Cả trại Thủy Vân bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn, quan binh và binh lính thuộc Ngũ Quân Doanh đã phải làm việc cật lực trong vài ngày để dọn dẹp. Họ vận chuyển số vàng bạc châu báu còn sót lại từ trong trại ra ngoài, thống kê số lượng lũ cướp đã bị thiêu cháy đến mức không thể nhận diện mặt mũi, đại khái là số lượng phù hợp.
Vậy là ổn rồi, có thể yên tâm báo cáo lên trên.
Ngụy Tuần phủ và những người khác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc ánh mắt của quan viên đổ dồn vào trại Thủy Vân, Vệ Lăng đã xin phép Chung Yến Sanh dẫn theo thuộc hạ len lỏi ra từ một phía khác của núi, đem phần lớn hàng hóa còn sót lại từ trại đi xử lý. Khi trở về, họ mang theo một quyển sổ kế toán.
Chung Yến Sanh không giỏi xem xét mấy thứ này lắm, chỉ liếc qua vài lần là đã đau đầu, miễn cưỡng xem hiểu được số hàng hóa đó đã được đưa đến tay thủ hạ Vệ Lăng để kinh doanh. Nhờ vào số hàng này, số tiền trong sổ kế toán đã lên đến hàng chục vạn lượng bạc.
“Tiểu chủ tử cứ tùy ý lấy.” Vệ Lăng cúi đầu kính cẩn đứng bên ngoài cửa sổ: “Từ nay về sau, thuộc hạ sẽ âm thầm phái người bảo vệ sự an toàn cho ngài.”
Chung Yến Sanh gật đầu, nhìn vào sổ sách, mắt sáng lên.
Nói vậy thì bây giờ cậu đã thật sự có ba mươi vạn lượng bạc để “mua” Định Vương Điện hạ rồi!
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Chung Yến Sanh cũng không dám chạy đi nói với Tiêu Lộng, cậu cất cuốn sổ vào rồi bảo Vệ Lăng đi nghỉ ngơi trước, sau đó hạ cửa sổ xuống.
Vẫn là nên ngoan ngoãn hoàn thành tranh của mình trước đã.
Cậu luôn có cảm giác rằng nếu thú nhận thân phận của mình với Tiêu Lộng và nói về hôn ước đó, Tiêu Lộng sẽ rất tức giận.
Cả ngày Chung Yến Sanh ngồi vẽ mấy thứ không dám cho ai xem nên cũng ngại gặp người khác. Tiêu Lộng đến, cậu cũng không chịu gặp mặt, chỉ trốn trong cái kén của mình, cách cửa bảo Tiêu Lộng rời đi.
Tiêu Lộng bận rộn mấy ngày, xử lý xong hầu hết mấy chuyện rắc rối ở phủ Bảo Khánh, rốt cuộc thì cũng hết kiên nhẫn. Hắn không thèm quan tâm đến lời mời hai người ở lại vài ngày của Ngụy Tuần phủ, viết một lá thư báo cáo gửi về Kinh thành, sau đó cưỡng ép moi người ra, trực tiếp kéo Chung Yến Sanh lên xe ngựa đến bến thuyền.
Chung Yến Sanh đã đốt đèn chiến đấu suốt đêm qua để hoàn thành hai bức tranh cuối cùng. Khi bị Tiêu Lộng kéo ra, cậu đã mệt đến nỗi xiêu vẹo như một con búp bê vải, chỉ mơ màng ậm ừ một tiếng, rồi trèo vào lòng Tiêu Lộng nhắm mắt ngủ.
Tiêu Lộng nắm lấy mặt cậu, xem xét kỹ lưỡng từ trái qua phải. Vì da cậu rất trắng nên quầng thâm dưới mắt càng rõ ràng. Tiêu Lộng cảm thấy vừa buồn cười vừa bực mình: “Bổn vương cứ tưởng mấy ngày nay em trốn trong phòng ăn no ngủ đủ, sao bây giờ lại giống như đi trộm đồ của người ta vậy?”
Chung Yến Sanh không thèm để ý đến hắn, gạt tay hắn ra, càu nhàu: “Em mệt quá… Đừng làm phiền em nữa.”
Đều là tại Tiêu Lộng không chịu cố gắng học tập, nếu không cậu cũng đâu đến mức mệt như vậy.
Vẽ mấy bức tranh kiểu đó thật sự rất mệt.
Chậc.
Càng ngày càng học hư rồi.
Tiêu Lộng cởi áo choàng ra đắp lên người Chung Yến Sanh tránh cho cậu bị lạnh. Hắn cúi đầu nhìn người đã nhanh chóng ngủ say trong lòng mình, tâm trạng vốn bực dọc suốt mấy ngày qua bỗng như tuyết xuân gặp nắng ấm, từ từ tan chảy, trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Sau khi uống bát thuốc có máu Chung Yến Sanh làm thuốc dẫn, dường như sự lệ thuộc của hắn vào Chung Yến Sanh ngày càng nhiều hơn.
Như một cơn nghiện, từ thể xác đến tâm hồn, nhưng việc muốn gặp Chung Yến Sanh không chỉ vì cơn nghiện đó.
Tiêu Lộng mân mê mái tóc mềm mại của Chung Yến Sanh, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.
Lão già đó biết bệnh đau đầu của hắn là gì, cũng biết rằng sự hiện diện của Chung Yến Sanh có thể làm giảm bớt cơn đau của hắn, nên chắc hẳn là cố ý để hắn ở cạnh Chung Yến Sanh.
Dù gì Chung Yến Sanh cũng mang thân phận “Hoàng tử”, mối quan hệ bề ngoài giữa họ cũng không tốt đẹp. Trong trường hợp này, khi phát hiện ra Chung Yến Sanh có thể giảm bớt cơn đau đầu của mình, hắn chỉ càng nghi ngờ hơn về Chung Yến Sanh, nghĩ rằng đó là một âm mưu khác của hoàng thất, đẩy Chung Yến Sanh ra xa hơn, thậm chí có thể ra tay với cậu.
Lão già đó thích kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay mình. Những hành động của lão dường như là muốn đẩy Chung Yến Sanh… vào tình cảnh bị cô lập, không nơi nương tựa.
Thiếu niên đang ngủ trong lòng hắn bỗng dưng nói mớ, giọng mềm mại: “Tiêu… Hàm Nguy…”
Tiêu Lộng bừng tỉnh, ôm chặt cậu đầy yêu thương, hít hà hương thơm thoang thoảng trên cổ cậu: “Hửm?”
Lại còn nằm mơ thấy hắn? Mơ thấy cái gì vậy?
“…Đồ chó… Không được phép đắp chăn.”
Tiêu Lộng: “…”
Tiêu Lộng không vui xoa mạnh cậu hai cái.
Chung Yến Sanh vẽ miệt mài trong hai ngày, rồi lại nằm trên thuyền lắc lư suốt hai ngày, cuối cùng mới bò dậy, hồi phục lại tinh thần. Vừa thấy Trung Thu đang đến gần, trong lòng cậu quýnh lên, dứt khoát triệu tập các tướng lĩnh của Ngũ Quân Doanh.
Giọng điệu vô cùng đứng đắn: “Sắp đến Trung Thu, các tướng sĩ theo ta ra ngoài không thể đoàn tụ cùng gia đình, trên thuyền cũng không làm được bánh Trung thu, trong ngày đoàn viên mà trôi nổi trên sông thì không tránh khỏi thê lương. Chẳng bằng ngày mai chúng ta cập bến, cũng để mọi người có thời gian thoải mái thư giãn, cùng nhau đón Tết Trung Thu. Nhưng nhớ kỹ không được vào chợ, không được quấy nhiễu dân chúng. Kẻ nào trái lệnh… sẽ giao cho Hắc Giáp Vệ xử lý.”
Có thể lên bờ đón lễ đương nhiên tốt hơn nhiều so với chen chúc trong khoang thuyền chật hẹp. Mọi người còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy câu cuối, tất cả đều lạnh cả sống lưng. Giờ đây không còn ai dám xem thường tiểu Điện hạ này như khi xuất phát nữa, tất cả đều cúi đầu cung kính đáp lời.
Sáng hôm sau là Tết Trung Thu, chiếc thuyền đã tiến gần bến. Mới sáng sớm, Tiêu Lộng còn chưa mở mắt đã nghe thấy tiếng lục đục cạy cửa sổ.
Chắc không phải mới sáng sớm mà ông trời con này đã trèo vào đây để mắng hắn đâu. Tiêu Lộng hơi hiếu kỳ không biết cậu định làm gì, nằm im không động đậy. Một lát sau, Chung Yến Sanh rốt cuộc cũng dùng dao găm cạy cửa sổ xong, lén lút trèo vào rồi đặt thứ gì đó trong tay mình lên bàn.
Sau đó cậu lại tiến đến gần giường nhìn hắn một hồi, lẩm bẩm gì đó, rồi hình như còn đeo thứ gì lên cổ hắn.
Khi cúi người xuống, tóc cậu quét qua quét lại trên cổ Tiêu Lộng khiến hắn ngứa ngáy không chịu được. Tay Tiêu Lộng động đậy vài lần, phải nhịn lắm mới không ôm người ta vào lòng.
Nghe thấy cậu lại lục đục rời đi, Tiêu Lộng mở mắt ngồi dậy nhìn, hơi nhướng mày.
Chung Yến Sanh đeo chiếc khóa trường mệnh mà cậu rất quý lên người hắn.
Trên bàn còn có một bát mì trường thọ.
Tiêu Lộng nhìn chiếc khóa trường mệnh, rồi lại nhìn bát mì trường thọ, bỗng dưng bật cười.
Sinh nhật của hắn đã trôi qua vài lần. Dù sao trong nhiều năm nay hắn cũng chủ yếu sống trên chiến trường, đừng nói đến những người khác không nhớ đến ngày này, mà ngay cả bản thân hắn cũng chẳng chắc có còn nhớ hay không.
Huống hồ sinh nhật của hắn lại trùng vào ngày lễ này… Tiêu gia đã không còn, hắn còn có thể đoàn viên với ai? Đám thuộc hạ tự nhiên cũng chẳng muốn tự chuốc thêm phiền phức.
Thế nhưng Chung Yến Sanh lại thành tâm thật lòng, chúc hắn trường thọ.
Không thể làm cho đứa nhỏ này thất vọng được.
Tiêu Lộng đứng dậy, rửa mặt mũi rồi ngồi xuống ăn bát mì trường thọ.
Khi chiếc thuyền lớn cập bến đã là buổi chiều.
Chung Yến Sanh dặn dò Hoắc Song quản lý những tên thị vệ không nghe lời, đừng để họ đi theo. Sau đó nhân lúc hỗn loạn xuống thuyền, cậu kéo Tiêu Lộng lên chiếc xe ngựa đã được Vệ Lăng chuẩn bị sẵn từ trước.
Chung Yến Sanh nghiêm túc như vậy, Tiêu Lộng tự nhiên không làm phật ý cậu, để cậu dắt đi mà không hỏi Chung Yến Sanh muốn đưa hắn đi đâu. Lúc lên xe ngựa, hắn chỉ dựa vào cửa sổ xe, tay chống cằm mỉm cười nhìn cậu không nói một lời. Nhưng cảm giác tồn tại của ánh mắt kia hết sức mãnh liệt, khiến người ta muốn phớt lờ cũng khó.
Chung Yến Sanh bị nụ cười tủm tỉm và ánh mắt kia nhìn đến nỗi bồn chồn, như thể mọi thứ mình lén lút chuẩn bị đều bị Tiêu Lộng phát hiện rồi vậy.
Tiêu Lộng quá ung dung điềm tĩnh, thong dong tự tại, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn, không có gì có thể khiến hắn hoảng hốt.
Chung Yến Sanh dịch đến ngồi bên cạnh hắn, dưới ánh mắt của Tiêu Lộng, cuối cùng không nhịn được, tự giải thích: “Tối nay trong thành có lễ hội, sẽ thả đèn hoa đăng, nghe nói rất linh nghiệm.”
Tiêu Lộng nhướng mày: “Mấy thứ trẻ con hay chơi.”
Chung Yến Sanh không vui đá hắn một cái.
Tiêu Lộng đưa tay kéo cậu lại gần, đổi giọng dỗ dành: “Được rồi, vậy đi thả đèn hoa đăng.”
Chung Yến Sanh cảm thấy hắn rất qua loa, lại đá nhẹ hắn một cái nữa.
“Sao Điều Điều lại bắt nạt ta?” Tiêu Lộng trêu chọc cậu: “Hôm nay là sinh nhật ta mà.”
Chung Yến Sanh nghe hắn nói vậy, lại cảm thấy mình đá người ta thì không ổn cho lắm, ngoan ngoãn rúc mình vào lòng hắn, khi vô tình chạm phải tay Tiêu Lộng đang ôm lấy eo mình thì kinh ngạc kêu lên: “Tay anh lạnh quá.”
Cậu nắm lấy những ngón tay lạnh như băng của Tiêu Lộng, lo lắng hỏi: “Có phải anh lại đau đầu không?”
Tiêu Lộng nheo mắt nhìn thoáng qua cái gáy trắng tuyết bị mái tóc đen che khuất một phần của cậu, liếm nhẹ răng nanh, kiềm chế sự cám dỗ mà tránh đi, cằm tựa lên vai cậu, lười nhác nói: “Không sao, không đau nữa rồi.”
Chung Yến Sanh cúi đầu, bị Tiêu Lộng gặm đến quen, rất tự giác mà vén tóc ra, ngoan ngoãn nói: “Nếu đau thì anh liếm em một cái là được.”
“…”
Tiêu Lộng dùng sức nghiến răng, đưa tay kéo tóc cậu lại, che đi phần da thịt lộ liễu kia một cách nghiêm chỉnh.
Một lúc sau, nhận thấy Tiêu Lộng không dụi vào cổ cậu hôn liếm như mọi khi, Chung Yến Sanh ngẩn người, hơi buồn bã, thất vọng hỏi: “Anh không thích liếm em nữa ạ?”
Quả nhiên, Tiêu Lộng vẫn để ý đến dấu vết trên cổ cậu.
Kể từ khi Lâu Thanh Đường lanh mồm lanh miệng nói vết bớt kỳ lạ trên cổ cậu có thể liên quan đến Tiêu Lộng, Tiêu Lộng rất ít khi chạm vào phần da thịt này.
Dạo gần đây, Tiêu Lộng quả thực vẫn còn đau đầu, cái cảm giác muốn gặm cắn Chung Yến Sanh trong miệng luôn hiện hữu. Khi nhìn thấy cậu, đôi mắt hắn dường như phát ra ánh sáng xanh, hận không thể khóa người trên giường mới phải.
Nhưng hắn nhịn suốt mấy ngày, chỉ vì sợ Chung Yến Sanh sẽ suy nghĩ nhiều, cảm thấy hắn gần gũi với cậu chỉ vì cậu có thể giảm bớt cơn đau đầu của hắn.
Nào ngờ đứa nhỏ này lại rửa sạch cổ, ngoan ngoãn dí sát vào miệng hắn. Tiêu Lộng cảm thấy gân xanh trên trán mình đều đang giật giật, cắn răng nghiến lợi nhéo eo Chung Yến Sanh một cái: “Không cho làm thì đừng quyến rũ bổn vương.”
Lỗ tai Chung Yến Sanh đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh.
Không phải là không thể làm.
Nhưng cậu không thể nói ra điều này.
Chung Yến Sanh ngậm miệng, xe ngựa cứ lắc lư chậm rãi tiến về thành gần nhất.
Khi đến nơi, trời đã tối. Hôm nay là Trung thu, cả trong và ngoài thành đều hết sức náo nhiệt, người người đông đúc, tiếng nói cười vang vọng, bầu không khí náo nhiệt như một bức tranh phồn hoa của thời kỳ thịnh vượng.
Ở một thị trấn nhỏ phía Nam, không ai nhận ra người canh giữ biên cương nhiều năm, bảo vệ cuộc sống bình yên của họ như Định Vương Điện hạ, cũng không ai biết Chung Yến Sanh là ai. Cùng lắm thì người ta chỉ cảm thấy hai người họ có ngoại hình xuất sắc, ai cũng không nhịn được mà nhìn họ thêm vài lần, nhưng vì vẻ lạnh lùng không thích tiếp xúc của Tiêu Lộng mà người ta không dám tiến lại.
Đông người quá, Tiêu Lộng nhíu mày một cái, bảo vệ Chung Yến Sanh trong lòng, siết chặt tay cậu.
Thân hình hắn cao lớn vững chãi, dễ dàng mở đường trong khu chợ đông đúc, chỉ một lúc đã dẫn Chung Yến Sanh đến chỗ bán đèn hoa đăng mà cậu muốn.
Ông lão bán đèn lồng mắt đã kém, khi nhìn thấy Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng thì mở miệng khen: “Phu nhân quả là xinh đẹp, lão gia đây thật có phúc.”
Chung Yến Sanh quả thật rất đẹp, khi còn bé thường bị nhầm thành cô nương, kiên nhẫn đính chính: “Ta là công tử.”
Mặt ông lão không hề thay đổi: “Quả thật là công tử xinh đẹp, lão gia đây thật có phúc.”
“…”
Tiêu Lộng phì cười: “Đúng, ta rất có phúc.”
Lỗ tai Chung Yến Sanh nóng bừng, không muốn để ý đến lời ông lão này nữa, chui đầu vào cửa hàng chọn lựa một hồi. Mắt ông lão này rất kém, cũng không khéo ăn khéo nói, nhưng đèn hoa đăng lại làm rất đẹp. Cậu chọn hai chiếc, cúi đầu định lấy tiền ra, Tiêu Lộng đã nhanh tay đưa tiền: “Chiếc còn lại là cho ta?”
Chung Yến Sanh còn chưa nghĩ ra muốn viết điều ước gì, cầm bút theo Tiêu Lộng chen ra khỏi đám đông, nghiêng đầu nhìn Tiêu Lộng: “Đây không phải là thứ cho trẻ con chơi sao, ca ca lớn thế này rồi mà cũng muốn chơi à?”
Tiêu Lộng: “…”
Tiêu Lộng thật sự không tin mấy thứ này, nếu không phải vì Chung Yến Sanh có hứng thú, hắn còn chẳng buồn đến đây. Hắn dẫn Chung Yến Sanh vượt qua đám đông, men theo bờ sông mà đi, tìm một chỗ vắng người.
Đã có không ít đèn hoa đăng từ thượng nguồn trôi xuống. Trong màn đêm, nước sông gợn sóng lăn tăn, những chiếc đèn hoa đăng mang theo biết bao ước nguyện chen chúc, xô đẩy nhau trôi theo dòng nước, xua tan đi cái lạnh lẽo của màn đêm.
Trăng sáng treo giữa trời cao, ánh đèn phía dưới lấp lánh rực rỡ.
Chung Yến Sanh có đôi mắt rất đẹp, khi nhìn người khác như chứa tình, lại sáng ngời trong trẻo, được ánh sáng ấm áp chiếu rọi càng thêm rạng ngời. Cậu nghiêm túc cầm bút, vẽ vẽ viết viết trên tờ giấy nhỏ một hồi.
Xinh đẹp vô cùng.
Tiêu Lộng không kìm được mà ghé mắt nhìn, như chú chó đang thèm thuồng một con chim nhỏ xinh đẹp: “Bé ngoan, đang viết gì đó?”
Chung Yến Sanh không ngờ đường đường là Định Vương Điện hạ mà lại đi nhìn trộm thứ này, lúng túng tránh né: “Không được xem!”
Tiêu Lộng nhướng mày, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn từ bỏ ý định giật lấy để xem. Nhìn thấy Chung Yến Sanh cuối cùng cũng viết xong, hắn cầm bút lên suy nghĩ một chút, rồi viết bốn chữ rồng bay phượng múa lên tờ giấy.
Giống như chiếc khóa trường mệnh mà Chung Yến Sanh cẩn thận đeo lên cổ hắn vào sáng nay, trường tuế vô ưu.
Hy vọng Điều Điều trường thọ không ưu phiền.
Đó là nguyện vọng của cha mẹ Chung Yến Sanh, cũng là nguyện vọng của hắn.
Hắn nguyện đứng trong bùn lầy, nâng niu Chung Yến Sanh, không để ai vấy bẩn cậu, để cậu mãi mãi trong sáng, mãi mãi giữ được trái tim như ngọc lưu ly.
Cái đầu lông xù bỗng nhiên chui ra từ khuỷu tay, Chung Yến Sanh vừa mới không cho hắn xem giờ tò mò ghé sát lại: “Ca ca, anh viết gì thế?”
Tiêu Lộng không để lộ chút gì ấn đầu cậu xuống: “Nhóc vô lương tâm.”
Hắn thật sự bị đứa nhỏ này làm cho trở nên ngây thơ rồi, nếu muốn thực hiện ước nguyện thì sao có thể dựa vào quỷ thần chứ?
Chung Yến Sanh không hiểu sao mình lại bị mắng, có hơi ấm ức.
Dù ngoài miệng nói là ngây thơ, nhưng Tiêu Lộng vẫn cùng Chung Yến Sanh hào hứng thắp lửa cho đèn hoa đăng, tự tay thả nó xuống sông, hòa vào dòng đèn từ thượng nguồn trôi xuống.
Chung Yến Sanh hồi hộp nhìn chăm chăm vào đèn hoa đăng đang lắc lư, túm chặt lấy vạt áo Tiêu Lộng: “Hình như gió hơi to, ca ca, đèn hoa đăng của chúng ta có bị thổi lật không? Nghe nói nếu đèn hoa đăng bị lật thì có nghĩa là thần sông không phù hộ.”
Tiêu Lộng vốn đang dửng dưng, vừa nghe thấy lời lo lắng của Chung Yến Sanh thì lập tức đanh mặt, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hai chiếc đèn hoa đăng đó.
Không được phép lật.
Không biết có phải do bị Định Vương Điện hạ nhìn chằm chằm hay không, hai chiếc đèn hoa đăng lắc lư lại dựa sát vào nhau, rồi lắc lư vài lần, cuối cùng cũng bình ổn trôi đi.
Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Lộng cũng rời mắt.
Đúng lúc này, một chiếc thuyền nhỏ trên sông từ từ cập bờ.
Ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Lộng vừa lướt qua đã bị Chung Yến Sanh kéo lên thuyền: “Ca ca, đi theo em nào!”
Xem ra tiết mục tối nay vẫn chưa kết thúc.
Tiêu Lộng cũng không hỏi, theo cậu lên thuyền, trên thuyền đã chuẩn bị sẵn thức ăn và rượu ấm, người lái thuyền cũng rất biết điều mà biến mất.
Chiếc thuyền trôi theo dòng nước và đèn hoa đăng, lắc lư xuôi về hạ nguồn. Trên thuyền chỉ còn lại hai người, trong lòng Chung Yến Sanh cũng lắc lư theo nó, cảm thấy họ như hai chiếc đèn hoa đăng trôi nổi vừa rồi.
Trên thuyền có một ngọn đèn dầu nhỏ, ánh sáng không rõ ràng lắm.
Bấy giờ cậu mới có đủ can đảm, móc cuốn sách tranh nhỏ do chính tay mình vẽ từ trong ngực ra, giọng yếu ớt: “Ca ca, tặng cho anh…”
Trong mắt Tiêu Lộng lại tăng thêm ý cười: “Quà sinh nhật của ta?”
Chung Yến Sanh xấu hổ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Con sẻ nhỏ mà anh tặng cho em, em thích nó lắm, còn có khúc xun hôm đó và pháo hoa trên tường thành. Em, em không giỏi làm gì khác.”
Tiêu Lộng mở cuốn sách tranh ra, trang đầu tiên chính là cảnh Chung Yến Sanh đi nhầm chỗ, trèo qua tường viện vào biệt viện Trường Liễu.
Hắn dần nảy sinh hứng thú, từ từ lật xem về sau. Nét vẽ của Chung Yến Sanh thanh thoát tinh tế, có thể thấy là vẽ rất tỉ mỉ. Đáy lòng Tiêu Lộng mềm nhũn, hiểu ra khoảng thời gian trước Chung Yến Sanh đã bận rộn những gì.
Phát hiện đứa nhỏ bên cạnh dường như ngồi không yên, giọng Tiêu Lộng mềm mỏng: “Vẽ đẹp lắm, ta rất thích.”
Mặt Chung Yến Sanh đã đỏ bừng, cúi đầu không lên tiếng, trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Lật sang trang tiếp theo, đầu ngón tay Tiêu Lộng khựng lại.
“Điều Điều.” Giọng Tiêu Lộng hơi khàn, dùng một tay bắt lấy Chung Yến Sanh đang xấu hổ không chịu nổi muốn bò đi: “Ai dạy em?”
Chung Yến Sanh đã bắt đầu hối hận vì chọn chỗ này làm nơi tặng sách tranh cho Tiêu Lộng, trên thuyền chật hẹp, cậu có hối hận cũng chẳng có chỗ chạy.
Cậu bị đè dưới thân Tiêu Lộng, cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của người trên đầu, hàng mi run rẩy, không dám nhìn vào tranh mình vẽ: “…Em tự học.”
Tiêu Lộng chợt nhớ ra, mấy ngày trước có người tên là Vân Thành đi mua một bức Xuân Cung. Triển Nhung báo lên còn bị hắn mắng một trận.
Đáng lẽ nên đoán được mới đúng.
Nhưng Chung Yến Sanh trông có vẻ ngoan ngoãn sạch sẽ và vô hại, còn rất dễ xấu hổ, vừa trêu chọc vài câu đã đỏ mặt, ai có thể ngờ rằng gan cậu lại lớn đến thế.
Tiêu Lộng kéo cậu vào lòng, ngồi trên đùi mình ôm chặt, cuốn sách tranh được đặt trên đùi Chung Yến Sanh, dỗ dành cậu: “Điều Điều, mở mắt ra.”
Chung Yến Sanh vừa mở mắt thì thấy hai người quấn quýt trên sách tranh trước mặt, sợ đến mức nhắm chặt mắt lại. Ngay lúc đó, chân cậu bị đầu gối Tiêu Lộng tách ra, không nhẹ không nặng mà xoa một cái.
Sóng nước vỗ về, chiếc thuyền lắc lư, toàn thân Chung Yến Sanh run lên, đôi mắt ươn ướt, bị ép mở mắt nhìn hắn.
Tiêu Lộng thưởng thức xong một trang này, nắm lấy bàn tay thon dài của Chung Yến Sanh, ngửi mùi hương thoang thoảng trên đầu ngón tay cậu: “Lật trang khác.”
Dái tai Chung Yến Sanh đã đỏ bừng, dưới ánh mắt như sói của hắn, ngón tay run rẩy lật sang trang tiếp theo.
“Bé ngoan, ta xem không hiểu.”
Tiêu Lộng ngậm lấy dái tai mỏng của cậu, ham muốn chiếm hữu từ trong xương tủy đã bị đè nén mấy ngày dần dần lộ ra, đôi mắt không biết từ lúc nào đã thành màu mực đậm, hơi thở nóng bỏng, giọng nói trầm thấp âm u: “Đây là động tác gì, sao lại vẽ thế này?”
Như thể thật sự không hiểu, cần Chung Yến Sanh giảng giải cho hắn.
Hai má Chung Yến Sanh càng ngày càng nóng, lắp bắp: “Rõ… rõ ràng là anh hiểu mà.”
“Oan uổng quá.” Tiêu Lộng cầm lấy tay cậu, chậm rãi lật sang trang khác: “Ta thật sự không hiểu, em nói cho ta biết đi, đây là vẽ ai với ai vậy?”
Chung Yến Sanh bị ép nhìn bức tranh vẽ hai người quấn quýt.
Cậu vẽ rất đẹp, càng khiến cho bức tranh trở nên sinh động hấp dẫn. Người nhỏ xinh đẹp đang ngồi trên, người mắt xanh anh tuấn ở dưới, nhìn một cái đã biết là ai với ai… Tiêu Lộng đúng là cố ý.
Cậu mở miệng muốn nói, nhưng giây sau giọng đã biến đổi, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.
Chẳng biết từ lúc nào đai lưng đã bị tháo ra, tốc độ cởi đai lưng của Tiêu Lộng hình như càng ngày càng nhanh hơn.
Hắn học theo dáng vẻ trên bức tranh, đưa tay lên vân vê.
Chỗ đã tu dưỡng mấy ngày mới hồi phục được màu sắc vốn có lại đỏ lên.
Tiêu Lộng như một con chó dữ ôm trọn cậu vào lòng. Lâu lắm rồi mới được liếm làn da mịn màng sau gáy, hắn hưng phấn đến run rẩy, ngửi mùi hương của cậu, cọ sát bên tai: “Bổn vương ngu dốt, Điều Điều không dạy ta, ta đành phải xem tranh mà học.”
Cả người Chung Yến Sanh bị ôm trọn trong lòng hắn, cảm nhận rõ ràng sự khao khát của hắn đối với mình, chỉ có thể nghẹn ngào mở miệng, nhịn xuống sự xấu hổ mà dạy hắn: “Trước… trước hết buông em xuống đã, đặt em lên giường…”
Tiêu Lộng quả nhiên là một cậu học trò ngoan ngoãn hiếu học, đặt cậu lên chiếc giường thấp mềm mại trong khoang thuyền, như con thú dữ cắn lấy con mồi yêu quý của mình, vừa tàn bạo vừa nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cậu, giọng khàn khàn mang theo sự cám dỗ: “Sau đó thì sao?”
Chung Yến Sanh không ngờ hắn thật sự cần mình chỉ dạy từng bước, cũng không ngờ mình thật sự phải chỉ Tiêu Lộng cách làm với mình, cổ cậu đã đỏ bừng, giọng như muỗi kêu: “Dưới giường có dầu hoa hồng… dùng cái này để…”
“Hửm?” Tiêu Lộng bóc tách búp măng non phòng thủ yếu ớt này ra, lộ ra thứ trắng nõn bên trong, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu: “Dùng cái này để làm gì? Bé ngoan, nói đi.”
“…Thoa vào.”
Chung Yến Sanh lại có cảm giác lâng lâng mơ hồ, đầu óc choáng váng, sắp không nói được thành lời.
Rõ ràng là cậu đang dạy Tiêu Lộng, nhưng, nhưng hình như lại không phải như thế.
Tiêu Lộng mặt dày vô sỉ, còn hỏi cậu: “Thoa thế nào vậy Điều Điều? Ta không hiểu.”
Quần áo đã rơi đầy đất, gần như lột cậu sạch sẽ rồi mà còn nói mình không hiểu.
Chung Yến Sanh xấu hổ đến cực điểm, tức giận bò dậy muốn đi: “Em, em đi về!”
Đã đến nước này rồi, làm sao Tiêu Lộng có thể thả cậu về.
Hắn đưa tay ấn một cái, dễ dàng ấn Chung Yến Sanh trở lại. Hắn tách mở môi cậu, tùy ý liếm mút đôi môi mềm mại ấy. Trong ánh đèn lờ mờ, hắn anh tuấn như ma quỷ: “Điều Điều thích bức nào nhất, chúng ta học theo bức đó được không?”
Chiếc thuyền lắc lư dữ dội, Chung Yến Sanh có cảm giác mông lung như đang trôi nổi trong nước, vô thức ôm chặt cổ hắn, hai mắt ướt đẫm, lúc này nhận ra Tiêu Lộng cố tình bắt nạt mình, nghẹn ngào một tiếng: “…Không muốn.”
“Muốn mà.” Tiêu Lộng chậm rãi lật từng trang sách ra trước mặt cậu, mở nắp dầu hoa hồng, giọng điệu rất dịu dàng nhưng đầy ác ý: “Điều Điều không chọn bức mình thích, thì bổn vương chọn bức mình thích vậy.”
Chung Yến Sanh lập tức vội vã chọn một bức tranh.
Tiêu Lộng hài lòng đặt cuốn sách tranh bên gối: “Điều Điều vẽ bức nào cũng đẹp.”
Chung Yến Sanh không muốn nhận lời khen ngợi kiểu này của hắn.
Tiêu Lộng chậm rãi nói: “Nhưng vẫn cần chỉ dẫn một chút.”
Chung Yến Sanh rưng rưng nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng hơi mở, dụ người ta hôn lên.
“Bổn vương to hơn hình em vẽ nhiều lắm.”
Chung Yến Sanh ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên nhận ra điều gì, xoay người định chạy: “Em, em không muốn. Ca ca, a, em còn chưa học xong, hôm khác hãy…”
“Không sao.” Tiêu Lộng mỉm cười đè cậu trở lại: “Ta học được rồi.”
Chiếc thuyền dường như lắc lư mạnh hơn.
Hương hoa hồng hòa quyện với mùi hương hoa lan nhẹ nhàng, lan tỏa trong khoang thuyền chật hẹp, xen lẫn một chút vị đắng lạnh nhạt nhòa, giao thoa vào nhau.
Khóe mắt Chung Yến Sanh ướt nhẹp, không phân biệt được nước mắt nhiều hơn hay cái gì nhiều hơn, nhưng cậu cảm thấy mình sắp bị Tiêu Lộng sấy khô rồi.
Cậu mơ mơ màng màng, vô thức ôm lấy cổ Tiêu Lộng, giọng run rẩy: “Thuyền, thuyền sắp lật rồi…”
“Bé ngoan.” Tiêu Lộng nhẹ nhàng giải thích: “Không phải thuyền sắp lật đâu.”
Là cậu sắp lật rồi.
Dù dục vọng chiếm hữu trong lòng đang kêu gào dữ dội, muốn ngay lập tức nuốt trọn con mồi ngọt ngào này vào bụng, hòa vào xương máu. Nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Lộng vẫn luôn đủ dịu dàng, đủ kiên nhẫn.
Ngón tay của Tiêu Lộng quả thật rất dài.
Nhưng vẫn rất đau.
Chung Yến Sanh không thoát được, cũng không có nơi nào để trốn, nức nở đá hắn một cái: “Chó hư…”
Cậu nhỏ nhẹ yếu ớt, cần người nâng niu trong lòng bàn tay, không kiên nhẫn để hôn, cũng không chịu thân mật, đau là phải đá người, mệt rồi lại muốn mắng.
Lại không hay biết rằng, những phản kháng không đau không ngứa ấy ngược lại càng kích thích dục vọng xấu xa trong lòng người ta.
“Điều Điều.” Tiêu Lộng vén tóc mai đã ướt đẫm mồ hôi, lộ ra làn da trắng tuyết, ánh mắt sâu hơn: “Trên đèn hoa đăng viết gì? Tại sao lại tặng sách tranh cho ta?”
Mắt Chung Yến Sanh ướt đẫm, chỉ trích hắn: “Anh biết rồi còn hỏi.”
Tiêu Lộng ôm cậu lật người lại dưới tiếng hét của Chung Yến Sanh, bị bất ngờ như vậy khiến Chung Yến Sanh mềm nhũn cả người, vô lực nằm trên người hắn, tai ù ù, mãi mới nghe được giọng Tiêu Lộng: “Điều Điều, đã nói với em rồi, ca ca là người xấu.”
Chung Yến Sanh nằm đó một lúc lâu, con ngươi dần giãn ra, ngón tay thon dài run rẩy che miệng hắn lại: “…Không phải.”
Sao có thể ngoan như vậy chứ?
Miếng thịt thèm thuồng từ lâu cuối cùng cũng được cắn vào miệng, nhưng cảm giác hưng phấn không giảm mà ngược lại còn tăng vọt. Dục vọng xấu xa dâng trào như thủy triều, trong lòng Tiêu Lộng thương tiếc cậu, nhưng dục vọng bẩn thỉu không thể nói ra lại càng nhiều hơn. Hắn hận không thể nuốt cậu vào bụng, mang về Mạc Bắc, sau này không để ai nhìn thấy, thì không ai có thể tổn thương cậu nữa.
Nhưng Chung Yến Sanh mềm nhũn rơi vào lòng hắn, nghẹn ngào hỏi: “Hôm đó anh nói… không có ai là không thích em, vậy còn anh thì sao?”
Sợ Chung Yến Sanh bị lạnh, trên người cậu vẫn khoác áo choàng, con dao găm Tiêu Lộng tặng cậu vẫn nằm trong túi tay áo, đưa tay ra là bắt lấy được.
Tiêu Lộng ôm chặt cậu vào lòng, âu yếm thì thầm: “Điều Điều, không ai có thể mang vũ khí đến gần ta thế này.”
Chung Yến Sanh mở đôi mắt ướt nhẹp ra nhìn hắn, tim đập rất nhanh, nhưng cậu cũng cảm nhận được tim Tiêu Lộng đập nhanh y như vậy.
“Chỉ có em là được.”
Tiêu Lộng cầm tay cậu, nắm lấy con dao găm tinh xảo trong túi áo: “Bổn vương đã giao mạng sống của mình vào tay em rồi, em nói xem ta có thích không?”
Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như đại dương, đột nhiên mặt càng ngày càng đỏ, can đảm cũng nhiều hơn.
Tiêu Lộng thích cậu, vậy, vậy chắc chắn sẽ tha thứ cho cậu.
Chung Yến Sanh mềm mại dụi đầu vào cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Ca ca, có chuyện này em muốn nói với anh, anh đừng giận em nhé.”
“Hửm?” Tiêu Lộng chưa từng kiên nhẫn đến vậy: “Chuyện gì?”
“Anh còn nhớ Vệ Lăng không?”
Đang trên giường lại nhắc đến người khác, giọng Tiêu Lộng rõ ràng hơi không vui, nhưng vẫn trầm ấm: “Nhớ.”
“Hôm đó trong trại, ông ấy nhận ra thân phận của em.” Chung Yến Sanh vừa căng thẳng vừa xấu hổ, lén nhìn hắn: “Em biết cha mẹ em là ai rồi.”
Giọng Tiêu Lộng càng lúc càng trầm: “Ừm?”
Chung Yến Sanh nuốt nước bọt: “Có lẽ anh đã từng nghe qua tên cha mẹ em.”
Tiêu Lộng có thể đoán được thân thế của Chung Yến Sanh không tầm thường, nên từng nghe tên cha mẹ cậu cũng là chuyện bình thường.
Chung Yến Sanh nói: “Cha em là… Thái tử tiền nhiệm Bùi Hi, mẹ là Thái tử phi Ân Nghi Phồn.”
Vẻ mặt và động tác của Tiêu Lộng đột nhiên khựng lại.
Chung Yến Sanh thấy hắn không có phản ứng gì, lòng như con thuyền nhỏ chao đảo trên mặt nước, bồn chồn bất an, tốc độ nói không tự chủ mà nhanh hơn: “Em, em từ chỗ Vệ Lăng, cũng nghe nói về hôn ước của chúng ta. Em biết anh không thích hôn ước này, nên mới chọn ngày sinh nhật nói cho anh biết, cứ theo ý anh…”
“Ca ca, hôn ước của chúng ta không tính nữa!”
Tiêu Lộng: “…”
Sau một hồi im lặng kéo dài, Tiêu Lộng không bộc lộ nụ cười vui vẻ như trút bỏ được gánh nặng mà Chung Yến Sanh dự đoán. Biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn mờ ảo trở nên vô cùng kỳ quặc, mặt mũi biến đổi hết sức phong phú, khi xanh khi đỏ, lúc đen lúc trắng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Định Vương Điện hạ nắm quyền, vui buồn đều hiện rõ lên khuôn mặt.
Chung Yến Sanh nhìn mà lo sợ bất an, trong tiềm thức cảm nhận được sự nguy hiểm, không tự chủ được mà bò ra mép giường.
Đương lúc cậu chần chừ, chân sắp chạm đất, đột nhiên eo bị siết chặt rồi bị kéo mạnh về.
Tiêu Lộng cứng đờ mặt, cuối cùng lạnh lùng thốt ra một câu: “Ai nói không tính? Sao ta không biết.”
–
Tác giả: Mấy ngàn đọc giả đã nghe được rồi! (lớn tiếng)