Sau Khi Xuyên Thành Yêu Tinh Tô Nổ Toàn Thế Giới

Chương 119




Hai người đi tới trước xe, Cố Thiên Qua không nhận được câu trả lời vẫn đang không biết xấu hổ mà dụ dỗ: "Nghĩ ra nên gọi thế nào chưa? Trả lời đúng có phần thưởng đó."

"Gọi anh đại gia," Cuối cùng Thẩm Đồng cũng mở miệng, dừng bước trừng mắt nhìn hắn, "Còn là một đại gia tâm nhãn xấu xa."

Cố Thiên Qua bị mắng không tức giận chút nào, chỉ nhíu mày làm bộ tiếc nuối nói: "Ai da, em trả lời sai rồi, đáp án đúng phải là chồng mới đúng." Cố Thiên Qua giơ tay mở khóa xe, trước tiên đi tới bên ghế lại phụ giúp Thẩm Đồng mở cửa xe, thuận tay ném túi đồ vào ghế sau, ".. Chẳng qua, nếu trả lời đúng thì có phần thưởng, trả lời sai thì sẽ bị phạt."

Lời vừa dứt, lập tức nắm lấy cánh tay Thẩm Đồng đang chuẩn bị lên xe kéo vào trong ngực.

Song phản ứng đầu tiên của Thẩm tham ăn chính là năm chặt kẹo trong tay, theo bản năng nói: "Anh suýt chút nữa làm rơi kẹo của em rồi.."

"Ăn ngon không?" Cố Thiên Qua hỏi chính là kẹo, ánh mặt lại nhìn vào đôi môi hồng nhuận bóng loáng nhờ kẹo, "Mùi vị thế nào, ngọt không?"

"Ngọt," Thẩm Đồng lại liếm một cái, nghiêm túc trả lời: "Chỗ màu đỏ là vị ô mai, màu vàng là vị quýt.."

"Vậy sao." Cố Thiên Qua cúi đầu nói: "Anh cũng muốn nếm thử."

"Nhưng em liếm rồi," Thẩm Đồng nhìn que kẹo đã bị mình ăn tới ngổn ngang, có chút ngượng ngừng đưa tới nói: "Cái kia, nếu anh không chê thì có thể.."

Lời còn chưa dứt đã bị đối phương chặn miệng.

Cố Thiên Qua dùng tay trái giữ chặt sau gáy Thẩm Đồng, cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn này so với lần trước tiến sâu và mãnh liệt hơn. Thẩm Đồng chỉ cảm thấy hô hấp của mình trong nháy mắt bị đối phương cướp đoạt đi, đối phương dùng hàm răng gặm cắn nhiều lên trên cánh môi cậu, đồng thời có chút kịch liệt đem đầu lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng, tinh tế liếm láp từng tấc trong miệng cậu, tựa như muốn đem cậu ăn sạch.

Hôn môi cũng phải dựa vào thiên phú, mà sự thật chứng minh Thẩm Đồng không có chút thiên phú nào trong chuyện này, đến nay vẫn không học được các hỗn. Cố Thiên Qua thì là vô sự tự thông, dựa vào bản năng đem thiếu niên trong ngực hôn tới choáng váng trống rỗng đầu óc, sau đó vươn bàn tay lớn che lại tầm măt thiếu niên.

Bởi vì cặp mắt lóng lánh hơi nước phản chiếu ánh đèn đường quá xinh đẹp, quá động lòng người, Cố Thiên Qua không muốn làm cho bản thân mất khống chế, cũng không muốn để thiếu niên nhìn thấy dáng vẻ mất không chế của mình. Hình tượng bên ngoài của hắn vẫn luôn luôn là bình tĩnh nhẫn nại, thậm chí bình tĩnh tới đáng sợ, nhưng thứ tình cảm này chính là kỳ diệu như vậy, có thể khiến cho thần thánh cũng trở nên điên cuồng.

Tuy đã che lại đôi mắt hút hồn kia, nhưng loại cảm giác như cánh bướm lay động cào nhẹ qua lòng bàn tay Cố Thiên Qua vẫn còn, cào tới toàn thân hắn ngứa ngáy. Cố Thiên Qua cố gắng ngừng nụ hôn lại, sau đó vẫn chưa thỏa mãn dư vị, nói: ".. Ừm, anh nếm được kẹo rồi, đúng là rất ngọt."

Thẩm Đồng thở hổn hển lấy dưỡng khí, quả thật muốn đánh người rồi, "Làm gì có ai ăn kẹo như anh! Đây là ở bên ngoài đó, lỡ bị người nhìn thấy thì làm sao!"

"Anh không sợ bị nhìn thấy," Cố Thiên Qua lại không hề lo lắng chút nào, còn chậm rãi dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước miếng dính ở khóe môi Thẩm Đồng, "Bảo bảo, lúc nãy anh đã nói rồi, trả lời sai sẽ bị trừng phạt, nụ hôn này chính là trừng phạt cho câu trả lời sai."

Cố Thiên Qua không sợ bị nhìn thấy, Thẩm Đồng lại rất sợ. Chỗ đậu xe của bọn họ tuy nằm ở trong góc, nhưng dù sao cũng là chỗ công cộng, lúc nào cũng sẽ có người đi tới. Thẩm Đồng lại còn bị hôn tới choáng váng, không nhớ tới dùng thần thức dò xét xung quanh, lại đột nhiên nhớ tới công ty của chị họ hình như ở trên con đường này. Nhất thời nghĩ tới cảnh bị người quen bắt gặp, lại càng thêm sợ.

Cố Thiên Qua thấy ngay cả sắc mặt thiếu niên có chút trắng, cho tới khi xe khởi động vẫn chưa hoàn hồn lại, không nhịn được gọi: "Bảo bảo?"

Gọi ba, bốn lần không nhận được đáp lại, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, phía trước đúng lúc là đèn đỏ, sau khi dừng xe lập tức an ủi: "Bảo bảo đừng sợ, anh đã xác nhận xung quanh không có ai, không cần lo lắng, tin anh."

Tuy Thẩm Đồng di truyền tính cách hiền lành của cha Thẩm, trời sinh chính là một 'ngốc bạch ngọt' nhưng tuyệt đối sẽ không vì yêu hay bất kỳ thứ gì mà đánh mất lý trí và bản thân. Vì từ nhỏ tới lớn cậu nhận được đầy đủ yêu thương của người nhà, cho dù là mặt tinh thần hay vật chất, đều không thiếu, từ trước tới giờ cũng dễ dàng thỏa mãn, hiển nhiên sẽ không dễ dàng xúc động vì thứ bên ngoài. Người nhà trong lòng cậu vô cùng quan trọng, cậu còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để come out với người nhà, lại không dám đối mặt với ánh mắt thất vọng của họ.



Cuối cùng thiếu niên cũng giật giật, ".. Thật sự không có người?"

Tia bất an và yếu ớt cậu lộ ra trong mơ hồ khiến cho Cố Thiên Qua lập tức thấy đau lòng, không ngừng gật đầu, "Đương nhiên là thật." Lại dừng một chút, rồi bổ sung: "Cho dù là chúng ta bị lộ, anh cũng sẽ không khiến em chịu bất kỳ oan ức hay ảnh hưởng xấu nào."

Nếu chuyện này lộ ra, người bị thiệt nhất vốn là Cố Thiên Qua, Thẩm Đồng sẽ không bị liên luỵ bao nhiêu. Dù sao cậu còn chưa trưởng thành, cho dù ai nhìn vào cũng đều sẽ có cảm giác lỗi là của Cố Thiên Qua lớn hơn cậu rất nhiều tuổi. Quần chúng nước ngoài thì để ý tài năng và học vấn hơn, không tính toán những vấn đề riêng tư này, nhưng hoàn cảnh dư luận trong nước thì còn chưa đi tới được bước này. Chỉ sợ học thuật của Cố Thiên Qua có đạt thành tựu cao hơn nữa, danh dự của hắn chắn chắn sẽ bị hai cái mác 'đồng tính luyến ái' và 'dụ dỗ trẻ vị thành niên' mà tụt dốc không phanh.

Hiển nhiên Thẩm Đồng cũng rõ điểm này, ngay sau đó lập tức nói: "Vậy anh thì sao?"

Cố Thiên Qua không đáp mà hỏi ngược lại: "Bảo bảo đang lo lắng cho anh sao?"

Cảm xúc Thẩm Đồng đã bình ổn lại, thấp giọng nói: "Em cũng không muốn anh chịu bất kỳ ảnh hưởng xấu nào."

Trong lòng Cố Thiên Qua đột nhiên trầm xuống, "Em muốn mượn chuyện này để đẩy anh ra?" Giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc: "Em cũng biết, anh thật sự thích em, tuyệt đối sẽ không có chuyện buông tay."

"Ý của em không phải thế," Thẩm Đồng theo bản năng nắm chặt tay, đột nhiên chân thành nói: "Em chỉ là muốn để anh đợi thêm hai năm nữa.. Vì hiện tại em không buông bỏ người nhà của em được, cũng không giống như anh không sợ lời bàn ra tán vào của người đời. Cho nên muốn anh có thể kiên nhẫn đợi em hoàn toàn trưởng thành, tin tưởng em sẽ nhanh chóng có dũng khí giống như anh, thẳng thắn đối mặt người nhà cùng bạn bè."

Có lẽ vì thẳng thắn sự yếu đuối và vô dụng của mình, thiếu niên vừa nói vừa không nhịn được cúi gằm gương mặt nhỏ nhắn, lại không biết rằng thẳng thắn như vậy ở trong mắt Cố Thiên Qua mới được coi là dũng cảm nhất. Cố Thiên Qua không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, nhưng có thể nhìn thấy hàng mi dài nhẹ nhàng chớp động của cậu, giống như một chiếc quạt nhỏ chọc vào trong lòng, sau đó nghe cậu nói tiếp: "Em biết chuyện này đối với anh là không công bằng, vậy nên anh có thể suy nghĩ lại một lần nữa.."

"Bảo bảo," Cố Thiên Qua cắt đứt lời cậu, cúi đầu nói: "Anh đột nhiên càng yêu em hơn rồi, làm sao đây?"

".. Hả?"

Thẩm Đồng vì một câu nói không đầu không đuôi này mà ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy nghi ngờ khiến cho Cố Thiên Qua không nhịn được lại muốn hôn cậu, cất giọng nói: "Những lời em vừa nói đã khiến cho anh cảm thấy rất thỏa mãn, bao lâu anh cũng nguyện ý chờ, thế nên sau này em không cần nhắc lại chuyện suy nghĩ lại này đâu. Vì anh nghĩ tới em là có thể cứng, căn bản không suy nghĩ được.."

Phía trước còn rất tốt, câu cuối này lại khiến cho Thẩm Đồng muốn đánh người rồi, vành tai xinh xắn no đủ lại lần nữa đỏ lên, khiến cho Cố Thiên Qua sinh ra xúc động muốn ngậm lấy vàng tai kia, hảo hảo liếp mút một phen, khiến nó trở nên càng đỏ hơn.

Hầu kết của hắn lăn một cái, hô hấp cũng nặng thêm hai phần, may mà đen xanh bật lên rồi, vội vàng ngồi thẳng người, vô cùng tập trung lái xe. Hai người di chuyển hơn hai mươi phút quay trở về khu nhà ở cao cấp của Cố Thiên Qua, mang toàn bộ nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, chuẩn bị nấu lẩu.

Nhưng vấn đề tới rồi, Cố Thiên Qua không biết làm.

Học bá đại nhân thiên văn địa lý không gì không biết, nhưng lại có khuyết điểm là không biết nấu cơm, ngay cả nấu cháo đơn giản nhất cũng không biết làm. Cố Thiên Qua chỉ tập trung vào việc lừa người yêu về nhà mà vứt chuyện này ra sau não có chút lúng túng ho khù khụ: "Lúc trước anh bảo dì nấu cơm hôm nay sẽ ăn ở sở nghiên cứu, vậy nên không bảo dì ấy tới đây, anh lập tức gọi điện cho dì ấy.."

Thẩm Đồng khé nhíu mày lại, đi lên trước ngăn cản Cố Thiên Qua bấm số, "Trời lạnh như thế này gì khác gì làm khó dì, để em làm."

Cố Thiên Qua căn bản không nghĩ tới Thẩm Đồng có thể nấu cơm, không khỏi ngẩn người, "Em làm?"

Ở thế giới hòa đào nhỏ, Thẩm Đồng đã luyện được một thân trù nghệ max điểm, làm một nồi lẩu đương nhiên không hành vẫn đề, ngay sau đó xắn tay áo, "Sao vậy, anh không tin em?"



Trong lòng Cố Thiên Qua đương nhiên không tin, nhưng vẫn rất nghiêm túc "Sao lại không tin, bảo bảo nhà anh lợi hại nhất."

"Hừ." Thẩm Đồng nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng không chọc thủng, chỉ cầm các loại rau xanh ném hết cho hắn "Rửa rau đi."

Bọn họ có mua nước lẩu cay làm sẵn, nhưng Thẩm Đồng vẫn dùng nồi áp suất nấu một nồi canh xương lớn. Tốc độ của nồi áp suất rất nhanh, chỉ mười mấy phút đã hầm xong. Thẩm Đồng dưới ảnh mắt kinh ngạc của Cố Thiên Qua động tác thuần thục rửa, cắt các loại nguyên liệu nấu ăn đặt cạnh nhau, cũng cho thêm táo đỏ và cẩu kỷ, nháy mắt đã ngửi được mùi thơm mê người của canh xương. Lại bỏ mỡ vào trong một nồi khác đung nóng, bỏ vào hành lá, tỏi, gừng thát lát, đậu cùng với nước cốt cay mua ở siêu thị, đun trên lửa nhỏ trong nửa phút, lại cho thêm nước xương óng ánh vào đun cùng.

Diện tích phòng bếp không nhỏ, rộng rãi sạch sẽ, ánh đèn sáng, hắt lên bóng lưng mảnh khảnh đứng trước tủ bát đang nghiêm túc cúi đầu của thiếu niên, mang đồ ăn đã rửa sạch cắt ra bày lên đĩa, hình ảnh vừa yên bình vừa tốt đẹp. Nước lẩu đã nấu xong, cả phòng bếp cũng nhuốm đầy mùi cay chính tông của lẩu, khiến Cố Thiên Qua cảm thấy bụng đang không ngừng réo gọi.

Bàn ăn là loại bàn có bếp từ, rất nhanh nước lẩu đã được chuyển tới bàn ăn, các bước phía sau càng đơn giản. Rau củ đã được chuẩn bị xong, thịt dê bò cùng với viên thả lẩu có sẵn, ngay cả khoai tây lát cùng với măng sợi cũng mua ở siêu thị, làm nước chấm nữa là có thể ăn.

Thẩm Đồng làm hai loại nước chấm, một là bơ đậu phỏng phủ nước sốt hải sản rắc thêm hạt vừng, một là tỏi băm cho thêm dầu đỏ và giấm đường, còn thái một bát hành nhỏ, thêm vào theo ý thích. Bữa lẩu này quả thật ăn vô cùng ngon, hơn nữa xúc động khi được ăn đồ ăn do chính người yêu tự làm, Cố Thiên Qua chỉ cảm thấy bản thân sắp nuốt chửng cả đầu lưỡi luôn rồi, giống như nếm được mùi vị gia đình mà bản thân chưa từng được trải nghiệm qua.

Thật ra thì mùi vị của nhà sao lại khiến người ta hoài niệm đến thế, cũng không phải vì thức ăn ngon, mọi người hoài niệm chính là vì phần ôn tình kia. Có thể từ trong đồ ăn ăn ra tình cảm, món ăn này mới được coi là thành công, mà nếu muốn khiến người ta ăn ra tình cảm, thì người nấu ăn cũng nhất định phải đưa vào tình cảm thật lòng của mình.

Cuối cùng bọn họ càn quét sạch đồ ăn, ngay cả một cọng mầm cùng không bỏ sót, nhất là Cố Thiên Qua, vì là người yêu làm nên không lãng phí chút nào, hung tàn đến mức ngay cả nước lẩu cũng uống sạch. Lúc ăn thì không cảm thấy, ăn xong thì hai người mới cảm giác mình ăn quá no, trái cây đã rửa sạch cũng không đụng tới.

Cố Thiên Qua đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, mang nồi bát để vào trong bồn rửa bát, ngày mai dành chút thời gian rửa bát. Thẩm Đồng thì dựa vào ghế salon xoa xoa cái bụng nhỏ no căng của mình, xoa xoa một hồi thì bất giác ngủ mất.

Đầu óc thả lỏng, đầu chậm rãi gục xuống, giống như một con tôm nhỏ đang cong người. Cố Thiên Qua vừa ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy bộ dạng mệt rã người của cậu, gương mặt không nhịn được cong lên một nụ cười nhẹ, bước lên phía trước, chuẩn bị ôm người lên giường.

Nhưng lúc này, ánh sáng trắng giống như lần trước lại xuất hiện, thiếu niên trên ghế salon ngay giây sau đã biến mất không thấy gì nữa. Mà Cố Thiên Qua đã trải qua chuyện như vậy nhưng vẫn không tránh khỏi hoảng hốt, ngừng lại một chút mới lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở khóa, nhóc tí hon nằm ở trên giường ngay lập tức hiện ra trước mắt.

Trái lại, Thẩm Đồng vì bị thay đổi môi trường mà hơi tỉnh táo một chút, mềm nhũn trên giường cọ cọ, lại phủi hai cái, cố gắng xoa mắt ngồi dậy, "Bây giờ là mấy giờ rồi, em còn phải về nhà nữa.."

"Tám rưỡi rồi."

Thời gian này hoàn hảo, dù sao Thẩm Đồng cũng là con trai, bình thường chỉ cần về trước mười giờ là cha mẹ sẽ không lo lắng, chỉ có Khổng Bách Ký thường xuyên không yên lòng mà gọi điện hỏi trước.

Nhắc tào tháo, tào tháo hiện hình, anh trai đại nhân gọi điện tới rồi.

Vì lúc đi Thẩm Đồng không mang theo điện thoại, Khổng Bách Ký đành gọi điện tới cho Cố Thiên Qua, há mồm lập tức hỏi Thẩm Đồng ở đâu, muốn tới đón em trai cưng về nhà.

Nhưng Thẩm Đồng lại bi phẫn phát hiện.

Có lẽ là hôm nay tinh lực tiêu hao qua nhiều, tinh thần mệt mỏi lại buồn ngủ, thử mấy lần cũng không thể thành công ra khỏi điện thoại, cuối cùng chỉ có thể tìm một lý do nói với anh trai muốn ở lại chỗ Cố Thiên Qua.

Cố Thiên Qua đã được như nguyện, còn Khổng Bách Ký thì lại hoàn toàn không thể nhịn nữa. Em trai bị bắt cóc thì thôi đi, đi cả ngày, tối còn không về ngủ, cứ như vậy thì nguy mất. Trái lại cha Thẩm, mẹ Thẩm lại rất vui mừng, thật sự là các nhà khoa học từ trước tới giờ đều đoan chính, đứng đắn, lý do vừa tìm lại vô cùng đường hoàng, hình tượng Cố Thiên Qua càng thêm tốt đẹp. Lại không biết rằng, nhân sĩ chính phái trong mắt họ lúc này đang làm cái gì.

Sau khi hệ thống thú cưng màn hình thăng cấp, không chỉ tăng thêm giường, bàn, còn có đủ loại quần áo, trang phục thoải mái, âu phục tham dự tiệc, đồ ngủ, quần áo bơi lội được sắp xếp đầy đủ. Mà ánh mắt Cố Thiên Qua thì vẫn luôn cố định trên đống quần lót nhỏ khác thường không di chuyển.