Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 37: Chương 37




Lúc Lý Vụ đi về phía Thẩm Châu Hi thì nàng co rúm cả người lại đồng thời lùi về sau một bước.



Biểu tình trên mặt nàng giống một đứa nhỏ làm sai bị bắt quả tang.

“Ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Nàng lắp bắp nói, trên người toàn là mùi rượu.

Lý Vụ nhìn bát rượu đầy đất thì giận sôi máu lên.

“Ai nha…… Lý huynh đệ tới rồi à? Hôm nay sắc trời cũng đã tối, ta phải đi……”

Nữ tử trung niên bại bởi Cửu Nương lúc trước nay lại bại bởi Thẩm Châu Hi nên vội chuồn luôn.



Hơn nữa bà ta thấy sắc mặt Lý Vụ không đúng nên cũng vỗ mông biến thẳng.

“Ngươi ——” Thẩm Châu Hi nhịn không được đuổi theo một bước nhưng lại nhớ tới Lý Vụ còn ở bên cạnh nên vội ngừng lại.



Ánh mắt nàng nhìn Lý Vụ vẫn đứng yên đó thì giọng nhỏ xíu: “Ngươi thua còn chưa đưa tiền đâu……”

Lý Vụ quay đầu trầm giọng gọi: “Chu đại nương, thua rồi thì chạy hả?”

Phụ nhân họ Chu kia dừng bước, ngượng ngùng xoay người cười nói: “Sao có thể chứ? Không phải ta vội nên quên mất sao……”

Bà ta móc ra một chuỗi tiền đồng sau đó đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười mà giao cho Thẩm Châu Hi: “Vận may của Lý nương tử thật là tốt.



Ngươi còn nói không biết đánh mã điếu thế nhưng ta nghĩ ngươi mới chính là cao thủ đó……”

Chu thị âm dương quái khí mà khen Thẩm Châu Hi một hồi, lại nhìn Lý Vụ đứng bên cạnh cuối cùng cũng không dám nói nhiều nữa.



Bà ta sờ túi tiền rỗng tuếch rồi mang vẻ mặt ảo não mà đi.

Đám phụ nhân khác ở trong viện cũng lần lượt mở miệng cáo biệt.



Cửu Nương lại giống như không thấy Lý Vụ, nàng ta thong thả ung dung đứng lên kéo lấy cánh tay của Tùy Nhụy ở bên cạnh rồi thân thiết nói: “Đi, đi tới chỗ nô gia, ta xào mấy món ăn rồi ngươi nói xem gà nướng của nhà ngươi là làm thế nào……”

Tùy Nhụy vừa giãy ra vừa tức giận nói: “Ta thấy ngươi say quá rồi, mấy món đồ ăn mà đòi lừa gạt bí phương của nhà chúng ta hả……”

“Ai nha, không cần phải là bí phương, ngươi chỉ cần nói cho ta chút bí quyết là được.



Ta sẽ nói với ngươi Văn tú tài thích ăn cái gì……”

Tùy Nhụy nghe thế thì bắt đầu động lòng, sau khi giãy dụa một chút thì Cửu Nương đã dễ dàng lôi được nàng ta đi.

Nháy mắt trong viện đã không còn mấy người.



Vì Lý Vụ nên mọi người đều ngại, bọn họ nhìn nhau, không hề náo nhiệt như lúc trước.



“Ta mang nàng ấy về.” Lý Vụ nói với Chu tẩu.

“Nàng uống một chén Vạn Niên Xuân nên hơi say.





Ngươi trở về đút cho nàng một bát canh đậu giá cho tỉnh rượu —— ngươi có đậu giá không?” Thấy Lý Vụ lắc đầu thế là Chu tẩu đi phòng bếp cầm một ít đậu giá tới, dùng lá sen bao gà nướng lúc trước bao lại cho hắn mang về.

“Uống canh giải rượu xong để nàng đi ngủ sớm chút thì sẽ không sao.” Chu tẩu nói: “Nàng uống không nhiều lắm, ngươi đừng mắng nàng.”

“Ta mắng nàng làm cái gì?” Lý Vụ nhíu mày.

Chu tẩu không nói chuyện, tầm mắt rơi xuống trên người Thẩm Châu Hi.



Lý Vụ cũng nhìn theo thì thấy nàng cụp mi rũ mắt, đây đúng là bộ dáng sợ bị hắn mắng còn gì?

Lý Vụ chỉ đành thở dài cam đoan: “…… Ta sẽ không mắng nàng.”

“Vậy ta yên tẩm rồi, nếu không tẩu tử cũng không dám gọi nàng tới tụ hội nữa.” Chu tẩu nhẹ nhàng thở ra.

Lý Vụ lôi kéo cánh tay Thẩm Châu Hi rồi mang theo nàng rời khỏi Chu gia.

Mặt mũi Thẩm Châu Hi ửng đỏ, ánh mắt mê ly, lúc đi đường cả người lắc lư giống như đang đạp trên bông.



Lý Vụ đi bên cạnh rất muốn đỡ nàng một phen, nhiều lần hắn đã vươn tay ra nhưng nàng chỉ lắc đầu sau đó lại đứng vững.



“Đây là động đất à?” Nàng cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất sau đó lẩm bẩm: “Sao…… lại lắc thế nhỉ?”

“Ngươi uống say, là ngươi lắc ấy.” Lý Vụ lạnh giọng nói.

“Ta không say…… Ta còn tốt mà.” Thẩm Châu Hi ngây ngô cười sau đó vuốt ve chuỗi tiền đồng trong tay giống cầm bảo bối quý hiếm.

Lý Vụ đang muốn chế nhạo nàng vài câu lại bỗng thấy nàng cầm tiền đồng hiến cho hắn nói: “Ngươi xem! Tiền ta kiếm được đó!”

Nàng nở nụ cười trẻ con, cái mũi có mấy nếp nhăn, đôi mắt cong cong lóe lên ánhmắt ngây thơ.



Nàng cực kỳ ngây thơ, không hề phòng bị.

Hắn cũng vì thế mà khó lòng phòng bị.

Lý Vụ trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “…… Ừ, ta thấy rồi.”

“Ta kiếm được đó!” Nàng ôm đống tiền đồng kia vào lòng, miệng lặp lại.

“Ừ.” Lý Vụ nói: “Ngươi thật lợi hại.”

Sắc mặt Thẩm Châu Hi sáng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.



Nàng nhảy về phía trước hai bước, một chân đạp lên bóng của hắn rồi hỏi: “Ta dẫm lên đầu ngươi nè, ta lợi hại không?!”

“…… Lợi hại, lợi hại.”


“Không chỉ thế đâu nhé! Ta nói cho ngươi biết, ta đọc thuộc hết tứ thư ngũ kinh rồi đó, những sách vở thông thường ta cũng đều đã đọc qua.



Ta còn biết viết thể chữ lệ, thể kim sấu, chữ trâm hoa nhỏ.



Ta còn thông thuộc cầm kỳ thư họa, và cả ……”

Thẩm Châu Hi ngẩng lên đầu, vẻ mặt đắc ý hỏi: “Ta có lợi hại không?”

Thẩm Châu Hi uống say nên lời nói và việc làm đều không khác gì đứa nhỏ ba tuổi.





Lý Vụ không trả lời thế là nàng tiếp tục đuổi theo cái bóng của hắn, bĩu môi đạp lên cái bóng kia.

“Ngươi nói xem ta có lợi hại hay không?!”

“Lợi hại, lợi hại…… Được chưa?” Lý Vụ lười nghe nàng lải nhải vì thế chỉ có lệ đáp.

Ai ngờ nàng bỗng nhiên dừng bước, khóe miệng méo xệch, hốc mắt nhanh chóng ướt sũng.

“Ngươi nói dối!”

“Ta không nói dối ——” Lý Vụ cau mày: “Thẩm Châu Hi, ngươi uống say còn biết điên hả?”

“Ngươi cảm thấy ta vô dụng!”

“Ta không hề……”

“Có, ngươi chính là nghĩ thế!”

Vốn Lý Vụ không muốn phản ứng nhưng bên cạnh bỗng nhiên không có tiếng bước chân nên hắn đành quay đầu lại.



Hắn thấy nàng đứng tại chỗ không đi, rõ ràng đang giận dỗi với cái bóng của chính mình.

Hắn không kiên nhẫn nói: “Ngươi có đi hay không? Ngươi đi như rùa thế thì tối cũng chưa về tới nhà.”

Lời vừa ra khỏi miệng hắn đã biết không ổn.

Thẩm Châu Hi không giận dỗi, nàng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà lăn ra đất bắt đầu gào khóc: “Ngươi ghét bỏ ta, cảm thấy ta vô dụng, cảm thấy ta là trói buộc nên ngươi đã sớm muốn ném ta đi……”

Lý Vụ thấy đầu mình to gấp ba.



Hắn sợ tiếng khóc của nàng khiến hàng xóm vây đến xem vì vậy vội nhảy đến trước mặt nàng, một tay lôi nàng dậy.

“Thẩm Châu Hi! Đây là bên ngoài, ngươi phát điên cái gì!”

“Ngươi mắng ta! Ngươi mắng ta! Ngươi còn mắng ta!”

Thẩm Châu Hi khóc cực kỳ lợi hại, làm gì còn bộ dáng của nữ nhi gia.



Nếu nói người khác là hoa lê dính mưa thì Thẩm Châu Hi chính là con chó đang tru lên.




Nàng vĩnh viễn làm những việc ngoài dự đoán của mọi người.

Trán Lý Vụ nổi gân xanh lè, hắn lập tức che miệng nàng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi khóc cái gì! Thẩm Châu Hi, sao ngươi nói khóc là khóc thế.



Ngươi không nói đạo lý gì là muốn tức chết lão tử phải không……”

Thẩm Châu Hi khóc đến nỗi mặt mũi tèm lem, nhưng vẫn không quên vừa đá vừa đánh hắn.



Lý Vụ bị nàng lăn lộn thì cũng hơi cáu.



Hắn vắt hai tay nàng ra đằng sau, cũng không dùng sức quá mạnh nhưng Thẩm Châu Hi bỗng nhiên an tĩnh lại.



“…… Thẩm Châu Hi?”

Nàng ngồi dưới đất, đưa lưng về phía hắn không nói lời nào.

“Dưa ngốc?”

“Điên……”

Lý Vụ còn chưa dứt lời bỗng nhiên đã thấy từng giọt nước mắt từ giữa không trung chảy xuống.



Lý Vụ đột nhiên buông lỏng tay, tư vị kia giống như bị bỏng, không khác mông ngồi lên bàn ủi.

Hắn xoay người ngồi xổm trước mặt nàng, sửa sang lại ý nghĩ trong đầu sau đó lại hất hết đi mà sứt đầu mẻ trán nói: “…… Làm sao thì ngươi mới không khóc nữa?”

Nàng không nói lời nào, chỉ yên lặng rớt nước mắt.

Lúc trước Lý Vụ còn hận không thể lấp kín miệng nàng, hiện tại nàng an tĩnh hắn lại thấy ruột gan lộn lên.

Lý Vụ chỉ có thể khô cằn tiếp tục đề tài lúc trước: “Ngươi thật sự rất lợi hại, ngươi có thể đánh mã điếu, đọc sách viết chữ, còn đọc một lượt cái gì mà ngũ thư tứ kinh.



So với Chu lão đầu trên trấn ngươi còn lợi hại hơn.



Ông ta chỉ biết viết chữ nhưng không biết đánh đàn.



Còn cờ thì ông ta đúng là dở tệ, đến ta còn đánh không thắng…… Ngươi lợi hại như vậy thì làm sao ta lại cảm thấy ngươi vô dụng chứ? Ngươi xem, ta còn không biết viết, ngươi so với ta đúng là lợi hại hơn nhiều……”

Cuối cùng Thẩm Châu Hi cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn.



Nàng mím môi nhìn chằm chằm, nước mắt lấp lánh rơi xuống không ngừng.



Nàng không nói gì nhưng bộ dáng đáng thương này cũng đủ khiến hắn sinh ra ảo giác mình chính là ác nhân thiên thu.

“Cô nãi nãi của ta ơi, rốt cuộc thì ngươi muốn ta làm thế nào?” Lý Vụ đã dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ còn kém chưa quỳ xuống.



Hiện tại hắn chỉ muốn bắt cái kẻ xúi giục nàng uống rượu sau đó nhốt vào nhà xí bảy ngày bảy đêm.

Nếu sớm biết nàng uống say sẽ có bộ dạng này thì nói gì hắn cũng sẽ không để cho nàng uống rượu!

“Ta lợi hại như vậy……” Nàng mếu máo, ánh mắt kích động hỏi: “Vì sao các người đều không cần ta?”

Nàng nỗ lực học những thứ mình không thích, đọc đống nữ truyện nhàm chán nhưng cuối cùng nàng vẫn lẻ loi một mình lưu lạc bên ngoài.



Mẫu phi vì phụ hoàng mà vứt bỏ nàng, phụ hoàng vì Thái Tử mà vứt bỏ nàng, Phó Huyền Mạc vì đại cục cũng vứt bỏ nàng.



Tất cả mọi người đều có chuyện quan trọng hơn nàng.

Nàng có thể chấp nhận hiện thực nhưng uất ức trong lòng lại không thể tiêu tan.

Lý Vụ chả hiểu đầu cua tai nheo thế nào nên hỏi: “Ai không cần ngươi?”

“Các ngươi đều không cần ta.” Nàng nói xong thì nước mắt vốn đảo quanh lập tức ào ào rơi xuống.

Lúc này Lý Vụ bỗng nhiên hiểu ra: nàng đang nói tới cha mẹ mình.


Thẩm Châu Hi thương tâm như thế hóa ra vì nghĩ tới cha mẹ đã bán nàng vào cung.



Hóa ra nàng cảm thấy vì bản thân vô dụng nên mới bị cha mẹ vứt bỏ.

Ưu điểm của nàng là tỉnh táo, nhưng quá tỉnh táo cũng chính là khuyết điểm của nàng.





Nếu là Lý Vụ thì hắn tuyệt không sẽ không vì cha mẹ không cần mình mà đẩy cái mác vô dụng lên đầu bản thân.

Hắn sinh ra đã không có chút ký ức nào về cha mẹ đẻ, cũng không học được cái gì mà nhân nghĩa lễ trí tín.



Hắn toàn nhờ vịt phù hộ mới có thể trưởng thành.



Vì thế mà tình thân và ràng buộc với hắn quả là xa lạ, cũng không lý giải được.



Thẩm Châu Hi thương tâm như vậy nhưng hắn cũng chẳng thể đồng cảm với nàng, có điều hắn cũng chẳng thể thờ ơ.

Mỗi lần nàng rơi nước mắt đều giống như rót vào lòng hắn.



Lý Vụ vươn tay, dùng lòng bàn tay nghiêm túc lau nước mắt cho nàng.



Biểu tình của hắn bình tĩnh, giống như núi lớn không nhúc nhích, lại giống như biển rộng không gợn sóng.



Thần sắc của hắn khiến Thẩm Châu Hi cũng bình tĩnh hơn.

Hắn gằn từng chữ nói: “Ngươi nhìn ta.”

Nàng nghe lời mà nhìn hắn, ánh nước trong mắt lập lòe.

“Không cần nghe người khác nói cái gì, so với bọn họ thì ngươi còn tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần, bọn họ không cần ngươi đó là tổn thất của bọn họ.



So với bọn họ nghĩ và so với chính ngươi nghĩ thì bản thân ngươi còn tốt hơn nhiều.



Không cần vì bọn họ mù mà tùy tiện nghi ngờ chính mình, bởi vì thế cũng là nghi ngờ ánh mắt của lão tử.” Lý Vụ nói: “Ngươi đã hiểu chưa?”

Kỳ thật Thẩm Châu Hi không hiểu gì cả, đầu óc nàng choáng váng.



Nhưng thần sắc hắn nghiêm túc khiến người ta tin tưởng, nàng cũng không tự giác buột miệng nói: “Đã hiểu……”

“…… Quả dưa ngốc này.” Lý Vụ xoay người nửa ngồi xổm trước mặt nàng rồi nói: “Đi lên.”

Thẩm Châu Hi lồm cồm bò lên lưng hắn, cánh tay Lý Vụ ôm lấy chân nàng, nhẹ nhàng đứng lên.

Tầm nhìn biến đổi khiến Thẩm Châu Hi phát hiện ra bước chân của Lý Vụ rất nhanh, chỉ hai ba bước đã đi được một đoạn dài.



Lưng hắn cũng rộng lớn, khác hẳn vẻ cà lơ phất phơ bên ngoài của hắn.



Mỗi bước chân của hắn đều vững vàng, nàng nằm trên lưng không hề bị xóc nảy.

“Thẩm Châu Hi.” Hắn bỗng nhiên gọi tên nàng.

“…… Ừ?” Thẩm Châu Hi ngơ ngác đáp.

Lý Vụ dẫm lên bóng hoàng hôn màu cam rồi đi nhanh về phía trước.



Ở dưới chân hắn là bóng dáng hai người lồng vào nhau, thân mật khó chia lìa.

“Bọn họ không cần ngươi thì ta cần ngươi.”