Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần

Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Thằng nhóc này còn muốn chạy trốn cơ đấy, không biết tự lượng sức mình." Giọng nam sĩ quan vang lên.

"Chúng phải rơi vào tình cảnh này cũng do chúng không tự lượng sức mình mà." Tiếng cười xem thường của người phụ nữ. "Anh xem đi, sao lại có người ngu xuẩn đến mức tin quý tộc sẽ có ý tốt dành trọn ba năm huấn luyện thường dân, còn tiến cử chúng vào quân đội đế quốc làm sĩ quan nữa đấy? Chuyện này hoàn toàn không có tí lợi ích nào. Cơ mà bá tước An Chấp Nguyên đúng thật là thiên tài, không ngờ lại khai thác ra hiệu ứng kinh tế từ cái hoạt động không thấy chút hiệu ứng kinh tế như thế này... Ai lại không muốn có một con rối chứ?"

"Thưa cô, hãy nhỏ giọng chút đi, chờ một lát nữa bá tước sẽ tới đấy."

Owen không trông chờ vào ý nghĩ gặp may rằng bọn chúng mau mau rời đi, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng. Trong bóng tối, một đôi mắt xanh xám phát sáng, cả người hơi khòm, giống như một con sói bị dồn tới đường cùng.

Cánh cửa mở ra trong tiếng nói chuyện của sĩ quan.

Một bóng người từ buồng công cụ nhào ra với tốc độ đáng ngạc nhiên, một tay chộp nhanh con dao bên hông nữ sĩ quan đứng bên trái, lực tinh thần bộc phát vượt xa cấp C thông thường, ngoan cường quấn lấy khẩu súng trên tay nam sĩ quan đứng bên phải, đối đầu trực diện với tinh thần cấp B, đoạt lấy quyền điều khiển súng.

Owen gắng giữ trong một giây trước lực tinh thần có cấp bậc cao hơn, mà một giây đó thôi cũng đủ để lưỡi dao bén ngót của la-de trên tay hắn xén phăng lá chắn tự động của nữ sĩ quan, cắt một đường ngay cái cổ yếu ớt của cô ta.

Một cái đầu rơi xuống đất, chết không nhắm mắt.

Nam sĩ quan cuối cùng cũng phản ứng lại, dùng lực tinh thần dạng nén giải phóng trang bị bên hông anh ta, ghì chặt Owen trên mặt đất. Anh ta gầm lên, đá một cái gãy luôn xương sườn của Owen.

Máu túa từ khóe môi thiếu niên, hắn cười thật lớn cứ như không cảm nhận được đau đớn. "Ha... Mất đi thứ mình trân quý mùi vị ra sao nào? Khục..."

Sĩ quan nóng máu lại đạp hắn thêm một cái, giống một con thú mắt đỏ gí họng súng vào đầu Owen.

Ra là tình yêu đích thực à. Owen phun ra một bãi máu, còn cười vui hơn nữa.

"Lâm Hiên! Bình tĩnh đi!" Một sĩ quan cấp bậc Thượng úy vội kéo nam sĩ quan tên Lâm Hiên lại: "Anh cứ nghỉ đi, tôi sẽ xử lý cậu ta. Chúng ta không thể giết cậu ta đâu, một tuần trước tiểu thư An Lâm đã nhấn mạnh với chúng ta rồi mà, vẫn đang chờ để đưa cậu ta đi đấy."

An Lâm... đưa mình đi ư?

Dĩ nhiên Owen không nghĩ An Lâm sẽ đến giải cứu hắn rồi, có rất nhiều thời gian để nói cho hắn biết nếu cô ta muốn cứu thật.

Cô ta muốn đưa hắn đi là thể xác của hắn; thứ cô ta muốn chà đạp chính là linh hồn của hắn.

Owen bị Thượng úy túm tóc lôi đi, vệt máu đỏ tươi kéo dài từ nơi ẩn náu đến tận phòng thí nghiệm tẩy não.

Lúc này bên trong không còn ai nữa, chỉ có hàng người tưởng như máy móc đang đứng ở góc tường, đó từng là bạn học cũ của hắn. Họ bị tước đi tự do như AI vậy, tuy suy nghĩ được nhưng buộc phải tuân theo mệnh lệnh.

Họ đứng ngay ngắn thành hàng ngũ, dưới sự điều khiển của sĩ quan quý tộc họ đồng loạt quay đầu. Từ lúc hắn bị lôi vào cửa cho đến khi bị ném vào trong máy, hàng trăm cặp mắt vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Cái máy dùng để tẩy não rất lớn, hình dạng như bán cầu màu trắng lộn ngược, trên máy có mấy chục chỗ ngồi. Hắn bị ép vào một trong số đó, máy móc phát ra tiếng sột soạt, bốn miếng kim loại cùm chắc tứ chi hắn, đầu hắn thì được cố định trên một giá đỡ. Da hắn bị siết đến ra máu, nhưng hắn không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Thượng úy vỗ vỗ tay, máy khởi động.

Cơn đau dữ dội chạy dọc lên não hắn, dường như có một luồng lực tinh thần từ bên ngoài tiến vào, muốn khuấy tâm hồn hắn thành một đống bột loãng vô giá trị. Đó là tẩy não sửa đổi, nó sẽ phá hủy ý thức độc lập của hắn, biến hắn thành con rối như đám bạn học đang nhìn chăm chăm hắn.

Nhưng hắn không có lối thoát.

Nhói buốt đã tan biến, cũng là dấu hiệu báo trước rằng lực tinh thần bắt đầu rệu rã. Trước mắt hắn toàn những ký ức vụn vỡ.

Ký ức lúc hắn còn nhỏ chật vật lội nước bò qua đường ống trơn trượt trong khu xử lý thi thể tại Ngôi Sao rác, tuổi thơ đói khát đi kiếm ăn lại phải trốn những kẻ nhặt phế liệu ở bãi rác, cảm giác buồn nôn khi bị máu ấm bắn vào miệng trong lần đầu tiên giết người, sự phấn khích khi rời khỏi Ngôi Sao rác, ở trường thì bị gây khó dễ, còn có... nụ cười trên mặt cô gái quý tộc đã giải vây giúp hắn khiến hắn cho rằng trên thế giới này vẫn còn điều tốt đẹp, chỉ là môi trường trước đây của hắn quá khốc liệt...

Hắn muốn cười, cười bởi mình ngây ngô, nhưng không thể ra tiếng. Ngôi Sao rác thì như thế này, Ngôi Sao Venus cũng y như vậy, chẳng khác nhau mấy. Chỉ vì kẻ mạnh thì tồn tại, kẻ yếu sẽ bị diệt vong.

Nhưng dựa vào đâu... dựa vào đâu số phận của hắn lại bị định trước ngay từ đầu? Mạng sống, tự do, tôn nghiêm, quyền sinh ra làm người, bị quý tộc quẳng hết ra sau đầu cho đó là điều đương nhiên, dựa vào đâu hắn dốc hết sức vẫn không thể đạt được?

Dựa vào đâu hắn phải bị người ta xem thành một món hàng?

Dựa vào đâu hắn phải giãy giụa trong địa ngục?

Dựa vào đâu hắn phải chết chứ?

Chỉ bởi xuất thân của tôi sao? Chỉ bởi tước vị ư? Chỉ bởi hoàng đế đấy à?

Hắn không tin.

Owen cảm thấy bản thân đang rơi xuống, bóng tối càng ngày càng dày, lực tinh thần của hắn cũng ngày càng yếu, như thể chút ít ánh sáng ấy sắp bị vực sâu vô biên nuốt chửng.

Song hắn chỉ cố chấp lặp lại.

Tôi không tin.

Tôi không tin.

Tôi không cam tâm!!!

Ít ỏi ánh sáng giữa bóng tối cuối cùng cũng lụi tàn.

Nhưng bóng tối dường như bị ý chí tối cao khuấy động, chúng vặn vẹo, vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn không vượt ra khỏi sự khống chế. Chúng tụ lại, hợp thành một thanh kiếm đen kịt rồi chém ra ngoài.

Owen mở mắt. Trong tầm nhìn vẫn là căn phòng thí nghiệm tẩy não đó, trước mặt hắn vẫn còn tám sĩ quan cấp B với hàng trăm sĩ quan từng là đồng sự, tất cả đều dùng ánh mắt thù địch nhìn hắn. Bọn họ đều được bao phủ trong lớp sương dày đặc, lực tinh thần của hắn quấn quanh làn sương, như thể chúng nó cùng chung một nguồn. Ý chí hắn vén màn sương dày, hợp thành một thanh kiếm, vung nó trong thời không chậm đến mức tưởng như ngừng trệ.

Chém đi!

Chém đứt sức mạnh!

Chém đứt sinh mệnh!

Chém đứt mọi thứ ở đây!

Khoảng khắc ấy, lực tinh thần vô hình quét qua cả căn cứ, mọi nơi nó đi qua, đều là phạm vi của hắn. Toàn bộ máy móc chững lại, mọi tín hiệu não của sự sống cũng ngừng nốt, tất cả hệ thống thông minh đều bị tê liệt.

Tay chân bị cùm đã nới lỏng, Owen đứng lên mặc máu chảy xuôi theo đôi gò má mà trở nên nhếch nhác, vào lúc này trông hắn giống một vị vua hơn bất kỳ ai khác. Cánh cửa mở theo ý chí của hắn, hắn thủng thẳng đi về phía lối ra.

Cho đến khi hắn bị một nhóm người chặn đường lui.

An Chấp Nguyên, An Lâm và bốn vệ sĩ được trang bị đầy đủ đứng trước mặt hắn. Trên mặt An Chấp Nguyên là vẻ sửng sốt lẫn khó hiểu, còn An Lâm thì nhìn hắn với ánh mắt thất vọng, hình như cô ta đang oán trách hắn làm mình mất đi một món đồ chơi mới.

"An Lâm, xảy ra chuyện gì vậy, nó phải chết rồi chứ."

"Con biết, cha ạ. Nhưng ta không cần phải đưa hắn đến tòa án đế quốc chịu trách nhiệm sao?"

An Lâm nhìn Owen giống như đang nhìn vật chết vậy. Qua cái nhìn cao ngạo đầy khinh miệt đấy, dường như chúng cho rằng mạng sống của hắn chỉ là chuyện ngắn trong miệng, chẳng đáng nhắc tới.

Owen trút chút sức lực cuối cùng, ý định giết người cuồn cuộn trong lồng ngực như dung nham. Lực tinh thần của hắn tiêu hao dữ dội đến nỗi hắn có thể cảm nhận được nó đã gần cạn kiệt. Cơ thể hắn không cầm cự nổi, sắp ngã ra đằng sau, nhưng hắn biết căn cứ có chương trình tự hủy, tí lực tinh thần còn lại của hắn ít nhất có thể kéo bọn chúng cùng chết với mình.

Hắn đã chuẩn bị tốt cả rồi.

Cuối cùng hắn cũng không thể chống đỡ được, hai chân mềm nhũn, nhưng hắn chợt nghe thấy tiếng phanh lẫn với tiếng rin rít của cánh cửa kim loại.

Hắn ngã vào vòng tay ấm áp mạnh mẽ.

Một giọng nói ​​lâu lắm rồi mới nghe lại vọng bên tai hắn, trầm thấp và nhẹ nhàng, mang theo chút gì đó xa cách điềm tĩnh.

"Owen, cậu muốn chúng chết à?"

Hắn nhớ rõ giọng nói này, điểm cong của vận mệnh hắn, vào đêm hôm đó trong bãi rác, tại cuộc vây đánh cảng hàng không ở Ngôi Sao rác, lúc từ biệt sau khi đến khu Ngôi Sao thứ mười tám. Hắn muốn hỏi anh thực sự là ai, tại sao anh luôn không báo trước mà xuất hiện vào lúc hắn yếu ớt nhất, thảm hại nhất, thời điểm không thể chịu đựng được nữa.

Thế nhưng hắn không thể hỏi, chỉ dùng sức lực cuối cùng của mình gật đầu: "Tôi muốn."

Tiếng cười khẽ trầm thấp truyền vào trong đầu hắn.

"Như cậu mong muốn."

Owen cuối cùng cũng ngất đi.

Cha con An Chấp Nguyên ngạc nhiên nhìn kẻ địch thình lình xuất hiện. Đó là một thanh niên họ chưa gặp bao giờ, khuôn mặt tuấn tú với mái tóc bạc và con ngươi màu đen người khác nhìn qua khó lòng mà quên được, khí chất lạnh lùng, vạt áo trắng phần phật giữa dòng khí dữ dội chạy xuyên qua cửa ra của căn cứ.

"Hiểu Tinh, tìm hồ sơ về cậu ta." An Chấp Nguyên ra lệnh cho AI của mình.

"Uầy." Thanh niên nọ nhướng mắt cười. "Thì ra ông còn có một AI cơ đấy."

"Thời Hàn, chỉ là lính đánh thuê thôi à? Tôi không rõ quan hệ của cậu với thằng nhóc này là gì, nếu nó là chủ của cậu, tôi e rằng nó hết cách để trả tiền cho cậu rồi. Hãy nhìn đến mặt mũi của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê mà giao nó cho chúng tôi đi, tôi sẽ tha mạng cho cậu." An Chấp Nguyên nói.

Thời Hàn cười nhạo. "Khẩu khí không nhỏ đâu."

"Cậu mới là người khẩu khí không nhỏ, lính đánh thuê nhỏ bé..."

Thời Hàn chẳng thích nói chuyện với ông ta. An Chấp Nguyên chưa nói xong đã thấy thanh niên tóc bạc dịu dàng đặt người trong tay mình xuống đất, cố định một lớp bảo vệ cạnh Owen. Đôi mắt đen của anh sáng lên ánh màu lam, như vô vàn đường cong đan vào nhau, chớp mắt cánh tay của anh biến dạng thành một khẩu pháo hạt năng lượng cao, nhắm nổ ngay người bọn vệ sĩ, lại bị lớp bảo vệ chúng trang bị chặn lại.

"Người..." An Lâm hét to.

Một đòn không thành, Thời Hàn mở một lỗ hổng hai chân, hai cánh quạt tòi ra, thoáng cái một loạt động tác đã hoàn tất, anh dùng tốc độ không ngờ công kích nhóm người bá tước.

Đôi mắt anh ngày một sáng, ngay cả ngọn tóc bạc của anh cũng như được điểm xuyết bởi ánh sao. Sức mạnh của pháo hạt tăng dần theo cấp độ, dễ dàng nổ xuyên qua lớp bảo vệ của bọn vệ rồi nổ tung cơ thể chúng, xé vụn tế bào của chúng, xé vụn huyết sắc tố[1], xé vụn tất cả các chức năng mà cơ thể con người vin vào để sinh tồn.

[1] Hemoglobin (huyết sắc tố, viết tắt Hb hay Hgb), một chất nằm trong tế bào hồng cầu có nhiệm vụ vận chuyển oxy từ phổi đến khắp cơ thể.

Trong khi mọi chuyện đang xảy ra, cơ thể của anh lại xoay vòng trên không mà ở góc độ này không con người nào có thể làm được. Một lưỡi dao sáng chói ló từ đế giày anh, dựa vào tốc độ và lực quay cắt xoẹt qua cổ An Chấp Nguyên. Tuy đã kích hoạt một lớp bảo vệ, nhưng dòng lực vẫn quẳng anh vào tường. Tiếp đó, anh vụt qua với tốc độ kinh người, dùng động năng cực lớn ép An Chấp Nguyên vào bức tường hợp kim, dưới cánh tay người máy cứng không gì sánh được, đầu người vỡ toang hệt như quả dưa hấu.

"... máy."

Khi óc An Chấp Nguyên bắn tung tóe lên người An Lâm, tiếng thét của cô ta mới dứt hẳn.

- ---------------------------------------------------

Thông tin thêm về Hemoglobin: Hàm lượng hemoglobin cao (trên 16,5g/dL) có thể là dấu hiệu của bệnh đa hồng cầu. Căn bệnh này làm cho cơ thể tạo ra quá nhiều tế bào hồng cầu. Điều này có thể dẫn đến cục máu đông, đau tim và đột quỵ. Thậm chí có thể tử vong nếu không được điều trị. Mức hemoglobin thấp (dưới 12 g/dL) cho thấy ta đang bị thiếu máu, do cơ thể không có đủ tế bào hồng cầu hoặc những tế bào không hoạt động bình thường.

chapter content