Sau Khi Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy Tiếng Lòng, Nhân Thiết Của Ta Sụp Đổ Rồi

Chương 19





"Ôi trời! Chưởng môn không có ở đây, chúng ta uổng công rồi.

"
Chưởng môn không có ở đó, mà đang ở viện tử của Nam Hi.

Về chuyện tiếng lòng, tối qua ông đã tra cứu rất nhiều tài liệu, nhưng tất cả chỉ nói rằng có pháp bảo hoặc bí pháp nào đó có thể nghe trộm tiếng lòng của người khác, nhưng đều đã thất truyền, bị tiêu hủy, hoặc còn lại cũng có điều kiện tu luyện vô cùng khắc nghiệt.

Chưa từng có trường hợp nào không sử dụng gì mà có thể nghe được tiếng lòng của người khác.

Hơn nữa, Chưởng môn đã xác nhận rằng mình chỉ nghe được tiếng lòng của Nam Hi, vấn đề chắc chắn nằm ở Nam Hi, nên ông mới đến đây từ sớm.

Khi Chưởng môn đến, Nam Hi đã vung kiếm được 7658 lần rồi, cao thủ đến mà không một tiếng động, nàng không nhận ra, vẫn âm thầm vung kiếm, đếm từng nhát.

[7659, 7660, 7661! ]

Chưởng môn không ngờ Nam Hi lại nghiêm túc như vậy, ông vô thức không lên tiếng, đứng tại chỗ quan sát một lúc.

Nam Hi cầm kiếm rất vững, lực đạo mỗi lần vung kiếm đều không chênh lệch chút nào, trước khi ông đến có lẽ đã luyện tập khá lâu, trán và mũi nàng đã đổ mồ hôi, nhưng tay nàng vẫn rất vững.

Ngay cả Chưởng môn khắt khe cũng không tìm được lỗi nào trong cách vung kiếm của nàng.

Ông lặng lẽ nhìn một lúc, đến khi Nam Hi hoàn thành một vạn lần vung kiếm mới lên tiếng: "Không tồi, nếu sau này mỗi ngày đều có thể nghiêm túc như vậy, có lẽ ta sẽ sớm miễn cho con bài tập vung kiếm này.

"
Nam Hi vừa thu kiếm vào vỏ, đột ngột bị tiếng Hòa Kiếm làm cho giật mìn.

, Nàng quay lại trong sợ hãi, biểu cảm không giữ được, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt.

"Sư tôn đến từ khi nào vậy?"

"Từ nhát kiếm thứ 7659.

"
"Ồ.

" Nam Hi lặng lẽ ngồi xuống tấm đệm trong sân, vận hành linh lực khắp cơ thể.

Mỗi lần luyện tập nhiều, ban đầu nàng sẽ cảm thấy mệt, giữa chừng sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng khi mệt đến cực hạn thì sẽ có linh lực tự tràn ra, nuôi dưỡng cơ thể và thúc đẩy việc hấp thu linh khí.

Linh khí hấp thụ lúc này tinh khiết hơn nhiều so với khi tu luyện thông thường.

Dù Nam Hi phải ép chế tu vi vì nhiệm vụ, bị phạt cũng không thấy oan ức, nhưng nàng cũng không muốn lãng phí linh lực và tu vi khổ công đạt được.

Hòa Kiếm càng hài lòng.

Ông nhớ lại khi mới nhận Nam Hi làm đệ tử, nàng nhỏ bé nhưng có thể hoàn thành mọi nhiệm vụ ông giao mà không sai sót chút nào, các trưởng lão khác nói ông quá nghiêm khắc, nhưng lúc đó ai cũng ghen tị vì ông có một đệ tử giỏi.