Vệ Liễm khẽ đáp: "Dạ, con biết rồi."
Quân Trúc mỉm cười. Coi như hắn chứng kiến quá trình Vệ Liễm trưởng thành, từ cậu nhóc con đến tuổi thanh xuân phơi phới, tới bây giờ hào hoa phong nhã, rơi vào lưới tình, có thể nào mà không cảm thấy thổn thức cho được.
"Đứa nhỏ Ngọc Chi này, mọi sự đều dửng dưng, ta chưa từng thấy nó lo lắng cho tính mạng một người đến thế." Quân Trúc thở dài: "Ngay cả Hoàn Hồn đan cũng chẳng tiếc, bây giờ vừa gặp sư phụ lại cầu xin thuốc giải, ngươi hãy trân trọng tấm lòng của nó. Cả hai đều tâm tư kín đáo, thận trọng dè chừng, nếu đã yêu nhau tới mức này thì đừng giấu giếm đối phương điều gì nữa."
Quân Trúc trông thấy mà thương, nếu không ghi nhớ tình cảm thầy trò bao nhiêu năm, chẳng đành lòng nhìn tiểu đồ đệ tủi thân, thì sao hắn phải nói nhiều hơn vài câu như vậy.
Đồng tử Cơ Việt co lại: "Vâng, vãn bối đã rõ."
Tịnh Trần cũng xen vào: "Đúng vậy! Lúc trước Cơ thí chủ quyết tâm lấy mạng đổi mạng, bần tăng cảm thấy ngài sẽ hối hận, thế nên mới dặn tạm thời đừng đưa thuốc giải."
Nếu Vệ Liễm không bóp nát viên thuốc giải vào thời điểm mấu chốt, thì e rằng Cơ Việt vẫn chẳng nhận ra điều đó.
Hắn muốn dùng tính mạng bản thân để đổi lấy bình an cho Vệ Liễm, đó là phản ứng theo bản năng khi vừa nghe nói đến tử kiếp. Hắn cho rằng Vệ Liễm sống sót là tốt nhất, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra, hắn mới biết mình đã mắc sai lầm.
Hắn không còn, thì làm sao Vệ Liễm có thể sống tốt được?
Nhìn Vệ Liễm nằm nhoài trên bả vai hắn, khóc không thành tiếng, nhìn Vệ Liễm chẳng chút do dự bóp nát viên thuốc giải y hằng mong ước, trái tim Cơ Việt đau đớn tột cùng, hắn hiểu rõ quyết định của mình tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Yêu nhau mà phải chịu cảnh chia lìa kẻ còn người mất, thì người ở lại sẽ sống trong đau khổ suốt một đời.
Nhưng...
"Nhưng cô không hối hận." Cơ Việt lên tiếng.
Quân Trúc và Tịnh Trần kinh ngạc.
"Ta hối hận đã làm cho A Liễm khổ sở, nhưng ta vẫn muốn em ấy khổ sở cả đời." Cơ Việt thì thào: "Bởi vì cứu tính mạng em ấy, thì ta vĩnh viễn không hối hận."
"Nếu hôm nay người phải chết là ta, A Liễm cũng sẽ thay ta..." Cơ Việt cười nhạt: "Em cũng sẽ lựa chọn như vậy không phải sao?"
Vệ Liễm sững sờ.
... Phải.
Y sẽ dùng tính mạng của mình để cứu Cơ Việt, không chút do dự.
Con người thật là sinh vật mâu thuẫn. Y không muốn Cơ Việt bỏ y lại trên cõi đời, không muốn Cơ Việt hi sinh để đổi lấy tính mạng mình. Nhưng nếu đảo ngược vị trí, y sẽ đánh đổi mọi thứ để cứu Cơ Việt, kể cả tính mạng mình.
Cho dù biết Cơ Việt sẽ sống trong tuyệt vọng, cũng không thể giữ mình mà trơ mắt nhìn đối phương mất mạng.
Quân Trúc và Tịnh Trần, một vị khách đến từ thế giới khác, một người xuất gia, họ hiểu được rất nhiều đạo lý lớn lao, thông suốt rất nhiều chuyện, nhưng họ chưa từng rơi vào thất tình lục dục*, đâu có hiểu tường tận cảm xúc trong đó.
(Thất tình lục dục: thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục; lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)
Trên đời có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ không thể vẹn toàn đôi bên, kẻ đứng ngoài sao mà hiểu hết được.
Người đời không hay biết…
Hai người cùng tỉnh táo, lạnh lùng, quý trọng mạng sống, luôn chừa lại đường lui cho mình - Tần vương và công tử Liễm…
Lại điên cuồng, hết lòng hết dạ, chẳng tiếc sinh mạng, hi sinh mọi thứ vì nhau.
-
Quân Trúc từ trước đến giờ hành tung thần bí, sau khi hoàn thành sứ mệnh, lời còn chưa dứt, đảo mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Bỏ lại Tịnh Trần đứng trơ ra đó, mười phần hoang mang: "Ngươi phải mang bần tăng về chứ!"
"Sư phụ đã đi rồi." Vệ Liễm hiểu rất rõ tác phong xuất quỷ nhập thần của Quân Trúc: "Đại sư đi qua cầu tới phủ tri châu ở Chủ thành, rồi theo đội ngũ khâm sai cùng trở về thôi, nhân tiện... giải tên này vào ngục." Y chỉ chỉ Trương Húc Văn như bùn nhão nằm xụi lơ trên mặt đất.
Tịnh Trần: "..."
Đôi thầy trò này đúng là cùng một giuộc, sai khiến hắn thật thuận miệng.
Hắn nhận mệnh, thở dài sườn sượt, kéo bánh chưng Trương Húc Văn rời đi.
...
Màn đêm buông xuống.
Vệ Liễm rốt cục xoay lưng, tầm mắt chuyển lên người Cơ Việt.
Bầu không khí tĩnh lặng, hắn đứng dậy, bước tới khẽ ôm y.
Lúc nãy Vệ Liễm khóc thảm thiết, thật sự khiến Cơ Việt hoảng hốt. Hiện giờ, viền mắt thanh niên vẫn đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, bất kỳ ai trông thấy cũng phải ngậm ngùi.
Huống chi là người mà Cơ Việt hắn quý trọng nhất.
Vệ Liễm không nói một lời, hai tay vòng qua thắt lưng hắn, lẳng lặng tựa vào lồng ngực hắn.
Ngoài phòng ánh trăng bàng bạc, gió thổi hiu hiu.
"Huynh... khốn nạn." Thật lâu Vệ Liễm mới lên tiếng, chẳng kìm được tiếng nghẹn ngào: "Định bỏ ta lại thật ư?"
Y chẳng thể nào bình tĩnh được.
May mà Cơ Việt không sao, Tịnh Trần nói y mới biết hắn đã quyết định thay y chắn kiếp từ rất lâu.
Vừa rồi trước mặt Quân Trúc và Tịnh Trần, y vẫn luôn nhẫn nhịn, yên lặng lắng nghe mọi chuyện, bình tĩnh phân tích về kẻ hạ lời nguyền, kiên cường, phảng phất như chẳng có gì ghê gớm lắm.
Bây giờ chỉ còn lại y và Cơ Việt trong đêm đen tĩnh mịch, rốt cục y...
Không kìm nén được.
Lúc trước đã khóc lóc thảm thiết một hồi, giờ này chỉ như sóng gợn, Vệ Liễm không rơi lệ, thân thể cứ run rẩy, tựa như biến thành làn điệu gõ vào lòng Cơ Việt, đau âm ỉ.
Hắn nhắm mắt lại, giấu đi đáy mắt ẩm ướt, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng y: "Ổn rồi, Vệ Tiểu Liễm."
"Cơ Tiểu Việt không sao."
Cơ Việt cẩn thận hôn lên mi mắt còn ướt hơi nước của Vệ Liễm, dịu dàng như gió trăng.
Hàng mi dài khẽ run rẩy.
Vệ Liễm nghĩ, cảnh tượng này thật quen thuộc.
Hình như lần trước là ở... Ngự thư phòng, Vệ Diễn chọc tức y... Thực ra cũng không tính là bị ức h//iếp, bởi Vệ Diễn có khiến y nổi giận đâu? Tính y khác biệt, chưa từng được ưu ái nay đột nhiên lại có người thương tiếc, chút oan ức lập tức khuếch đại, muốn một chỗ để dựa vào.
Thực ra y chẳng hi vọng gì.
Bởi y chưa bao giờ có được.
Sau đó Cơ Việt nói: "Được rồi, ngươi xem, cô sẽ cho ngươi chỗ dựa."
Lập tức y chẳng có tiền đồ mà lặng lẽ rơi nước mắt.
Cơ Việt cũng như thế này, dịu dàng hôn lên giọt nước mắt, ôm lấy y và nói: "A Liễm, đừng khóc, cô ở đây."
Vệ Liễm không nhớ rõ mình bắt đầu động lòng từ khi nào, yêu Cơ Việt rồi mới nhớ lại, dường như mỗi cái chớp mắt cũng khiến con tim phải bồi hồi xao xuyến.
Y vẫn tự hào vì mình luôn bình tĩnh, tự chủ, kiên định, thế nhưng tất cả chẳng là gì khi đứng trước mặt hắn.
"Cơ Việt." Vệ Liễm ngước mắt: "Ta không muốn kiếp sau kiếp sau sau nữa, kiếp này huynh phải ở bên ta."
Cơ Việt cười khẽ: "Không được."
"Vệ Liễm, ta kiếp sau kiếp sau sau nữa, vẫn luôn ở bên em."
-
Nguyền rủa trên người Cơ Việt không cho phép trì hoãn, họ nghỉ ngơi một đêm, dự định ngày mai sẽ khởi hành.
Tối hôm ấy Cơ Việt đưa một viên thuốc giải khác cho Vệ Liễm, rồi chọt chọt lên trán y: "May mà chuyến này mang theo hai viên, không được bóp nát nữa."
Vệ Liễm uống thuốc giải, hừ nhẹ rồi quay đầu ra chỗ khác.
Đáng yêu chết mất!
Cơ Việt nhịn không được, xoa xoa đầu Vệ Liễm, rồi hôn chụt lên trán y.
Vệ Liễm đầu tóc ngổn ngang, y tức giận vuốt phẳng lại, Cơ Việt thấy thế bèn đè y xuống giường cào loạn hồi lâu, làm y nhột không chịu được, vừa cười vừa xin tha.
-
Hôm sau, đoàn xe đã sẵn sàng xuất phát.
Ôn dịch Giang Châu chấm dứt, hôm nay đội ngũ khâm sai sẽ trở về Vĩnh Bình, dĩ nhiên Cơ Việt và Vệ Liễm không nằm trong số này.
Họ dự định cùng đoàn xe ra khỏi địa phận Giang Châu, rồi mỗi bên một ngả. Đại bộ phận trở lại Vĩnh Bình, hai người thì trèo đèo lội suối, tới nước Lương xa xôi.
Chuyến này chỉ có Cơ Việt và Vệ Liễm, cộng thêm hai chú ngựa Tiểu Bạch, Tiểu Hồng, hành trang gọn nhẹ lên đường.
Theo cách nói của người khác tức là – cải trang vi hành.
Lúc trước Cơ Việt đã bố trí xong kế hoạch trong nửa năm, bây giờ phát huy tác dụng. Triều đình vắng hắn vẫn vận hành suôn sẻ, cộng thêm Tạ Thầm và mấy vị đại thần tâm phúc tọa trấn, dù hắn biến mất trong ba tháng vẫn có thể ổn định tình hình.
Trái lại không ít đại thần đã có được câu trả lời cho thắc mắc của mình - chẳng trách thời gian trước bệ hạ bỗng nhiên cuồng công tác, hóa ra để cải trang vi hành, âu cũng là điều dễ hiểu.
Ôn dịch Giang Châu chấm dứt, dĩ nhiên cũng luận công chiếu tội mà giải quyết xong xuôi. Cơ Việt chưa hồi cung, chiếu thư đã viết xong, người lập công được thăng quan tiến chức, thưởng tiền tặng ruộng; kẻ không làm tròn trách nhiệm, đứng giữa kiếm lời, thừa dịp cháy nhà hôi của, toàn bộ cho đi ăn cơm tù.
Tội nặng như Lưu Nhân Quý và Trương Húc Văn thì trực tiếp chém đầu.
Cơ Việt chưa bao giờ khoan dung với những kẻ phạm tội.
Y quán của Lâm lão tiên sinh được hạ lệnh trùng tu, bia mộ của ông dựng tại huyện Thanh Bình. Cơ Việt và Vệ Liễm mỗi người một câu, tự mình đề chữ.
Nội dung vẫn là câu nói bình thường kia: Chỉ mong thế gian không còn người bệnh, dù thuốc trên giá có phủ đầy bụi.
Ôn dịch được giải quyết, không ít dân chúng cảm tạ công lao của triều đình, đặc biệt là những thái y chẳng quản ngày đêm chăm sóc họ, nên họ muốn lập bia cung phụng, ngoài ra còn đắp tượng cho vị ân nhân cứu mạng - Liễm công tử. Thế nhưng khi biết được Vệ Liễm liền uyển chuyển từ chối, y nói: "Muốn cung phụng thì hãy cung phụng thầy lang già."
"Ông ấy mới là người mà các ngươi nên ghi nhớ công lao."
Đây cũng là tâm nguyện của tất cả các vị thái y.
-
Sáng sớm lúc Cơ Việt mặc quần áo, Vệ Liễm lục lọi bọc hành lý, rồi đưa cho hắn tấm mặt nạ hồ ly trắng: "Đeo vào."
Cơ Việt giật mình: "A Liễm chê ta xấu ư?"
Dáng vẻ hiện tại của hắn đâu có xấu. Trời sinh hắn quá mức lộng lẫy, đuôi mắt đỏ sẫm một mảnh, khuyết điểm chẳng lấn át nổi ưu điểm, trái lại quyến rũ mê hoặc đến khó tả, đẹp đẽ vô ngần.
"Huynh không cảm thấy đột nhiên có thêm vết bớt màu đỏ rất kỳ quái à?" Vệ Liễm liếc nhìn hắn.
Tuy không khó coi, nhưng để người khác trông thấy thì dễ suy nghĩ nhiều.
Cơ Việt: "..." Tự dưng đeo mặt nạ cũng kỳ quái đấy chứ?
Hắn ngoan ngoãn đeo lên, che khuất nửa trên khuôn mặt: "Sao em lại mang theo mặt nạ?"
"Huynh không nhớ à?" Vệ Liễm vẫn thu dọn hành lý, chẳng quay đầu lại: "Huynh tặng nó cho ta vào rằm tháng giêng, ta tưởng không được gặp huynh nữa, nên mang theo thứ gì đó để tưởng niệm, bằng không..."
Lời còn chưa dứt, đối phương đã ôm lấy y từ phía sau.
"Đừng tưởng niệm." Cơ Việt thì thầm: "Bởi vì ta sẽ không rời xa em nữa."
Động tác của Vệ Liễm dừng lại, y cong môi cười: "Ừm."
-
Ngày khởi hành tiết trời rất đẹp, ánh nắng xua tan mây mù vẫn bao phủ mù mịt trên không trung mấy tháng qua, Hạ Xuyên Thanh dẫn theo một đoàn quan viên địa phương tới tiễn biệt.
Lúc đội ngũ sắp ra khỏi thành, thì bất ngờ phía sau lưng vang lên tiếng nhạc.
Cơ Việt và Vệ Liễm giục ngựa quay đầu, binh sĩ cũng xoay người, các vị thái y trong xe ngựa vội xốc rèm lên.
Theo bản năng binh sĩ giơ vũ khí đề phòng, Cơ Việt bèn hạ lệnh đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Thì ra là dân chúng Giang Châu không hẹn mà cùng đến đưa tiễn.
Họ đồng loạt quỳ xuống, dập đầu, tiếng hô vang dội núi rừng: "Bệ hạ vạn tuế! Công tử thiên tuế!"
Chu Tiểu Sơn không quỳ, hiện giờ chân nàng còn chưa đủ sức giúp nàng hoàn thành động tác có độ khó cao như vậy.
Nàng đang đứng.
Chu Ngu Sơn phất phất tay với Vệ Liễm: "Cảm tạ đại ân đại đức của công tử!"
"Công tử chính là ân nhân cứu mạng Giang Châu chúng ta!"
Ban nhạc dân gian đang tấu một giai điệu rộn rã, tiếng suona* đặc biệt vang dội. (Suona: là một loại nhạc cụ hơi dân tộc, đồng thời cũng là nhạc cụ dân gian được lưu truyền rộng rãi trên khắp Trung Quốc, có âm thanh lớn và cao đặc biệt, được sử dụng thường xuyên trong các buổi biểu diễn âm nhạc truyền thống, nhất là các buổi biểu diễn ngoài trời.)
Ban nhạc này nổi tiếng trong mấy huyện, bình thường nhà nào có việc vui hay buồn thì đều mời họ tới thổi nhạc ăn mừng hoặc tiễn đưa người quá cố. Mấy tháng nay, họ thổi nhạc tang bằng mười mấy năm trước cộng lại, bởi nhà nào cũng làm đám ma, không một ai vui vẻ, chỉ có chết lặng, tuyệt vọng và tro tàn.
Cuối cùng cũng được nghe một khúc nhạc tưng bừng rộn rã.
Mấy người dân nhiệt tình còn cầm trứng gà, gạo và mì, xông tới chia cho các binh sĩ đã vất vả trong mấy tháng qua. Có cả người đến gần xe ngựa, kín đáo gửi quà cho các vị thái y qua tấm rèm.
Một tiểu cô nương dúi vòng hoa vào tay Từ Văn Khanh rồi đứng ngoài cửa sổ, hồn nhiên cười nói: "Cám ơn ca ca đã cứu nương của ta."
Mặt Từ Văn Khanh đỏ lên, chờ tiểu cô nương đi rồi, hắn mới thì thào: "Ta là đại nam nhân, đeo vòng hoa gì chứ..."
Một thái y trẻ tuổi ngồi bên cạnh duỗi tay định đoạt lấy: "Ngươi không đeo thì đưa đây."
Từ Văn Khanh lập tức ôm vòng hoa vào lòng: "Của ta!"
… Ai bảo người người vô ơn đâu?
Giờ khắc này Từ Văn Khanh cảm thấy, lời công tử nói thật có đạo lý.
Sao hắn lại từ bỏ cả thế gian chỉ vì trông thấy một góc của địa ngục chứ.
...
Vệ Liễm lẳng lặng quan sát, rồi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Cơ Việt.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Y nói: "Thật tốt."
Thật tốt quá!
Khi y vừa tới huyện Thanh Bình, đâu đâu cũng là tiếng gào khóc thảm thương, chết chóc đầy rẫy, sợ hãi khổ đau tràn ngập. Phảng phất cả không gian chỉ còn màu trắng xám, khúc nhạc buồn cứ quanh quẩn day dứt bên tai.
Y thấy sự tham lam, ích kỷ, đáng ghê tởm. Tất cả tội ác trên thế gian khó có thể miêu tả bằng lời đều diễn ra ở nơi đây, vừa hoang đường vừa chân thực.
Bây giờ họ rời đi trong ánh mặt trời tươi sáng. Ký ức cuối cùng mà nơi này để lại cho y là lòng biết ơn, thiện lương, chất phác, sắc màu lộng lẫy sống động, âm thanh náo nhiệt tưng bừng.
Rẽ mây để thấy ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua từng kẽ lá.
Tiếng nhạc thanh bình sao mà êm ái dễ nghe đến thế.