Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime

Chương 6: Cường địch




Tại thế giới mà tu tiên giả động một tí là có thể hái trăng bắt sao, trường tồn cùng với thiên địa, thì thời gian chính là thứ không đáng tiền nhất với họ.

Chỉ cần bế quan một cái, mở mắt ra chính là thương hải tang điền (1), cảnh còn người mất.

Tại Hỗn Độn hải, nơi chứa đựng chư thiên vạn giới, một đóa bọn nước chính là một đại thế giới, Cửu Thiên Thập Địa chính là mười chín thế giới hợp lại thành siêu cấp đại thế giới, nhưng trong Hỗn Độn hải này thì nó cũng chỉ là một đóa bong bóng nước tương đối lớn mà thôi.

Oanh! Oanh!

Vô số lôi điện đan xen, hóa thành Chân Long đang gầm thét, Thần Hoàng hót vang, Thao Thiết cắn nuốt thế giới..

Không những thế chư thiên còn giáng xuống vô số lực lượng thần bí, mang theo các loại sức mạnh nằm ngoài thiên địa, nằm ngoài sự hiểu biết của sinh linh.

Giữa trung tâm của lôi kiếp, đang có một bóng người đang chật vật đối kháng lại những kẻ thù của mình.

Phía dưới chân hắn là chư thiên vạn giới đang khóc than, kêu rống, trước mặt hắn những cường địch đang muốn phá vỡ toàn bộ chư thiên.

Người này sau lưng có vô tận dị tượng chống đỡ, xung quanh là mười loại vũ khí bay múa, đạo văn trên người hắn phát sáng, trong thân thể là vô hạn đại vũ trụ, vô hạn chiều không gian, vô hạn thứ nguyên, chư thiên vạn giới chúng sinh đang cầu nguyện cung cấp cho hắn vô tận sức mạnh để chiến đấu.

Người này dáng vẻ chỉ mới hai mươi, mái tóc đen dài xõa ra, thân thể hoàn mỹ, khuôn mặt tràn đầy kiên nghị, ngũ quan sáng ngời, anh tuấn. Trên thân là những vết thương mang dấu ấn của đại đạo, áo đen nhuốm máu.

"Dương Xuân Minh, gia nhập chúng ta, cùng nhau tham ngộ con đường đột phá đến cảnh giới Tiên Đế, những sâu kiến này không xứng đáng để ngươi bận tâm a."

Người nói là một lão già, tay cầm một cái đĩa làm bằng ngọc, trên đĩa ngọc là ba ngàn đại đạo, đầu đội tinh quan, thân mang đạo bào, người tỏa ra khí tức huyền diệu khó tả.

"Gia nhập chúng ta, cùng nhau tìm hiểu con đường bất tử."

Lại một lão già khác đang nói, đầu đội tinh quan, thân mặc đạo bào, tay cầm phất trần, Thái Cực đồ bay xung quanh, sau lưng là Bát Quái lô, không hề có cảm tình nói.



"Dương Thiên Đế, ngươi xuất thân bất phàm, thiên phú cao tuyệt, ngay cả bốn người chúng ta thân là sinh linh từ trong Hỗn Độn sinh ra cũng không bằng, cần gì phải bảo vệ những kẻ thấp kém kia chứ."

Cũng lại là một lão già, thân mang đạo bào, đầu đội tinh quan, tay cầm Tam Bảo Ngọc Như Ý, quanh thân bay phấp phới hai lá cờ Bàn Cổ Phiên cùng Mậu Thổ Hạnh Hoàng kỳ.

"Nói nhiều như vậy làm gì, gia nhập hoặc là chết."

Người cuối cùng là một thanh niên, kiếm ý trùng thiên, chỉ hơi để lộ một chút đã khiến cho Hỗn Độn hải sôi trào, tay cầm Thanh Bình kiếm, sau lưng là Tru Tiên tứ kiếm cùng với được mệnh danh là thế giới Hồng Hoang đệ nhất sát trận, Tru Tiên Trận Đồ.

Người mà bọn hắn muốn mời chào không ai khác là Dương Xuân Minh.

"Ha ha ha ha.."

Dương Xuân Minh cười vang, tiếng cười của hắn khiến cho các đại vũ trụ run rẩy, thời không hỗn loạn, hắn cứ cười mãi, cười không dứt được như gặp phải câu chuyện buồn cười nhất thế gian.

Hắn nhìn bốn người trước mặt như bốn thằng ngu, nhếch mép khinh thường.

"Xưa kia ta có gia nhập một tông môn nhỏ, tuy chỉ là môn phái hạng bét nhưng nó lúc nào cũng tràn đầy ấm áp cùng bình an, ta thân mang trách nhiệm nặng nề, bảo vệ tông môn đệ tử. Từ đó đạo hiệu Dương Minh ra đời, nó mang ý nghĩa là ánh sáng của thái dương chiếu sáng vạn vật, xóa bỏ bóng tối mang lại ấm áp cho chúng sinh."

"Ta từ mong muốn bảo vệ tông môn, sau này nhận ra người có năng lực lớn lao thì kèm theo đó là trách nhiệm to lớn đi kèm, mong muốn bảo vệ tông môn trở thành mong muốn bảo vệ Cửu Thiên Thập Địa. Giờ đây thì ta lại muốn bảo vệ toàn bộ Hỗn Độn hải này. Ta là sinh linh đến từ một thế giới trong Hỗn Độn hải, giờ các ngươi bảo ta phá hủy quê nhà để đi theo cái con đường hư vô mờ mịt mà các ngươi nói sao. Cắn nuốt Hỗn Độn hải là có thể trở thành Tiên Đế, chuyện cười như vậy mà cũng nói ra được."

Dương Xuân Minh giận mắng đám lão bất tử này (2).

"Đi mẹ các ngươi đi, ngày hôm nay ta phải đánh chết bốn con chó các ngươi."

Cứ việc bốn kẻ trước mắt thực lực rất mạnh, một đấu một thì hắn chắc chắn sẽ thắng, chỉ là đám này chơi hội đồng, hơn nữa chư thiên giáng xuống lực lượng không biết, quy tắc không biết đang trợ giúp bọn hắn.

Cả năm người đều ở cảnh giới Chuẩn Tiên Đế, theo lý mà nói thì Tiên Vương chỉ cần không bị giết thì hắn đã đạt đến cái gọi là bất tử bất diệt, trường tồn cùng năm tháng, thiên địa sụp đổ bọn hắn vẫn tiêu dao như cũ.

Nhưng chỉ cần là sinh linh có ý thức thì sẽ có tư dục, duyên cũ nợ mới, ân oán tình thù.

Tiên Vương bất tử bất diệt nhưng Chuẩn Tiên Đế có thể giết bọn hắn, giết dễ như bóp nát một con kiến. Đám này muốn cái gọi là chân chính không bị ai khống chế, muốn chân chính bất tử không ai có thể giết được. Vì lẽ đó chúng khát vọng trở thành Tiên Đế, một cảnh giới không biết, chưa từng ai đặt chân đến, chưa từng có ai sáng tạo ra, một con đường khả năng không có đích đến, người sáng tạo hệ thống tu luyện hiện tại cũng chỉ mới đạt đến Chuẩn Tiên Đế mà thôi. Chính là cái lão già tay cầm cái đĩa ngọc, tỏa ra khí tức huyền diệu khó tả kia.

"Cuồng vọng, bọn ta có lòng tốt mời ngươi cùng nếm trái ngọt nhưng ngươi lại không chịu."

Lão già tay cầm Tam Bảo Ngọc Như Ý không chịu nổi nữa, tức giận mắng.

Hắn giơ lên ngọc như ý, đạo văn tỏa sáng, tạo ra đủ loại sức mạnh, đủ loại quy tắc để trấn áp Dương Xuân Minh. Hai lá cờ màu vàng cùng màu đen cũng theo đó mà bay đến, tạo thành vô thượng trận pháp để trấn áp Dương Xuân Minh trong đó.

Ba người còn lại cũng không nói võ đức, ba ngàn đại đạo từ đĩa ngọc được diễn hóa ra, Thái Cực đồ xoay chuyển, Cửu Muội Thánh Hỏa từ Bát Quái lô bay ra, ngọn lửa có thể đốt sạch vạn vật, cho dù chiều không gian cao hơn cũng không thể tránh khỏi bị nó thiêu chết.

Tru Tiên tứ kiếm cùng Tru Tiên Trận Đồ cũng thành lập trận pháp, vượt ra cả hai lá cờ kia, sát lục chi khí của nó có thể đánh nát Hỗn Độn hải.



"Dùng mãi mấy chiêu không chán sao? Tự đi đánh với chính mình đi."

Dương Xuân Minh tay kết pháp ấn nói.

Tha Hóa Tự Tại đại pháp, được Dương Xuân Minh tiến hóa lên từ Nhất Khí Hóa Tam Thanh. Chiêu này được hắn lấy ý tưởng từ một vị Thiên Đế vô địch hắn từng đọc trong tiểu thuyết.

Vô thượng đế pháp này chính là một cái bug, có thể biến hóa ra hết thảy, có thể hóa ra năm tháng, hóa kỷ nguyên, hóa ra chính bản thân, hóa ra địch nhân và chính đạo quả của địch nhân tức là có thể hóa ra địch nhân mang chiến lực giống y hệt với địch nhân, hơn nữa nó còn là một bộ công pháp tu luyện.

Chỉ là trong nguyên tác, bởi vì bản thân cái đế pháp này nó quá bug lên tác giả không cho vị Thiên Đế kia dùng tùy ý được, lúc dùng được lúc thì không.

Sau khi trải qua Dương Xuân Minh tham ngộ, cải tiến thì đã có thể dùng được tùy ý rồi, đương nhiên địch nhân khi hóa ra chiến lực cũng không thể mãi mãi không suy giảm, nếu là vậy cho dù gọi đến cho hắn một trăm tên cường địch như bốn kẻ trước mặt thì hắn cũng có thể hóa ra một trăm tên như vậy.

"Ghê tởm, lại dùng chiêu này."

Thanh niên trước mặt tay cầm Thanh Bình kiếm, những hóa thân do Dương Xuân Minh cùng đối kháng với bốn người.

Đương nhiên Dương Xuân Minh cũng không rảnh rỗi, sau khi dùng Tha Hóa Tự Tại, hắn liền vận dụng các loại thần thông pháp thuật của mình.

"Bóp méo thời không, đảo ngược nhân quả, phủ định tất cả.."

Từng loại thần thông hiện ra. Mười loại đại đạo cũng theo đó mà diễn hóa ra, biến hóa khôn lường.

Hắn lập tức xông vào lão già cầm Tam Bảo Ngọc Như Ý, một quyền đánh ra để cho tên kia phun máu tứ tung, rơi xuống vô ngần Hỗn Độn hải.

"Nhất định phải tách đám chó này ra, đánh lẻ từng tên một."

Hắn thầm nghĩ.

Chân đạp giữa hư không mà đi, dựa vào tốc độ thuần túy mà khiến cho thời gian bị đảo ngược từ có thành không, sinh ra vạn vật, đồng thời cũng hủy diệt tất cả.

Lão già có ngọc như ý vẫn đang chật vật đối kháng với hóa thân do hắn tạo ra bên dưới Hỗn Độn hải.

Hắn cũng lập tức chui xuống mặt biển, tay phải hiện ra tuyệt thế tiên kiếm Diệt Thế.

"Năm đó khi vừa gặp loại lực lượng thần bí này thì ta đã nghĩ rất lâu, làm cách nào để có thể chiến thắng được nó, các ngươi có loại lực lượng này thì ta thật sự rất khó giết, phải tiêu tốn hàng trăm ngàn vạn năm mới có thể ma diệt (3) được các ngươi."

"Chỉ là giờ đây ta đã không cần nữa. Không gian, thời gian, lực lượng, tiêu dao, thôn phệ, tạo hóa, nhân quả, luân hồi, sát lục, trấn áp. Mười loại đại đạo hợp thành loại lực lượng không biết, quy tắc không biết, nó đã có thể ma diệt đi tất cả kỳ tích, khái niệm, mọi thứ ngươi có thể tưởng tượng và ngươi không thể tưởng tượng, khẳng định và phủ định, hư vô và nằm ngoài hư vô, thực tại và các thực tại cao hơn.. Nói tóm lại là tất cả."

Dương Xuân Minh thao thao bất tuyệt nói, hắn cũng không sợ kẻ địch có thể chạy trốn hay đối kháng, dù sao thứ hắn chuẩn bị tung ra không thể né tránh, không thể đỡ được, những thể loại chết rồi mà vẫn sống lại được cũng không thể, tiêu diệt toàn bộ.



"Nói phét không biết ngượng mồm, ta công nhận ngươi thiên phú vô địch, nhưng để đối kháng lực lượng không biết thì trên thế gian này không thể nào có."

Lão già tức giận nói, hắn chật vật đấu với bản thân trước mặt, một bên đấu một bên rống giận.

Hắn tôn thờ lực lượng không biết, coi đó là chìa khóa để trở thành Tiên Đế, giờ một thằng nhóc tu đạo mới một triệu năm chạy đến trước mặt hắn bảo cũng có thể tạo ra được lực lượng đó. Hắn làm sao chịu được.

"Tùy ngươi tin hay không, sự thật chính là như vậy."

Diệt Thế kiếm quang hoa rực rỡ, một đường kiếm được vung ra, chém thẳng vào lão già trước mặt.

Đường kiếm bỏ qua khoảng cách, trực tiếp chém xuyên qua lão già. Lực lượng không biết tiêu tán, thân thể, linh hồn hắn tan biến, hắn còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.

"Đám các ngươi lúc nào cũng chơi hội đồng, giờ tách ra thì bị ta đánh như đánh chó."

Dương Xuân Minh khinh thường một tiếng.

Hắn cũng không rỗi việc, lập tức chạy đi làm thịt mấy tên còn lại.

Chú thích truyện:

(1) Thương hải tang điền: Sự thay đổi lớn lao, năm tháng dài đã trôi qua khiến cho biển cả cũng biến thành ruộng dâu.

(2) Lão bất tử: Chỉ mấy kẻ già mà không chết.

(3) Ma diệt: Giống tiêu diệt hủy diệt.

Lời tác giả: Phần tu tiên đến chương sau là hết, vì vừa nghĩ vừa viết lên chỉ qua loa vậy thôi, viết xong chương này tôi còn cảm thấy nó chả ra cái gì. Ban đầu tôi định để chương hai là hết phần tu tiên mà sau đó nghĩ lại thì cái gì cũng phải cần quá trình, vậy lên đã dành mấy chương chủ yếu để nói về sức mạnh của các cảnh giới