Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Nhân Cách Phụ Phải Lòng Đối Thủ

Chương 34




Sau khi lên xe, Tưởng Vưu lập tức giao quyền kiểm soát cơ thể cho Tưởng Kỳ rồi chìm vào giấc ngủ.

"Học sinh giỏi, vừa nãy cậu nói gì với anh Quý vậy? Sao anh ấy lại có vẻ mặt như thế?"

Lam Vân Kiệt nhớ lại bộ dạng ngơ ngác của anh Quý, cảm thấy rất tò mò.

Tưởng Kỳ biết, nhưng Tưởng Kỳ không nói.

Tưởng Kỳ nhếch mép, ừ một tiếng.

Mặc dù vẻ mặt đáng yêu đó không phải dành cho mình, nhưng vẫn khiến cậu rất vui.

Ừ cái gì? Câu hỏi của tôi cần dùng chữ ừ để trả lời sao? Lam Vân Kiệt nhìn nụ cười trên khóe miệng Tưởng Kỳ, im lặng, không biết tại sao, cậu ta luôn cảm thấy lúc này không nên nói chuyện với Tưởng Kỳ.

Có lẽ đây là trực giác của loài thú trong rừng rậm.

Sau khi đưa hai người về nhà, Tưởng Kỳ về đến nhà đã là mười một giờ.

Tài xế đưa Tưởng Vưu đến cửa sảnh chính rồi quay đầu xe đi vào bãi đậu xe, Tưởng Kỳ xách cặp, vô cảm bước vào.

Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, trong sảnh chính, quản gia dẫn theo một hai người hầu ngồi trên ghế sofa đợi, vẻ mặt như muốn xét hỏi phạm nhân, Tưởng Kỳ nhìn mà phát ớn.

Thấy Tưởng Kỳ về, tất cả đứng dậy, quản gia khom người nói: "Cậu chủ."

Tưởng Kỳ ừ một tiếng, ngay sau đó thấy quản gia lấy điện thoại ra bấm bấm, nhắm mắt cũng đoán ra quản gia định làm gì.

Quả nhiên, giao diện điện thoại là cuộc gọi với mẹ cậu.

Tưởng Kỳ nhận điện thoại của quản gia, coi âm thanh trong điện thoại như gió thoảng bên tai, không nghe rõ nội dung, qua loa ừ hai tiếng.

Người phụ nữ đối diện cũng không quan tâm đến phản ứng của Tưởng Kỳ, bà nói hết những gì mình cần nói, cuối cùng kết thúc bằng một câu "Hiểu chưa?"

Tưởng Kỳ đáp lại một câu: "Hiểu rồi." Sau đó, chờ câu tiếp theo từ phía bên kia.

Bên kia im lặng hồi lâu, Tưởng Kỳ mơ hồ nghe thấy giọng đàn ông, hai phút sau, giọng nói mang theo ý cười của người phụ nữ truyền đến: "Sao không nói gì? Hiểu chưa?"

Tưởng Kỳ ngẩn người, rũ mắt, hàng mi dài mỏng che đi cảm xúc dưới đáy mắt: "Hiểu rồi."

Bên kia lại nói thêm hai câu, Tưởng Kỳ không để ý, không lâu sau bên kia cúp máy, cậu đưa điện thoại cho quản gia.

Quản gia vẫn giữ vẻ cung kính đó, nhưng khi Tưởng Kỳ chuẩn bị lên lầu thì đột nhiên lên tiếng: "Cậu chủ, xin đợi một chút, ông chủ muốn nói chuyện với cậu."

Lúc này Tưởng Kỳ nghi hoặc.

Phải biết rằng ba cậu, Tưởng Gia Huy, là một người có thể dùng hai chữ người máy để hình dung.

Tưởng Kỳ không giống Tưởng Vưu, ngoài lạnh trong nóng, dễ mềm lòng, cậu có nhận thức tỉnh táo về ba mẹ mình.

Trước khi X xác nhận tin tức kia, cậu đã mơ hồ đoán được ba mẹ mình thực chất là người như thế nào.

Chuyện người mẹ mạnh mẽ có người đàn ông khác và con riêng, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Còn ba... một Alpha luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, tuy chỉ coi vợ mình là đối tượng liên hôn và thỉnh thoảng ngủ chung như đối tượng làm ăn, nhưng ông ta không có con riêng, bởi vì đối với ông ta, có một đứa con trai trưởng không tệ để phát triển công ty gia tộc là đủ rồi.

Còn những Omega bên ngoài, có, nhưng chỉ là để giải tỏa sau những giờ làm việc mệt mỏi, đôi bên cùng có lợi mà thôi.

Tưởng Kỳ cảm thấy Tưởng Gia Huy cũng không phải thứ gì tốt đẹp, ông ta khốn nạn đến mức Tưởng Kỳ không có mong đợi cũng không có thất vọng, cậu đã coi ông ta như đối tác làm ăn từ lâu.

Trong mắt Tưởng Kỳ lóe lên vẻ khó hiểu.

Mấy hôm nay X đi điều tra Tưởng Gia Huy, chỉ có một ít tin tức lẻ tẻ, không khác những gì cậu biết.

Không biết Tưởng Gia Huy gọi điện thoại đến làm gì, chắc không phải quan tâm cậu đâu nhỉ?

Sự thật chứng minh, Tưởng Kỳ vẫn rất hiểu ông ta.

Tưởng Gia Huy nói chuyện dứt khoát, không hề dây dưa dài dòng, cũng không quan tâm đến cảm nhận của người nghe, trực tiếp nói: "Lý Nhạc Hàng, em trai cùng mẹ khác ba của con, ngày mai sẽ học cùng lớp với con, đừng có qua lại quá thân thiết với nó."

Nói xong câu không đầu không đuôi, Tưởng Gia Huy cúp máy.

Tưởng Kỳ về phòng, vẻ mặt u ám. Hóa ra Tưởng Gia Huy đã sớm biết Lý Mai Mai có con ở ngoài.

Cậu không thông cảm với Tưởng Gia Huy, dựa vào tính cách không chịu thua kém ông ta, chắc chắn ông ta có lợi ích nào đó phải trao đổi với mẹ cậu, nếu không ông ta không nói với cậu nhiều như vậy.

Cậu chỉ cảm thấy rất khó chịu, cảm giác bị mọi người coi là thằng ngu, mọi cử động đều bị người khác kiểm soát, thật khiến cậu phát điên.

Tưởng Kỳ nhìn bóng mình trong gương.

Đôi mắt này giống hệt mẹ cậu, sáng long lanh, trong khi các chỗ khác kết hợp những điểm tốt của ba mẹ, lạnh lùng và đẹp đẽ.

Rõ ràng là một gương mặt đẹp, nhưng chỉ cần nhìn thấy, cậu sẽ cảm thấy phát tởm.

Người sinh ra từ một gia đình méo mó, xấu xa như thế này có thể đẹp tới đâu? Tưởng Kỳ đứng trước gương một hồi lâu.

Cuối cùng cậu vẫn không kể chuyện này cho Tưởng Vưu.

Ngày hôm sau, tại văn phòng trường Trung học phổ thông số 1 Thường Ninh.

"Là Lý Nhạc Hàng đúng không?" Thầy Lý cúi đầu nhìn hồ sơ, rồi ngẩng mặt nhìn Alpha trẻ tuổi đang mỉm cười rạng rỡ trước mặt.

Alpha có một đôi mắt màu hổ phách, mi mắt cong cong, khi cười mắt như sáng lên, toàn thân toát lên một nguồn năng lượng ấm áp. "Vâng."

Thầy Lý chỉ vào điểm số của y, thảm không nỡ nhìn: "Điểm số của em còn cần cố gắng nhiều đấy."

Lý Nhạc Hàng cười xấu hổ: "Em sẽ cố gắng hơn nữa, thưa thầy."

Trong lòng thầy Lý vẫn giữ thái độ dè chừng, nhưng ngoài mặt vẫn khích lệ, vỗ vai hắn ta và nói: "Cố gắng lên, đi vào lớp học và làm quen với mọi người đi".

Bây giờ là giờ ra chơi, các bạn cùng lớp đều đi chạy bộ, thầy Lý chờ các học sinh tới gần đủ rồi mới đưa học sinh chuyển trường vào.

"Được rồi, mọi người im lặng một chút, ngồi vào chỗ đi." Thầy Lý vỗ vỗ bàn.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về người mới đến, miễn cưỡng để thầy Lý vui mặt.

Lý Nhạc Hàng rất đẹp trai và tỏa sáng, thường ít có người ghét loại Alpha này.

Thầy Lý bảo Lý Nhạc Hàng giới thiệu một chút về bản thân, Lý Nhạc Hàng cũng không hề lúng túng, rất biết cách tạo không khí, mọi người đều có ấn tượng tốt về y.

"Lớp chúng ta không còn chỗ trống nữa."

Thầy Lý suy nghĩ một giây, quét một vòng rồi chỉ tên, "Tôn Hậu, em kéo một người đi lấy một cái bàn để ở phía sau đi."

Tôn Hậu đang lén que cay dưới gầm bàn đứng phắt dậy, lau dầu mỡ ở khóe miệng. "Được."

Lý Nhạc Hàng cười một tiếng: "Đó là cái bàn của em mà, em đi cùng cậu ấy luôn vậy."

Nói rồi, Lý Nhạc Hàng xách cặp theo Tôn Hậu xuống tầng hầm lấy bàn.

Hai Alpha lớn thay nhau khiêng bàn leo cầu thang, có cơ hội để thở nên cũng không quá mệt.

Tôn Hậu than thở: "Người bé như cậu mà cũng khá đấy nhỉ."

Lý Nhạc Hàng cười cười, lộ ra hàm răng trắng: "Đúng vậy."

Hai người cười đùa bước vào lớp học.

Vị trí ngồi ở hàng cuối cùng, vì cửa sau đóng kín, hai người phải khiêng bàn vào bằng cửa trước.

Mọi người đều rất tò mò về người mới đến, chào hỏi hắn ta rất nhiệt tình, còn Lý Nhạc Hàng cũng cười toe toét với họ.

Tưởng Vưu vẫn không có hứng thú với người mới đến, cúi đầu nhìn vở ghi chép.

Tiếng ồn xung quanh dường như ở một thế giới khác, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cậu.

Khi công thức cuối cùng hoàn tất, Tưởng Vưu thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên đối mặt với ánh mắt của một người.

Một gương mặt xa lạ.

Học sinh chuyển trường à?

Tưởng Vưu nhíu mày, xoay đầu tránh ánh nhìn đó, cầm vở ghi đi ra khỏi lớp học, chuẩn bị đến văn phòng giáo viên.

"Sao vậy?"

Tôn Hậu đặt ghế xuống một cái "rầm", nhìn Lý Nhạc Hàng cứ ngoái đầu ra sau, tò mò hỏi.

Cậu ta rất có ấn tượng với học sinh mới chuyển đến, trò chuyện dọc đường cũng tăng thêm chút tình cảm nên mới hỏi một câu.

"Omega đó tên gì thế? Trông lạnh lùng phết." Lý Nhạc Hàng cười một tiếng, "Còn rất đẹp."

Tôn Hậu ồ lên một tiếng: "Bình thường cậu thi được bảy trăm điểm không?"

Nụ cười của Lý Nhạc Hàng cứng đờ, trong lòng lộp bộp: "Không."

Tôn Hậu vỗ vai y, thở dài một hơi: "Vậy thì, cậu biết cậu ta là ai cũng vô dụng thôi, không cùng một thế giới đâu, biết cậu ta là học sinh giỏi lớp tôi là được rồi."

"Vậy càng tốt, để cậu ta làm bạn cùng bàn với tớ, kèm tớ học chắc chắn sẽ có hiệu quả cao hơn."

Lý Nhạc Hàng nói đùa.

Tôn Hậu không cười, lắc đầu vỗ vai y, lần này cậu ta dùng sức: "Anh bạn, cậu hết cửa rồi."

Nụ cười của Lý Nhạc Hàng càng cứng hơn, chỉ cảm thấy vai mình sắp hỏng rồi.

Tôn Hậu lại thở dài, quay người bỏ đi, biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi, đầy vẻ khinh bỉ, hừ, một tên Alpha chỉ biết cười khờ khạo, muốn cướp bạn cùng bàn của anh Quý tôi hả, mơ đi.