Vân thiếu vô vọng nhìn về phía lạc lam hốc mắt đỏ ngầu, thân thể lạc lam chằng chịt viết thương, máu chảy ra khắp cơ thể nhuộm đỏ cả y phục nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ cố gắng đứng dậy.
đằng xa mẫu thân vân thiếu kéo căng dây đàn bắn ra ba tia linh lực hình lưỡi đao phóng thẳng về phía lạc lam, lạc lam lúc này đã sắp cạn kiệt linh lực dựng lên một màn chắn vì linh lực không đủ tia linh lực vừa chạm vào màn chắn liền vỡ tan, ba tia linh lực cắt sâu vào người lạc lam máu bắn ra khắp nơi, vương vãi đầy mặt đất.
Vân thiếu hoảng sợ hét lên:
" lam tỷ tỷ chạy đi mau lên!!!"
Lạc lam ngồi quỵ xuống mặt đất, gã kia nhếch mép cười đắc ý:
" Với tình hình hiện tại của ngươi ta xem ngươi bảo vệ tên tiểu tử kia thế nào."
Lạc lam thở hổn hển hô hấp càng ngày càng khó khăn nhưng vẫn không chịu từ bỏ trừng mắt nói:
" Trừ khi ta chết ngươi mới có thể cao giọng được."
Gã hừ lạnh một tiếng:
" Sắp chết rồi mà còn cứng họng."
" ta xem ngươi có thể bảo vệ được tiên đó nữa không. "
Vừa nói xong hắn triệu ra một thanh kiếm màu vàng sáng rực phi thẳng đến vân thiếu thanh kiếm phi nhanh tới nỗi không thể nhìn rõ được hình dạng của nó, lạc không chút do dự dùng phần linh lực cuối cùng dịch chuyển đến trước mặt vân thiếu, cô quay mặt về phía vân thiếu cười một cách hiền dịu như làn gió xuân thổi vào lòng người vừa mát mẻ lại có đôi chút ấm áp, vân thiếu hai mắt mở to thanh kiếm đâm xuyên qua ngực lạc lam và cắm ngay dưới chân vân thiếu máu tuôn ra từ vết thương và miệng của lạc lam bắn lên mặt vân thiếu lạc lam liền ngã xuống.
Vân thiếu không nói được lời nào cả người run rẩy tay chân không còn chút sức lực nào, đầu óc trống rỗng lưu hy thấy vậy mới hài lòng thu lại dây kim thủ vây thả vân thiếu ra, y như mất hồn vừa được thả ra liền ngã quỵ xuống đất hai đầu gối đập mạnh xuống mặt đất.
//phịch//
Cả không gian tĩnh lặng đến đáng sợ y như một con mồi trong đám thú giữ máu lạnh vô tình, hai hàng nước mắt từ từ chảy ra và lăn theo gò má rơi xuống đôi mắt như mất hồn, y vội vàng tiến đến chỗ lạc lam nước mắt không ngừng tràn ra khỏi khóe mắt y run rẩy lấy khăn tay ấn nhẹ vào vết thương của lạc lam ngăn cho máu ngừng chảy ra nhưng không có tác dụng, máu chảy ra ngày một nhiều khăn tay đã đỏ thẫm từ bao giờ.
Lúc này lạc lam giọng yếu ớt hơi thở hời hợt khó khăn nói:
" Ta biết…đệ không phải… phải vân thiếu nhưng…đệ thật sự rất tốt bụng nếu được thì… hãy nói với vân thiếu rằng… dù có ra sao thì ta vẫn mãi là người nhà của đệ…mong đệ đừng bị hận thù che mờ mắt…"
vân thiếu cả người run rẩy giọng nói trầm xuống cố gắng không khóc lớn lên hai tay vẫn đang đặt lên ngực lạc lam:
" tỷ đừng nói nữa… tỷ sẽ không sao đâu ta sẽ cứu tỷ mà."
" tỷ cố gắng lên nếu tỷ chết yên nhiên sẽ rất buồn."
Lạc lam cười nhẹ hai mắt dần híp lại:
" Cầu xin đệ hãy chăm sóc tốt…cho yên nhiên…hộp gỗ ta để trong phòng mình… dưới gầm giường…mong đệ có thể mở nó ra…"
nói xong hai mắt lạc lam nhắm lại trên môi vẫn nở nụ cười hài lòng.
//tinh//
" Chúc mừng kí chủ có được 300 độ hảo cảm của lạc lam độ hảo cảm hiện tại của kí chủ là 520 độ hảo cảm mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
//tinh//
" Chúc mừng kí chủ đẩy trước được tuyến mạch cốt truyện được cộng thêm 100 độ hảo cảm từ nhiệm vụ ẩn, độ hảo cảm hiện tại của kí chủ là 620 độ hảo cảm mong kí chủ tiếp tục cố gắng."
vân thiếu đơ người lúc này y đã chẳng thể kìm nén được nữa y bắt đầu thở dốc giọng nói bắt đầu to lên:
" lam tỷ tỷ mau dậy đi… tỷ đừng nhắm mắt lại như vậy nữa!!!"
" hức hức… tỷ tỷ mau… hức…dậy đi ta xin tỷ đó làm ơn ta xin tỷ…"
không gian tĩnh lặng không một ai trả lời y, y lúc này như sụp đổ tinh thần bị đả kích mạnh cúi đầu xuống khóc trời cao như hiểu lòng người bầu trời âm u ám mưa bắt đầu rơi xuống, tố hành đứng đằng sau khó chịu vô cùng hắn như bị thứ gì đó cứa sâu vào tim rất đau lồng ngực như bị khóa chặt lại chẳng hiểu nổi.
Lưu hy thấy trời mưa liền dựng kết giới chắn mưa, máu của lạc lam hoà trộn vào nước mưa chảy theo dòng nước mà phai đi, vân thiếu không nhúc nhích nhưng vẫn khóc vì tiếng khóc quá nhỏ lên bị tiếng mưa che đi, chỗ y quỳ lại xuất hiện một mảng băng nhỏ dần dần lan rộng ra xung quanh, vì trận chiến quá dữ dội đám vương uyên đang đi chợ vì trời mưa lên đành đi về hắn mua ba chiếc ô cho yên nhiên trường ca và hắn sắc trời càng ngày càng tối, ba người họ vừa đến cổng phủ vân gia cảm nhận được luồng khí tức vẫn chưa tiêu tan, yên nhiên liền nhận ra trong đó có khí tức của lạc lam mặc dù hơi yếu ớt nhưng ở cả cái phủ này chỉ có lạc lam và cô có loại khí tức này.
Yên nhiên lo lắng nói:
" Không ổn sao lại có khí tức của lam tỷ tỷ chứ."
Cô bé chạy nhanh về phía biệt viện nơi bọn họ ở vương uyên và trường ca thấy vậy cũng chạy theo, vừa đến nơi họ bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt nơi này không khác gì đống hoang tàn, mặt sân bị nứt vỡ đất đá văng khắp nơi, phụ mẫu vân thiếu đứng cùng phụ thân của chu cửu, yên nhiên bỗng sững người rơi cây dù đang cầm trên tay xuống đất.
Vương uyên nhìn theo phía lạc lam trợn tròn mắt, vân thiếu đang quỳ cạnh xác của lạc lam trên mặt đất xuất hiện tảng băng lớn tố hành đang chĩa kiếm vào sau lưng y.
" Ngươi lại định giở trò gì thì thôi đi cô ta chết rồi với tình trạng của ngươi bây giờ phản kháng cũng vô ích."
Lưu hy rất biết cách hành hạ người khác hắn biết vân thiếu thích tố hành lại bắt hắn chĩa kiếm vào y điều này chẳng khác gì lúc mà y yếu đuối nhất mà đâm cho y một nhát, nhưng y lại không phải là vân thiếu mà là tố lâm.
Vân thiếu nghe vậy không còn khóc nữa mà ánh mắt tràn ngập sát khí quát:
" Cút!!!"
Một luồng khí tức cực mạnh tỏa ra từ người y lạnh lẽo đến sởn da gà tố hành kinh ngạc lùi về sau vài bước.
Yên nhiên đẩy tố hành ra chạy đến chỗ vân thiếu đang quỳ trước xác của lạc lam mà ôm chặt cô hai hàng nước mắt tuôn ra rơi trên mặt lạc lam:
" tỷ tỷ mau dậy đi tỷ đừng chết mà…aaa"
" tỷ dậy đi…nương không còn chẳng lẽ tỷ cũng muốn bỏ ta sao tỷ mau dậy đi…"
" aaa…"
lưu hy dùng dây kim thủ vây trói yên nhiên lại:
" cô bé này là muội muội của cô ta lên làm thế nào đây."
Vân thiếu thấy yên nhiên bị trói lại liền túm lấy cô bé ánh mắt sắc bén nhìn sợi dây quấn quanh người yên nhiên, yên nhiên lúc này chẳng để tâm họ nói cái gì chỉ biết khóc:
" Huhu…ca ca tỷ bỏ chúng ta rồi tỷ không cần chúng ta nữa rồi…"
Vân thiếu túm chặt sợi dây quấn quanh yên nhiên sợi dây liền bị đóng băng, y dùng một lực mạnh kéo phăng ra, chiếc dây bị đứt thành mấy khúc rơi xuống đất do kéo mạnh lên những sợi dây siết chặt vào lòng bàn tay y làm rách lòng bàn tay, máu nhỏ giọt xuống tạo lên những tiếng tí tách rồi hòa quyện vào nước mưa, y thở ra một cách khó khăn mang theo luồng khí lạnh đẩy ra ngoài, ở cánh tay y đang bắt đầu bị đóng băng và từ từ lan rộng ra khắp cơ thể. Mọi người đều kinh hãi đây là thần khí tuy không gọi là hàng cực phẩm như phá được nó rất khó một đứa trẻ sao có thể làm được như thế này.
Phụ thân vân thiếu trợn mắt tức giận quát lớn:
" Ngươi là muốn bảo vệ cho yêu nghiệt này."
Vân thiếu trừng mắt lại chắn trước mặt yên nhiên tức giận nói:
" Các ngươi không có tư cách để nói lời này."
" Ta thấy các ngươi còn ác độc hơn cả yêu tộc đám máu lạnh các ngươi chẳng khác gì súc sinh."
phụ thân của chu cửu cười đầy mỉa mai:
" Chậc chậc vân lão gia nuôi dậy nhi tử rất cẩn thận nhỉ."
Mặt lão ta tím tái quát lớn:
" nghịch tử giám nói phụ mẫu là súc sinh."
Vân thiếu trầm giọng xuống thả lỏng mắt nói:
" vậy các ngươi xem ta là cái gì…"
Tất cả mọi người như chết lặng không gian tĩnh mịch chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi.
Mặt phụ thân vân thiếu lúc này không thể diễn tả bằng lời ông ta nghiến răng.
" nghịch tử!!!"
rồi phi vài khối băng hình bầu dục về phía vân thiếu, y nhẹ nhàng dơ tay lên trước mặt lòng bàn tay y tỏa ra luồng khí tức màu xanh lam mang theo hơi lạnh xung quanh, y bóp chặt tay lại mắt chuyển thành màu xanh ánh mắt lạnh lẽo như băng mang theo sát khí cuồn cuộn những khối băng trong phút chốc liền bị vỡ tan, mọi người liền sửng sốt nhìn vân thiếu với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Phụ thân của chu cửu há hốc mồm nói lớn:
" Đây không phải là huyết mạch khổng tước hàn viễn của vân gia đấy chứ, lẽ nào thằng ranh đó thức tỉnh rồi.".
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
Lưu hy sững người hắn lắm chặt lòng bàn tay:
" hắn vậy mà thức tỉnh rồi."
phụ thân vân thiếu tức giận:
" Hỗn láo, chỉ dựa vào việc mình thức tỉnh mà dám ngông cuồng không coi trưởng bối ra gì!!!"
ông ta liền phất mạnh tay trên mặt đất xuất hiện những khối băng sắc nhọn đâm lên trên tiến về phía vân thiếu y nhanh chóng đẩy yên nhiên sang bên cạnh, đằng sau lưng y mọc ra đôi cánh màu xanh biếc như biển đẹp lộng lẫy hai chiếc cánh khép lại cuộn tròn y vào bên trong, dưới sự bảo vệ của chiếc cánh đống băng đó chỉ đẩy y ra xa vài mét hoàn toàn không làm gì được y.
Tất cả mọi người đều nhìn vân thiếu với một ánh nhìn khác có ngưỡng mộ, có căm ghét có tức giận.
vân thiếu mở đôi cánh ra trừng mắt với phụ thân mình ông ta tức giận đến nổi cả gân xanh thoáng chốc y đã không nhìn thấy ông ta ở đâu đột nhiên ông ta xuất hiện ngay trước mặt y đá y văng xa vài chục mét, y hộc ra một ngụm máu lớn kèm theo vài mảnh vụn ở các bộ phận không rõ tên, lúc ấy dường như chỉ cần mạnh hơn chút nữa là y đã nôn ra cả lục phủ ngũ tạng rồi.