Thay quần áo xong, Hạ Lam bước ra khỏi phòng ngủ liền thấy Chu Đồng ngồi sát Tống Tư Âm thì thầm to nhỏ gì đó, bộ dạng thần thần bí bí đó khiến cô nhíu chặt mày.
"Hai người đang nói gì?"
Cơ thể đột nhiên run lên, Tống Tư Âm theo phản xạ ngồi thẳng lưng, có tật giật mình trả lời. "Không có gì đâu chị ơi, chúng em vừa mới thảo luận chi tiết cụ thể của vụ án."
Tống Tư Âm không phải người giỏi nói dối, bằng chứng là hai lỗ tai bất giác đỏ au bán đứng cô.
Hạ Lam im lặng nhìn mấy tệp tài liệu trên bàn còn chưa được mở ra, đôi mắt trầm đi hẳn song không tiếp tục truy vấn. "Đến Cục cảnh sát rồi bàn. Thay quần áo đi, cùng nhau qua đó."
"Dạ, chị ơi em thay liền."
Ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, Tống Tư Âm buông notebook trong tay, tung ta tung tăng trở về phòng ngủ. Phòng khách to lớn chỉ còn lại hai người Hạ Lam và Chu Đồng. Hạ Lam khoanh tay, nhướng mày, ánh mắt như người trên cao nhìn xuống, dò hỏi. "Nói, vừa nãy nói trộm cái gì?"
Công tác nhiều năm nên vẫn có phần ăn ý, Hạ Lam tin chắc, mặc dù Chu Đồng sẽ không nói thật ra nhưng cô có biện pháp cạy miệng người này ra.
Biết rõ không thể tránh né được sự truy vấn đó, Chu Đồng giơ hai tay làm động tác đầu hàng. "Rồi, rồi, tôi nhận thua, được chưa? Vừa nãy bạn nhỏ kia buồn rầu không biết cách nào theo đuổi cậu, tôi liền cho một chút lời khuyên thôi, chắc không sao đâu ha?"
Sự hoài nghi trong mắt càng thêm nồng đậm, Hạ Lam nửa tin nửa ngờ đánh giá Chu Đồng, tiếp tục mở miệng dò hỏi. "Rốt cuộc cậu đề nghị gì với em ấy?"
"Loại chuyện này nếu nói thẳng ra thì còn gì thú vị nữa?" Khóe miệng cong lên nụ cười thần bí, Chu Đồng ý vị thâm trường nhìn Hạ Lam. "Yên tầm đi, hẳn là không bao lâu cậu sẽ được trải nghiệm thôi. Tin tôi, cậu nhất định sẽ hài lòng cho mà xem."
Bộ dạng thề non hẹn biển này ngược lại làm Hạ Lam dâng lên cổ dự cảm xấu mãnh liệt, đang muốn mở miệng tiếp tục dò hỏi, Chu Đồng đã lên tiếng cắt ngang rồi đánh trống lảng sang đề tài khác. "Đúng rồi, bạn nhỏ này chẳng lẽ không biết cậu thích em ấy à? Cậu lòng muông dạ thú rõ như ban ngày ban mặt, theo đuổi cái rắm...... khẩu vị hai người cũng độc đáo ghê ha!"
Nghe vậy, Hạ Lam nhướng mày, ngồi im trên sô pha, không trả lời Chu Đồng. Cổ không khí lạnh toát làm căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, Chu Đồng cũng thức thời không nói thêm.
Một lát sau, Tống Tư Âm ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng đi ra. "Xong rồi ạ, em thay đồ rồi, chúng ta mau xuất phát thôi!"
Hạ Lam gật đầu, dẫn Tống Tư Âm đến chiếc xe màu xám quen thuộc của cô, đạp thẳng chân ga đến Cục cảnh sát.
Khi bọn họ đến nơi, Chu Đồng liền dẫn Tống Tư Âm đến văn phòng riêng, tự giác đem tất cả tài liệu khẩu cung liên quan đặt trên bàn, bắt đầu tường thuật đơn giản vụ án.
"Bạn học Tống, trước khi nhờ em giúp đỡ, chúng tôi đã tìm được hai họa sư vẽ tranh chuyên nghiệp. Nhưng khi căn cứ vào bức họa đi điều tra khu vực xung quanh nhà trẻ lại không phát hiện ai giống với đối tượng hiềm nghi."
Tống Tư Âm nhíu mày noi. "Nhà trẻ lớn như vậy vì sao vào lúc quan trọng nhất lại bảo dưỡng camera a? Việc này quá trùng hợp đi?"
Chu Đồng gật đầu nói. "Việc đó chúng tôi đã sớm triển khai điều tra. Trước mắt nhà trẻ Ánh Mặt Trời đã tạm thời ngừng hoạt động, các nhân viên tổ công tác đang điều tra hiện trường. Phân công thực hiện nhiều lĩnh vực sẽ nhanh hơn. Bây giờ em hãy căn cứ khẩu cung nhân chứng vẽ một bức họa, biết đâu được có thể tìm ra đối tượng hiềm nghi."
"Được, được, để tôi thử xem."
Tống Tư Âm đọc kỹ khẩu cung nhân chứng, để tổng hợp hết mớ tinh tức đó cũng tốn kha khá thời gian, đại khái hết buổi sáng mưới đem bức chân dung đến cho Chu Đồng xem.
Chu Đồng nhìn xong liền nhíu mày. "Cái này với mấy bức tranh được vẽ lúc trước tới ba đến bốn phần tương tự. Nhưng mà, nếu không có được đặc điểm đặc biệt gây ấn tượng e rằng vẫn không thể xác định được đối tượng hiềm nghi. Dù sao mấy người trong kia dùng thời gian ba ngày, hỏi hết người nọ đến người kai mới có thể sửa chữa vô số lần mà ra, ẹm chỉ bằng mấy tin tức đơn giản thế này đã vẽ ra được cũng lợi hại rồi."
Tống Tư Âm không hề được khích lệ mà vui sướng, ngược lại thập phần uể oải. Nhìn bức tranh trên tay, cô không khỏi tự hoài nghi chính mình.
Chắc là...... không sai sót đi?
Cô rõ ràng đã rất cẩn thận căn cứ vào manh mối của khẩu cung để vẽ ra nghi phạm sao có thể mơ hồ không tìm ra chứ?
Tựa hồ nhớ ra chuyện gì, Tống Tư Âm vội cầm lấy folder khẩu cung bắt đầu sột soạt tìm kiếm. Thoáng chốc, trong mắt hiện ra ánh sáng, Tống Tư Âm nhạy bén phát hiện ra một tin tức song cô vẫn chưa thật sự xác định được, do dự chốc lát mới mở miệng hỏi. " Chu đội trưởng, tôi có thể gặp mặt trực tiếp với người đưa ra khẩu cung được không? Tôi nghĩ gặp đích danh nhân chứng rồi vẽ nói không chừng có thể có manh mối mới."
Lời vừa nói ra, đáy mắt Chu Đồng ngay lập tức hiện lên sự do dự, cô mấp máy môi, có chút khó xử mở miệng. "Tôi không khuyên em nên đi. Tôi cảm thấy khẩu cung này đã rất kĩ càng tỉ mỉ. Hay là cứ căn cứ vào nó thử vẽ lại lần nữa xem sao, có thể sẽ có phát hiện đó."
Nghe vậy, Tống Tư Âm liền cảm thấy bất đắc dĩ, cô theo phản xạ nhìn qua Hạ Lam, dùng ánh mắt cầu xin nói giúp.
Từng bước từng một lấy lại khẩu cung đương nhiên cô biết nó có bao nhiêu phiền toái. Chỉ qua, thật sự không còn cách nào khác, thật sự cô đã phát hiện được một chút manh mối mới nhưng phải hỏi trực tiếp nhân chứng xem điểm đó có đúng không.
Ánh mắt kia quá rõ ràng Hạ Lam nhìn qua Chu Đồng, mở miệng. "Làm sao? Số lượng nhân chứng quá nhiều cho nên tìm vài người hỏi lại rất khó?"
"Cũng...... cũng không phải rất khó khăn, chỉ là...... đa số nhân chứng chỉ là mấy đứa trẻ năm sáu tuổi, chúng đã chịu sự kinh hãi, cảm xúc không ổn định mấy, cảm xúc phụ huynh cũng không tốt theo."
Thở dài một hơi nặng nề, Chu Đồng chậm chạp đứng dậy tại chỗ, khuôn mặt đầy nghiêm túc nhìn Tống Tư Âm. "Tôi có thể mang em đến, nhưng mà, em cần phải tự chuẩn bị tâm lí trước đó, biết chưa?"
Tống Tư Âm không suy nghĩ nhiều liền mở miệng đồng ý mặc kệ cô cũng không biết chắc bản thân tột cùng sắp phải đối mặt với cục diện như thế nào.
"Trong khoảng thời gian hai người tìm nhân chứng đối chấp tôi trở về phòng giải phẫu trước, bên trên giao cho tôi làm một báo cáo nghiệm thi." Hạ Lam lướt xem di động của mình, nhàn nhạt thông báo.
Tống Tư Âm ngoan ngoãn gật đầu chứng tỏ đã biết, mỗi ngày Hạ Lam đều rất bận, mỗi ngày đều có nhiều vấn đề phải xử lí, việc nhỏ này cô không muốn làm phiền đến nhiệm vụ của Hạ Lam.
Lại cầm trong tay sấp tài liệu quen thuộc, Chu Đồng lái chiếc xe hơi màu trắng sạch sẽ chở Tống Tư Âm đến bệnh viện.
Nhìn cái bệnh viện trước mắt, Tống Tư Âm rất nhanh đã tò mò. "Không phải nói sẽ đi gặp nhân chứng sao ạ? Tại sao lại đến bệnh viện, ,mấy đứa nhỏ còn chưa được xuất viện à?"
Chu Đồng lười biếng trả lời. "Lát sẽ biết."
Nói xong Chu Đồng liền dẫn Tống Tư Âm vào trong, nháy mắt khi Chu Đồng xuất hiện vô số thân ảnh đột nhiên bất ngờ xông đến vây chật lấy như kiến bâu mật, mồm năm miệng mười đầy loại âm thanh vang lên dồn dập.
"Chu đội trưởng, vụ án gã đàn ông cầm dao tấn công nhà trẻ rốt cuộc đã điều tra đến đâu rồi? Hung thủ cuối cùng có bị bắt hay chưa?"
"Hay lắm, Chu đội trưởng, hôm nay cách thời gian xảy ra vụ án đã được 4 ngày, tất cả mọi người chúng tôi đều đang chờ đợi tin tức, các người tốt xấu cũng phải nói gì đi!"
"Không thể nói cho chúng tôi biết cụ thể tiến triển vụ án vậy hãy cho khoảng thời gian đi! Đúng ! Chúng tôi sẽ chờ, ít nhất phải cho chúng tôi một chút hy vọng!"
Trong số mấy người nói chuyện, có người già, có phụ nữ, có người trẻ tuổi đến độ thoạt nhìn chỉ mới hai mươi. Đương nhiên, bọn họ có thân phận thống nhất chính là thân nhân người bị hại. Chu Đồng vội vàng lên tiếng trấn an. "Các vị phụ huynh , các vị phụ huynh, xin các vị đừng nóng nảy, chúng tôi đang dốc toàn lực điều tra, hãy tin rằng không lâu sau sẽ có kết quả, xin các vị đừng gấp."
Có mấy người bất mãn như cũ, có người nước mắt lưng tròng, có người ngồi bệch xuống sàn nhà khóc la ầm ĩ. Hiện tại nơi này là một mớ hỗn độn, Tống Tư Âm và Chu Đồng chỉ có thể liên tục an ủi thân nhân bị hại. Tận nửa giờ sau mới có thể thoát khỏi vòng vây. Hai người mong chóng ngồi xuống băng ghế trên hành lang.
Tống Tư Âm hữu khí vô lực nằm xuống, cả người lâng lâng. "Chu đội trưởng, hiện tại tôi đã biết vì sao chị không muốn dẫn tôi đến gặp mặt trực tiếp nhân chứng......"
Liếc mắt nhìn Tống Tư Âm một cái, Chu Đồng không tiếp tục nghỉ ngơi, cô đứng dậy, vỗ vỗ mấy hạt bụi bám trên người, nhàn nhạt nói. "Mấy người em vừa thấy đó toàn bộ đều là người nhà hoặc cha mẹ của mấy đứa trẻ bị hại, có đứa bị thương, có đứa qua đời. Bây giờ chúng ta đến gặp nhân chứng chính xác. Đi! Theo tôi!"
Thang máy đi đến tầng cao, ở đó, các hộ lí với nhân viên y tế đều thống nhất mặc đồ phòng hộ, từ đầu đến chân được bịt kín mít, căn bản không thể nhìn thấy mặt họ. Tống Tư Âm nhanh chóng nhìn thấy 3 chữ sáng chói: ICU. Là loại phòng dành cho bệnh nhân mắc bệnh nặng nhất, cái này dọa Tống Tư Âm không ít, cô do dự hỏi. "Đừng nói chúng ta phải đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU để hỏi nhân chứng nha? Làm vậy hình như có hơi tàn nhẫn?"
"Không, em sai rồi, việc chúng ta phải làm so với chữ tàn nhẫn đó còn tàn nhẫn hơn rất nhiều."
Chu Đồng đi đằng trước đột ngột dừng lại, né thân mình nhường đường cho Tống Tư Âm. Dòng chữ mới đập vào mắt "Khoa chăm sóc nhi đồng đặc biệt".
Đây là cái gì?
Dường như đoán được sự nghi vấn trong lòng đối phương, Chu Đồng nhàn nhạt lên tiếng. "Vụ án nảy sinh trong phòng học của học sinh. Thầy giáo Lý Diễm Giai là giáo viên lâu năm của Ánh Mặt Trời, lúc mọi người đang tham gia trò chơi thì bi kịch diễn ra."
Nói đến đây, Chu Đồng im lặng, đôi mắt nheo lại tựa hồ nhớ đến gì đó rồi chuyển đề tài sang chuyện khác. "Tống Tư Âm, em biết đại khái khi nào một đứa trẻ tự có ý thức không?"
Nghiêm túc suy nghĩ một lát, Tống Tư Âm trả lời. "Đại khái là khi chúng bắt đầu chủ động đáp lại kích thích từ thế giới bên ngoài đi? Tôi nhớ hình như giáo viên trung học giảng như vậy."
"Không, đó là ý thức sinh lý, thứ tôi hỏi chính là khi nào một đứa trẻ hình thành tư tưởng, bắt đầu có thể nhớ hoàn chỉnh ký ức, đem ký ức có được mang theo cả đời."
Chuyện này, Tống Tư Âm hơi mê mang, cô hoài nghi lỗ tai mình có nghe nhầm không. Rõ ràng từng chữ nghe đều hiểu nhưng vì sao khi xâu chuỗi lại có chút chẳng rõ thế nào?
'Cạch cạch' mấy tiếng, Chu Đồng chậm rãi đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt chính là căn phòng được lót thảm, có đủ loại đồ chơi: quả bóng bãi biển, dây nhảy, cát vàng, thậm chí còn có mấy loại Ultraman và búp bê Barbie. Đây chính là thiên đường cho trẻ con a! Tuy nhiên, đó chưa phải điểm kì quái nhất, kì quái nhất chính là, ở nơi 'thiên đường' này có một bé gái nhỏ xíu cuộn tròn một góc, đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt ngây dại nhìn mặt sàn tựa hồ hết tất thảy mọi thứ xung quanh đều không để vào mắt.
"Này....... này là?" Tống Tư Âm đầy hoang mang và do dự.
Chu Đồng nhếch miệng, vừa định mở miệng đã có hai người tiến đến bên cạnh cô.
"Chu đội trưởng, cô rốt cuộc cũng tới! Mọi chuyện sao rồi? Tên hung thủ cầm dao giết người kia cuối cùng đã sa lưới hay chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa." Chu Đồng khi nói lời này vô cùng xấu hổ mà cúi đầu, đối với yêu cầu sắp tới của cô e là người nhà bị hại sẽ khó mà đồng ý.
"Phụ huynh Mai Mai, chuyện là vầy, hôm nay chúng tôi đặc biệt đến đây là muốn vẽ tranh. Mai Mai là đứa trẻ duy nhất gần gũi với kẻ thủ ác may mắn sống sót sau quá trình gây án, cho nên hoạ sư của phía tôi muốn hỏi Mai Mai vài vấn đề, không biết các vị có thể thông cảm......"
Câu tiếp theo Chu Đồng thật sự không nói nổi nữa, thần sắc phụ huynh Mai Mai cứng đờ nhìn cô, thái độ lập tức thay đổi. "Lúc trước rõ ràng chính cô ở trước mặt chúng tôi thề son sắt ra là khoác lác! Nói rằng một tuần có thể phá án hiện tại còn nói ngược lại. Đã nhiều ngày qua đi, đến cả nghi phạm còn chưa bắt được bây giờ lại muốn đến gây tai họa cho con gái tôi đúng không? Cút ra ngoài! Nhanh lên! Mai Mai không thể tiếp tục chịu đả kích được!"
Mặt Chu Đồng hiện lên nụ cười khổ, vội vàng vừa trấn an vừa giải thích vớ hai người nọ. "Mai Mai biến thành như vậy đều là chuyện mọi người không mong muốn nhưng hung thủ vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật một ngày đối với xã hội sẽ càng nguy hại đúng không? Tôi đảm bảo lần này nhất định sẽ không kích thích Mai Mai, được không?"
"Không được!" Người đàn ông như đinh đóng cột mà từ chối, thái độ vô cùng sắc bén. "Các người là cảnh sát, trong miệng có mấy lời là nói thật? Lần trước sau khi hỏi xong Mai Mai hợp tác trả lời liền mơ thấy ác mộng cả đêm, dù chúng tôi có kêu thế nào con bé cũng không phản ứng. Tôi sẽ không cho các người kích thích tinh thần con bé nhiều thêm!"
Nhìn đứa nhỏ kiên quyết cuộn tròn ôm lấy cơ thể mà liên tục run rẩy Tống Tư Âm cảm thấy thật đau lòng. Cô hiểu rồi, cái gọi là "Khoa chăm sóc nhi đồng đặc biệt" kỳ thật chính là nơi thăm khám tâm thần học cho trẻ em. Cô bé nhỏ đó phỏng chừng vì nhìn thấy hiện trường vụ án trực tiếp cho nên để lại bóng ma tâm lý cực kì nghiêm trọng, muốn giao tiếp với người khác là cực kì khó khăn. Thêm một lần dò hỏi chính là thêm một lần làm tổn thương sâu sắc đến tinh thần cô bé.
Thời điểm Chu Đồng với người đàn ông cãi nhau, Tống Tư Âm im lặng đi vào "Thế ngoại đào nguyên". Quan sát tình huống xung quanh, Tống Tư Âm thấy cô bé trong góc có đeo chiếc vòng vàng hàng hiệu trên cổ. Bên trong chiếc vòng đắt tiền có khắc ba chữ: "Vương Vũ Mai".
Cởi giày, Tống Tư Âm vừa tiến lên phía trước hai bước liền thấy thân thể Mai Mai đột nhiên run rẩy, vẻ mặt thập phần hoảng sợ nhìn thẳng, cổ họng phát ra mấy tiếng kêu nức nở. Bộ dạng đó, phảng phất chỉ cần Tống Tư Âm tiến gần thêm xíu nữa cô bé đó liền òa khóc nức nở. cô bất đắc dĩ cười cười, đem giấy vẽ, dụng cụ đo với bút viết đặt xuống đất cuối cũng quỳ thấp xuống miếng lót sàn, tạo ra tư thế cực kì thấp chậm rãi bò đến bên cạnh người Mai Mai.
Kì thật, Tống Tư Âm vì có hứng thú cho nên xem qua vài cuốn tài liệu tâm lí học. Cô biết, đối với những đứa trẻ mang trong mình tính cảnh giác cao muốn tiếp cận phải cố gắng hạ thấp chiều cao cơ thể, thị giác đối với bọn trẻ chính và điểm nhìn quan trọng nhất. Quả nhiên lần này Mai Mai không biểu đạt kháng cự với Tống Tư Âm nữa. Cô bé chớp chớp đôi mắt, đôi mắt trong suốt nhìn người lạ đang tiến dần đến bên cạnh mình.
Bò đến khoảng cách nhất định, Tống Tư Âm dừng lại. Cô dùng giọng điệu mềm mại dịu dàng đến nỗi bản thân còn thấy khó tin đối cô bé trước mắt chào hỏi. "Xin chào, Mai Mai! Em có muốn chơi trò chơi với chị hay không? Có rất nhiều trò chơi nha, chúng ta chơi với nhau đi!"
Mai Mai im lặng như cũ song lại lặng lẽ nắm quả bóng bãi biển trên tay rồi quay sang Tống Tư Âm ném quả bóng qua. Tình huống này là thật sự muốn chơi đùa với đối phương.
Tống Tư Âm thấy cô bé không kháng cự nữa liền nhặt quả bóng lên, nhẹ nhàng ném trở về. "Mai Mai thật lợi hại, chị chưa bao giờ ném được xa như vậy đâu a!"
Mai Mai rụt rụt người song vẫn không biểu hiện hành vi quá kích nào đối với Tống Tư Âm.
Chu Đồng và mấy vị phụ huynh đang khắc khẩu đại chiến bên kia đều ngạc nhiên nhìn qua.
Mai Mai vậy mà có đáp trả với bên ngoài!