Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần

Chương 35




Cánh cửa hai lớp ở cuối lối đi vào không gian mở ra. Khi bọn họ chỉ cách cánh cửa tầm vài mét khối không khí thì cùng nhau xông ra ngoài. Theo kế hoạch, Owen và Lẫm Ca sẽ chiếm một con tàu, một mình Thời Hàn vận hành chiếc còn lại.

Độ rộng của ngục giam Sông Ngầm không lớn, giữa lúc này đã có hàng trăm tàu ​​hình con thoi tuần tra tự động và mấy chục tàu tuần tra mang hình giọt nước có người lái đuổi tới, tạo thành một vòng vây bao kín bọn họ.

"Owen, chạy tới tọa độ hướng (1.3, 9.0, 4.7), Tần Tinh Viễn đã nhận được tín hiệu cầu cứu của chúng ta, cậu ta sẽ chi viện mọi người ở đó. Dựa theo tốc độ của cậu ta, thiết nghĩ cậu nên phân bổ 80% năng lượng cho động cơ và 20% cho tấn công và phòng thủ khi cần thiết, tất cả để dọn sạch đường."

Nhận được chỉ thị từ Thời Hàn, Owen không do dự thực hiện. Con tàu tiếp tục tăng tốc, tiêu hao 60% năng lượng hòng đạt được tốc độ tối đa, trông như một thanh kiếm sắc bén đâm vào vòng vây vậy. Năng lượng còn dư sẽ dùng một cách thận trọng để đổi hướng, trong khi đó kỹ năng lái điêu luyện của Owen đảm bảo tốc độ không bị giảm, con tàu hệt như một con nòng nọc nhanh nhẹn len lỏi trong dòng nước. Những người chắn công kích dọc đường bị thu gặt dần dần, còn không bằng những con tàu tuần tra tự động bị đánh nát.

Lẫm Ca co mình trên ghế phụ, hoàn toàn từ bỏ ý định "bảo vệ con của Lillian" trước đó, tự cảm thấy mình như một tên vô dụng. Ông ta kinh hoàng khi trông thấy một quả tên lửa lao tới bọn họ, rồi lại hoảng hồn nhìn nó lướt qua bọn họ nhờ kỹ năng lái vô song, không khỏi cảm thán:

Thế mà lại được con của Lillian bảo vệ.

Tại một nơi khác, Thời Hàn đang ngồi xổm trên bề mặt cong của con tàu dạng giọt nước. Phần thân bên ngoài lồ lộ trong chân không, kim loại rắn chắc trồi lên thay cho lớp da Skeuomorph[1] đã rã nát trước đó, tóc bạc bắt đầu tản đi tứ phía, chấm sáng tín hiệu lóe lên.

[1] Skeuomorph nghĩa là một đối tượng được tạo mới nhưng vẫn giữ cấu trúc, đặc điểm thiết kế cần thiết của bản gốc.

Cánh tay duỗi ra biến thành pháo đài, miệng pháo tối om như mắt diều hâu khóa chặt mục tiêu. Đồng thời, hệ thống vũ khí của con tàu trước mắt cũng mở toàn bộ, mí mắt anh ánh màu xám bạc của kim loại, rồi khép hờ trông như tay súng bắn tỉa.

Khoảnh khắc tiếp theo, hơn chục quỹ đạo rực rỡ như pháo hoa phóng lên không trung. Sau khi thẳng đuột in lại quỹ đạo, một thoáng chạm vào mục tiêu cũng chính là thời khắc đóa hoa nở rộ.

Vòng vây hình tròn, quỹ đạo đối xứng, phát nổ dữ dội, trong vũ trụ tối tăm mà lóa mắt đến thế, sống động đến thế tựa nghệ thuật máu và lửa cứ tiếp nối không ngừng. Trong lúc tấn công, Thời Hàn vẫn luôn thử thâm nhập vào con tàu còn đang vẹn nguyên, cố giữ cho cuộc tấn công của mình không bị đứt đoạn.

Anh biết mình cũng có giới hạn, khi đối phương bắt đầu hạn chế kết nối mạng thì đối phương cũng mất đi hệ thống phân cấp chỉ huy, còn anh thì mất đi con đường xâm nhập. Sau khi kéo dài được tầm mười phút, anh đoán chừng Owen đã chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm, và con tàu anh đang điều hành cũng sắp sửa kiệt lực.

Dĩ nhiên trước khi anh trở thành cái xác rỗng, không thể để thiếu món quà cuối cùng được.

Dù gì muốn xông lên để mình giết, mình không giết, há chẳng phải có lỗi với công sức của bọn này hay sao?

Mấy người đến gần hơn đi, gần lắm đấy.

Anh nhìn tốp tàu đang tụ quanh mình như đám sói thì mỉm cười, khởi động chương trình cuối cùng, mở cánh cửa dẫn vào mạng Ngôi Sao trong không gian ảo, biến thành một luồng ánh sáng lao vút ra ngoài.

Giây tiếp theo, phản ứng xóa sổ đã khởi động, một mặt trời thu nhỏ mọc lên giữa chiến trường.

Owen đã thoát khỏi vòng vây, nhìn vào điểm sáng lóa ấn tượng trên màn hình, bỗng nhiên cảm thấy tim mình co thắt như một tảng đá lớn đè nặng thêm nữa. Tuy biết Thời Hàn sẽ không chết, nhưng hắn lại vô cớ suy sút trước vụ tàn phá ấy.

Cảm xúc hắn tụt hẳn, đến cả Tần Tinh Viễn tới chi viện cho hắn cũng nhìn ra điều bất thường.

Lúc lên tàu của tổ chức, Tần Tinh Viễn vỗ vỗ vai Owen khiến hắn phải cau mày. Nhận ra hắn không thích bị người khác đụng chạm, Tần Tinh Viễn cười ngượng, khuôn miệng đang mở thu dần nụ cười lại.

"Mọi người ổn hết chứ?" Tần Tinh Viễn hỏi.

"Ừ." Owen đáp, lại nghĩ về cái bẫy kỳ quái lần này mà hạ giọng với Tần Tinh Viễn: "Có kẻ phản bội."

Tần Tinh Viễn gật đầu. "Tôi biết rồi, mười phút trước Lâm Tiệp Lạp đã lấy lại ý thức từ máy móc phân thân, tất cả mọi người đang tập trung ở đại sảnh tàu, hiện tại bà ấy đang giận lắm."

"Tìm ra ai chưa?"

"Không. Kỳ thật thì bọn họ vẫn chưa biết tình hình bên ta, Lâm Tiệp Lạp lo lắng cho mấy cậu, tôi phải báo cho bà ấy một tiếng." Tần Tinh Viễn nói xong định gửi yêu cầu gọi video, nhưng bị Owen ngăn lại.

"Từ từ đã." Owen nói: "Khi chúng tôi đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, hãy quan sát nét mặt của những nhân viên đó, đồng thời cũng hãy ghi lại bằng camera. Mà trên thực tế có khi anh chẳng cần phải phân tích mà đã nhìn ra ai có vấn đề bằng mắt thường của mình rồi."

Tần Tinh Viễn sững người một lúc, dường như không ngờ Owen lại lòng dạ thâm sâu như vậy, sau đó cũng gật đầu đồng ý.

Sự im lặng bao trùm cả chặng đường còn lại, bọn họ nhanh chóng đến tàu chính.

Tàu chính đã phát hiện ra họ đến gần, cho nên tàu của họ mới đỗ được hẳn hoi trong nhà chứa máy bay, lúc họ bước xuống từ cầu thang bên sườn tàu, nhân viên của tàu chính đã tụ đủ ở nơi ấy.

Tầm mắt Lâm Tiệp Lạp vội vã quan sát những người ra khỏi tàu. Song cùng lúc đó, bà đang dùng lực tinh thần rà quét tâm trạng của những nhân viên có mặt, đến khi Lẫm Ca là người cuối cùng bước xuống cầu thang, thấy không ai bị thương nặng thì bà mới bình tâm.

Lực tinh thần của bà không tìm ra bất thường nào. Sau khi đảo mắt một vòng, bà bắt gặp Tần Tinh Viễn.

Bà lập tức nhận thấy Tần Tinh Viễn không động đậy nhìn đăm đăm mình. Không, nói chính xác hơn là đang nhìn sau lưng bà.

Sau lưng?

Vừa rồi bà không rà quét sau lưng!

Lực tinh thần của Lâm Tiệp Lạp triển khai ngay về sau một cách lão luyện như thói quen vậy. Khi bà còn chưa kịp tập trung hết sự chú ý vào đấy thì đã cảm nhận được một luồng cảm xúc dao động mãnh liệt và cuồn cuộn như cơn sóng thần từ phía sau mình.

Thực chất vốn bà chẳng cần phải dùng lực tinh thần để cảm nhận. Lâm Tiệp Lạp vừa quay đầu lại, khuôn mặt vặn vẹo của Grisha đã đập vào mắt bà.

Lông mày trên gương mặt trẻ tuổi vốn nghiêm chỉnh ấy mau chóng xoắn thành dạng rối rắm và đau khổ. Đôi mắt ấy cũng dần trở nên quái lạ, lồ lộ ý đoạn tuyệt như ngọn lửa cuồng nộ bùng trên biển cả đau thương. Ngọn lửa đó nhằm vào Lẫm Ca nhưng không ảnh hưởng gì tới kẻ thù, mà lại lan tràn ra ngoài mắt, đốt cháy ngũ quan còn lại của chính anh ta.

Cho đến khi thần hồn đều cháy rụi.

"Grisha?!" Dáng vẻ này của anh ta quá nổi bật giữa đám người đang mừng rỡ khi đã hoàn thành nhiệm vụ, làm sao Lâm Tiệp Lạp có thể không nhìn ra sự khác thường được. Sau một thoáng ngạc nhiên, bà nhanh chóng đưa ra kết luận: "Cậu phản bội chúng tôi ư?"

Hàm răng Grisha cắn chặt môi rồi miễn cưỡng nhả ra, một vệt máu chảy xuống. Anh ta cong cong khóe miệng, vết máu cũng theo đó mà uốn lượn, đoạn rỏ xuống.

"Đúng." Giọng anh ta như cưa gỗ.

Lâm Tiệp Lạp khó mà tin được. Bà đã trải qua việc bị phản bội, nhưng dù thế nào bà vẫn không thể nghĩ ra lý do nào khiến Grisha phản bội Đảng cải cách. Bà không những biết Grisha mà gần như đã chứng kiến ​​anh ta lớn lên. Anh ta là người ngay thẳng và giàu lòng thông cảm, từng lạc quan và còn đầy lý tưởng.

Quãng thời gian em gái anh ta mất tích và chết, Lâm Tiệp Lạp đang làm nhiệm vụ nên không đến thăm anh ta được. Sau này tính tình của Grisha thay đổi đáng kể, không còn vui vẻ thoải mái nữa mà luôn căm hận đế quốc, tận tâm tận lực làm việc ở Đảng cải cách.

"Tại sao vậy?" Bà gặng hỏi.

"Tại sao vậy?" Grisha lặp lại, bật ra một tràng cười khàn khàn. "Không bằng ngài hãy hỏi ông Lẫm Ca đó đi... Tại sao! Tại sao! Tại sao! Vẫn! Còn! Sống!!!"

Mấy từ cuối cùng là được gào ra, thanh âm quỷ khóc ấy vang vọng khắp đại sảnh vốn dĩ tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi xuống đất.

Không biết từ khi nào toàn bộ tiếng động đều biến mất, và mọi con mắt đều tập trung vào Grisha.

"Em gái tôi! Đấy là em gái ruột của tôi!!! Đại não em ấy vẫn còn nằm trong phòng thí nghiệm của Lẫm Ca! Fiona! Chỉ vì có năng lực đặc biệt... Lỗi do tôi, lỗi do tôi, tại sao tôi lại khích lệ em ấy báo cáo chứ? Trốn, trốn thì không phải xong chuyện rồi sao? Fiona! Fiona! Máy móc của ông ta ăn em rồi à? Hắn ăn cả đại não em à!"

Anh ta lảm nhảm miêu tả một cách ghê rợn.

"Không phải mấy người khoe mình là chính nghĩa ư? Không phải mấy người muốn dựng nên một tương lai tươi sáng hay sao? Giết ông ta đi chứ! Ông ta từng giữ chức lớn trong phòng thí nghiệm hàng đầu của đế quốc. Khi thấy hứng thú với lực tinh thần biến dị, ông ta đã hạ lệnh tìm bắt vật thí nghiệm và em gái tôi chính là vật thí nghiệm! Vậy mà bây giờ mấy người lại cứu ông ta sao? Khoe mình chính nghĩa cơ mà? Thế thì chính nghĩa ở đâu! Công bằng ở đâu hả?!"

"Tài năng của ông ta..." Một người nhỏ giọng.

Ánh mắt như dung nham đỏ rực tức thì quay ngoắt tới người nọ, uy hiếp gã phải lùi về sau mấy bước.

Grisha cười lớn: "Mấy người chẳng qua là muốn tài năng của ông ta, vậy mấy người và đế quốc khác gì nhau hả? Tay sai của ích lợi, toàn bộ đều là tay sai của ích lợi cả thôi. Khác với đế quốc là, kẻ khác quang minh chính đại thể hiện chúng là tay sai của ích lợi, còn mấy người thì phải khoác thêm một lớp da đủ màu đủ sắc! Mấy người không phải thế sao? Vậy thì giết hắn đi! Giết hắn!! Giết hắn!!! Xử tử!!! Xử tử tại chỗ!!"

"Giờ ông ta không giống trước kia..."

"Nhưng Fiona chết rồi!! Em ấy không nghĩ vậy! Tôi quan tâm ông ta giờ là ai ư? Mấy người xem thường người chết không biết nói phải không? Mấy người xem thường người chết không biết nói phải không?!"

"Cậu, cậu có biết mình đã phạm phải tội gì không?" Lâm Tiệp Lạp hít một hơi thật sâu. Ngay cả bà cũng không thể không lộ vẻ xúc động trước cảm xúc điên cuồng như vậy. "Cậu có biết cậu đã đưa bạn đồng hành vào chỗ chết không hả?"

Anh ta dường như đang khóc lại như đang cười. "Tôi biết chứ! Tất nhiên là tôi biết rồi! Tôi từng ngăn cản rồi mà, nhưng họ vẫn muốn đi. Hiện tại quay về thiếu mất một người, tôi đâu còn cách nào! Hôm nay là ngày giỗ của Fiona đó, nhẽ ra có thể tặng cái chết của Lẫm Ca cho em ấy như một món quà. Đúng là tệ thật đấy, quá tệ, việc thế này tôi không còn làm không được..."

Một giọng nói lạnh như băng cắt ngang những lời lẩm bẩm của anh ta. "Anh ấy chưa chết."

Đó là Owen nói. Hắn đảo mắt nhìn Grisha, ánh mắt hắn tựa lưỡi dao lạnh. "Nhưng tôi nghĩ anh đã phạm tội ác tương đương vậy rồi, tôi yêu cầu xét xử."

"Không chết sao? Vậy thì tốt." Gương mặt vặn vẹo đầy hận thù của Grisha bỗng chốc cười rộ. "Thật tốt."

Owen nhớ lại sự phản đối gay gắt của anh ta khi họ theo Lâm Tiệp Lạp làm nhiệm vụ, nghĩ tới kế hoạch của hắn là khiến máy móc phân thân của Lâm Tiệp Lạp chết cùng Lẫm Ca trong ngục giam Sông Ngầm.

Song, hắn lại nghĩ về khoảnh khắc mặt trời mọc trên chiến trường lúc ấy.

Bom phản vật chất. Hóa ra mỗi lần nhiệm vụ, Thời Hàn đều chuẩn bị tốt việc "chết" một lần để bọc hậu cho những người bạn đồng hành.

Nếu một ngày bị ai đó giăng bẫy và chết thật thì sao? Hay sẽ còn thảm hơn cả cái chết?

Nghĩ đến đây thì lòng hắn cứng lại ngay, cái gọi là đồng cảm cũng vứt bỏ.