Cửa sau mà Tần Tinh Viễn để lại trong căn cứ không lớn lắm, Thời Hàn phải mất bốn ngày mới lấy được một số tài liệu mật thuộc quân đoàn thứ ba của đế quốc. Cũng vì điều này nên quá trình xâm nhập của anh kín đến mức ngay cả Eve và Sylvia đều không thể nhận ra có một lỗ hổng đã được tạo ra trong mạng lưới phòng ngự đáng tự hào của căn cứ bọn họ.
"Có vẻ như hành động của mấy người vẫn chưa đủ để dạy cho đế quốc một bài học."
Thời Hàn cười lạnh ném chiếc máy tính bảng lên bàn, các vật vô cơ cứng va vào nhau phát ra một tiếng giòn tan. Ngồi ở phía bên kia của chiếc bàn kim loại tổng hợp là Owen và Lẫm Ca, Owen cầm màn hình hiển thị lên, Lẫm Ca thì nghểnh cổ nhìn.
Tốc độ đọc của hai người đều không tầm thường, chỉ trong vài giây, sắc mặt của bọn họ đã trở nên khó coi. Lông mày Lẫm Ca nhíu chặt vào nhau, còn đôi mắt xanh của Owen toát ra vẻ lạnh lẽo tựa như đã đóng băng vậy.
"Đương nhiên rồi nhỉ, đây là đế quốc mà." Thời Hàn ngồi xuống đối diện bọn họ, rồi chế nhạo. "Chó thì vẫn quen ăn cứt."[1]
[1] Một câu thành ngữ mang nghĩa giống "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời".
"Cậu đừng sỉ nhục chó chứ." Lẫm Ca bác đi ngay.
Ánh mắt của Owen lướt qua hàng chữ của tít báo trên màn hình một lần nữa.
Kế hoạch bồi dưỡng tiềm năng nhân tài của đế quốc
Kế hoạch "Lưỡi kiếm của đế quốc"
Trong nháy mắt, hắn như quay trở lại cái ngày ác mộng ấy. Hắn nhớ đến bọn sĩ quan quý tộc đã nhìn bọn họ với ánh mắt như thể đang nhìn loại tài sản nào đó, nói với bọn họ đúng là mộng tưởng hão huyền khi tin rằng đế quốc sẽ tạo cơ hội cho người nghèo một bước bay lên trời; bạn học cũ bước ra khỏi phòng tẩy não với hàng ngũ ngay ngắn, ai nấy đều nở một nụ cười tỏa nắng y nhau đúc; đau đớn tột cùng, cỗ máy tẩy não khủng khiếp đã nuốt chửng linh hồn hắn, khiến hắn đứng bên bờ vực của cái chết...
Bây giờ, kế hoạch "Lưỡi kiếm của đế quốc" nên xuống địa ngục này vẫn chưa kết thúc sao?
Những người bạn học của hắn đã bị đưa đi như máy móc, rốt cuộc phải trải qua cuộc sống thống khổ, không phải của mình ra sao chứ? Bị coi như vật dụng dùng một lần trên chiến trường, và biết bao nhiêu người trong số họ đã bị vứt bỏ vĩnh viễn?
"Owen à? Owen!"
Giọng nói của Thời Hàn đã kéo hắn ra khỏi ký ức hỗn loạn, hắn lấy lại tinh thần mới nhận ra mình đã bóp nát chiếc máy tính bảng kia, mảnh kính ghim vào tay, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy ra.
Hắn còn nghe được cả tiếng lách tách, lách tách.
Đó là tiếng máu nhỏ giọt trên sàn nhà.
Thời Hàn kéo lấy tay hắn, cẩn thận lấy mảnh kính vỡ ra, dán băng cầm máu rồi đặt tay mình lên tay Owen. Đôi mắt đen dịu dàng nhìn thanh niên vẫn đang ngẩn ngơ, cất giọng an ủi: "Không sao đâu."
Owen nhìn về phía anh.
"Khi ấy tôi có ở đó, hiện giờ tôi cũng có ở đây." Giọng điệu của anh khô khan nhưng nghiêm túc. "Tôi sẽ bảo vệ cậu chu đáo."
Cảm giác tê mỏi bùng phát từ trái tim rồi lan ra toàn thân, Owen muốn khóc.
Từ thời thơ ấu trên Ngôi Sao Rác cho đến kế hoạch "Lưỡi kiếm của đế quốc", phản bội nối tiếp phản bội đã nhiều lần khiến hắn phải cận kề với cái chết. Mỗi lần trải qua như vậy cũng làm cho hắn lại khoác hết lớp vỏ cứng này đến lớp vỏ cứng khác, khiến lòng hắn nguội lạnh như sắt. Hắn ngỡ rằng mình sẽ không thể yếu đuối và tin tưởng người khác được nữa, nhưng đáy lòng lạnh lẽo, cứng rắn của hắn đã bị một kẻ không phải con người cạy ra một cách đột ngột mà không kịp phòng bị.
Hắn rất muốn tin tưởng lời hứa này, song tuyệt đối không thể tin được.
Owen không thể chịu được sự phản bội lần nữa.
Thời Hàn có thể tính kế với Tần Tinh Viễn thì cũng có thể tính kế với hắn, có thể tống Tần Tinh Viễn vào ngục để đạt được mục đích thì cũng có thể làm chuyện như vậy với hắn.
AI không có tình cảm.
Không thể tin tưởng được.
Owen ngẩng đầu lên, chậm rãi nở một nụ cười được kiềm chế một cách hoàn hảo. "Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều."
Thời Hàn buông tay hắn ra và cũng mỉm cười: "Đó là điều nên làm với tư cách là bạn đồng hành mà."
Lẫm Ca đứng bên kia thấy ớn lạnh toàn thân.
Với tư cách là bạn đồng hành... Hắn biết Tần Tinh Viễn đang ngồi xổm trong nhà tù của Eve Brown nhỉ?
Lẫm Ca thở dài.
Tài liệu tối mật này không chỉ xuất hiện trong ác mộng của Owen.
Khi Lẫm Ca nhìn thấy đầu đề "Kế hoạch bồi dưỡng tiềm năng nhân tài", lòng ông ta chùng xuống. Đôi mắt ông ta nhanh chóng lướt qua những dòng còn lại, thông tin trong đó để lộ ăn khớp với suy đoán của ông ta.
Quả nhiên là vậy, trước đây kế hoạch tiềm năng nhân tài đã biến ông ta thành một cỗ máy nghiên cứu khoa học, giờ đây vẫn đang được tiến hành.
Sau cái chết của Lillian, Lẫm Ca đã phá hủy hầu hết các chương trình của "Hệ thống đề xuất giáo dục nhân tài tiềm năng" trong cơn cuồng nộ trả thù, và còn tấn công quân đội đế quốc. Với việc "Hệ thống đề xuất giáo dục nhân tài tiềm năng" phức tạp như vậy bị phá hủy, đế quốc sẽ không thể lập nên một hệ thống tương tự khác trong vòng ít nhất ba mươi năm. Lẫm Ca cho rằng "Kế hoạch bồi dưỡng tiềm năng nhân tài" này ít nhất trong ba mươi năm nữa cũng không thể khởi động lại.
Ông ta nghĩ đế quốc đã nhận được bài học kinh nghiệm.
Lẫm Ca cười gượng gạo.
Không ngờ ông ta ngây thơ quá rồi. Hành động thoát khỏi sự kiểm soát của đế quốc và gây ra tổn thất to lớn của ông ta cũng không làm cho đế quốc tự kiểm điểm về cái kế hoạch này, chứ đừng nói đến việc khiến họ nhận ra rằng thường dân cũng có tôn nghiêm.
Những người thống trị đế quốc chỉ cảm thấy việc tẩy não đủ triệt để, lòng trung thành của nhân tài vẫn chưa đủ cao, thế nên họ mới khởi động lại "Kế hoạch tiềm năng nhân tài" đã được sửa đổi.
Bọn họ không sử dụng các thủ pháp ẩn để khơi gợi tính cách của mục tiêu, mà đã tham khảo kế hoạch "Lưỡi kiếm của đế quốc", áp dụng tẩy não kỹ lưỡng hơn, xoá bỏ tính cách độc lập của mục tiêu.
Đối tượng của "Kế hoạch tiềm năng nhân tài" là các nhà nghiên cứu nên mức độ tẩy não thấp hơn một chút so với kế hoạch quân nhân "Lưỡi kiếm của đế quốc", mục đích đã chuyển từ bồi dưỡng những nhân tài đỉnh cao như Lẫm Ca sang thành bồi dưỡng những nhà nghiên cứu tầm trung với số lượng lớn.
Và căn cứ của hai kế hoạch này chính là căn cứ quân sự của nhà Brown nơi Tần Tinh Viễn đã tham quan, phạm vi ảnh hưởng đến quân đoàn ba. Những quân nhân khí thế mạnh mẽ mà Tần Tinh Viễn đã nhìn thấy ở căn cứ giống hệt những người làm thí nghiệm, đều là sản phẩm của hai kế hoạch này.
Lẫm Ca đã dùng hết sức phá huỷ "Hệ thống đề xuất giáo dục nhân tài tiềm năng" thì sao chứ?
Ngày mà đế quốc còn tồn tại, ngày mà quý tộc còn tồn tại, ngày mà sự bóc lột còn tồn tại thì kế hoạch này sẽ không bao giờ biến mất.
"Lẫm Ca, thiết bị hỗ trợ lực tinh thần của ông nghiên cứu ra sao rồi?" Bỗng nhiên Thời Hàn hỏi.
"Hả?" Lẫm Ca hoàn hồn. "Vẫn đang suôn sẻ, sao vậy?"
Lời nói Thời Hàn thốt ra như thể quăng ra một trái bom.
"Tôi đang định đề nghị Lý Chân Hi tấn công khu Ngôi Sao thứ mười một – Ngôi Sao Trường Ca."
"Cậu điên rồi à?" Lẫm Ca la lên. "Cậu nên biết khu Ngôi Sao thứ mười một có phòng thủ chặt chẽ như thế nào chứ! Đó là một trong những khu quân sự của đế quốc, không thể công phá được! Ngôi Sao Trường Ca cũng là tổng hành dinh của Sylvia đó! Cậu muốn để mọi người chết luôn à?"
"Ông khoan hẵng kích động." Thời Hàn nhìn ông ta bằng ánh mắt hờ hững, lời nói mạch lạc rõ ràng: "Thứ nhất, tôi không có ý định tấn công, không có ý định đối đầu trực diện với quân đội đế quốc trên chiến trường, và cũng không trông mong sẽ giữ được Ngôi Sao Trường Ca sau cái chiến thắng nhất thời ấy. Nói cách khác, mục tiêu của chúng ta không phải là chiến tranh, mà là hành động cục bộ nhằm tấn công thế lực của Sylvia Brown và con gái bà ta, có thể thuận tiện giải cứu được Tần Tinh Viễn thì càng tốt.
"Sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ đối mặt với đế quốc trên chiến trường, nhưng hiện tại thì thực lực của chúng ta chênh lệch quá lớn. Trước khi thời điểm không thể tránh khỏi đó đến, mục đích chúng ta sẽ là làm suy yếu sức mạnh của đế quốc.
"Theo quan điểm của tôi, hiện giờ Sylvia là một trong những tướng lĩnh khó đối phó nhất của đế quốc. Với sức mạnh của chúng ta, như bất kỳ hạm đội nào bà ta đã từng gặp trực tiếp trên chiến trường, đều sẽ đi tới kết cục toàn quân bị diệt. Nhưng nếu chúng ta gây rắc rối cho bà ta từ bên trong thì cơ hội giải quyết được bà ta sẽ lớn hơn rất nhiều. Không biết có bao nhiêu đại quý tộc, sĩ quan không vừa lòng với tốc độ thăng chức của bà ta... chúng ta có thể lợi dụng điều này."
Thời Hàn vừa dứt lời thì dừng lại chốc lát để cho Lẫm Ca suy nghĩ.
Owen nghĩ tới điều gì đó, hỏi: "Anh xâm nhập vào hệ thống quân sự của quân đoàn thứ ba?"
Thời Hàn gật đầu. "Dĩ nhiên không phải tất cả, chỉ có hệ thống vệ tinh của Ngôi Sao Trường Ca với một vài hệ thống căn cứ thôi. Tin tốt là, một tháng sau quân đoàn thứ ba sẽ có một nhiệm vụ quan trọng, đến ngày đó lực lượng phòng ngự cũng sẽ rất yếu, trước khi toàn quân kịp thời phản ứng thì chúng ta chơi một đòn tiến công chớp nhoáng là được."
Owen nghĩ ngợi ít lâu rồi nói với Lẫm Ca: "Khoảng thời gian này lại đúng dịp thăng chức trong quân đội, việc hang ổ của Sylvia bị đánh úp thì chắc chắn đồng liêu của bà ta sẽ bám riết vào chuyện này không tha, tấn công bà ta kiểu gì cũng sẽ dính dáng đến Eve Brown. Mẹ con nhà Brown đều xuất thân từ tiểu quý tộc, nhưng lại thăng tiến nhanh hơn bất kỳ ai khác, hệ thống quyền lực vốn đã ổn định quân đội đế quốc bấy lâu nay giờ đây lại rung chuyển. Nếu cuộc tập kích xảy ra, rồi còn liên quan đến việc giam giữ Tần Tinh Viễn nữa thì sẽ chỉ quậy vũng nước đục này đục thêm mà thôi."
Hắn nheo mắt lại hệt như một tay thợ săn vậy.
"Thu được lãi đấy."
"Con cũng tán thành ý tưởng với cậu ta ư?"
Lẫm Ca nhìn Owen, bắt đầu cảm thấy đau đầu. Lẫm Ca phải thừa nhận rằng lời bọn họ rất có lý, nhưng ông ta không sẵn lòng để con của Lillian mạo hiểm mạng sống của mình.
"Tôi sẽ xin Lý Chân Hi ngay lập tức." Owen đứng dậy cầm lấy máy truyền tin.
Lẫm Ca: "..."
Hai người này hoàn toàn không thèm để ý kiến của ông ta vào trong lòng luôn ư?
Trong khi Owen với Lý Chân Hi đang nói điện thoại, Lẫm Ca băn khoăn mãi có nên ngăn Owen lại nếu Lý Chân Hi chấp thuận hay không, bị điều này khuấy nhiễu khiến trong lòng ông ta cứ bất an.
Nửa tiếng trôi qua, cuộc gọi mới kết thúc, đúng như Thời Hàn dự đoán, Lý Chân Hi đã chấp thuận.
Lúc Owen rời đi chốc lát, Lẫm Ca nhân cơ hội được ở một mình với Thời Hàn mới hỏi: Lý Chân Hi để Owen tham gia vào hành động lần này à? Cô ta không sợ nó bị thương, thậm chí sẽ chết luôn ư? Tôi biết Lý Chân Hi và Lillian là bạn bè thân thiết, cô ta không muốn bảo vệ Owen sao?"
Trên mặt Thời Hàn chậm rãi nở một nụ cười rất lễ phép, nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra trong nụ cười ấy lại chứa sự mỉa mai. Dĩ nhiên Lẫm Ca nhìn ra chứ, không khỏi thở dài, ông ta đã đoán được Thời Hàn muốn nói gì tiếp theo.
"Mặc dù ông có chiến tích huy hoàng khi đã đập tan hạm đội đế quốc, nhưng hiện giờ, ông có vẻ giống một nhà nghiên cứu được đào tạo trong tháp ngà[2] hơn đó, ngài Lẫm à." Thời Hàn nói với chất giọng nhẹ nhàng: "Lý Chân Hi là người chiến thắng trên đấu trường kinh doanh, bà ta biết cách làm sao để bảo vệ Owen rõ hơn ông nhiều, và câu trả lời là khiến cho cậu ta trở nên mạnh mẽ hơn. Lực tinh thần biến dị và thiên phú của Owen đã định sẵn sẽ đưa cậu ta bước lên đỉnh của sân khấu biển sao này, nếu ông bảo vệ cậu ta như kẻ yếu đuối, ông sẽ chỉ cản trở bước tiến của cậu ta mà thôi."
[2] Được coi là thế giới riêng, tách biệt với xã hội của giới trí thức. Chỉ cách sống ẩn náu của những nhà trí thức chỉ nghĩ đến những điều hiểu biết của mình mà không chịu đem ra ứng dụng ở đời.
"Nhưng mà nó sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí có thể chết..."
Thời Hàn ngắt lời ông ta. "Vậy cậu ta chỉ có thể chết."
Lẫm Ca nhíu sâu đôi mày, nhìn chòng chọc Thời Hàn với ánh mắt không mấy thiện ý.
Nhưng người máy cũng chẳng để ý đến ánh mắt của ông ta, chỉ bình tĩnh nói tiếp: "Sinh mệnh vốn dĩ xán lạn và ngắn ngủi. Cậu ta có quyền chiến đấu, cũng như có quyền chết, chuyện này không tới lượt ông phải can thiệp, tôi tin Owen quý trọng mạng sống của mình. Điều ông nên làm là nhanh chóng hoàn thành việc nghiên cứu của mình càng sớm càng tốt để tăng cơ hội chiến thắng trong mọi hành động."
Nếp gấp giữa hai đầu lông mày Lẫm Ca giãn ra, yên lặng một chốc, rồi lại cảnh giác nhíu vào nhau.
"Ý định gia nhập Đảng Cải cách là ý của Owen hay của cậu? Rốt cuộc cậu đang có mục đích gì?"
"Thành thật mà nói, có lẽ tôi đã ảnh hưởng đến cậu ta, nhưng không ai có thể bắt Owen làm việc mà cậu ta không muốn làm. Ông có thể cho rằng cậu ta tự nguyện gia nhập Đảng Cải cách."
Thời Hàn đứng dậy, rút lui. Trước khi rời đi, anh để lại một câu: "Ông không cần phải cảnh giác với tôi như vậy, ít nhất thì bây giờ, tôi có chung mục đích với mấy người mà."