Sau Khi Giết Xuyên Phó Bản Tôi Nuôi Đại Tà Thần Dưỡng Lão

Chương 39: Các Người Cứ Trả Lời Là Có Đẹp Hay Không Đi




Dịch+ edit+ beta: Nhi ([email protected])

Ân Tu lười biếng nâng mắt nhìn Trương Tư đang đứng ở hàng đầu: "Tại sao?"

Câu nói này của cậu chợt khiến Trương Tư nghẹn họng.

"Tại sao cái gì mà tại sao! Bé gái là nhân vật quan trọng để thông quan phó bản, đâu thể để cậu một mình dắt nó đi mãi được, những người như chúng tôi thì tính làm sao! Bộ khỏi thông quan nữa chắc!"

Ân Tu rũ mắt, hơi hất cằm dưới: "Nếu anh cứ muốn mang nó theo, thì qua đây dắt tay nó thử đi?"

Trương Tư sửng sốt, có chút thận trọng nhìn về phía bé gái đang chú tâm chơi đùa với bím tóc, hắn do dự tiến lên một bước: "Em gái nhỏ, em có muốn đi theo bọn chú không? Bọn chú đưa em tìm mẹ nha."

Hắn vừa lên tiếng thì bé gái liền nhìn thẳng vào Trương Tư, mặt nhỏ nhăn lại, bắt đầu nhe nanh: "Cút!"

Trương Tư bị dọa lùi ra sau, ba ngày trước bé gái đã để lại trong lòng người chơi không ít bóng ma tâm lý, dẫn đến việc bây giờ bọn họ vẫn còn cảm thấy sợ bé gái này.

Nhìn sang Ân Tu, thì thấy cậu đưa tay ra xoa đầu bé gái, nhỏ nhẹ nói: "Không được mất lịch sự như vậy."

"Dạ." Bé gái ngoan ngoãn gật đầu: "Nhưng mà có cái chú này lạ lắm, chú cứ muốn bắt em đi, vậy thì phải làm sao?"

Ân Tu lại tiếp tục dịu dàng nói: "Nếu có người xấu mang ý đồ muốn bắt em đi, thì nhớ là phải phản kháng, cắn một phát đứt đầu hắn ta là được."

"Dạ!" Bé gái lập tức cười tươi như hoa.

Những người chơi khác đều đổ một thân mồ hôi lạnh, Ân Tu đang dạy nó cái gì vậy! Muốn giết hết bọn họ có đúng không!

Ân Tu quét mắt nhìn Trương Tư, rồi xoay người đi đến nhà ăn để dùng bữa.

Mắt thấy kế cưỡng ép bắt bé gái đi không thành, Trương Tư lại chuyển sang sách lược khác, hắn nhìn Ân Tu rồi lại lên tiếng: "Người thì cậu có thể mang đi, nhưng nhiệm vụ thì phải cùng làm, nó là điều kiện duy nhất để thông quan phó bản, nếu hoàn toàn không cho chúng tôi tiếp xúc với nó, thì tiến độ nhiệm vụ của chúng tôi sẽ không đủ, tất cả đều sẽ không thể hoàn thành phó bản được, chẳng lẽ cậu lại muốn tất cả mọi người đều phải chết ở đây hay sao?"

"Vậy các người đợi đi, ăn xong cơm thì tôi sẽ đi làm nhiệm vụ." Lấy cơm xong, Ân Tu bắt đầu ngồi xuống bàn ăn.

Trương Tư còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Chung Mộ hung hăng đẩy sang một bên: "Tránh ra tránh ra, đừng làm phiền bọn tôi ăn cơm, muốn làm nhiệm vụ thì tự đi mà làm!"

Sắc mặt Trương Tư hơi thay đổi, người mới không nghe lời chạy sang ôm đùi Ân Tu rồi ra vẻ phách lối, thật sự không hề xem bậc tiền bối bọn họ ra cái thá gì.

Nếu không phải Vương Quảng đã chết, thì chẳng bao giờ đến lượt mấy người nắm quyền chủ đạo ở đây đâu.

Hắn nhìn Ân Tu đang ăn cơm, rồi lại nhìn sang Lê Mặc và bé gái, biết đám người này không dễ chọc, hắn chỉ đành lấy lùi làm tiến: "Được thôi, vậy mọi người cứ ngồi chờ đi, chờ bốn người bọn họ ăn xong rồi chúng ta cùng nhau xuất phát."

Cho dù hắn có không vui, thì cũng phải chờ đợi trước đã.

Cứ nghĩ đến tối nay Ân Tu sẽ chết, bây giờ có lãng phí thì cũng là lãng phí thời gian của cậu ta, ý nghĩ này khiến tâm trạng hắn ta tốt lên nhiều.

"Chú à, chú nhìn xem cái bím mà anh trai thắt cho cháu có đẹp không?" Đêm qua vừa ăn xong bữa khuya cho nên bây giờ giờ bé gái không có đói lắm, nó cũng không muốn ăn cơm của nhà ăn, thế là nó ôm thỏ bông chạy loanh quanh đám người chơi, vui vẻ khoe khoang hai cái bím tóc xinh xinh của mình.

Vào những lúc bình thường thì bé gái rất đáng yêu, mái tóc đen dài, mắt to tròn, chiếc váy đỏ bắt mắt, trông hệt như một con búp bê.

Nhưng do mẹ đã rời đi vào ba ngày trước, nó lại không biết phải tự chăm sóc mình như thế nào, nên sáng nay khi được Ân Tu bế và thắt bím cho, thì nó liền vui như trẩy hội, ánh mắt mong chờ được khen ngợi lóng lánh ánh nước.

Trương Tư nhìn nó đang lôi kéo hai cái bím tóc, nhếch môi khinh thường: "Đàn ông con trai mà đi thắt bím tóc làm cái gì, cái trò này có gì đẹp đẽ đâu chứ."

Hắn vừa mở miệng thì ánh mắt bé gái chợt trầm xuống, đôi mắt lạnh lẽo trừng vào Trương Tư: "Không đẹp sao?"

Trương Tư đổ mồ hôi như mưa: "Đẹp... đẹp lắm mà."

"Hứ!" Bé gái tức giận quay đầu, rồi lại đi tìm những người khác để dò hỏi.

Bé gái lượn hết một vòng hiện trường, cứ hễ có người chơi chê bai một tí thì nó sẽ trầm giọmg hù dọa họ một chút, và sau cùng nó đã nhận được một loạt lời khen.

Nó mang theo một bụng đầy lời khen ngợi, vui vẻ trở về bên cạnh Ân Tu, nó chống tay trên bàn ăn, chăm chú nhìn Ân Tu ăn sáng.

Người này vừa thức dậy tuy có hơi uể oải, nhưng vẫn nhịn cơn buồn ngủ để thắt bím cho nó, Ân Tu quả thật là người anh trai tốt nhất trên thế giới này.

"Sao vậy?" Bất thình lình bị bé gái nhìn chằm chằm, Ân Tu nghi hoặc mở miệng dò hỏi.

Bé gái lắc lắc đầu: "Không có gì, chờ anh trai ăn cơm xong, thì chúng ta sẽ cùng nhau đi đến nhà bà ngoại để tìm mẹ."

"Được." Ân Tu nhỏ nhẹ gật đầu, rồi tiếp tục dùng bữa.

Tất cả những người khác đều dùng vẻ mặt phức tạp nhìn bé gái ngoan ngoãn lanh lợi trước mặt Ân Tu, bọn họ nghĩ không ra, tại sao bé gái chỉ dịu ngoan trước mặt Ân Tu vậy, dị quái còn có thể thiên vị đến như thế này sao?

Sau khi dùng xong bữa sáng, Ân Tu lấy ra bản ghi chép mà mình đã tự ghi lại từ tờ giấy nhắn thứ hai của người mẹ, trước khi ra khỏi cửa, cậu đơn giản ôn lại những quy tắc này một chút.

Quy tắc thứ 1: Trên đường đi đến nhà bà ngoại, không được ghé vào nhà của bất kỳ con quái vật nào.

Điều này đã từng được trải nghiệm qua, hơn nữa sẽ khắc ghi sâu sắc.

Quy tắc thứ 2: Dọn dẹp nhà của bà ngoại, tìm thấy quyển nhật ký của bà.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Ân Tu quay sang nhìn bé gái: "Em có nhớ nhà của bà ngoại ở đâu không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi!" Bé gái hân hoan gật đầu.

Lần này thì Ân Tu đã hiểu tại sao những người chơi khác lại đặt cược trên người bé gái, quả thật không có nó thì không được, chỉ có nó mới biết nhà bà ngoại ở đâu.

Quy tắc thứ 3: Đi xuống tầng hầm tìm loại thuốc màu xanh lam mà con thường hay uống.

Ân Tu như có suy nghĩ, cậu liếc mắt nhìn bé gái: "Em có đang phải uống thuốc không?"

Bé gái gật gật đầu: "Trước đó thì không có uống, kể từ khi em sờ lên tế đàn thì mẹ mới bắt đầu cho em uống, bây giờ đã ba ngày rồi em không có uống thuốc."

Ân Tu chợt nhớ lại dòng dặn dò nho nhỏ trên tờ giấy nhắn thứ hai, đoạn đuôi chính là bảo bé gái phải nhớ kĩ, thuốc mà nó thường uống có màu mà nó thích.

"Màu em thích nhất là màu xanh lam à?"

"Đương nhiên không phải rồi!" Bé gái nhanh chóng phủ nhận: "Em ghét nhất là màu xanh lam!"

Ân Tu nhìn vào quy tắc thứ 3 với suy nghĩ sâu xa.

Trên giấy có ghi là để cho bé gái đi lấy viên thuốc màu xanh lam, nhưng lời dặn của mẹ lại hoàn toàn trái ngược lại với điều trên.

Nhưng nếu quy tắc đã ghi là phải để bé gái đi lấy thuốc, thì thuốc này vẫn là không lấy không được.

Quy tắc thứ 4: Bắt buộc phải rời khỏi thị trấn vào ban đêm.

Quy tắc trên giấy nhắn không nhiều, nếu như đủ nhanh thì trong tối nay sẽ giúp bé gái hoàn thành được hết các quy tắc, còn về việc liệu tối nay có thể thông quan được hay không lại là một chuyện khác.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Ân Tu cầm tờ giấy, dắt tay bé gái chuẩn bị xuất phát.

Những người chơi khác cũng lập tức đứng dậy, bây giờ dù bọn họ có không muốn thì cũng phải để cho Ân Tu trở thành người chỉ đạo toàn bộ đội nhóm, dù sao thì trong tay cậu cũng có bé gái.

Một đám người chơi chuẩn bị lên đường, trước khi đi, Ân Tu còn bảo Lê Mặc cởi áo khoác ra để trùm lên cho bé gái, cậu thành thật tuân thủ đúng quy tắc không để cho người dân trong trấn nhìn thấy nó.

Thị trấn trở nên rất yên lặng vào ban ngày, người dân trong trấn dường như đều ở trong nhà không ra ngoài, dẫn đến bên ngoài đường không có lấy bóng dáng của một người.

Lúc lần nữa đi ngang qua bức tượng điêu khắc ở quảng trường, người chơi đều rất thận trọng, lo sợ sẽ xảy ra tình huống gì đó khiến người phụ nữ chú ý đến mình, nhưng hôm nay lại không có chuyện gì xảy ra, quảng trường vẫn bị sự âm u bao phủ như cũ.

Tất cả mọi người đều rất thuận lợi đi theo chỉ dẫn của bé gái, họ đến được một căn nhà nằm ở rìa thị trấn, nhà của bà ngoại.

Căn nhà này tuy đã cũ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, hoa cỏ trong mảnh sân nhỏ được chăm sóc tươi tốt, trước cửa cũng không có phủ nhiều bụi hay rác rưởi, ít nhất có thể khẳng định trước đó bà ngoại có sống ở đây.

"Bà ngoại!" Vừa đến cửa nhà, bé gái lập tức rời khỏi vòng tay của Ân Tu, chạy một mạch đến cửa, vui mừng khôn xiết gõ gõ cửa nhà: "Bà ngoại ơi! Con đến rồi nè!"

Tay nó vừa chạm vào cửa, thì cánh cửa liền kêu kẽo kẹt rồi chậm rãi mở ra.

Cảnh tượng bên trong căn nhà khiến cho tất cả người chơi có mặt ở ngoài cửa đều phải sửng sốt.