Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 45: Chương 45




Lý Vụ dành cả buổi chiều thêu xong đống túi thơm Thẩm Châu Hi muốn, trong đó có cả túi thơm thạch lựu nàng thích.

Thẩm Châu Hi thu thập đám túi thơm trên giường định lúc nào đó sẽ mang đi tặng cho mọi người.



Lý Vụ đứng bên cạnh bỗng duỗi tay cầm một cái túi thơm thêu hình cây cỏ sau đó cực kỳ tự nhiên bỏ vào trong ngực mình.

“Cái này cho ta.” Lý Vụ nói.

Thẩm Châu Hi không có ý kiến gì, cái túi thơm này vốn không phải nàng muốn thêu mà là Lý Vụ bảo nàng vẽ một hình giản dị rồi hắn đối chiếu thêu theo.

Nàng hỏi: “Ngươi không bỏ bội lan sao?”

Lý Vụ lại móc túi thơm từ trong ngực ra đưa cho nàng.

Thẩm Châu Hi thu dọn xong đám túi thơm trên giường sau đó mang tụi nó đi ra tiền viện.

Nàng ngồi xổm trước rổ hoa khô, bỏ đám bội lan trong đó vào túi thơm.



Sau đó nàng lại lấy đống hoa nhài lần trước lấy từ Tố Tâm Đường và bỏ hai đóa hoa vào mỗi túi.

Làm xong mọi việc nàng mới cầm lấy ngửi ngửi, trên mặt là biểu tình vừa lòng.



Nàng lắc lắc cái rổ, cân nhắc dùng đống bội lan còn lại để làm gối đầu.

Thẩm Châu Hi còn không kịp nhờ Lý Vụ giúp nàng thêu bao gối thì hắn đã mở miệng: “Ta muốn ra ngoài một chuyến, tiền tiêu trong nhà tháng sau ta để trong cái bình ở bếp, ngươi tự cân nhắc mà chi tiêu.”

Hắn cẩn thận đeo cái túi thơm của Thẩm Châu Hi lên eo, còn cái túi thêu hình hoa cỏ thì hắn bỏ vào trong ngực.

Thẩm Châu Hi hồ nghi nhìn động tác của hắn rồi hỏi: “Ngươi phải dùng hai cái túi thơm à?”

“Không được sao?” Lý Vụ nhướng mày.

Thẩm Châu Hi nói thầm trong lòng: Đương nhiên được, kể cả ngươi đeo một chùm trên eo cũng được, dù sao cũng không phải đeo trên người nàng.

Lý Vụ duỗi tay muốn xoa đầu nàng, Thẩm Châu Hi thì muốn nghiêng đầu tránh đi nhưng không ngờ bàn tay to kia lại nhanh chóng đè đầu nàng lại.

Hắn vỗ vỗ, xoa xoa.

“Đừng có xoa đầu ta!” Thẩm Châu Hi tức giận cao giọng mắng.

“Chỉ có đứa nhỏ mới không thích bị sờ đầu.” Lý Vụ thu tay lại khi thấy nàng trốn tránh sau đó nói: “Đi đây, chờ ta trở về nhé.”

“Ta không đợi!”

Lý Vụ coi như không nghe thấy gì mà tiếp tục đi ra cửa, bàn tay to vừa xoa đầu nàng lúc này vẫy vẫy sau đó hắn nói: “Đi đây!”

Tên khốn này đúng là không hiểu tiếng người mà!

Thẩm Châu Hi thở phì phì đi về phía phòng bếp rồi nương bóng nước trong lu mà cực khổ sửa lại búi tóc khó khăn lắm nàng mới chải được.

Thằng khốn Lý Vụ này, hắn cho rằng chải được mái tóc dài này này dễ lắm chắc? Hiện tại nàng đâu có cung nữ chải đầu cho đâu!

Nàng xác nhận một hồi, đến khi yên tâm tóc mình không rối mới xoay người tới góc bếp mở bình đất Lý Vụ cất bạc ra nhìn.

Cái bình đầy tràn toàn bạc đập vào mắt nàng.





Sau khi đếm qua nàng hoảng hốt khi thấy cái bình nhỏ này chứa tầm 500 lượng bạc.

Thẩm Châu Hi cũng đã mua đồ ăn vài lần nên hiện tại nàng không còn lơ ngơ về giá cả mọi thứ như lúc ban đầu nữa.



Trên chợ bán một cân thịt dê giá 15 văn, một con vịt cũng chỉ tầm 30 văn, một đấu gạo là hai lượng bạc.



Một nhà bình thường có ba người chỉ cần 20, 30 lượng là đủ ăn dùng một năm.

Một tháng Lý Vụ có thể kiếm 500 lượng, đến tột cùng hắn đang làm cái nghề gì thế?

Trước mắt Thẩm Châu Hi hiện ra một cảnh sống động: Trong một căn phòng tối kín mít, một phú thương mặt mũi bầm dập đang bị trói trên cây cột, Lý Côn há to mồm ăn thịt, Lý Vụ há to mồm uống rượu còn Lý Thước thì bước từ bên ngoài vào, trong lòng ôm một rương bạc trắng bóng.

“Đại ca! Thu được tiền rồi!”

Lý Vụ nhướng mày, phất phất tay: “Giết con tin.”

“Đại ca!” Lý Thước cả kinh nói.



Lý Vụ đứng dậy đi đến trước mặt Lý Thước sau đó cầm lấy một thỏi bạc trong rương, ánh mắt mang theo tà ác điên cuồng và lãnh khốc, quả nhiên không phải kẻ tử tế.

“Không thể giữ người sống.” Hắn nói.

Thẩm Châu Hi rùng mình một cái, vội bừng tỉnh từ trí tưởng tượng phong phú của mình.

Không thể nào?!

Nàng đột nhiên đậy nắp bình lại, che khuất đống bạc trắng trơn bóng như đầu của vị phú thương kia.

Phòng bếp chật chội như có gió lạnh luồn vào, lòng Thẩm Châu Hi hoảng hốt, nàng chạy vội ra khỏi phòng bếp sau đó đảo quanh sân viện to rộng.

Lý Vụ…… hẳn không đến mức làm công việc lấy mạng người đó chứ?

Nhưng nếu không phải chuyện ấy thì hắn lấy bạc ở đâu ra? Hắn nói mình làm buôn bán nhưng có việc buôn bán nào mà ba ngày không làm, vừa làm đã đủ ăn ba năm chứ?

Thẩm Châu Hi càng tò mò thì trong lòng càng không yên, nàng cắn chặt răng thừa dịp Lý Vụ còn chưa đi xa mà nhanh chân đuổi theo.

Nàng không thể yên tâm thoải mái dùng tiền nhuốm máu được, nếu Lý Vụ thật sự làm chuyện trộm cắp thì dù phải ăn cỏ ăn trấu nàng cũng phải khuyên hắn đổi nghề.

Lúc Thẩm Châu Hi lao ra khỏi cửa thì Lý Vụ đã không thấy bóng đâu.



Nàng nhìn hai bên trái phải, sau đó chọn con đường bên phải hướng ra chợ.

Có lẽ là vận khí của nàng tốt, có lẽ trời cao rủ lòng thương nên Thẩm Châu Hi đi dọc con đường giữa hai bờ ruộng một hồi, đúng lúc nàng tưởng mình đang đi lầm đường thì bóng dáng cao dài của Lý Vụ cũng xuất hiện cuối con đường nhỏ.


Thẩm Châu Hi còn chưa biết có nên mở miệng gọi hắn hay không thì Lý Vụ đã rẽ vào một gian nhà nhỏ có khói bếp bay lên.

Hắn đến đây làm gì?

Con đường nhỏ này Thẩm Châu Hi đã cùng Lý Vụ đi qua rất nhiều lần nhưng hắn chưa từng giới thiệu với nàng về người ở trong căn nhà nhỏ kia.

Thẩm Châu Hi đứng ở cửa căn nhà, lòng loạn như ma, lưỡng lự không biết tiếp theo phải làm gì.

Đuổi theo vào? Nếu bên trong có một phú thương mặt mũi bầm dập thì nàng phải làm sao? Dẹp đường về nhà ư? Vậy nàng theo tới đây làm gì?

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên trách cái tên Lý rắm thối này, khi không hắn để nhiều bạc trong bình như thế làm gì, để lòng nàng bất an thế này!

Tò mò trong lòng Thẩm Châu Hi cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ hãi, nàng nhìn quanh, thấy không có ai thì lặng lẽ bám lấy rào tre, lén lút nhìn vào bên trong.



Cũng may Lý Vụ không vào nhà, hắn chỉ đứng ở trong viện.



Đối diện hắn không phải Lý Thước hay Lý Côn, cũng không phải phú thương mặt mũi bầm dập mà là một phụ nhân đẫy đà.

Đây không phải Phàn Tam Nương từng tới giúp chuẩn bị tiệc cưới ư? Phàn Tam Nương là một góa phụ ở góa đã lâu, Lý Vụ một mình tới nhà bà ta làm gì?

Thẩm Châu Hi nghi hoặc nhìn thấy Lý Vụ móc một cái túi thơm từ trong ngực ra.



Khiếp sợ và khó hiểu quả thực như nổ tung trong đầu nàng —— đó không phải túi thơm hình hoa cỏ mà Lý Vụ tự tay thêu ư?

Bội lan và hoa nhài trong đó là nàng tự tay bỏ vào đó!

Lý Vụ lấy túi thơm ra sau đó nói vài lời nàng không nghe rõ.



Chỉ có Phàn Tam Nương đón lấy túi thơm thì sang sảng cười to, giọng như sấm, còn —— còn vỗ mông Lý Vụ một cái!

Thẩm Châu Hi bịt miệng, thiếu chút nữa đã thét ra tiếng.

Lý Vụ bỗng nhiên quay đầu liếc về phía rào tre, ánh mắt hắn khiến Thẩm Châu Hi sợ tới mức ngã oạch trên mặt đất.

May là hắn không phát hiện ra nàng nhìn lén.

Rào tre giúp che đậy tầm mắt của nàng, chỉ còn giọng nói và tiếng cười sang sảng của Phàn Tam Nương vẫn vang lên.

“…… Có phải lần đầu tiên ta vỗ mông ngươi đâu, có vấn đề gì hả?”

Sét đánh!

Khiếp sợ!

Giờ phút này tâm tình Thẩm Châu Hi khiếp sợ không khác gì nhìn thấy phụ hoàng và mẫu phi chui từ dưới đất lên.

Nàng không dám nghe lén nữa, cũng không dám ở lâu.



Nếu Lý Vụ phát hiện ra nàng ở chỗ này thì nhất định sẽ giết nàng diệt khẩu.

Thẩm Châu Hi kinh hoảng rời khỏi nơi ấy, bởi vì quá hoảng loạn nên nàng còn suýt giẫm lên góc váy của mình rồi ngã dập mặt.



Lúc thoát khỏi căn nhà nhỏ của Phàn gia, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ:

Lý Vụ làm trai lơ!

Mà sâu xa hơn thì chính là Lý Vụ làm trai lơ nuôi nàng! Phàn Tam Nương đã 50 tuổi, Lý Vụ không cần tiền của bà ta thì chẳng nhẽ thích eo thô vai tròn và mặt nhiều nếp nhăn của bà ta chắc?

Nữ Oa nương nương ơi! Ngọc Hoàng Đại Đế ơi! Như Lai Phật Tổ ơi! Ai tới chỉ cho nàng con đường nào phải đi với?

Lý Vụ không làm chuyện giết người, nhưng hắn…… nhưng hắn…… còn không bằng hắn làm chuyện giết người cho xong!

Đầu óc Thẩm Châu Hi loạn hết cả lên, nàng ngồi không được, đứng không xong, chỉ có thể đảo quanh dưới gốc cây hoa quế như con nhặng mất đầu.

“Đại ca!” Giọng nói hào sảng của Lý Thước vang lên từ sau rào tre, hắn gọi với vào: “Tẩu tử, đệ và nhị ca mang gà nướng tới ăn với hai người nè!”



Giọng Lý Thước bình thường trong trẻo nhẹ như từ trời cao giáng xuống, nhưng vào lúc này Thẩm Châu Hi chỉ cảm thấy nó như tảng núi lớn nặng trĩu đè lên vai nàng.

Nàng còn chưa kịp nghĩ xem phải làm sao thì Lý Thước đã ở ngoài cửa gọi hai tiếng nữa.



Thẩm Châu Hi hoang mang lo sợ đi ra mở cửa thấy Lý Thước mang theo gà nướng, còn Lý Côn thì lẽo đẽo theo đuôi, ánh mắt hắn đong đưa theo cái gói lá sen trên tay Lý Thước.

“Sao lại là tẩu ra mở cửa thế? Đại ca đâu?” Lý Thước cười hỏi.

“Đại ca đệ, đại ca…… Hắn……” Thẩm Châu Hi lắp bắp nói.

“Đại ca làm sao vậy?” Lý Thước chú ý tới biểu tình khác thường của nàng thì thần sắc lập tức nghiêm túc hẳn lên.

“Đi ra ngoài……”

“Đi đâu vậy?” Lý Thước nghi hoặc nói: “Đại ca không nói với bọn đệ là hôm nay muốn ra ngoài.”

“Ta, ta không biết……” Thẩm Châu Hi hoang mang rối loạn mà xoay người đi vào nhà chính, sợ tên Lý Thước mắt sắc kia nhìn ra manh mối gì.

Lý rắm thối ơi là Lý rắm thối, hắn không rên một tiếng đi làm trai lơ, lại khiến nàng phải ở chỗ này đau khổ che lấp!

Lý Thước đi theo vào nhà chính, thấy một đống túi thơm trên bàn thì ánh mắt sáng lên: “Túi thơm đã làm xong rồi ư?” Hắn cầm lấy một cái túi phù dung ở gần nhất nhìn nhìn rồi nói: “Tay nghề của đại ca trước sau đúng là như một.”

Thẩm Châu Hi vẫn thấy rất hoảng, nhưng lại bị lời Lý Thước nói gợi lên lòng hiếu kỳ vì thế không nhịn được hỏi: “Ngươi cũng biết Lý Vụ biết làm nữ hồng à?”

Lý Thước nhếch miệng cười nói: “Lúc đệ 13 tuổi đã đi theo đại ca, nhị ca thì đi theo huynh ấy từ năm 11 tuổi.



Đại ca muốn lấp đầy bụng của ba người quả là không dễ dàng.”

Hắn buông gà nướng xuống bàn, ngước mắt nhìn Thẩm Châu Hi, ánh mắt khác thường không hề có ý cợt nhả nói: “Mấy năm trước đại ca vì chúng ta mà ăn không ít khổ.” Hắn dừng một chút mới nói tiếp: “Đệ hy vọng huynh ấy có thể sống hạnh phúc, cũng hy vọng tẩu tử có thể nhận thấy điểm tốt của huynh ấy.




Đại ca không biết nói ngon ngọt nhưng huynh ấy đối xử với tẩu quả thực rất tốt.”

Thẩm Châu Hi lẩm bẩm nói: “Ta biết hắn rất tốt với ta……”

Có thể không tốt sao, hắn còn đi làm trai lơ nuôi nàng kìa.



Trên đời này còn có nam tử nào làm được tới nước này sao?

Lý Thước lại khôi phục biểu tình không đứng đắn ngày thường rồi cười nói: “Tẩu tử thấy được thì đệ cũng không nhiều lời nữa.”

Thẩm Châu Hi nói: “Ta đi pha trà cho hai người.”

Lời vừa ra khỏi miệng Thẩm Châu Hi đã hối hận, nàng còn không biết nấu nước thì pha trà kiểu gì?

Còn may Lý Thước lập tức nói: “Đại ca không ở đây nên bọn đệ cũng không ở lại nữa.



Gà nướng để lại, buổi trưa ăn cơm bọn đệ lại tới.



Tẩu tử cũng không cần lo lắng, đại ca đã không nói đi đâu thì chứng tỏ cũng không đi xa, lát nữa huynh ấy sẽ về ngay thôi.”

Thẩm Châu Hi thất thần mà ừ ừ hai tiếng.


Lý Thước cười cười gọi Lý Côn cùng nhau rời khỏi đó.

Lúc này trong nhà chỉ còn mình Thẩm Châu Hi, nàng không thể nào ngừng suy nghĩ miên man.



Nếu Lý Vụ vẫn luôn làm nghề này thì cũng thôi, nhưng nếu do nàng tới hắn mới bắt đầu làm loại công việc này thì …… chẳng phải hắn thành trai lơ đều là do nàng gây ra ư?

Thẩm Châu Hi nghĩ lại khoảng thời gian trước mình tiêu quá nhiều tiền.





Nếu không phải như thế thì nói không chừng Lý Vụ cũng sẽ không đi trên con đường không thể quay đầu này.



Lý Vụ cũng thật là, nếu không có tiền thì cứ nói thẳng, vì sao hắn tình nguyện đi làm trai lơ cũng muốn giả vờ kiên cường chứ?

Chẳng lẽ nàng là kẻ không nói lý như thế hả? Không có đồ trang sức, không có quần áo đẹp thì thôi, xí giấy…… í, cùng lắm thì nàng xé một tờ làm bốn mà dùng! Sao Lý Vụ không thèm nói gì với nàng đã đi làm trai lơ chứ? Bạc không có lại kiếm, nhưng trong sạch không có thì làm sao lấy lại đây!

“Lúc nghèo đến độ không có cơm mà ăn thì người ta cũng dám giết, nói chi tới chuyện cầm kim thêu hoa.”

Lời Lý Vụ nói lại vang lên bên tai nàng.

Thẩm Châu Hi vô cùng đau đớn nghĩ: Đây là lý do ngươi đi làm trai lơ ư?

Nàng biết Lý Vụ là người nghĩa khí, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới hắn lại nghĩa khí như thế! Hắn tình thâm nghĩa trọng với một người vợ chỉ có danh nghĩa là nàng, thậm chí không tiếc vì nàng trở thành trai lơ.

Nàng thở ngắn than dài, mặt ủ mày ê.



Trái lo phải nghĩ một hồi nàng mới đi vào phòng bếp, lật lật giỏ rau lấy ra một quả trứng gà to nhất, tròn nhất.



Nàng muốn tự tay nấu một quả trứng gà cho Lý Vụ ăn.

Nếu nàng có thể gặp lại Thái Tử, khôi phục thân phận Việt Quốc công chúa thì dù mất mặt nàng cũng phải xin cho Lý Vụ một chức quan tam phẩm, như thế mới miễn cưỡng báo đáp ân nghĩa này của hắn.

Còn hôm nay những gì nàng có thể làm chính là tự tay nấu cho hắn một quả trứng gà, coi như bồi bổ.

Thẩm Châu Hi ngồi xổm trước bếp nhóm lửa, nàng dùng que cời than dài gắp cỏ khô nhóm lửa sau đó ném vào bếp.



Nàng lẩm bẩm: “Lý rắm…… Lý Vụ ơi Lý Vụ, đây là điều duy nhất hiện tại ta có thể làm cho ngươi.”

Ở bên kia Lý Vụ đi ra khỏi nhà Phàn Tam Nương, hắn quay người nói với Phàn Tam Nương lúc này tiễn hắn ra cửa: “Ta đi đây, chuyện trong ruộng cứ để Lý Côn đi làm, hoặc ngài thuê người làm công, đừng tự mình làm cho vất vả.”

“Ta nhàn đến hoảng, sức ta lại lớn, ngươi cũng không phải không biết.” Phàn Tam nương cười to nói: “Ngươi hiện tại cũng ra dáng quá rồi, còn thành thân, còn biết quan tâm người khác.



Ta còn nhớ rõ khi ngươi còn nhỏ, cái đầu cao chưa đến eo của ta nhưng đã cực kỳ lợi hại.



Đồ ta cho vịt ăn có một nửa là bị tiểu tử nhà ngươi ăn vụng hết, sau khi bị phát hiện ngươi còn hùng hổ muốn cắn người —— trên tay lão nương còn có sẹo do ngươi cắn đây này!”

“Chuyện cổ mấy trăm năm rồi ngài đừng nói nữa được không?” Lý Vụ chau mày nói.

“À, thành thân rồi nên biết xấu hổ rồi đấy.



Lúc mông ngươi nứt da lão nương còn giúp ngươi đắp thuốc kia kìa……”

Mắt thấy Phàn Tam nương lại bắt đầu kể chuyện xưa thế là Lý Vụ không kiên nhẫn đánh gãy lời bà ấy: “Được rồi, được rồi, ta đi đây! Ngài còn lắm lời lão tử không bao giờ tới nữa!”

“Ngươi dám không tới!” Phàn Tam nương hùng hổ chống nạnh mắng: “Trước kia lúc ta cho ngươi màn thầu chúng ta đã nói rõ: hiện tại ta nuôi ngươi, về sau ta già rồi ngươi phải nuôi ta! Ngươi không tới ta sẽ đi tìm vợ ngươi! Ta sẽ nói với vợ ngươi chuyện mông ngươi trước kia nứt da kinh như thế nào……”

“Ngài ——”

Lý Vụ mới vừa quay người lại thì có một nông phu gần đó vội vàng chạy theo con đường bờ ruộng tới chỗ hắn.

“Lý huynh đệ, xảy ra chuyện rồi!”

Hắn vung hai bàn chân trần mà chạy như điên, chưa tới nơi hắn đã gân cổ lên gào:

“Ngươi mau về xem đi, nhà ngươi cháy rồi!”