Cuối cùng màn kiệu cũng được vén lên hoàn toàn.
Cuối cùng Kim Chi Huy cũng thấy được toàn bộ diện mạo của người trong kiệu, thân thể cứng ngắc gấp trăm lần so với trước, hô hấp cũng hoàn toàn ngừng lại.
Không phải vì thất vọng, mà vì kinh diễm. Thiếu niên chưa cập quan, quần áo đơn giản mộc mạc, trên đầu chỉ quấn một chiếc băng gấm, nhưng một cái liếc mắt của cậu, lập tức có thể khiến trăng sao sáng trên trời ảm đạm đi. Kim Chi Huy cũng coi như là người có học vấn, nhưng giờ phút này lại không thể nghĩ tới từ nào để có thể hình dung được sắc đẹp của thiếu niên, đại não trống rỗng chỉ còn lại hai chữ, chính là xinh đẹp.
Vẻ đẹp như vậy, nên có bàn tay hoàn mỹ như thế, cũng chỉ có bàn tay như vậy mới có thể xứng đôi với dung nhan xinh đẹp này.
Bình Giang phủ này không chủ là địa phương giàu có nhất Đại Du, còn là nơi ra đời nhiều mỹ nhân nhất. Nhưng Kim Chi Huy cảm giác toàn bộ mỹ nhân mà hắn gặp ở Bình Giang phủ cộng lại cũng không bằng một nửa của thiếu niên trước mắt. Hắn nhìn mà có phần ngây dại, cho đến sau khi thiếu niên xuống kiệu cũng không có cách nào thu hồi tầm mắt, thậm chí không nhịn được tiến lại gần cậu một bước.
Một bước này cũng không tính là lớn, Thẩm Đồng còn không phát giác ra vấn đề gì, nhưng Vũ Văn Dận đã cực kỳ không vui rồi, khí thế lạnh lẽo cũng không tự chủ mà thả ra ngoài.
Tình cảm của Vũ Văn Dận với Thẩm Đồng sâu tới mức khó có thể tưởng tượng được, phàm là có người nhìn cậu nhiều một cái, cũng cảm giác là muốn cướp người, hận không thể chặt tay đối phương xuống. Nhưng khí lãnh phát ra trên người hắn ngược lại khiến cho Thẩm Đồng chú ý tới sự tồn tại của Kim Chi Huy. Thẩm Đồng đầu tiên có chút kỳ quái dùng dư quang liếc mắt nhìn Vũ Văn Dận một cái, lại nhìn Kim Chi Huy, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Một suy nghĩ xấu thoáng hiện lên trong đầu, lại chủ động ngẩng đầu, hướng Kim Chi Huy lộ ra một nụ cười nhẹ.
Đại não vốn đang đơ của Kim Chi Huy bị nụ cười này cho một kích, lập tức loạn cào cào. Hắn hoài nghi thiếu niên có phải là yêu tinh chạy tới từ nơi sơn dã hay không, chỉ một nụ cười đã có thể câu hồn đi.
Tiểu yêu tinh mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Kim Chi Huy chỉ cảm thấy tiếng nói của đối phương cũng êm tai muốn chết, vội dập đầu lắp bắp nói: "Ta, ta họ Kim, tên Chi Huy, tự Văn Húc.."
"Ngươi ở chỗ nào? Chỗ này của ngươi có dư phòng có thể ngủ không?"
"Có, có, có." Kim Chi Huy lập tức gật đầu nói: "Ta ở Bắc uyển, chỗ đó chỉ có mình ta ở, vô cùng trống vắng.."
Kim Ý sắp gấp chết rồi, mấy lần muốn cắt đứt lời thằng con nhà mình nhưng không tìm được cơ hội, thầm mắng con trai bị sắc đẹp ám ảnh, một chút nhãn lực cũng không có.
Không nhìn thấy sắc mặt Vũ Văn Dẫn âm trầm tới sắp chảy nước rồi à? Cướp người với Hoàng tử, quả thật như trộm cống phẩm trên bàn Diêm Vương, thấy đời dài quá rồi!
Cảm giác được khí tức trên người Vũ Văn Dận lạnh hơn, buồn bực trong lòng tiểu yêu tinh cũng sảng khoái biến mất một nửa.
Hừ ╭ (╯^╰) ╮! Cho ngươi không thèm liếc mắt nhìn ta một cái! Cho ngươi ban ngày ban mặt làm ở trên xe ngựa! Cho ngươi lăn qua lộn lại lâu như thế cũng không bắn! Ăn giấm chua chết ngươi!
Bất kể Kim Ý bên kia gấp như thế nào cũng không có tác dụng, Kim Chi Huy dưới yêu cầu của Thẩm Đồng đã dẫn cậu tới Bắc uyển xem phòng rồi. Trong mắt hắn có một cái nhíu mày, một nụ cười của thiếu niên, sợ là ngay cả họ mình là gì cũng sớm quên.
Xuyên qua tiền sảnh của viện phủ, lại xuyên qua trung đình và tiền viện, sau đó rẽ trái, là đến vườn theo lời Kim Chi Huy, tuy không coi là lớn, nhưng được xây vô cùng tinh xảo. Thẩm Đồng nhìn từng gian phòng, rất nhanh đã chọn sương phòng bên phải hướng nam lại tương đối yên tĩnh, không chút nào keo kiệt lại cho Kim Chi Huy một nụ cười nhẹ: "Chọn phòng này đi, làm phiền rồi."
Cậu có thể ở lại đối với Kim Chi Huy mà nói là cầu còn không được, làm gì có chuyện phiền phức, vội vàng xua tay nói không sao, sắc mặt cũng khẽ đỏ lên. Mà Thẩm Đồng ngoài miệng vừa nói làm phiền, hành động lại không khách khí chút nào, ngay giây sau đã coi Kim Chi Huy thành gã sai vặt mà sai khiến: "Chuẩn bị một chút đồ ăn khuy tới cho ta, muốn cháo tôm hoặc mì chua cay, lại thêm quả ướp lạnh, tỉ như sơn trà hoặc anh đào. Đúng rồi, còn phải nấu một thùng nước nóng tới, ta muốn tắm."
Thẩm Đồng vốn chính là chủ nhân được người hầu hạ quen, bộ dáng lúc ngẩng đầu sau sử người khác có chút đắc ý nho nhỏ lại thêm chút cao lãnh, cũng khiến cho người nhìn càng thêm ngứa tâm. Kim Chi Huy hiển nhiên cam tâm tình nguyện bị sai khiến, liên tục không ngừng phân phó người đi làm.
Thẩm Đồng biến phiền muộn thành sức ăn, ăn một bát lớn mỳ chua cay vào trong bụng, miệng cay hồng hống, tiên diễm ướt át như anh đào trong đĩa trái cây, sau đó đỡ bụng nhỏ bị ăn quá no, một mình hướng về phía thùng nước nóng kia mà phiền muộn.
Mặc dù Vũ Văn Dận không bắn vào trong, nhưng cậu vẫn cảm thấy chỗ nào đó trên người không thoải mái, muốn rửa một chút. Nhưng làm một cái chăn, thiên tính sợ nước làm cách nào cũng không sửa được, cậu do dự thật lậu, cuối cùng mới cẩn thận cho chân vào trong nước trước khi nước lạnh.
Mới vừa vào thùng tắm không bao lâu, cửa sổ bên trái đột nhiên tuyền tới một tiếng động. Toàn thân không khỏi run lên vì kinh hãi, vội vàng nhìn về phía tiếng động, chỉ thấy ở góc trái hẻo lánh, cánh cửa sổ bị mở ra từ bên ngoài, theo đó một bàn tay vô cùng quen thuộc tiến vào trong.
Tiếp theo là cánh tay, bả vai, cổ, và đầu..
Rất nhanh, cả nửa người trên của đối phương đã chui vào cửa sổ, chính là Vũ Văn Dận.
Đường đường là hoàng tử, đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới lén lút bò vào cửa sổ của người khác, nếu bị người nhìn thấy, thể diện của hoàng thất cũng mất sạch. Mặc dù Vũ Văn Dận không quan tâm thể diện, nhưng phương thức chào sân này thật sự có chút dọa người, gần như giống y hệt như ma giếng trên TV. Thẩm Đồng sợ ma rào rào đứng vào trong nước, thở hồng hộc chỉ vào hắn nói: "Ai cho ngươi vào, đi ra ngoài!"
Chăn nhỏ chỉ lo bộc phát tính tình, lại quên quần áo trên người đã thu vào trong balo hệ thống, giờ phút này hoàn toàn trần truồng, vừa đứng dậy, cảnh xuân lập tức lộ hơn phân nửa.
Mặt nước sóng sánh chỉ che tới vùng tư mật nơi bụng dưới, cảm giác như ẩn như hiện càng khiến cho người nhiệt huyết dâng trào. Vũ Văn Dận cảm giác bản thân hôm nay quả thật hết thuốc chữa, chỉ cần liếc mắt nhìn người yêu một cái là có thể cứng rắn dựng đứng lên không quản thời gian địa điểm.
Thẩm Đồng chỉ cảm thấy trong mắt đối phương phát ra loại ánh sáng sâu thẳm mà dọa người, lộ ra sự điên cuồng và nóng bỏng không nói nên lời, theo bản năng muốn lùi lại. Nhưng phía sau chính là thành thùng, cậu không chỉ bị đụng vào eo, mà còn không cẩn thận ngã vào trong nước.
Bản năng sợ nước lập tức xâm chiếm đại não, chăn nhỏ luống cuống tay chân vùng vẫy trong nước, cho tới khi được Vũ Văn Dận từ xa xông tới đỡ bả vai vớt lên từ trong nước. Mái tóc dài xõa trên vai và sau lưng đều ướt nhẹp, như bộ lông xinh đẹp của động vật, sau khi thấm nước thì càng thêm đen nhánh sáng bóng. Gương mặt nhỏ trắng hồng ướt sũng, một giọt nước trong suốt vương trên hàng mi như muốn rơi xuống, cuối cùng theo động tác chớp mắt mà tí tách nhỏ xuống.
Giọt nước này giống như nhấn chìm cọng rơm lí trí cuối cùng của Vũ Văn Dận, Thẩm Đồng còn không kịp mở miệng, Vũ Văn Dận đã đỡ lấy gáy cậu hôn tới. Chặn lại cái miệng nhỏ ướt át tiên diễm như anh đào, dùng sức mút vào gặm cắn, đầu lưỡi thăm dò vào chỗ sâu đảo lộng, động tác điên cuồng tới cực điểm, không bao lâu đã khiến Thẩm Đồng bị hôn tới khó chịu lại khó nhịn, phát ra tiếng hừ nhẹ.
"Bảo bối, ngươi quả thật là muốn mạng của ta.."
Sau khi nụ hôn sâu kết thúc, Vũ Văn Dận phát ra một tiếng than thỏa mãn, tiếng nói khàn đặc cùng tiếng thở dốc trầm đục tuyên bố: "Ngươi là của ta, ngay cả một sợi tóc cũng là của ta, ai dám mơ ước, giết không tha."
Một câu nói rõ ràng bá đạo như vậy lại nói tới thâm tình như thế, khiến cho vành tai chăn nhỏ có chút nóng lên. Nhưng chuyện lúc trước cậu còn chưa hết giận, hiện tại lại bị chiếm tiện nghi một trận như thế, không khỏi phồng miệng lên.
Vũ Văn Dận nhìn ở trong mắt chỉ cảm thấy đáng yêu, chủ động cúi đầu nhận sai: "Là ta không đúng, tùy ngươi trừng phạt ta thế nào cũng được, nhé?"
Giữa hai người bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, cho dù là ai đúng ai sai, Vũ Văn Dận luôn là người đầu tiên nhận lỗi, hơn nữa thái độ vô cùng thành khẩn. Chăn nhỏ vừa nghe, lập tức có tinh thần, quyết đoán lên tiếng: "Vậy ngươi.."
Không ngờ vừa mới nói được hai chữ đã bị Vũ Văn Dận dùng ngón tay trỏ đè lại môi.
"Nhưng ngươi không được bảo ta rời khỏi ngươi, cũng không được cố ý tìm người khác tới chọc giận ta, trừ hai điều này, ngươi muốn gì cũng được."
Giọng điệu Vũ Văn Dận như một vị vua nhìn từ trên cao xuống, không chút nào khoan nhượng, trong nháy mắt đem lời chăn nhỏ muốn nói ra đẩy về trong bụng.
Bởi vì cậu muốn nói chính là 'Vậy ngươi cách ta xa một chút', lại bị Vũ Văn Dận đoán trúng, trong lòng càng thêm mất hứng, luồng khí nghẹn ở lồng ngực không thể đi xuống, không hiểu sao cảm thấy bản thân giống như một con mèo hoa nhỏ bị con báo đen lớn nhàn nhã chơi đùa trong móng vuốt. Không nhịn được há miệng ra, lộ ra răng nanh sắc bén, cắn xuống ngón tay Vũ Văn Dận đang đè trên môi cậu.
Lực cắn có chút tàn nhẫn, nhưng Vũ Văn Dận không hề biến sắc, chỉ cúi đầu, kề sát vào bên tai chăn nhỏ nói: "Cục cưng, đầu ngón tay nam nhân không được tùy tiện liếm, có biến không?" Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai Thẩm Đồng, âm thanh mang theo mùi vị sắc tình rõ ràng, đầu ngón tay đồng thời bắt đầu trêu chọc bên trong môi thiếu niên. Mơn trớn lợi, lại câu lên cái lưỡi mềm mại, chọc cho Thẩm Đồng một bên đỏ mặt vội vàng hé miệng, một bên theo bản năng lùi lại phía sau.
Lại bị Vũ Văn Dận nắm lấy tay phải, dùng lưc đạo không thể lay chuyển mà chuyển tới bên ngực trái.
Đó là vị trí trái tim.
Nhịp tim hỗn loạn truyền dọc theo tay Thẩm Đồng tới trái tim, khiến cho tim cậu theo đó mà hỗn loạn, thẹn quá hóa giận rút tay về: "Phạt ngươi tối nay ngủ ở sàn nhà gian ngoài! Không có sự cho phép của ta không được đứng lên cũng không được lộn xộn!"
Chăn nhỏ thật sự là bị chọc giận, quyết tâm muốn lập uy, để tránh Vũ Văn Dận được voi đòi tiên. Lại không biết trừng phạt này đối với Vũ Văn Dận thì không coi là gì, ngược lại hết sức hài lòng. Hiện tại là mùa hè, ngủ trên đất cũng không lạnh, từ nhỏ Vũ Văn Dận chịu cực khổ đã quen, cũng sẽ không ghét bỏ sàn nhà cứng rắn; còn có thể ở gian ngoài canh cửa giúp bảo bối nhà mình, phòng ngừa có tên dê xồm nào đó đi vào trộm hương. (trộm hương=cướp sắc)
Thật ra tên dê xồm duy nhất chỉ có một mình Vũ Văn Dận, nhưng hắn lựa chọn coi như không nhìn thấy chuyện này, chỉ vui vẻ nằm lên cái chăn mỏng mà người yêu ném cho hắn, thoải mái nằm trên đất đảm đương trách nhiệm chó giữ cửa.
Khoảng ba giờ sáng, Vũ Văn Dận vẫn lén lút đứng dậy, rón rén mò lên giường, kéo Thẩm Đồng vào trong ngực. Hôn gương mặt nhỏ nhắn ngủ tới thơm ngọt của người yêu, nhỏ giọng thì thào: "Bảo bối thật ngoan."
Trong bóng tối, Vũ Văn Dận ôm thiếu niên trong ngực, bàn tay to vuốt ve vòng eo mảnh khảnh trơn mịn, lại một đường mò tới cái mông mềm mại, nắm vào trong tay giống như phủng châu báu, an tâm mà nhắm mắt lại.
Vũ Văn Dận ngủ không tới hai tiếng liền đứng dậy.
Sắc trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, nhưng đám hạ nhân trong phủ đã rối rít làm việc. Vũ Văn Dận qua loa dùng chút điểm tâm, lập tức cho gọi Kim Ý cùng nhay đi tới phủ nha xử lý chính sự.
Các quan chức từ Thứ sử, Trưởng Sử, Tham sự, cùng với Tư mã lần lượt đợi ở phía sau phủ nha, chia làm hai bên trái phải, chậm rãi đợi lệnh. Vũ Văn Dận muốn một tấm bản đồ địa hình Bình Giang phủ, nhìn kỹ mới phát hiện trấn nhỏ và thôn xóm lệ thuộc Bình Giang phủ lại nhiều như thế, phân bố vụn vặt lẻ tẻ như sao trời, mà Liễu gia thôn tuy thuộc Bình Giang phủ, nhưng vị trí xa xôi, cách nội thành khoảng 250 dặm.
Kim Ý nhìn về phía bản đồ như hiến vật quý mà tranh công với Vũ Văn Dận: "Điện hạ yên tâm đi, ta đã sớm sai người phong tỏa cả thôn, cho dù tình hình dịch trong thôn nghiêm trọng hơn nữa cũng không khuếch tán ra được!"
Đây hẳn là nguyên nhân cả Bình Giang phủ vẫn ngợp trong vàng son như cũ. Làm như vậy, ngoài mặt là vì duy trì lợi ích của Bình Giang phủ, nhưng đối với Liễu gia thôn lại vô cùng không công bằng. Đối với những người không bị lây nhiễm hoặc vẫn còn cứu chữa được, từ một góc độ nào đó không khác gì mưu sát.
Vũ Văn Dận đối với cách làm của Kim Ý cũng không lên tiếng phản bác, chỉ nhìn bản đồ mà không nói lời nào, khiến cho Kim Ý không nhịn được cảm thấy có chút thấp thỏm. Nhưng Vũ Văn Dận im lăng cũng không phải thương hại cho dân chúng Liễu gia thôn, mà là đánh hơi được mùi vị cổ quái.
Nếu thôn đã phong tỏa, đủ loại lời đồn đãi bất lợi cũng đã được ổn định, tại sao trên đường hắn từ Nghi thành tới đây, lại vẫn thấy lưu dân di chuyển để tránh né ôn dich?