Thanh Đế đoán không đáng một đồng với Vũ Văn Dận, thậm chí hắn cảm thấy danh tiếng của mình càng khiến người càng tốt. Chính là muốn trống bên trong sự tôn sùng và khiếp sợ của người khác, khiến cho người người e ngại, không dám có chút bất kính nào, cũng đỡ khiến mấy tên có mắt như mù tới trêu chọc.

Thật ra thì danh tiếng lãnh khốc vô tình của Vũ Văn Dận ngay từ ngày đầu tiền đã tiến sâu vào lòng người rồi.

Sau khi hắn nhận lấy quân lệnh thẩm án, đêm đó lập tức dẫn quan binh hình bộ dùng danh nghĩa tra án và giám hộ mà bao vây xung quanh Tề vương phủ. Dù sao Tề vương cũng là cha đẻ của hắn, nhưng hắn không hề lưu chút tình cảm nào, thủ đoạn sét đánh kia làm cho người ta phải tặc lưỡi suýt xoa.

Một lần nữa bước vào Tề vương phủ sau nhiều năm, lại dùng phương thức này, trong lòng Vũ Văn Dận cũng không sinh ra bất kỳ cảm khái hay tình cảm dư thừa nào, mặt không đổi sắc tiền vào tiền sảnh, sau đó lệnh cho quan binh phía sau đi vào lục soát.

Tề vương đương nhiên là liều chết không cho, quát lên như sấm chặn trước mặt Vũ Văn Dận, rất có xu thế nếu muốn lục soát phủ thì phải bước qua xác ông ta: "Ngươi dám! Đường đường Tề vương phủ, há có chuyện ngươi nói lục soát là lục soát!"

Ánh mắt ông ta nhìn Vũ Văn Dận lộ ra hận ý và sợ hãi nồng đậm đang cố gắng che dấu. Nhưng ánh mắt Vũ Văn Dận nhìn ông ta lại như đang nhìn con tôm cái tép nhãi nhép. Sau đó khi Tề vương còn muốn ngang ngược ngăn cản, giơ tay lên tựa như phủ nhẹ hạt bụi nhỏ bé không đáng kể, không chút lưu tình hất ông ta qua một bên.

Tề vương hoàn toàn không ngờ tới Vũ Văn Dận sẽ đẩy ông ta như vậy. Khí lực của ông ta và Vũ Văn Dận chênh lệch quá lớn, lại nhất thời vội vàng không kịp chuẩn bị, cả người lùi về sau vài bước. Vội vàng vươn tay quơ quào loạn xạ trong không trung, cố gắng nắm lấy thứ gì đó để ổn định bản thân, nhưng vô dụng, cuối cùng mất thăng bằng mà đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.

Chỗ đó đúng lúc có một miếng gạch nhô lên, cái mông Tề vương lập tức như bị xé thành hai nửa, đau dữ dội. Mà quan trong hơn là, ông ta đường đường là vương gia, lại mất mặt trước bao nhiêu người như thế!

Sắc mặt trong nháy mắt nhục nhã tới cùng cực, gân xanh trên trán cũng nảy lên thình thịch, cơ mặt đã bắt đầu co quắp, giống như một con thú hoang quẫn bách lại già nua.

"Vũ Văn Dận, ngươi dám đối xử với phụ vương như vậy!"

Tề vương vẫn còn tê liệt trên mặt đất còn chưa kịp lên tiếng, Vũ Văn Chính Dương đúng lúc này đã tiến lên trước: "Ngươi đừng quên, phụ vương chính là cha đẻ của ngươi!" Vẻ mặt hắn phẫn nộ tự cho là đúng mà ngang ngược chỉ trích Vũ Văn Dận: "Thân là con mà lại động thủ với cha mình, quả thật ác độc tới cực điểm, không bằng cầm thú!"

Hôm nay địa vị Vũ Văn Dận đứng còn cao hơn một tầng so với Tề vương, nhưng Vũ Văn Chính Dương lại vẫn coi hắn như đứa con vợ lẽ trước kia mà nhục mã, lại còn dùng lời mà bản thân tự cho là có lý, mà không biết không chỉ có thị vệ thủ hạ của Vũ Văn Dận, mà ngay cả nhóm quan binh hình bộ đều biến sắc.

Vũ Văn Chính Dương mắng xong mới nhớ tới đỡ Tề vương từ trên đất dậy, còn một bộ hiếu thuận lo lắng hỏi: "Phụ vương, ngài sao rồi? Có sao không?"

Tề vương sống an nhàn sung sướng đã quen, lần ngã này đối với ông ta đúng là mất mặt, con ngươi trừng mắt nhìn Vũ Văn Dận như sắp lòi ra khỏi hốc mắt, hận không thế nhào tới xé nát Vũ Văn Dận. Cánh tay chỉ vào hắn vì tâm tình kích động mà khẽ phát run, lời nói cũng trở nên lộn xộn: "Nghiệt tử ngươi, bổn vương nên bóp chết ngươi ngay từ khi ngươi sinh ra mới phải!"

"Tề vương quả nhiên già rồi, trí nhớ lại kém tới mức độ này." Sắc mặt Vũ Văn Dận không chỉ không biến, ngược lại còn cong lên khoé môi, "Ngay từ năm năm trước, Tề vương đã nói rõ đoạn tuyệt quan hệ với bổn vương, sao lại nói nghiệt tử?"

"A, đúng rồi, bên cạnh ngươi quả thật là có một nghiệt tử." Vũ Văn Dận vừa nói vừa nhìn về phía Vũ Văn Chính Dương, có chút thản nhiên nói: "Nhìn thấy bổn vương không chỉ không hành lễ, còn nhục mạ bổn vương, thái độ phạm thượng không để người bề trên vào mắt. Người đâu, dẫn hắn đi, khiển trách mười lăm trượng."

Hắn vừa dứt lời, Trần Vũ lập tức dẫn một tên thị vệ nhanh chóng bước ra khỏi hàng, dùng tốc độ cực nhanh kìm chặt hai tay Vũ Văn Chính Dương. Vũ Văn Chính Dương còn chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ kéo xa hơn hai thước, lập tức liều mạng dãy dụa phẫn nộ rống lên: "Thả ra, nếu không ta chém hai cái đầu chó của các ngươi! Ta đường đường là thế tử! Các ngươi ai dám đống đến ta!"

Song ngay giây sau hắn đã bị đặt trên một cái ghế ở trước sân. Giãy dụa điên cuồng, tránh thoát khỏi Trần Vũ đánh thẳng tới Vũ Văn Dận.

"Vũ Văn Dận, năm đó ngươi dùng độc kế hại mẫu thân ta, bây giờ lại hãm hại cữu cữu (cậu) ta, hiện tại còn không buông tha ta, ta muốn giết ngươi cái tên tiện chủng độc ác này!"

Đều nói chó nóng nảy cũng có thể nhảy tường, trong chốc lát Vũ Văn Chính Dương bộc phát ra khí lực không nhỉ, chạy thẳng hơn mấy thước, nháy mắt đã cách Vũ Văn Dận chỉ một bước ngắn, nhưng vào lúc này lại bị Trần Vũ khống chế lần nữa. Ngẩng đầu, ở khoảng cách gần chỉ thấy hai tròng mắt cao cao tại thượng của Vũ Văn Dận phản chiếu dáng vẻ chật vật của hắn, ánh mắt sâu thẳm lại lạnh lẽo mang theo khinh thường, phảng phất như hắn không đáng để vào trong mắt.

Vũ Văn Dận đúng là chưa từng nhìn hắn vào trong mắt, ngay giây sau đã quay người không nhìn nữa, phất tay về phía quan binh phía sau, chỉ hạ một chữ: "Soát!"

Vũ Văn Chính Dương sớm đã bị nuôi phế, so sánh thì con vợ lẽ Vũ Văn Trạch năm đó Trịnh phu nhân sinh ra còn thông minh hơn, chỉ mới bốn, năm tuổi, nhưng đàng hoàng đứng ở đó, từ đầu tới cuối đều không nói tiếng nào.

Bất kể là đình trượng hay lục soát phủ, Tề vương đều không có cách nào ngăn cản, lại càng không cần nói tới Tề vương phi. Tiếng gậy đánh xuống và tiếng kêu thảm thiết của Vũ Văn Chính Dương kèm theo tiếng lục soát nhất nhất truyền đến, cuối cùng trở thành âm thanh mà toàn bộ người Tề vương phủ khắc cốt khó quên đêm này, cho đến khi lục soát thành công tín vật của Khương gia, chúng quan binh mới theo chân Vũ Văn Dận rời đi.

Thật ra thì mười lăm đại bản đối với người tập võ thì cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, rơi lên đầu Vũ Văn Chính Dương được nuông chiều từ bé nhưng lại là trình độ tới gãy xương thậm chí nội thương. Mặc dù Tề vương chịu tội, nhưng dù sao vẫn là Vương gia, vẫn có thể gọi ngự y tới xem bệnh. Nhưng ngự y lắc đầu nói là không trị được, bởi vì có một vị thuốc tương đối khan hiếm hồi phục xương cốt đã dùng hết rồi.

Khương gia xảy ra chuyện, tài lực nhân lực Tề vương phi có thể động dụng cũng theo đó biến mất, chỉ có thể sai khiến nha hoàn bên người đi tới các tiệm thuốc lớn mua thuốc, kết quả nhận lại đều là không có hàng.

Tề vương phi đem toàn bộ tội đổ lên đầu Vũ Văn Dận, đáy mắt lãnh lẽo âm trầm tràn đầy cừu hận, vứt bỏ toàn bộ thể diện, chạy tới trước cửa Tấn vương phủ khóc lóc.

"Tấn vương điện hạ, ta biết ta biết ngươi từ nhỏ đã hận ta thấu xương, ta thật sự xin lỗi ngươi, hôm nay ta tới bồi tội với ngươi, bất kể ngươi muốn ta làm gì cũng được, nhưng van cầu ngươi đại nhân đại lượng, tha cho huynh trưởng ta và ta một mạng!"

Bà ta cùng với nha hoàn thiếp thân và nhũ mẫu bồi giá khóc lóc vô cùng thảm thiết, khiến người nghe lộ vẻ xúc động, nhưng câu từ trong lời nói lại bóp méo sự thật, nói Vũ Văn Chính Dương bị Vũ Văn Dận hãm hại tới mức sắp chết, còn biến bỏ tù huynh trưởng Khương Lập Khải nói thành Vũ Văn Dận quan báo tư thù.

"Nhất là Chính Dương con trai ta, cho dù thế nào y cũng là đệ đệ ngươi, ngươi hận ta cùng Tề vương cũng được, nhưng sao có thể hạ độc thủ như vậy với đệ đệ của mình! Thân thế hắn vốn yếu ớt, mười mấy đại bản kia của ngươi hạ xuống, hiện tại cũng sắp không xong rồi, bây giờ không thể nói chuyện, không thể ăn cơm cũng không thể cử động! Đại phu lại bị quyền thế bức bách mà không muốn chữa trị, y mới chỉ có mười lăm tuổi, còn chưa thành gia lập nghiệp, lại chỉ có thể nằm liệt ở trên giường chờ chết.."

Tề vương phi vừa nói vừa ngẩng đầu lên, từng câu từng chữ mang theo máu và nước mắt, "Tấn vương điện hạ, ta dập đầu van xin ngươi, xin ngươi cảm thông cho tấm lòng của một người mẹ, tha cho Chính Dương một con đường sống! Ta bằng lòng chết tại đây bồi tội thay cho huynh trường ta! Cầu xin ngươi!"

Náo loạn một hồi, trước cửa Tấn vương phủ lập tức có không ít dân chúng vây quanh. Bách tính đều rất dễ bị kích động, rất nhanh đã đứng ở bên phía Tề vương phi, nhao nhao giúp bà ta khiển trách Vũ Văn Dận.

Người vây xem ngày càng nhiều, cuối cùng gần như lấp kín cả con đường, gần như tất cả đều đang nói Vũ Văn Dận có lỗi. Thậm chí có người không nhịn được hướng về phía cửa lớn vương phủ xì một tiếng khinh miệt, nói Vũ Vặn Dận ác độc như vậy, không xứng với vị trí Thái tử Đại Du, ngay cả trong sảnh cũng có thể nghe thấy ồn ào bên ngoài.

Bất luận nam nữ già trẻ, khó đối phó nhất chính là một khóc hai nháo ba thắt cổ. Một chiêu này đúng là lợi hại, khiến cho người bên trong Tấn vương phủ chỉ có thể cắn răng nhịn nhục. Vì ra mặt trong tình huống này là không ổn, không ra mặt cũng không được, phải gọi là tiến thoái lưỡng nan. May mà Vũ Văn Dận cũng không thèm để ý, coi như là đang nghe một màn pha trò miễn phí.

Vũ Văn Dận có thể nhịn, nhưng chăn nhỏ lại không nhịn nổi.

Cậu thở hồng hộc xuyên qua tiền sảnh, uỳnh một cái mở cửa. Một tiếng động này không nhẹ, dân chúng bên ngoài bị dọa sợ hết hồn, không nhịn được ngẩn người. Đợi sau khi thấy được Thẩm Đồng, lại vì dung mạo mà sửng sốt.

Ngay sau đó lập tức có người đã từng nhìn thấy Thẩm Đồng, không nhịn được hô lên thần y.

Ai cũng khó tránh khỏi có vài lúc nóng đầu, thà đắc tội nhà quyền quý cũng không được đắc tội đại phu, hơn nữa vị trước mắt này còn là một thần y. Tiếng này vừa hô ra, âm thanh la hét ầm ĩ đầy đường cũng dần ngừng lại, lực chủ ý cũng không tự mà dời tới người Thẩm Đồng.

Thẩm Đồng nhìn đám người xung quanh một lượt, sau đó đem tầm mắt đặt lên người Tề vương phi. Cũng lười vạch trần lời nói đối của bà ta, mà nói thẳng: "Không phải vương phi nương nương muốn chết ở đây để bồi tội cho con của ngươi sao? Ngươi đập đầu đi, đập xong bên này, ta sẽ tới bên kia chữa bệnh cho con của ngươi, đảm bảo sẽ chữa cho hắn khoẻ mạnh, ngươi thấy thế nào?"

Tề vương phi nghe lời này, tay gạt lệ nhất thời ngừng lại, há miệng nhưng không lên tiếng.

Lời này của Thẩm Đồng rõ ràng có phần tàn nhẫn, cũng lộ ra ác ý, nhưng mọi người vậy xem lại không thề cảm thấy cậu có ác ý chút nào. Bởi vì vẻ mặt thiếu niên vô cùng bình thản, thậm chí hai tròng mắt còn lộ ra sự thương xót của Phật, âm thanh cũng trong trẻo: "Mọi chuyện đều có công bằng, Thiên Đạo cũng chú ý tới cân bằng, một mạng đổi một mạng chính là chuyện công bằng nhất trên đời rồi. Ta cảm thấy Tề vương phi nói được lên điểm này rất tốt, cho nên mới đặc biệt chạy tới giúp Tề vương phi thực hiện nguyện vọng."

Kỹ năng cơ bản "Ấm Áp Vào Lòng Người" của chăn nhỏ vốn có thể mang tới có người ta cảm giác ấm áp từ trong ra ngoài, ánh mặt trời chiếu lên người cậu càng lộ vẻ vô cùng tốt đẹp, thậm chí khiến cho người ta không đành lòng khiến cậu thất vọng.

Nhưng đối mặt với Tề vương phi vẫn luôn không trả lời, trên mặt thiếu niên rất nhanh lộ ra sự thất vọng, "Ngươi không muốn trao đổi sao?"

Giọng điệu theo đó lây nhiễm sự kì quái và kinh ngạc, nhăn mày lại: "Vậy ngươi ở chỗ này khóc lóc kể lể lâu như vậy là vì cái gì? Không phải nói là bồi tội cho Tấn vương sao? Không phải nói mang tình thương của mẹ nhất định phải cứu con ngươi sao?"

Chỉ mấy câu hỏi đơn giản đã khiến phần lớn người vây xem trong nháy mắt hiểu ra vấn đề, dần dần đổi chiều gió. Tề vương phi lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: "Ta đương nhiên phải cứu con trai ta! Ta.."

"Không, ngươi căn bản không muốn cứu con ngươi, ngươi chỉ muốn tới bôi đen Tấn vương thôi." Thẩm Đồng không đợi bà ta nói xong lập tức cắt đứt: "Thật ra vừa rồi nếu như ngươi lập tức đồng ý, ta nhất định sẽ không khiến ngươi gặp chuyện, cho dù thật sự gặp phải chuyện xấu cũng sẽ giúp ngươi và con ngươi trị khỏi. Nhưng ngươi đây đã không muốn cứu ngươi, ta cũng không cố mà làm nữa."

Thẩm Đồng thoạt nhìn còn như rất là tiếc nuối, nghiêm túc nói thêm một câu: "Nhưng hôm nay nếu như đã gặp, coi như là hữu duyên, gần đây ta nghiên cứu ra một loại thuốc mới, tên là thuốc lăn lộn, chuyên trị các trò khóc lóc om sòm, ngươi có muốn mua một viên không?"

Thuốc lăn lộn có tác dụng hay không không ai biết, giờ phút này Khuất Hồng thành công bước vào trong vương phủ lại rất muốn một viên tăng thêm can đảm. Mỗi một lần đối mặt với Vũ Văn Dận, hắn không hiểu sao sinh ra một loại thấp thỏm nói không nên lời, cúi đầu cung kính bẩm báo: "Điện hạ dự đoán quả nhiên không sai, quả thật Khương Lập Khải có liên lạc với Nam Cương, chúng ta phát hiện hai bức mật thư giữa Nhị vương tử Nam Cương và Khương Lập Khải, lục soát được từ phủ Thái sư Vương Hoằng.."

Khuất Hồng vừa nói vừa lấy thư ra, giao cho Vũ Văn Dận xem qua.

Vũ Văn Dận nhìn thấy bức thư lúc trước hắn đã xem qua, làm bộ làm tịch đọc một lượt, sau đó nghiêm mặt nói: "Bằng chứng lần này liên quan đến chuyện trọng đại, ngươi theo bổn vương tiến cùng, nhanh chóng trình báo cho bệ hạ!"

Hai người Khương Lập Khải, Vương Hoằng cấu kết Nam Cương và tư thông với địch phản quốc, tội danh tra xét lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng có vật chứng mang tính đột phá.

Hai người đương nhiên sống chết không nhận, gào giọng kêu oan, nói bức thư là giả, bọn họ căn bản chưa từng nhìn thấy.

Sự thật là bọn hắn chưa từng thấy bức thư kia, ôn dịch cũng không liên quan với bọn hắn. Tội tư thông với địch phản quốc này ban đầu là Vũ Văn Dận dựa vào phỏng đoán chủ quan mà úp lên người bọn hắn.

Hai nhà Khương - Vương là cựu thần hai triều đại, còn là hoàng thân quốc thích, muốn bẻ gãy hai cây đại thụ này, dựa vào buôn bán muối lậu thì chưa đủ, cần phải có tội trạng nặng hơn mới có thể khiến bọn hắn không thể trở mình, mới có thể liên lụy tới toàn tộc. Tuy theo luật, con gái đã gả đi sẽ không bị chuyện nhà mẹ đẻ liên lụy, nhưng Tề vương phi không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, cũng sẽ không trở mình được.

Mà ngày từ lúc Vũ Văn Dận nhìn bản đồ ở phủ Giang Châu đã nghĩ tới Nam Cương. Tình hình bệnh dịch đơn độc bộc phát ở Liễu gia thôn, một nửa núi Bát Quái bên trái Liễu gia thôn vừa khéo lại có liên quan tới Nam Cương. Thẩm Đồng ở trên người nhiễm bệnh của Cửu Liên Thành bắt được cổ độc Nam Cương, tăng thêm một bước chứng thực suy nghĩ của hắn.

Hai người Khương Lập Khải và Vương Hoàng nhìn qua đều giống như già thêm vài tuổi, quỳ trên mặt đất không ngừng giải thích: "Bức thư này tuyệt đối là giả, thỉnh cầu bệ hạ minh giám!"

Ngụy Tùng nhìn bức thứ, nghiêm túc lên tiếng: "Cho dù bút tích có thể làm giả, nhưng ấn tín của Nhị vương tử Nam Cương không thể giả được. Mấy ngày trước hình bộ mời tới ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) tốt nhất Đại Du, để cho ông ta tới kiểm tra chữ viết và con dấu có phải thật hay không."

Con dấu này đương nhiên là thật, hơn nữa còn là Vũ Văn Dận có được từ chỗ Ngũ vương tử Nam Cương.

Kẻ chủ mưu đằng sau ôn dịch lần này chính là vị Ngũ vương tử này.

Nhị vương tử Bằng Hạo và Khương Lập Khải âm thầm hợp tác trên trường thương mại mà có được không ít tiền tài, chiếm thế thượng phong trên trường đoạt vị, đã sớm trở thành cái gai trong mắt Ngũ vương tử. Một hành động này của hắn có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa lập được công, vừa đả kích thảm trọng Nhị vương tử.

Đám người rành thủ đoạn tính kế người khác đều tự có nguồn tin riêng của mình, khi người bình thường vẫn còn đang loay hoay nghe ngóng, họn họ đã sớm thần không biết quỷ không hay nắm được thông tin. Hai người Vũ Văn Dận và Ngũ vương tử Nam Cương thoạt nhìn không có dính líu gì tới nhau dựa vào cách này mà liên lạc, lặng yên không một tiếng động trao đổi bằng chứng Nhị vương tử và Khương Lập Khải cấu kết.

Mặc dù bọn họ là hoàng trữ (người chắc chắn sẽ thừa kế ngôi vua) của hai nước đối lập, cuối cùng sẽ có một ngày chống lại nhau, nhưng trước khác nay khác, kẻ địch của kẻ địch chính là đông mình, đạo lý này ngay cả con nít cũng hiểu.

Mùa thu luôn luôn có nắng gắt cuối thu, nhiệt độ vẫn rất cao, lúc này trong điện rõ ràng rất nóng, nhưng người trong điện lại cảm thấy lãnh lẽo như bị đóng băng.

Đợi ngỗ tác cùng cao thủ giám định bút tích kiểm nghiệm sáng tỏ sự thật của bức thư. Thanh Đế cũng không cho bọn hắn tiếp tục nói gì nữa mà lập tức định tối, bát đại tội của Khương Lập Khải và Vương Hoằng cuối cùng toàn bộ trở thành ván đã đóng thuyền, phán định chém đầu sau thu. Tấn vương tự mình giám trảm, trực hệ Khương phủ và Thái sư phủ cũng bị liên lụy, nha hoàn tôi tớ thì hoặc bị phán lưu vong, hoặc bị bán đi, còn lại toàn bộ quan viên có quan hệ thân thiết với bọn hắn toàn bộ đều mất chức, người liên quan lên tới hơn một trăm tên, nửa nhân lực triêu đình toàn bộ đều trở mình thay mới.

Ngày thu thoáng cái đã qua, mùa đông ngay chóng ập tới. Một năm cuối thu này, kinh thành vẫn luôn không mưa, gạch xanh ngói đỏ nhưng lại lộ ra sướng giá, nhìn thoáng qua giống như tuyết rơi đầu mùa.

Người ta nói sương giá tới sớm, sợ rằng mùa đông năm này chắc chắn lạnh. Nhưng trà dư tửu lâu vẫn náo nhiệt như cũ, thuyết khách nước miếng tung bay, thính khách rộn ràng hối hả, người đàn ông ngồi trên vị trí hoa sen sáng chói kia, vuốt râu mép, hắng giọng tiếng tục nói.

Kể đêm đó Thanh Đế đột nhiên bệnh nặng, người lui tới Đại Mình điện một đêm không ngừng, thái giám thắp đèn lưu ly cũng chưa từng ngơi nghỉ.

Kể Thanh Đế ngay cả di chỉ còn chưa kịp viết xong đã băng hà, chúng thần lấy Ngụy Tùng dẫn đầu rối rít tiến cử Tấn vương kế nhiệm sự nghiệp thống nhất đất nước. Tấn vương lại từ chối không nhận, chỉ dựa vào sức mạnh một người thành công đề cử một hoàng tử lưu lạc dân gian mới ba tuổi lên ngôi, bắt đầu làm Nhiếp chính vương.

Kể chuyện này rõ ràng có trăm ngàn chỗ hở cuối cùng cũng có thể luận lý thành chưởng, vì quyền lực của Nhiếp chính vương áp đảo, không ai dám chống lại.

Khép lại truyền kỳ của Nhiếp chính vương, người nọ nói tới mặt mày hớn hở, chỉ thiếu chút nữa là nói hắn rình ở trên cây bên ngoài phủ tận mắt nhìn thấy hết thảy.

Người nghe cũng rất chăm chú, chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Nhưng không ai biết, trên đường phố ngay dưới tửu quán, vị Nhiếp chính vương quyền lực áp đảo kia đang vội vàng tự mình đi mua hạt dẻ rang đường, chỉ vì muốn khi tới tay người yêu chúng vẫn còn nóng hổi.

Cùng người yêu sóng vai đi trên con đường dài trong đêm đông, mua một bọc hạt dẻ rang đường, vừa đi vừa bóc cho cậu ăn, đối với Nhiếp chính vương chính là chuyện hạnh phúc nhất.

Chỉ cần một cái nắm tay, một nụ cười ngọt ngào, một bọc hạt dẻ rang đường.

Vậy là đủ rồi?

Ừ, đủ rồi.

Dĩ nhiên còn có câu nói kia cho dù nói trăm lần vẫn nghe hoài không chán.

Yêu ngươi.