Vương uyên mở to mắt tay siết chặt vào cán ô không dám tin đây là sự thật nghĩ thầm:
" Mặc dù mình biết là phụ mẫu của hắn không yêu thương hắn nhưng mình không nghĩ họ có thể đánh mắng nhi tử mình một cách không thương tiếc như vậy."
" Lúc trước mình cứu nghĩ là nếu như có đầy đủ nương thân thì sẽ hạnh phúc, dù họ không có yêu thương mình thì vẫn đỡ hơn là không có họ, thậm chí mình còn ghen tị với tất cả người có đầy đủ nương thân, tại sao ta lại không có đến cả mặt mẫu thân mình còn không biết, nhưng sau khi chứng kiến cảnh này thì mình lại nghĩ nếu có mà không với tới được thì còn đau khổ hơn gấp ngàn lần, thà không có thì nuối tiếc một chút còn hơn nhìn nó ở ngay trước mắt mà không thể chạm tới được."
Yên nhiên hoảng hốt chạy ra ôm chặt vân thiếu hai mắt đỏ ngầu nước mắt chảy dài xuống hai gò má tròn trĩnh của cô bé:
" Vân ca ca…huynh đừng cãi họ nữa nếu như họ muốn giết muội… thì cứ để họ giết đi huynh là người thân cuối cùng của muội
rồi…muội không muốn huynh bỏ muội nữa đâu…"
Mặt phụ thân vân thiếu tối đen tức giận quát lớn:
" Chỉ có chút năng lực này mà dám lên mặt với ta đúng là không biết trời cao đất dày."
//tinh//
" Rất tiếc độ hảo cảm của phụ thân vân thiếu với kí chủ bị trừ 60 điểm tổng độ hảo cảm của kí chủ bây giờ là 460 điểm mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Vân thiếu ôm chặt yên nhiên lau máu trên miệng nhìn ông ta với ánh mắt đầy căm phẫn:
" Dù hôm nay ta có chết thì cũng đừng hòng đụng vào một cọng lông của muội ấy. "
Mặt ông ta càng ngày càng tối tay chỉ vào mặt vân thiếu quát:
" Ngươi vì con nhóc nô tì mà dám chống lại phụ mẫu mình,chống lại cả gia tộc!!!"
//tinh//
" Rất tiếc độ hảo cảm của phụ thân vân thiếu đối với kí chủ bị trừ 40 điểm tổng độ hảo cảm của kí chủ bây giờ là 440 điểm mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
Yên nhiên ở trong lòng y vẫn khóc sướt mướt không nguôi y thật sự hết cách nếu để cô bé khóc nữa chắc sẽ kiệt sức mà ngất đi, y bèn thi ấn chú an thần vào trán cô bé, yên nhiên liền ngủ thiết đi hai má vẫn chảy lệ. Băng đang lan trên cánh tay y đột nhiên lan rộng lên tới cổ là nửa bên sườn.
Băng hàn thanh suốt ruột nói:
" Hay là để ta ra ngoài phụ chủ nhân một tay."
Vân thiếu nguyên tác lúc này đã điều chỉnh lại được cảm xúc trầm giọng nói:
" Bây giờ ngươi ra đấy cũng không giúp hắn được gì đâu chỉ chuốc thêm hoạ cho hắn thôi, bọn họ đều là nguyên anh trung kì với trình độ của ngươi chỉ có thể đánh lại được một tên vậy còn hai người nữa ngươi định làm thế nào???"
" hơn nữa ngươi là kiếm linh đã có được sức mạnh của khổng tước hàn viễn bên trong người hắn, thì phải dùng đến sức mạnh của khổng tước mới có thể sử dụng linh lực, tu vi của hắn mới có trúc cơ sơ giai nếu ngươi giúp hắn đánh bọn họ thì phản phệ của khổng tước sẽ rất khủng khiếp. "
Băng hàn thanh không nói được câu nào vì vân thiếu chỉ sử dụng một chút sức mạnh của khổng tước hàn viễn mà đã bị đóng băng cả nửa người bây giờ mà tiếp tục dùng chắc y thành một khối băng mất.
Ngoài này vân thiếu với đôi mắt sáng rực mang theo quyết tâm mà nhìn về phía lão ta:
" Thế thì sao."
" Các chưa từng là coi ta là nhi của các ngươi dù ta có cố gắng thế nào thì kết quả vẫn là vậy, vậy thì tại sao ta phải theo phe các ngươi chứ."
Trường ca lo lắng đứng ngồi không yên:
" Yên nhiên sẽ chết sao phải làm gì bây giờ với thân phận của mình chắc chắn không thể cứu được yên nhiên…"
Trường ca mặc dù là thư đồng của vương uyên nhưng chỉ là con của một quan nhỏ trong triều, vì cha của hắn là bằng hữu với phụ hoàng của vương uyên lên hắn mới có cơ hội làm thư đồng cho vương uyên, vì hai người có hoàn cảnh như nhau đều không có mẫu thân nên quan hệ rất tốt, nhưng trong hoàn cảnh này hắn toàn không có tiếng nói.
Lão ta càng ngày tức tối vung tay xuống:
" Nếu ngươi đã nói vậy thì từ giờ ngươi và vân gia không còn quan hệ gì cả, vân gia ta không một tên nghịch tử như ngươi."
Tân thiếu khinh thường ra mặt nhổ nước bọt nói:
" Ta cũng không cần."
Lão ta tối sầm lại:
" Ngươi!!!"
Lão ta đang định tung một trưởng về phía vân thiếu vương uyên đột nhiên đi ra cạnh vân thiếu, rồi quỳ gối xuống và đặt chiếc ô dưới đất hắn quỳ ngay bên cạnh vân thiếu, y mở to hai mắt như không tin vào mắt mình.
Vương uyên nhìn về phía phụ thân vân thiếu có đôi chút không hài lòng rồi thở dài:
" Vân lão gia ta thấy cô bé ấy mặc dù là yêu tộc nhưng cũng chưa từng hại người, hơn nữa đã bên cạnh vân thiếu nhiều năm hắn không nỡ cũng là chuyện thường tình, nếu được ta xin lấy danh nghĩa hoàng thái tử ra để cầu xin ngài tha cho cô bé đó một mạng ân tình này ta mãi không quên."
Tất cả mọi người ở đó đều trợn mắt vương uyên xưa nay luôn cao ngạo vậy mà lại quỳ xuống cầu xin cho vân thiếu hơn nữa chỉ vì một tì nữ nhỏ nhoi.
Trường ca sửng sốt nói:
" Chủ tử…"
Nhưng bị vẻ mặt nghiêm nghị của vương uyên chặn lại.
Phụ thân vân thiếu lắm chặt tay kêu răng rắc khuôn mặt càng tối đi:
" Thái tử điện hạ đã đích thân cầu xin lão tử muốn khước cũng không được."
" Còn ngươi từ giờ chở đi không còn mang họ vân nữa, vân gia chỉ có duy nhất một nhi tử đó là vân lưu hy."
trong đầu lại nghĩ thầm:
" Hừ…tên này đúng là muốn tức chết ta nếu như không phải hắn là thái tử thì lão tử ta đây sẽ cho hắn đi gặp mẫu thân của hắn luôn chứ nói gì là ở đây mà cầu xin."
Vân thiếu ánh mắt đầy căm phẫn nhìn về phía lão ta, lão ta chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi mọi người cũng đi theo lão ta nhưng mẫu thân vân thiếu bất mãn nhìn về phía vương uyên vừa đi vừa nghĩ thầm:
" Tên nhãi ranh này không phải là có gì đó với vân thiếu chứ, sao đột nhiên lại cầu xin cho nó!!!"
Trường ca thấy bọn họ đi xa nhanh chóng chạy đến chỗ vương uyên.
Vương uyên ra hiệu cho trường ca đừng lên tiếng.
Nhưng ánh mắt vương uyên chạm phải tố hành hắn vẫn đứng ở đó, tay cầm chặt thanh kiếm mặt hắn tối đi nghiến răng nghiến lợi ánh mắt như thương nhìn về phía vương uyên, y cũng trợn mắt nhìn hắn ánh mắt mang theo sát ý, hắn tức giận quay người rời đi, bước từng bước nhưng trong lòng lại hậm hực không yên.
Vương uyên thấy hắn đi xa mới nhẹ nhàng đặt tay lên vai vân thiếu.
" Bọn họ đi hết rồi ngươi thả ra một chút đi."
Vân thiếu không nói gì nhưng ánh mắt đã dần buông lỏng rồi thu đôi cánh lại, y khẽ rũ mắt xuống nhìn yên nhiên cả người yên nhiên đã ướt hết do mưa, trên mặt cô bé vẫn còn dính vài giọt y trầm chậm lau đi.
Vương uyên nhìn vân thiếu đôi mắt màu xanh lam của hắn lại mang theo ý buồn không phản chiếu được hình ảnh nào:
" Ngươi đưa yên nhiên cho trường ca đi nếu còn ở đây thêm một lúc nữa muội ấy sẽ bị nhiễm phong hàn mất."
Vân thiếu quay sang nhìn vương uyên hai mắt hắn xanh thẳm lặng lẽ như nước lại còn đan xen một chút thơ mộng huyền ảo như sương.
Y trầm giọng nói:
" Ngươi đang thương hại ta ư???"
Vương uyên có chút bất ngờ hắn cũng không biết là mình đang thương hại y hay có ý gì khác nữa, cảm xúc của hắn lúc này rất rối bời:
" Cứ xem là như vậy đi…"
Vân thiếu không nói gì ánh mắt dần dần buông bỏ cảnh giác, y cẩn thận đưa yên nhiên cho vương uyên, hắn nhanh chóng đỡ lấy cô bé rồi đưa cho trường ca, trường ca không chậm rãi liền ôm yên nhiên rồi rời đi.
Vân thiếu vẫn cứ im lặng không nói gì cũng không chịu rời đi vương uyên cũng ở đó không dời nửa bước:
" Lam tỷ không còn nữa ngươi cũng đừng quá đau buồn."
Vân thiếu không kìm nén được nữa y túm chặt cổ áo vương uyên cúi đầu xuống yếu ớt nói:
" Ta sai rồi… hức hức…nếu ta không đánh chu cửu thì tỷ ấy sẽ không chết…là ta sai, ta sai thật rồi…"
" Aaaa…"
Vương uyên ôm chặt vân thiếu trong lòng nhức nhối không yên trầm giọng nói:
" Ừ…ngươi sai thật rồi, ngươi đã sai khi làm nhi tử của họ…"
Vân thiếu òa lên khóc như một đứa trẻ, từng tiếng kêu như xé lòng mưa càng ngày càng lớn hoà vào tiếng khóc của y lại càng làm khung cảnh thêm bi thương, bầu trời từng xanh bao nhiêu hôm nay cũng phải u sầu theo người, không biết qua bao lâu vân thiếu cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần mưa cũng ngớt đi chỉ còn vài hạt phất phơ, y nhẹ nhàng buông vương uyên ra nói với giọng khàn khàn:
" Cảm ơn ngươi."
Vương uyên gật đầu:
" Ừ…chuyện lên làm mà."
Sau đó vân thiếu đứng dậy một cách khó khăn do quỳ quá lâu khiến hai chân y tê tái đầu gối đau nhức không thôi nhưng y vẫn cố gắng đi từng bước khó khăn đến chỗ lạc lam, vương uyên thấy vân thiếu đứng dậy hắn cũng liền đứng dậy đi theo vân thiếu, xác lạc lam lúc này đã lạnh ngắt khuôn mặt xinh tươi hồng hào ngày nào đã tái nhợt đi, đôi mắt như ngọc giờ đây đã không còn mở ra nữa, vân thiếu từ từ bế xác lạc lam lên, vương uyên ở đó vội nói:
" Để ta giúp ngươi an táng tỷ ấy."
Vân thiếu nhìn vào lạc lam trên tay có đôi chút không nỡ:
" Ừ làm phiền ngươi nhiều rồi."
Giọng vân thiếu nguyên tác chợt vang lên:
" Ngươi đi thẳng về phía đông ở đó có núi phong lam tỷ tỷ hay đến chỗ đó nhất ngươi lên an táng tỷ ở gốc cây to nhất."
Vân thiếu không nói gì liền triệu hồi băng hàn thanh phi thẳng về phía đông, vương uyên cũng triệu hồi huyết long mạch đi theo sau.
Một lúc lâu sau hai người đi đến một ngọn núi có những cây phong phủ khắp núi, mặc dù đây không phải mùa thu nhưng sau khi hạ xuống đỉnh núi đây lại không khác gì là vào mùa thu cả từng chiếc lá phong đỏ rực vẫn đang rơi xuống xếp trồng từng lớp lên nhau, Vân thiếu nhìn xung quanh một lượt rồi đi đến cây phong to nhất, nó to đến nỗi mười người ôm cũng chẳng hết.
Y nhẹ nhàng đặt xác lạc lam xuống rồi nói:
" Chôn cất tỷ ấy ở dưới gốc cây này đi…"
Một lúc sau hai người đã chôn cất xong cho lạc lam mưa cũng đã tạnh ánh nắng xế chiều dần dần tỏa ra chiếu lên khu mộ của lạc lam, vân thiếu có chút không nỡ đi, vương uyên túm tay vân thiếu giọng nói trầm ấm ánh mắt như ngọc lam tỏa sáng rực rỡ trong ánh chiều tà.
" Về thôi cũng nên để tỷ ấy an nghỉ rồi…"
Vân thiếu ngơ người trong chốc lát hai mắt mở to đôi mắt đen nháy lấp lánh phản chiếu ánh chiều tà, rồi cười nhẹ lau đi giọt nước mắt sắp tràn ra khỏi khóe mắt đi theo vương uyên, hắn triệu ngự kiếm bay đi tay vẫn siết chặt không buông vân thiếu đành trèo lên ngự kiếm của hắn mà đi về, dưới ánh triều tà hai thiếu niên bay trên bầu trời mênh mông rộng lớn y phục phất phơ bay theo chiều gió tạo lên khung cảnh có chút yên bình và ấm áp.
…--------------…
…KẾT THÚC CHƯƠNG ĐẶC BIỆT LÀ MỘT TIỂU KỊCH TRƯỜNG NHỎ NHA MỌI NGƯỜI…
Băng hàn thanh sẽ là người chủ trì nha thôi không nói nhiều nữa vô luôn.
BẮT ĐẦU
Băng hàn thanh cầm một chiếc mic vui vẻ nói:
" Chào tất cả mọi người mình là băng hàn thanh kiếm linh của vân thiếu đây."
" Hôm nay mình sẽ phỏng vấn chồng tương lai của chủ nhân một chút nhé."
Nhanh chóng đưa mic lại gần vương uyên:
" Cho hỏi anh thấy vợ mình thế nào???"
Vương uyên cười hai mắt híp lại:
" Tất nhiên là đẹp rồi lại còn rất đáng yêu nữa."
Băng hàn thanh tươi cười nói:
" Câu trả lời rất xuất sắc anh đúng là một người đàn ông yêu vợ."
" Nhưng theo tôi thấy ba mẹ vợ của anh có vẻ không thích anh lắm."
Vương uyên cười khẩy:
" Vậy thì kệ họ thôi tôi yêu con họ chứ có yêu họ đâu."
Băng hàn thanh cười ngượng.
“…”
" À vậy thì anh có một tình địch rất ghê gớm là tố hành đã thế anh ta còn là nhân vật chính không biết anh có ý kiến gì không???"
Vương uyên hừ lạnh một tiếng:
" Tưởng gì chứ gia tài tôi không thiếu sức mạnh và đẹp trai thì càng không nên việc giải quyết hắn như trở bàn tay thôi."
Băng hàn thanh cười lớn:
" Một câu trả lời đánh gục mọi tình địch liệu có ai ở đây có thể cướp vợ anh khỏi anh không ta."