Thẩm Đồng không phải loại người sẽ vô duyên vô cớ cáu kỉnh, gạt bay đũa là vì cậu nhận ra trong thức ăn có mùi gì đó không đúng.
Khứu giác của yêu vốn đã nhạy bén, nói gì tới tu vi Yêu Hoàng kỳ, trực giác của Thẩm Đồng nói cho cậu biết đồ ăn không thể ăn, đáng tiếc hiện tại cậu đang ở hình dạng cái chăn, không có cách nào để biểu đạt lời nói ra ngoài.
Thế là Vũ Văn Dận chỉ thấy chăn nhỏ trước mắt vung hai góc chăn nhỏ hướng hắn khoa chân múa tay, chốc lát chỉ thức ăn, chốc lại chỉ miệng của hắn, sau đó lại cố gắng làm động tác đau bụng. Quả thật có thể nói là chân thành ngây thơ, chỉ thiếu điều dùng cả hai 'chân', cả chăn đều vội muốn chết.
Thật ra thì Vũ Văn Dận đã đoán được ý tứ của chăn nhỏ, nhưng một cái chăn nhỏ bồng bềnh luống cuống hướng hắn khoa chân múa tay quả thật vừa hoạt bát lại đáng yêu, khiến hắn nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, không nỡ rời mắt, giả bộ không hiểu nói: "Ngoan, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi cũng đói bụng hay không?"
Thấy Vũ Văn Dận không thể thấu hiểu ý của mình, chăn nhỏ rất buồn bực, không khỏi gia tăng biên độ khoa chân múa tay, cũng nện bước như chim cánh cụt ngốc ngốc đi về phía hộp đựng thức ăn. Có lẽ là đi quá nhanh, góc chăn trái không cẩn thận vấp phải góc chăn phải mất thăng bằng, sau đó khi Vũ Văn Dận còn chưa kịp phản ứng đã bộp một cái ngã sấp trên mặt đất.
Cả chăn trong nháy mắt từ chim cánh cụt nhỏ biến thành rùa đen chổng vó.
Trong khi giãy dụa, bốn góc chăn nhỏ hướng lên trời làm thế nào cũng không thể lật lại được, thoạt nhìn đáng yêu muốn chết. Vũ Văn Dận nhịn cười, vội vàng đứng dậy ôm cả người chăn nhỏ lên, nhẹ nhàng đặt lên ghế.
Chăn nhỏ mơ hồ nhìn thấy ý cười dưới đáy mắt đối phương, lúc này mới muộn màng phát hiện mình bị đùa giỡn, không khỏi rầm rì xoay người, rất không vui quăng cho Vũ Văn Dận một cái bóng lưng.
Chẳng qua Thẩm Đồng vẫn luôn biết nặng nhẹ, trước mắt còn có một chuyện quan trong hơn, chỉ phát tính tình một hồi là lại quay trở lại. Vũ Văn Dận ôm chăn nhỏ hạ giọng nói: "Ngươi chắc chắn trong đồ ăn này có vấn đề sao?"
Chăn nhỏ gật đầu, sau đó thông qua cách viết chữ nói cho Vũ Văn Dận: Ngươi tin ta, trong đồ ăn chắc chắn có bỏ độc.
Nét chữ tròn vo đáng yêu giống hết khiến Vũ Văn Dận hơi chút ngừng lại, thuận tiện vì nội dung trong chữ mà híp mắt. Mặc dù thường ngày hắn ăn cũng không tính là đồ tốt, nhưng hắn vẫn rất yên tâm về độ an toàn của thức ăn. Vì Tề vương phi nếu muốn danh xưng hiền thê rộng lượng, sẽ không ngu ngốc tới mức dùng cách hạ độc để hại hắn.
Dù sao toàn bộ hậu trạch vương phủ đều là Tề vương phi cai quản, nếu Vũ Văn Dận đột nhiên bị độc chết, cho dù là không phải bà ta hạ thủ cũng khó tránh được tội. Người bên ngoài cũng không phải người ngu, cho dù bà ta không có hiềm nghi, truyền đi cũng sẽ cảm thấy là lỗi của bà ta, ít nhất cũng sẽ dẫn tới tiếng xấu cho đương gia.
Mà Vũ Văn Dận không tin ai cũng sẽ không không tin chăn nhỏ, thế nên nhất thời không hiểu được nguyên nhân hạ độc của Tề vương phi. Chăn nhỏ dùng góc chăn đụng đụng đồ ăn trong đĩa, lại chăm chú kiểm tra một chút, sau đó viết bổ sung: Cũng không phải kịch độc chết ngay, nhưng sẽ khiến ngươi ngã bệnh, nhẹ thì đau đầu, nặng thì hôn mê bất tỉnh..
Chữ tỉnh còn chưa viết xong, Vũ Văn Dận đột nhiên nắm chặt quyền.
Bởi vì chứng bệnh quen thuộc làm sao, mùa xuân năm ngoái hắn đã sinh bệnh như thế, ở trên giường nằm hơn nửa tháng mới có thể xuống giường. Trùng hợp Hoàng tổ mẫu, cũng chính là đương kim Thái hậu sẽ giá lâm Tề vương phủ vào ngày tiếp theo. Cũng sẽ ở trong phủ mấy ngày, nhưng hắn vì bệnh mà không thể nhìn thấy đối phương.
Thái hậu tổng cộng có hai đứa con trai, một người là Hoàng đế, một người khác chính là Tề vương. Số lượng cháu chắt không nhiều lắm, bên phía hoàng đế tuy sinh nhiều công chúa, nhưng đến nay vẫn không có con trai; Tề vương bên này cũng chỉ có hai đứa con trai, ngoại trừ con cả chết yểu từ bé, thì chỉ có Vũ Văn Dận cùng với con thứ nhỏ hơn Vũ Văn Dận một tuổi - Vũ Văn Chính Dương.
Ông bà vẫn luôn có nhiều thiên vị đối với cháu chắt, vì vậy đứng ở góc độ của Thái hậu, cho dù thân phận mẹ đẻ Vũ Văn Dận như thế nào, cho dù bà có thích Vũ Văn Dận hay không, hắn vẫn chảy trong người dòng máy Vũ Văn gia, là con cháu hoàng thất. Nghe nói sau khi Thái hậu đi tới vương phủ còn chủ động hỏi thăm hắn, cũng cố ý tới nhìn hắn một cái, lại bị Tề vương và Tề vương phi lấy lý do sợ lây bệnh mà khuyên dừng lại.
Vũ Văn Dận vô thức càng xiết chặt nắm tay.
Lúc ấy còn tưởng rằng sức khỏe của mình không tốt, lại ngã bệnh đúng lúc Thái hậu tới. Bây giờ mới biết được là bị người cố ý hạ độc, lúc này đối phương lại dùng lại chiêu cũ..
Chứng tỏ Thái hậu sẽ lại giá lâm Vương phủ.
Tuy Du quốc có phân chia dòng chính, dòng thứ, nhưng cũng có tập tục truyền lớn không truyền nhỏ. Hắn lớn hơn Vũ Văn Chính Dương một tuổi khó bảo đảm sẽ không trở thành bùa đòi mạng hắn. Rất nhanh hắn sẽ tròn mười ba tuổi, càng lớn lên, rơi vào trong mắt Tề vương phi sợ là sẽ càng chướng mắt. Nếu như hắn muốn thoát khỏi khốn cảnh, Thái hậu chính là cơ hội hắn nhất định phải nắm được.
Khí thế trên người Vũ Văn Dận vì tính toán trong đầu mà trở nên ngày càng lạnh, khiến cho chăn nhỏ không nhịn được vươn góc chăn, an ủi vuốt ve vai của hắn. Vũ Văn Dận lấy lại tinh thần, trở tay nhẹ nhàng cầm góc chăn, lặng lẽ nhìn chăn nhỏ từ sau khi theo hắn vẫn trơn bóng không có cả một cái vỏ chăn, đột nhiên gằn từng chữ: "Một ngày nào đó, ta sẽ có quyền thế và địa vị, sẽ lấy toàn bộ gấm vóc tốt nhất thiên hạ làm cho ngươi trăm nghìn cái vỏ chăn xinh đẹp, sẽ tìm tới toàn bộ nguyên liệu yêu tinh các ngươi cần dùng. Cho dù là nam nữ đồng trinh hay linh đan diệu dược.."
Ngữ khí của hắn vô cùng nghiêm túc, trong mắt cũng chỉ có một mình chăn nhỏ: "Tin tưởng ta."
Nhưng chăn nhỏ lại lập tức có chút ngu người.
Trăm nghìn cái vỏ chăn là cái quỷ gì? Còn có nam nữ đồng trinh để làm khỉ gì?
Nhìn ánh mắt đối phương rõ ràng rất chăm chú rất nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu nói chuyện cũng rất thành khẩn khiến cho người ta rất cảm động. Nhưng sao nội dung hắn nói lại kỳ quái như vậy?
Vũ Văn Dận nhân lúc không có người chôn đồ ăn trong bồn hoa, Quan Khánh lại không tới, tới đây dọn dẹp hộp đựng thức ăn chính là Thuận Sinh. Gã nhìn bát đĩa trống trơn, vẻ mặt lộ ra một tia hài lòng, cũng không nói tiếng nào với Vũ Văn Dận đã đi ra cửa. Rõ ràng là nhận lệnh tới của chủ tử thật sự của mình, trắng trợn không để Vũ Văn Dận vào trong mắt.
Lúc này chăn nhỏ ngược lại không rảnh mà tức giận với loại cẩu nô tài mắt chó nhìn người này, chỉ lo Vũ Văn Dận đói bụng. Tuy rằng hiện tại cậu không tiện hóa hình, thực hiện chút thủ thuật che mắt vẫn không thành vấn đề, thế là quyết định chạy tới phòng bếp trộm chút đồ ăn.
Ngay sau đó chăn nhỏ lập tức ẩn thân đi ra ngoài sân, còn biến ra một cái chăn trắng mập ở trên giường để phòng ngừa Vũ Văn Dận lo lắng. Thuận Sinh bên kia đã tới chủ viện của Tề vương phi, đứng ở tiền sảnh cung kính nhờ nhũ mẫu hỗ trợ thông tri, thái độ kia khác một trời một vực với Vũ Văn Dận.
Tề vương phi đang cầm chiếc kéo vàng không nhanh không chậm cắt tỉa một loại hoa cảnh quý hiếm mới. Tuy bà ta đã vào trung niên, nhưng bảo dưỡng không tệ, sắc đẹp vẫn duy trì. Đại nha hoàn Thải Nguyệt bên cạnh khi Thuận Sinh tiến vào thì rất thức thời dẫn theo hạ nhân trong phòng lui ra ngoài.
Thuận Sinh một năm một mười báo cáo toàn bộ mọi chuyện gần đây, Tề vương phi tiếp tục tỉa tót hoa cỏ của bà ta, vẫn luôn không ngẩng đầu, nhưng trên khóe miệng vẫn treo nụ cười như có như không, sau đó nhàn nhạt hỏi một câu: "Nó không phát hiện ra gì đúng không?"
"Không có," Thuận Sinh lập tức vỗ ngực đảm bảo, "Nương nương cứ yên tâm."
Lúc này Tề vương phi mới dừng tay, liếc mắt nhìn gã một cái, gã vội vàng cúi thấp đầu không dám lên tiếng. Chốc lát sau đã nghe thấy Tề vương phi nói với nha hoàn đứng bên người: "Lan Hương, dẫn hắn lui xuống lãnh thưởng đi."
Thuận Sinh lập tức không kìm được vui mừng đi theo Lan Hương lui xuống, vào lúc này Vũ Văn Chính Dương đúng lúc đi vào, vừa thấy gã đã hiểu được chuyện gì, trực tiếp hét lên: "Mẫu phi, tại sao người không giết chết luôn tên tiện chủng kia? Tội gì phải tốn nhiều công phu như vậy."
Vẻ bề ngoài của Vũ Văn Chính Dương rất giống Tề vương phi, quần áo cao quý, thanh tú trắng ngần, có chút nam sinh nữ tướng*. Nhưng lời hắn nói ra lại không phù hợp với dáng vẻ của hắn, hai chữ tiện chủng này nói ra cực kỳ trôi chảy, rõ ràng là nói quen miệng rồi.
(Nam sinh nữ tướng: Con trai nhưng sinh ra lại có dáng vẻ giống con gái)
Tề vương phi lại chỉ lo sai người mang lò sưởi làm ấm tay cho con trai, sau đó nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán con trai đau lòng nói: "Lại chơi đùa ở đâu vậy? Phụ vương của con chốc nữa sẽ qua đây, nhanh vứt quả cầu trong tay con đi, cũng không ngại bẩn."
Thiên tính Tề vương háo sắc, trong phủ nuôi không ít mỹ thiếp, chỉ khi nào có chuyện mới tới chỗ này của Tề vương phi. Lần này tới chính là để nói chuyện tiếp đón Thái hậu ngày mai. Tuy Thái hậu yêu cầu không cần khoa trương, nhưng vẫn phải bày biện và trang hoàng.
Lúc này Thái Nguyệt lại lần nữa đẩy cửa đi vào, báo bữa tối đã chuẩn bị tốt. Đợi các chủ tử gật đầu nói có thể ăn cơm, nhóm tôi tớ lập tức trôi chảy đưa lên một bàn tiệc rượu vào trong phòng khách, các loại đồ ăn ngon bày đầy một bàn.
Không ai để ý tới bên ngoài cửa sổ có một cái chăn nhỏ bồng bềnh trắng mập đang dùng góc chăn cạy khung cửa sổ, cố gắng thăm dò vào bên trong phòng khách.
Một nhà ba người bên này được kẻ hầu người hạ ngồi xuống dùng bữa, Vũ Văn Dận bên kia lại lạnh lẽo thê lương. Hai hoàn cảnh đối lập nhau quá mức rõ ràng, khiến cho chăn nhỏ tức phồng thành một quả bóng.
Đám này đều là kẻ xấu!
Tuy thiên đạo không cho phép yêu tu có bất kỳ hành động hại người nào, chăn nhỏ vẫn không nhịn được dựa vào thủ tuật che mặt chạy tới phía trước Tề vương và Tề vương phi dùng kỹ năng 'Tạo Mộng' tặng cho bọn họ một cơn ác mộng, lại không chút khách khí hấp thu vài miếng tinh khí mới thôi.
Lại không biết lúc này Vũ Văn Dận lại đang cảm nhận được sự bối rối và kinh hãi không khác gì ác mộng.
Chăn trên giường rõ ràng giống như đúc lúc trước, nhưng không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy không đúng, không hiểu sao chắc chắn đây không phải chăn nhỏ của hắn, lật lên lật xuống xem xét một lượt, lại càng khẳng định suy nghĩ này. Đúng lúc này Thuận Sinh nghĩ độc của Vũ Văn Dận cũng sắp phát tác quay trở lại, vừa vào phòng đã đối diện với chất vấn vô cùng lạnh lẽo của Vũ Văn Dận: "Có phải các ngươi động vào chăn của ta?"
Thuận Sinh bị ánh mắt hung ác cùng giọng điệu tức giận dọa sợ hết hồn, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Nhất thời thẹn quá thành giận, lại hoàn toàn quên mất thân phận của bản thận, trực tiếp quát thẳng vào mặt Vũ Văn Dận: "Động vào thì làm sao? Cái chăn quỷ quái kia của ngươi lại có thể tự chạy đi phơi nắng, phải đốt từ lâu rồi! Ta coi như.."
Chữ như còn chưa dứt đã chào đón một cái tát thẳng mặt mà bị bỏ dở.
Vũ Văn Dận không nói hai lời cho Thuật Sinh một cái tát, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, lực tay lớn khiến cả mặt Thuận Sinh bị đánh nghiêng sang một bên, ngay sau đó đã sưng thành đầu heo, nhổ ra nửa miệng máu. Thuận Sinh bị đánh cho choáng váng nhất thời không thể tiếp nhận sự thật bản thân bị người thường ngày mình khinh thường đánh, đợi ý thức trở lại, ngay giây sau đã đỏ mắt, điên cuồng như muốn liều mạng với Vũ Văn Dận.
Trong lúc gã xông tới, Vũ Văn Dận đã cầm cái ghế gỗ trên đất lên, như một con thú dữ không nói một lời lập tức hung hăng đánh lên đầu gã.
Thuận Sinh trực tiếp bị nện ngã xuống đất, sau gáy lập tức chảy máu. Quan Khánh vốn còn đang chậm rãi ngâm tiểu khúc đúng lúc này vén rèm đi vào, lập tức vì một màn này mà sợ ngây người. Không đợi gã thét lên gọi người, Vũ Văn Dận không nói hai lời đánh về phía gã như với Thuận Sinh.
Một đòn trực tiếp đánh Quan Khánh đập thẳng vào tường, lại hung hăng cho một cước đạp về phía xương sườn và nội tạng gã. Quan Khánh cực kỳ đau đớn cố gắng đánh trải: "Ngươi dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi!
Vũ Văn Dận lại cười lạnh nói:" Ta đánh ngươi thì sao? "
Trái ngược với ẩn nhận thường ngày, đôi mắt ám trầm dọa người của hắn kết hợp với sắc mặt tái nhợt giống hệt như lệ quỷ hoặc Tu La, khiến Quan Khánh thật sự sinh ra sự sợ hãi nồng đậm, gã không dám động. Chẳng qua cho dù gã dám động cũng không nhúc nhích được. Vũ Văn Dận nhấc chân đè chặt lồng ngực gã, gằn từng chữ:" Ta là chủ, ngươi là nô. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi thế nào mới là bổn phận của nô tài. "
Cuối cùng Vũ Văn Dận dùng sợi dây trói hai tên không còn chút sức phản kháng nào vào với nhau, lại nhét vào miệng bọn chúng cục vài. Sau đó dưới ánh mắt phẫn hận lại sợ hãi của bọn chúng, nhẹ nhàng cong khóe miệng, không nhanh không chậm nói:" Không cần vội, ngày mai ta nhất định sẽ thả các ngươi ra ngoài tố cáo."