Hứa Giai Kỳ làm việc trong một xí nghiệp tầm trung, sinh hoạt theo quy luật 9 giờ sáng đi làm 5 giờ chiều về nhà. Hà Tích đứng tại bên cạnh công ty của cô, ôm cây đợi thỏ.
Hà Tích tính tình nhẫn nại còn cố chờ đợi rất lâu, cho đến khi kim đồng hồ chỉ chín giờ.
Đến khi Hứa Giai Kỳ đã muộn giờ vẫn không xuất hiện, Hà Tích nghi ngờ liệu cô có ngủ quên không. Cậu lấy điện thoại di động ra định gọi cho cô, còn chưa kịp nhấn nút gọi, Phó Nhất Trác đã giật lấy điện thoại.
Phó Nhất Trác giơ ngón tay chỉ vào ngã tư, ra hiệu cho cậu nhìn.
Một chiếc BMW cực ngầu đậu cách đó không xa. Hứa Giai Kỳ bước xuống xe, đi trên đôi giày cao gót mười phân, khuôn mặt rạng rỡ, váy dài thướt tha tung bay trong gió sớm.
Hứa Giai Kỳ không được coi là xinh đẹp, mặt mày cô quá sắc sảo đối với một người phụ nữ. Cũng may, mái tóc dài của cô ấy đã làm phai nhạt loại cảm giác này.
Được trang điểm cẩn thận khiến cô thoạt nhìn rất thanh tú, hơn nữa khí chất nổi bật, chắc chắn nổi bật nếu đặt trong đám đông.
Hà Tích vừa nhìn trạng thái tinh thần của cô đã biết gần đây Hứa Giai Kỳ sống rất tốt, nét mặt được tưới tắm bằng tình yêu đó, không thể làm giả được.
Sau khi Hứa Giai Kỳ xuống xe, cánh cửa bên kia cũng mở ra. Một người đàn ông bước xuống từ ghế lái, thân hình cao lớn, trên tay cầm bữa sáng, anh ta dắt tay Hứa Giai Kỳ đi thẳng vào công ty, mới nhét bữa sáng vào tay Hứa Giai Kỳ sau đó mới miễn cưỡng rời đi.
Người đàn ông vừa quay đầu lại, Hà Tích vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta, càng nhìn càng thấy quen mắt, cảm thấy đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu rồi, nhưng tạm thời không nhớ ra được.
Ở phía sau cậu Phó Nhất Trác đã phát hiện ra manh mối. Ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt Hạ Tích và người đàn ông kia, đôi ngươi tối sầm, tay trái đặt sau lưng chậm rãi nắm thành quyền, sức lực lớn đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Ngũ quan, đường nét của người đàn ông kia giống Hà Tích ít nhất năm phần.
Hà Tích không phải người thích chú ý đến mấy chuyện vụn vặt, những gì tận mắt thấy không thể giả được, khi Hứa Giai Kỳ và bạn trai yêu nhau sâu đậm, cậu không định làm kỳ đà cản mũi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hứa Giai Kỳ cũng đã trưởng thành, cô có suy nghĩ riêng, không cần người khác quyết định thay mình.
Có lẽ vì ở cạnh Hứa Chi Vũ một thời gian dài, Hà Tích ít nhiều đã nhiễm phải tật xấu quan tâm quá mức. Cậu thầm tự nhủ, muốn thay đổi thì nhất định phải thay đổi được.
Suy nghĩ thông suốt, Hà Tích phóng khoáng hơn, tâm trạng lúc này so với trước khi đến khác biệt một trời một vực.
Đúng lúc mấy ngày nay thời tiết rất tốt, Phó Nhất Châu xin nghỉ vài ngày đi chơi với cậu.
Hai người đi từ nơi ở cũ đến bảo tàng, rạp chiếu phim đến nhà hàng Hồ Nam, rong ruổi trên trời dưới biển, những nơi có thể chơi gần đó đều chơi sạch, mỗi ngày về đến nhà đều mệt đến không thể đứng dậy nổi.
Nhưng Phó Nhất Trác so sánh với họa sĩ tự do như Hà Tích lại kém hơn. Hắn có công việc cố định, công ty không thể thiếu hắn, nghỉ ba ngày đã là cực hạn rồi. Kể từ tối qua, các cuộc điện thoại và tin nhắn như bùa đòi mạng vang lên không ngớt, chưa từng gián đoạn.
Hà Tích tự giác hiểu ý, vung tay lên nói. "Cậu đi làm đi, không cần để ý đến tôi, đúng lúc tôi chơi cũng mệt rồi."
Phó Nhất Trác đi làm, Hà Tích tỉnh giấc một lần, lại ngủ nướng. Thậm chí cậu còn không ăn sáng, mặt trời lên cao mới bò dậy, vừa xem TV vừa dùng đồ ăn Trung Quốc giải quyết bữa sáng.
Lúc này, Phó Nhất Trác đã gọi điện đến, nhắc nhở cậu hâm nóng bữa trưa trong nồi cơm điện. Hà Tích đã ăn no, nhấc nắp nồi lên nhìn thoáng qua, đồ ăn hâm nóng lâu quá, nhìn không ngon lắm, cũng chẳng đói bụng, Hà Tích không chạm vào nó.
Chán nản, Hà Tích trèo lên mái nhà mang theo vòi hoa sen giúp Phó Nhất Trác tưới hoa. Ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên phát hiện bầu trời hôm nay đẹp đến lóa mắt, gió thổi cũng thật dễ chịu. Thậm chí, cậu còn nhìn thấy cầu vồng nhỏ bên trong giọt nước mưa đọng lại trên cánh hoa.
Là một họa sĩ chuyên nghiệp, bệnh nghề nghiệp của Hà Tích lại tái phát. Tay cậu ngứa ngáy vô cùng, chỉ muốn ngay lập tức cầm bút vẽ cảnh đẹp này lên giấy.
Nhìn bầu trời ngây ngốc một lúc, bỗng dưng cậu nhớ tới cách chỗ này không xa có một hòn đảo du lịch, phong cảnh rất đẹp, là một nơi tuyệt vời để phác họa.
Nghĩ đến đây, Hà Tích không thể ngồi yên được nữa, tiện tay đặt vòi hoa sen xuống, chân giậm thình thịch xuống tầng thay quần áo. Thay xong, cậu nhìn gương phản chiếu, cảm thấy sắc mặt có vẻ buồn tẻ, không phù hợp với tâm trạng hào hứng hôm nay.
Cậu vô cùng tự nhiên mà lục lọi tủ quần áo của Phó Nhất Trác.
Áo sơ mi kẻ sọc đơn giản phối với quần đùi rộng thùng thình. Hà Tích bất ngờ tìm được cái mũ ngư dân mà cậu đã đánh mất 800 năm trước. Vốn dĩ cho rằng nó đã mất, không ngờ đến nó lại ở trong tủ đồ của Phó Nhất Trác.
Có lẽ mình quên mang nó đi.
Hà Tích không nghĩ nhiều, nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, quả nhiên ánh mặt trời hôm nay hơi chói mắt, cậu lại ép chiếc mũ đang đội trên đầu xuống. Vài sợi tóc không nghe lời vểnh lên trên vành mũ, lộ ra vài phần tinh nghịch. Cậu duỗi tay ấn chúng nhưng không ấn xuống được.
Xỏ giày vào, Hà Tích đi đến cửa hàng văn phòng phẩm gần đó để mua dụng cụ vẽ tranh. Mua một bộ dụng cụ đắt nhất, cậu không thèm nhìn vào những bộ rẻ tiền hơn.
Hà Tích vốn được thời gian ưu ái, nhưng phong cách ăn mặc ngày hôm nay càng trông tươi trẻ hơn.
Nhân viên quầy văn phòng phẩm là một cô gái trạc tuổi cậu, tưởng rằng Hà Tích là học sinh cấp ba, lo lắng cậu mua nhiều đồ thế sẽ không thanh toán được hóa đơn, nhắc nhở cậu vài câu còn thân thiết gọi cậu là em trai nhỏ.
Mặt già của Hà Tích đỏ lên, thanh toán hóa đơn rồi vội vàng chạy đi.
Bước đến cửa, nhìn trộm hình ảnh phản chiếu trên cửa kính. Quả nhiên là một khuôn mặt của trẻ vị thành niên, không có bất kỳ đường nét nào của một người đàn ông trưởng thành.
Cậu xách dụng cụ ngồi lên thuyền, vì là chủ nhật nên có rất nhiều khách du lịch. Hà Tích cố gắng hết sức thu hẹp diện tích cậu đang chiếm giữ.
Hòn đảo nhỏ cũng không cách xa, chỉ mất năm phút đi đến. Hà Tích xuống thuyền theo dòng người, bờ sông có người bơi lội, có người lái mô tô nước, nói chung đông người ồn ào.
Hà Tích không muốn ở lại lâu hơn, cầm giá vẽ đi dạo một lúc lâu, cuối cùng tìm được một nơi vắng vẻ chỉ có mấy người đang câu cá.
Âm thanh quá lớn có thể khiến cá sợ hãi chạy loạn, động tác trải giấy vẽ của Hà Tích rất cẩn thận. Cậu tìm một hòn đá có chiều cao phù hợp làm ghế ngồi, bóp thuốc màu vừa quan sát khung cảnh trước mặt vừa phối màu.
Màu nền nên đậm hơn một chút, nước sông không xanh thẳm như nước biển mà sâu lắng, huyền bí.
Vô thức, Hà Tích đã mê mẩn, mọi âm thanh tiếng người lẫn tiếng chim xung quanh đều rời xa cậu, trong mắt chỉ nhìn thấy đầu bút và bảng vẽ.
Cậu chuyên tâm vẽ thêm một nét lại một nét cực kỳ tỉ mỉ, khi phục hồi lại tinh thần mới nhận ra có người đứng sau lưng mình không biết từ lúc nào.
Trần Thiếu đến sớm hơn Hà Tích. Cách đây một tuần, y cùng mấy người bạn hẹn chủ nhật ra sông câu cá, nếu không y đã không mua cần câu.
Họ câu cá từ tám giờ đến tận bây giờ, buổi trưa ăn bánh mì để lót dạ. Nhưng trả giá và báo đáp không tỷ lệ thuận với nhau, thành quả hầu như không có. Cá lớn không thấy tăm hơi, cá nhỏ không đủ để nhét kẽ răng.
Trần Thiếu sầu não vô cùng, bị người anh em giới tính nam, xu hướng tính dục nam ngồi cạnh chọc cùi chỏ, bảo y nhìn, nói bên bờ sông có một anh bé đẹp trai đang vẽ tranh.
Trần Thiếu vừa nhìn, thầm nói là người quen! Ngay lập tức ném cần câu đi, chạy nhanh như gió về phía cậu.
Sau lưng anh em mắng y, nói y giả vờ là trai thẳng đứng đắn, vừa thấy trai đẹp chạy nhanh hơn thỏ, không thể để cho gay bọn tôi một đường sống sao?
Trần Thiếu không biết vẽ vời, nhưng y nhìn Hà Tích vẽ, không thấy nhàm chán chút nào, ngược lại thấy thích thú.
Mười ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn kể cả bị dính phải sơn cũng là cảnh đẹp ý vui.
Nhìn một lúc lâu, đôi chân Trần Thiếu tê rần, nhưng cũng không gây ra tiếng động làm phiền Hà Tích, chờ cậu vẽ xong.
Dưới chân Hà Tích có một cái xô nhựa nhỏ đựng đầy nước sạch, cậu bỏ bút vẽ vào trong xô rồi rửa, đôi mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn Trần Thiếu.
Trần Thiếu nghiêng người, vuốt cằm như một ông lão, bình luận. "Đẹp thật, nhưng vẫn còn thiếu một thứ."
"Còn thiếu cái gì?" Hà Tích rất thích bức tranh này, càng nhìn càng thấy nghệ thuật, đây là tác phẩm gần đây cậu hài lòng nhất.
Thực ra, nghề họa sĩ không dễ dàng như bề ngoài, phải mất nhiều ngày, nhiều tháng, thậm chí nhiều năm mới hoàn thành một bức vẽ.
Đó là một quá trình rất dài, kể cả khi đã chế tác tỉ mỉ, sau cùng cũng chưa chắc tạo được tác phẩm khiến bản thân hài lòng.
Nhiều họa sĩ sẽ rơi vào thời kỳ thắt cổ chai, đôi khi họ quá chú trọng đến kỹ thuật mà bỏ qua cảm tình, thường được gọi là thợ vẽ. Một tác phẩm như vậy, cho dù có bỏ ra bao nhiêu công sức, thì cuối cùng Hà Tích cũng chỉ coi là một bản thảo vứt đi.
Cho nên mấy năm nay, Hà Tích chỉ công khai ra bên ngoài vài bức tranh, nhưng mỗi bức đều nhận được rất nhiều lời khen ngợi, là hậu bối có triển vọng nhất trong giới.
Bức tranh hôm nay tuy ra đời chỉ trong vài giờ nhưng tràn đầy cảm hứng, bối cảnh và tông màu rất xuất sắc, là một bức tranh đẹp hiếm có.
Hà Tích cũng đã nghĩ kĩ nơi nó sẽ đi. Chờ vẽ xong, sửa lại một chút, Hà Tích sẽ lồng tranh vào khung, tặng cho Phó Nhất Trác như một món quà cảm ơn mấy ngày nay hắn đã chăm sóc mình.
Khi Trần Thiếu nói ra lời đánh giá thiếu chuyên nghiệp của mình, kỳ thực Hà Tích không hài lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, Hà Tích muốn xem Trần Thiếu có thể nói những gì về chỗ thiếu sót.
Trần Thiếu vươn ngón tay, chỉ vào những người bạn đang câu cá đằng xa của mình, lại chỉ vào bờ sông trên bức tranh, nơi đó trống không.
Y nói. "Ở đây còn thiếu tôi."
Hà Tích sững sờ, cậu nhìn chằm chằm vào gò má ngây ngô của Trần Thiếu một lúc lâu không thể rời mắt.
Khoảnh khắc Trần Thiếu dứt lời, dường như Hà Tích trở lại nhiều năm về trước, trên sân thượng tầng 16, bầu trời đầy sao như ngọn đèn dầu chiếu rọi cả thành phố. Khi đó thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng, tiếng nói khàn khàn, có hơi nghe không rõ, chỉ vào bảng vẽ nói.
"Chỗ này nên có anh."
Hà Tích đắm chìm trong hồi ức, không thể nào thoát ra nhưng Trần Thiếu giống như bị điện giật nhanh chóng thu tay về. Y chột dạ nhìn Hà Tích, sau đó liếc nhìn bức tranh, lặng lẽ lùi lại một bước.
Hà Tích nhìn theo ánh mắt của y, phát hiện nơi vẽ bờ sông, có một chấm bất thường.
Còn chưa vẽ xong, Trần Thiếu đã đụng tới, không bị nhòe mới lạ.
Hà Tích tức giận đến muốn giết người, cảm xúc đau thương vừa rồi biến mất trong nháy mắt, cậu không thèm nhìn Trần Thiếu một cái, lạnh nhạt vô tình nói.
"Không thiếu, cút."