Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 51




Đồng Vân nói xong, cả phòng họp im lặng một lúc, trong lòng mỗi người ở Quân khu I đều tự hiểu rõ, không ai lên tiếng.

Trúc Tuế cong môi, một tay chống đầu, vốn tưởng chỉ là một cuộc họp bình thường, nói tới nói lui vài chuyện nhàm chán, hiện tại xem ra, Quân khu III đúng là chưa bao giờ làm người khác thất vọng!

Trong lúc mọi người cúi đầu im lặng, một cánh tay giơ lên.

"Trưởng khoa Trúc, cô có ý kiến gì sao?" Viện trưởng gọi tên Trúc Tuế. 

"Ý kiến thì không có, chỉ là tôi có một số điều không hiểu rõ, hy vọng Đồng tiểu thư có thể giải đáp."

Hai mắt Đồng Hướng Lộ sáng rực lên, duỗi tay làm động tác "mời".

Đồng Vân quay đầu sang nhìn Đồng Hướng Lộ, đến khi Đồng Hướng Lộ thu tay cúi đầu, Đồng Vân mới nói: "Trưởng khoa Trúc, mời nói."

"Thông thường, khi thuốc được đưa vào lâm sàng, Viện nghiên cứu khoa học sẽ phân công nhân viên giám sát và can thiệp chuyên môn, chỉ cần số liệu phản hồi của thử nghiệm lâm sàng khác thường, hoặc trong quá trình thử nghiệm, người bệnh xuất hiện phản ứng không ổn, nhân viên giám sát sẽ yêu cầu dừng thử nghiệm, sau đó tổ chức họp thảo luận vấn đề..."

"Bởi vì đều trực thuộc cùng một Viện nghiên cứu khoa học, cho nên thành quả nghiên cứu khoa học và công thức điều phối thuốc sẽ hoàn toàn được tiết lộ cho nhân viên giám sát can thiệp, hiện tại quý viện (Viện nghiên cứu của các vị) đề xuất yêu cầu được giám sát toàn bộ quá trình..."

Nụ cười của Trúc Tuế thêm sâu, nghiền ngẫm nói, "Tôi không biết đây có phải là điều mà người dân cả nước muốn nhìn thấy hay không, nhưng với tư cách là một dự án nghiên cứu khoa học cơ mật cấp S, ngoài những người thuộc nhóm nghiên cứu phát minh và đơn vị lãnh đạo, chúng tôi không thể để người ngoài biết được các số liệu nội bộ liên quan và công thức điều phối thuốc, điều này đã được quy định trên pháp luật, cũng như được Hoa Quốc yêu cầu nghiêm túc chấp hành."

Trúc Tuế dứt lời, người của Quân khu I liếc mắt nhìn nhau.

Những gì Trúc Tuế nói ra cũng là nỗi bồn chồn lo lắng trong lòng mọi người, đó là Quân khu III cũng nghiên cứu phát minh thuốc ổn định, thậm chí nhà họ Đồng còn là người đi tiên phong trong việc nghiên cứu phát minh thuốc ổn định, đúng, những gì bọn họ yêu cầu thoạt nghe có vẻ rất hợp lý, trước kia Alpha xảy ra sự cố, vậy nên thuốc thử Z cần được giám sát nghiêm ngặt hơn trong quá trình thử nghiệm lâm sàng, nhưng nếu đề nghị này được Quân khu III đưa ra, thì lại cảm giác có ý vị thâm sâu.

Làm người ta không khỏi suy đoán, phải chăng Quân khu III vẫn luôn không thể tạo ra thuốc ổn định, cho nên họ muốn nhân cơ hội giám sát can thiệp quá trình thử nghiệm để lén lút biết được một số số liệu quan trọng?

Câu hỏi này là phản ứng đầu tiên của mọi người ngay sau khi nghe Đồng Vân đưa ra đề nghị giám sát.

Cũng bởi vì vấn đề này quá nhạy cảm, nên mọi người không thể nói ra miệng, muốn tìm cách biểu đạt khéo léo hơn.

Bây giờ Trúc Tuế đĩnh đạc hỏi như vậy, thậm chí còn dựa trên pháp luật để nói, phải công nhận là rất can đảm. 

Trúc Tuế không né tránh, câu tiếp theo như một đòn phủ đầu, "Quý viện cũng sẽ không thực sự muốn thách thức quyền uy của pháp luật, đúng không?"

Đồng Vân trả lời lưu loát, "Viện nghiên cứu của chúng tôi đương nhiên không có ý này."

"Không có ý này có nghĩa là...?" Trúc Tuế nhất quyết khiến cho Đồng Vân phải nói rõ từng câu từng chữ.

Đồng Vân hít sâu một hơi, không rõ có tức giận hay không, đảm bảo từng chữ một, "Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III chúng tôi tất nhiên sẽ tuân thủ các quy định của pháp luật, đồng thời sẽ không có ý định muốn biết về các thành quả nghiên cứu và số liệu được pháp luật bảo vệ, cũng như sẽ không có hành vi yêu cầu tiết lộ bất kỳ điều gì."

Trúc Tuế nghiêng đầu, sắc bén nói, "Vậy lời này của Đồng tiểu thư không phải đã mâu thuẫn với yêu cầu trước đó của ngài rồi sao?"

"Đề nghị giám sát toàn bộ quá trình thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z, lại còn sẽ tôn trọng thành quả nghiên cứu khoa học của chúng tôi... Đây đều là lời ngài đã nói, vậy cái nào mới là sự thật?"

Nụ cười của Trúc Tuế lạnh nhạt, mười phần khó tiếp cận.

Cô có vai vế nhỏ, tuổi còn trẻ, nhưng đã là trưởng khoa khoa Tuyến tố, hoàn toàn thích hợp để nói những lời "bốc đồng" đầy mùi thuốc súng này trước mặt toàn thể mọi người, hoặc có thể nói, cô là người duy nhất ở đây có thể thốt ra những lời chất vấn sắc bén như vậy.

"Đều là thật sự." Đồng Vân trầm ổn, bị hỏi vấn đề này vẻ mặt cũng không thay đổi. "Nếu tiêu chuẩn thành công của thử nghiệm lâm sàng là do tất cả mọi người ở đây thảo luận, vậy thì quá trình giám sát thử nghiệm của có thể được thay đổi."

Trúc Tuế nhướng mày.

Đồng Vân nói: "Chúng tôi giám sát toàn bộ quá trình, quý viện chỉ cần cung cấp cho chúng tôi báo cáo kiểm tra sức khỏe của các bệnh nhân lâm sàng qua mỗi lần thử nghiệm, về phần loại thuốc cụ thể được sử dụng và phản ứng sau khi dùng thuốc trong các bước thực hiện, để tránh hiềm nghi, chúng tôi sẽ không chủ động yêu cầu các vị tiết lộ, cho dù quý viện muốn chúng tôi có mặt, thì xét về mức độ bảo mật của dự án này, chúng tôi cũng sẽ không đồng ý." 

"Lời nói của Đồng tiểu thư có phải hơi lý tưởng hóa quá mức rồi không?" Trúc Tuế không tán thành, "Đúng là báo cáo kiểm tra sức khỏe của bệnh nhân lâm sàng là chìa khóa thành bại của thuốc, nhưng nếu các vị không cử người giám sát các bước thực hiện... Vậy thì làm sao các vị biết được những số liệu đó có bị chúng tôi làm giả hay không?"

Ngay cả hai chữ "làm giả" Trúc Tuế cũng dám nói đến, thật sự không dè chừng tí nào.

"Nếu như không biết số liệu chúng tôi cung cấp có phải là thật hay không, thế chẳng phải sẽ là vô nghĩa sao? Việc giám sát toàn bộ quá trình này mất đi ý nghĩa, vậy thì có gì khác so với để nhân viên nội bộ của chúng tôi tự giám sát?"

Tống Chân nghe xong rất muốn vỗ tay tán thưởng Trúc Tuế, nhưng chỉ đành nhịn lại.

Đến tận lúc này, sau khi Trúc Tuế nói xong, Quân khu I cũng không có ai phản đối, thể hiện thái độ rất rõ ràng, là không muốn Quân khu III tiến hành giám sát toàn bộ quá trình, Đồng Hướng Lộ thấy vậy, hừng hực muốn mở miệng, nhưng mới vừa nói được hai chữ đã bị Đồng Vân bên cạnh kéo tay, những lời muốn nói biến mất, cuối cùng Đồng Vân vẫn là người lên tiếng. 

Đồng Vân nói, "Việc này rất đơn giản, trong cả ba Quân khu cùng nhau giám sát, hai Quân khu chúng ta đều có các dự án liên quan đến thuốc ổn định, ở một mức độ nào đó, vì vấn đề bảo mật, chúng ta đề phòng lẫn nhau về mặt số liệu và tư liệu là chuyện rất bình thường."

"Nhưng Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V lại không có liên hệ gì với thuốc ổn định, tuy phải có chuyên môn trong lĩnh vực khoa học mới có thể làm việc tại Viện nghiên cứu khoa học, nhưng chỉ cần vượt ra ngoài lĩnh vực của mình thì nhìn các số liệu chuyên môn kia không khác gì đọc sách trời, không có thời gian 3-5 năm học chuyên sâu thì sẽ không thể hiểu được. Quân khu V chuyên nghiên cứu vũ khí hạt nhân và vũ khí sinh hóa*, không liên quan đến lĩnh vực dược phẩm, cũng như thuốc ổn định..."

(*) Vũ khí sinh hóa có lẽ là bao gồm vũ khí sinh học và vũ khí hóa học, tui nghĩ vậy.

"Quý viện không tin chúng tôi, vậy thì để nhân viên nghiên cứu của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V đến làm người giám sát trung gian, họ có thể tiếp xúc trực tiếp với các tư liệu, đồng thời đảm bảo tính xác thực của các số liệu được các vị cung cấp, như vậy rất tốt có đúng không?"

Ra vậy.

Trúc Tuế nhướng mày, không ngờ Quân khu III thật sự muốn tránh hiềm nghi, cô còn tưởng rằng... 

Tống Chân cũng cúi đầu xuống, khi mọi người đang nhỏ giọng trao đổi với nhau, nàng lại gần Trúc Tuế nói, "Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V cũng không có lý do gì để giúp Quân khu III đúng không?"

Quân khu V không có lý do gì để giúp Quân khu III trong quá trình giám sát thử nghiệm là một chuyện, còn một chuyện khác là...

"Lĩnh vực bọn họ nghiên cứu là vật lý hạt nhân và sinh hóa virus, họ chỉ nghĩ tới việc làm thế nào để giết người, cho dù có xem quá trình thử nghiệm thì có lẽ cũng sẽ không rõ nguyên lý hoạt động đúng không?" Trúc Tuế tò mò đặt câu hỏi. 

Ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt gian xảo của Trúc Tuế nhìn sang, tràn đầy vẻ linh động, như thể đang cất giấu ý xấu nào đó.

Tống Chân thấy vậy thì ngẩn ra giây lát, sau đó ho nhẹ một tiếng, gật đầu đáp, "Đúng là không thể, nghiên cứu phát minh thuốc cần có kiến thức y học làm nền, chuyên gia vật lý hạt nhân chắc chắn không biết, chuyên gia sinh hóa cũng sẽ xa lạ đối với các chỉ tiêu chính trong nghiên cứu phát minh."

Không cần phải nói, toàn bộ các chỉ tiêu trong nghiên cứu phát minh có thể lên đến hàng trăm cái, cấu thành một số hệ thống chỉ tiêu, làm sao họ có thể biết được thuốc thử Z sử dụng bộ tiêu chuẩn đánh giá quốc tế nào!

"Khụ, chúng ta cũng có thể âm thầm tiến hành điều phối thuốc, người có cùng chuyên môn giám sát thì sẽ không làm được, nhưng nếu ngoài chuyên môn thì chắc hẳn sẽ không biết mấu chốt nằm ở đâu." 

Nói thẳng ra, đề nghị của Đồng Vân là khả thi.

Không những tránh được nghi ngờ, mà còn khiến người khác không chê vào đâu được.

Trúc Tuế chú ý đến một chuyện khác, hỏi thêm một câu không liên quan, "Thử nghiệm lâm sàng có nhanh cũng phải mất nửa năm, nếu chậm thì có thể kéo dài tới một năm, không nói đến phương pháp này có được không, nhưng tôi muốn hỏi một chút, những nhân viên giám sát mà quý viện cử ra, cụ thể là những người nào?"

Đồng Vân: "Là những nhân viên có mặt ở đây."

"Toàn bộ? Không một ai trong số họ trở về?"

"Toàn bộ." Đồng Vân chắc chắn.

Những lời này... Tống Chân và Trúc Tuế liếc mắt nhìn nhau, không khỏi nhìn sang Đồng Hướng Lộ.

Nếu thật sự muốn ở đây giám sát toàn bộ quá trình, thì Quân khu III cũng bỏ ra nhiều vốn gốc phết!

Nói đến đây, biết chuyện này có thể thực hiện được, cũng biết Quân khu III đạo đức tốt, chắc chắn sẽ không ở ngoài mặt dò xét tư liệu cơ mật của thuốc thử Z, vậy nên vấn đề còn lại là có đồng ý hay không.

Viện trưởng im lặng.

Nhóm Phó viện trưởng có mặt cũng im lặng.

Đồng Vân biết trong lòng mọi người đang suy nghĩ gì, thành quả nghiên cứu khoa học thuộc về Quân khu I, bước cuối cùng lại do người của cả ba Quân khu cùng nhau giám sát, đại khái là cho dù công tác đề phòng tốt đến thế nào thì trong thâm tâm cũng sẽ không được thoải mái. 

Loại chuyện này chưa từng có tiền lệ, nếu đồng ý thì Quân khu I sẽ không thể hoàn toàn nắm quyền tự chủ, đương nhiên sẽ không thoải mái.

Vì thế Đồng Vân giúp mọi người nhớ lại khi sự cố của Alpha xảy ra, người dân cả nước đã phẫn nộ ra sao và tầm quan trọng của thuốc ổn định đối với Hoa Quốc cũng như toàn thế giới.

Cô nói xong, Viện trưởng vẫn im lặng như trước, Viện phó Vinh trao đổi vài câu với Viện trường, nhưng họ cũng không đưa ra chủ ý, ngược lại quay sang cue Trúc Tuế vào, "Trưởng khoa Trúc nghĩ thế nào về việc này?"

Trúc Tuế bỏ cây bút trên tay xuống, nói ra lời làm người khác kinh ngạc, "Cũng không phải là không thể."

Tất cả những đôi mắt đều tập trung vào cô.

Dưới đủ loại ánh mắt muôn hình vạn trạng, Trúc Tuế nở nụ cười, ý cười không đến đáy mắt, kiên định nói, "Có thể đồng ý nhưng chúng tôi cũng có một điều kiện."

"Viện nghiên cứu Quân khu III xuất phát từ sự cố năm đó của Alpha mà đề nghị giám sát toàn bộ quá trình, vì sợ sự tương tự vậy xảy ra lần nữa, Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I chúng tôi lùi một bước, để thử nghiệm lâm sàng của thuốc thử Z tiến hành dưới sự giám sát của cả ba Viện nghiên cứu khoa học, đây không phải là điều không thể... Nhưng nếu chúng tôi đây đã nhượng bộ, vậy Viện nghiên cứu Quân khu III phải chăng cũng nên nhường một bước, công bố tất cả các tham số của thử nghiệm lâm sàng Alpha năm đó?" 

Bạo dạn lên tiếng, gây khiếp sợ cho toàn bộ những người có mặt.

Trúc Tuế vẫn mỉm cười, chỉ là trong lời nói lại có cảm giác cạnh tranh. 

"Thử nghiệm lâm sàng của Alpha xảy ra chuyện, toàn bộ số liệu năm đó đều được lưu giữ và niêm phong ở Viện nghiên cứu Quân khu III, mấy mươi năm trôi qua, nghiên cứu phát minh của Viện nghiên cứu Quân khu III cũng đã tiến hành nhiều năm như vậy, các số liệu cũ đã lỗi thời từ lâu, cũng không tồn tại chuyện rò rỉ thông tin cơ mật hay gì đó..."

"Nếu đã không tồn tại chuyện rò rỉ thông tin, các vị lại luôn sợ rằng thuốc thử Z sẽ đi vào vết xe đổ của Alpha trong lâm sàng, vậy thì chúng ta hãy rộng lượng một chút, Viện nghiên cứu Quân khu III có lẽ cũng nên nhượng bộ và công bố số liệu năm đó, chúng ta đúng bệnh hốt thuốc, tập trung vào xây dựng lại quy định cho các bước làm đã xảy ra vấn đề khi trước, như vậy, xác suất thuốc thử Z gặp sự cố chẳng phải sẽ nhỏ hơn sao?"

"Hai vị Đồng tiểu thư cảm thấy thế nào?"

Vạn lần không ngờ Trúc Tuế lại đưa ra yêu cầu này, Đồng Vân và Đồng Hướng Lộ nhìn nhau, nhất thời cảm nhận được cảm giác của Quân khu I khi đối mặt với yêu cầu của bọn họ, thật giống như có thứ gì mắc ở cổ họng!

Mọi người ở Quân khu I đều cảm thấy đề nghị này không tồi, số liệu của vài thập niên trước cũng không phải là cơ mật, nhưng nó cũng có thể giúp hoàn thiện hơn các quy định cho thử nghiệm lâm sàng thuốc thử Z.

Và người kích động nhất là người đang ở bên cạnh Trúc Tuế, Tống Chân.

Sự cố của thuốc thử Z tràn ngập những điểm đáng ngờ, nếu như có thể biết được toàn bộ những tham số của thử nghiệm lâm sàng khi đó... Tống Chân không khỏi cúi đầu, che đi đôi mắt lấp lánh ánh sáng của mình. 

*

Cuối cùng tan họp trong không vui.

Đôi bên đều có yêu cầu, bên nào cũng không trả lời ngay được vậy nên kết quả cuối cùng là hai bên quay về thống nhất ý kiến rồi mở họp lại sau.

Các cuộc họp nội bộ lần lượt được tổ chức, một tuần lặng lẽ trôi qua, nhóm một bên kia vẫn đêm ngày đèn đuốc sáng trưng tăng ca.

Theo thời gian trôi qua, Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V bị tụt lại cuối cùng cũng đã đưa ra danh sách nhân viên tham dự hội nghị.

Ba nhân viên nghiên cứu chuyên về vật lý hạt nhân, hai người mới chuyên về sinh hóa virus và một người dẫn đầu là quân nhân không tham gia nghiên cứu khoa học, chuyên phụ trách các vấn đề hành chính của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu V. 

Khác với Quân khu III, Quân khu V không có dự án thuốc ổn định, họ cũng không hiểu biết nhiều về các vấn đề vượt chuyên môn, Quân khu III ngoại trừ hai chị em họ Đồng, thì đa phần đều là những chuyên gia lão làng, còn đội ngũ được Quân khu V cử sang có độ tuổi trung bình không quá 30 tuổi.

Trúc Tuế nói đùa, "Có khi nào họ cho rằng cử các chuyên gia có thâm niên sang là lãng phí nhân lực không?"

Tống Chân không trả lời, Tả Điềm ngốc bạch ngọt ở bên cạnh lên tiếng, "Đó là chắc chắn rồi!"

Tả Điềm: "Đối với vật lý hạt nhân, một khi thí nghiệm bắt đầu, tất cả các nhân viên đều phải theo dõi nói, nếu như xảy ra sự cố thì mức độ nguy hiểm đạt đến sẽ đủ để phong tỏa cả thành phố. Thuốc ổn định tuy quan trọng, nhưng vẫn không thể so với dự án trong tay bọn họ."

Tống Chân tò mò chuyện khác, "Người dẫn đầu là, Hứa An Bạch... Hứa gia, không phải nhiều thế hệ nhà bọn họ đều làm nhân viên nghiên cứu sao, tại sao anh ta lại chỉ phụ trách các vấn đề hành chính?"

"Chị không biết?" Trúc Tuế cười nhìn sang, thấy Tống Chân thật sự không rõ, cô cũng không đùa nàng, giải thích nghi vấn, "Bởi vì vật lý hạt nhân có phóng xạ, mỗi thế hệ nhà họ Hứa chỉ cho phép một nửa trong số đó tham gia nghiên cứu khoa học chính thức, Hứa An Bạch chắc chắn đã từng học qua, nhưng trong nhà chắc hẳn có người giỏi hơn anh ta, thay thế anh ta ghi danh vào danh sách tham gia dự án nghiên cứu khoa học."

"Còn anh ta... Trước khi có con thì có lẽ sẽ không tiếp xúc với dự án này."

Tả Điềm sặc ngụm nước.

Sau khi cơn khó chịu qua đi, cô bừng tỉnh, "Đúng rồi, phóng xạ có ảnh hưởng đến thế hệ tương lai!"

Tống Chân nhìn cái họ này lại nghĩ đến một vài chuyện nữa.

Mấp máy môi một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Chờ đến lúc gặp mặt thì sẽ rõ có phải Hứa gia kia hay không thôi.

*

Bất ngờ là, các nhân viên của Quân khu V cũng đến vào thứ sáu.

Nhưng khác với độ khoa trương của Quân khu III, nhân viên của Quân khu V rất khiêm tốn kín tiếng, đi máy bay tới nơi cũng không cần có người ra tiếp đón, tự mình sắp xếp khách sạn để ở, buổi chiều khi đến giờ tan làm mới thông báo với người của Quân khu I. 

Khi điện thoại được gọi tới, chỉ còn khoảng một tiếng nửa là tan làm, Viện phó Vinh dở khóc dở cười.

Không đón được người, Viện trưởng cũng chỉ đành gọi qua cho người dẫn đầu của bọn họ một cuộc điện thoại, xem như người đã tới, Quân khu I cũng đã biết.

Phong cách này, quá mức cứng nhắc khô khan.

Tống Chân cho rằng tuần sau mới có thể gặp được người, nhưng thứ bảy nàng lại nhận được một thiệp mời.

Thế gia ở Quân khu I tổ chức tiệc, mời Đồng gia và các nhân viên nghiên cứu thuộc thế gia ở Quân khu III, đồng thời cũng mời các nhân viên nghiên cứu thuộc thế gia của Quân khu V đến. Không biết nghe từ chỗ nào là khoa Tuyến tố vẫn chưa gặp qua các nhân viên nghiên cứu của Quân khu V, cũng không biết mạch não của chủ nhân bữa tiệc được thiết lập ra sao, cuối cùng gửi thiệp mời cho cả các thành viên của nhóm hai khoa Tuyến tố.

Người dẫn đầu của đội ngũ đến từ Quân khu V là con cháu thế gia, cũng sẽ đến bữa tiệc này.

Tống Chân ngàn lần không ngờ địa điểm tiếp đón các nhân viên nghiên cứu đến từ Quân khu khác không những không phải ở đơn vị của mình mà trái lại còn là ở một bữa tiệc tụ hội ăn uống!

Nhưng Hứa An Bạch cũng sẽ đi, không thể từ chối.

Được Trúc Tuế dẫn đầu, các thành viên nhóm hai đều đi.

Không tốt là ngoại trừ bọn họ, những người được mời đến đều xuất thân từ thế gia, có khả năng sẽ không hòa nhập lắm.

Còn tốt thì ở đó đều là những người trẻ tuổi, không quá 30, quyền bình đẳng đã được đề xướng ở Hoa Quốc từ rất nhiều năm trước, đương nhiên đã được khắc sâu trong tư duy nội tâm của thế hệ trẻ.

"Coi như là đi chơi thôi, không cần đặt nặng như vậy." Trúc Tuế không để ý nhàn nhạt nói.

Bữa tiệc tổ chức vào buổi tối chủ nhật, khi Tống Chân chọn quần áo vào buổi chiều, chứng khó khăn trong việc lựa chọn lại tái phát.

Trúc Tuế thấy nàng ở trong phòng ngủ phụ nửa ngày chưa ra, khi đi vào thì thấy người nào đó vẫn chưa thay quần áo, đang loay không biết nên chọn cái nào.

Trúc Tuế khoanh tay dựa vào cửa, cô ăn vận rất tùy ý, đừng nói là lễ phục, chỉ mặc đồ thể thao, không hề dính dáng gì với hai chữ trang trọng, có thân hình và gương mặt gánh vác, lại là chỗ người quen, chủ nhân bữa tiệc cũng sẽ không trách cứ. 

Nhưng Tống Chân... Thật sự gặp rắc rối.

Hai phút sau Tống Chân vẫn chưa chọn được, Trúc Tuế đút tay vào túi nhàn nhã đi vào, tò mò hỏi, "Chị à, chị muốn chọn bộ nào vậy? Chẳng lẽ đêm nay chị định ăn diện hoa thơm cỏ lạ, bộc lộ sự rù quến của mình hửm?"

Lời nói không đứng đắn, mang theo giọng điệu trêu chọc, khiến Tống Chân cảm thấy thẹn thùng.

Tống Chân không bất hòa tranh cãi với cô, trái lại còn rối rắm đáng yêu hỏi ý kiến của Trúc Tuế, "Em nói xem chị nên ăn mặc trang trọng một chút hay là bình thường một chút đây? Nếu là bình thường thì nên mặc theo kiểu hằng ngày hay là kiểu thể thao năng động?"

Trúc Tuế kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tống Chân, gần mấy chục giây sau cô mới nhận ra Tống Chân thật sự nghiêm túc đặt câu hỏi, Trúc Tuế "phụt" một tiếng, cúi đầu cười lên, mái tóc đen dài như lụa rơi xuống, mặt trời lúc này đã về tây, có những mảnh ánh sáng vàng vụn nhỏ chiếu vào trong phòng, ẩn hiện nhảy múa trên mái tóc quá mức mượt mà của Trúc Tuế.

Hình ảnh đẹp đẽ, cảm giác khó tả trong đầu Tống Chân lại trỗi dậy.

Nàng... Cảm thấy Trúc Tuế thật đẹp.

Nhưng, dường như không chỉ đơn thuần là thưởng thức vẻ đẹp.

Tống Chân không khỏi dời ánh mắt sang một bên khác, Trúc Tuế không nhận ra điều kì lạ, cong khóe môi hỏi Tống Chân, "Chị, chị muốn mặc kiểu hằng ngày hay là kiểu năng động hơn?"

Bị đôi mắt biết cười của Trúc Tuế nhìn đến, tim Tống Chân đập mạnh, không dám nhìn Trúc Tuế nữa, quay đầu nhìn quần áo, nuốt nước bọt nói, "Chị, chị muốn mặc, mặc cái gì không thất lễ là được."

"Vậy thì đơn giản rồi, mặc như thế nào cũng được đúng không?" Thấy Tống Chân mấp máy môi không nói tiếng nào, Trúc Tuế tưởng rằng đối phương cảm thấy mình làm cho có lệ, vươn tay ra nói, "Nếu chị rối rắm như vậy thì em chọn cho chị một bộ nhé."

Tống Chân lung tung gật đầu. 

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng hối hận.

Trúc Tuế đứng bên cạnh nàng, thấy nàng gật đầu, hai tay đè lên bả vai nàng rồi bước tới gần tủ quần áo hai bước, sau đó Trúc Tuế vươn tay, đôi tay đưa qua cạnh người nàng, nàng lại vừa vặn thấp hơn đối phương nửa cái đầu... Thật giống như là, đang được Trúc Tuế ôm vào lòng vậy...

Tống Chân cảm thấy cảm xúc lúng túng của mình trở nên trầm trọng hơn, nhưng nàng quay lưng về phía Trúc Tuế, đương nhiên Trúc Tuế không nhận ra.

Trúc Tuế cầm một bộ áo ngắn tay quần dài ra, lắc đầu, "Quá hằng ngày."

Sau đó cầm thêm một bộ váy, cứ vậy đứng sau lưng Tống Chân, tay dài cài khuy áo rồi đưa móc áo kia lên cổ áo Tống Chân, ướm thử váy lên người nàng, Trúc Tuế nhìn lướt qua một cái, sau đó lắc đầu, "Chúng ta đi ăn thịt nướng, váy dài bất tiện."

Không ngờ tới động tác này dưới góc nhìn của Tống Chân càng giống như đang ôm nàng.

Trúc Tuế lựa chọn cũng không chậm chạp, cuối cùng chọn được ba bộ, một bộ váy ngắn, một bộ áo khoác ngoài kết hợp quần đùi và một bộ áo khoác ngoài kết hợp quần váy xếp ly, chỉ một chút thời gian như vậy nhưng đối với Tống Chân lại là gian nan.

"Những cái này là được, chị chọn một bộ đi?"

Trúc Tuế cuối cùng cũng nhìn xuống khuôn mặt Tống Chân, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó, ngạc nhiên hỏi, "Sao tai chị đỏ vậy?"

Tống Chân: "..."

Còn cục diện nào xấu hổ hơn bây giờ nữa không cơ chứ?

Tống Chân vừa định há mồm ngụy biện, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Trúc Tuế đã đặt cằm lên vai nàng, khóe miệng cong lên một độ cong gian tà, thấp giọng nói, "Chị, chị đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng điệu cực kỳ trầm thấp, không giống với tông giọng nói chuyện ban ngày, mà có chút giống ở trên giường...:)

Đầu óc Tống Chân trống rỗng, bị hỏi như vậy đã làm nàng quên hết mấy lời nói dối mà mình muốn nói. 

"Chị, mặt chị cũng đỏ này..." Trúc Tuế chậm rãi nhắc nhở.

Tống Chân xấu hổ nhắm hai mắt lại, không muốn đối diện với ánh mắt sáng ngời khiến mặt nàng càng bỏng rát của Trúc Tuế.

"Không nói gì luôn hửm."

Giọng điệu nghiền ngẫm trêu chọc, Trúc Tuế đặt tay lên vai Tống Chân, khoảnh khắc bị cô chạm vào kia, Tống Chân khẽ run lên.

"Vậy để em đoán nha..."

Lặng im giây lát, giọng nói xấu xa bên tai càng nhỏ hơn, thì thầm, "Có phải chị, muốn em giúp chị thay quần áo không?"

______________________

Ed: tui cảm giác cái vốn từ hạn hẹp của tui đã được nâng cấp sau chương này:v mắc cái gì mà toàn họp hành đồ không à