Sát Thần Chí Tôn

Chương 376: C376: Tiết đồng mất tích 2




¬



- Ngươi cái phế vật này, thành sự không có, bại sự có thừa. Ta sớm biết, ngươi nhiều lần ở trên tay Giang Trần chịu thiệt, căn bản không đáng tin cậy.



- Huyết Tam, ngươi đừng ngậm máu phun người.



Luật Vô Kỵ cũng nóng nảy.



- Tại sao ngươi không nói là vấn đề của các ngươi? Ta tới nơi này, tuyệt đối không có người theo dõi, ta ở Long Nha vệ làm đô thống nhiều năm, chút bổn sự ấy vẫn phải có?



Huyết Tam cười lạnh nói:



- Vậy ý của ngươi là, Truy Mệnh Ám Môn ta, không bằng Long Nha vệ ngươi?



Luật Vô Kỵ rất muốn nói như vậy, nhưng hắn sợ Huyết Tam chụp chết hắn, chỉ phải nhuyễn xuống, phiền muộn nói:



- Hiện tại truy cứu trách nhiệm có tác dụng gì? Việc cấp bách là giải quyết hậu quả như thế nào. Một khi Tiết Đồng ly khai, sẽ cắn chúng ta ra. Ngươi sẽ không hy vọng, mình còn chưa giết Giang Trần, đã gãy ở vương đô chứ?



Huyết Tam hừ lạnh một tiếng, bàn tay ở trước động đất lục lọi một lát, lại ở trên cỏ sờ soạng vài cái.



- Trên cỏ còn có hơi ấm, tro bụi ở động đất cũng mới. Xem ra, bọn hắn còn chưa chạy xa.



- Vậy còn không truy?





Luật Vô Kỵ vội la lên.



Huyết Tam cũng biết, bây giờ không phải là thời điểm giận dỗi. Nếu để cho phế vật Luật Vô Kỵ đuổi theo, vậy khẳng định là đuổi không kịp.



Không thể nói trước, chỉ có thể là Huyết Tam hắn tự thân xuất mã rồi.



Huyết Tam với tư cách Tiên cảnh tứ trọng, sát thủ Địa Linh cảnh, hắn tự tin, dù sự tình bại lộ, trong Thiên Quế Vương Quốc, người có thể bắt hắn, là đếm được trên đầu ngón tay.





Căn cứ tình báo của hắn, ngoại trừ Hộ Quốc Linh Vương Diệp Trọng Lâu có ưu thế áp đảo ra, Thiên Quế Vương Quốc, người có thể uy hiếp được Huyết Tam hắn, cơ hồ không có.



Về phần Bảo Thụ Tông, Huyết Tam không tin, chỉ là một Giang Trần, có thể làm cho Bảo Thụ Tông xuất đầu. Huống chi, trên tình báo của hắn còn biểu hiện, trước đó không lâu Giang Trần còn đắc tội một trưởng lão Bảo Thụ Tông. Bảo Thụ Tông không chèn ép hắn đã rất tốt, còn có thể giúp Giang Trần?



Cho nên, tuy sự tình bại lộ, Huyết Tam cũng không hoảng hốt.



Huyết Tam đang muốn nhảy vào động đất, bỗng nhiên dừng bước chân lại, khóe miệng tràn ra mỉm cười. Trong nháy mắt này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, Tiết Đồng bị cứu đi, cái kia ý nghĩa Huyết Tam hắn cùng Truy Mệnh Ám Môn đã bạo lộ.



Đã bại lộ, dù đuổi theo Tiết Đồng, cũng vu sự vô bổ.




Giết Tiết Đồng hay không, lại có ý nghĩa gì? Dù sao trên người Tiết Đồng có cấm chế của Huyết Tam hắn, Huyết Tam không tin, Giang Trần có bản lĩnh cởi bỏ cấm chế kia.



Thấy Huyết Tam ngừng chân không tiến, Luật Vô Kỵ sững sờ:



- Như thế nào?



Huyết Tam khoan thai cười cười:



- Chuyện cho tới bây giờ, đuổi theo Tiết Đồng, lại có làm được cái gì? Giang Trần có thể tra đến nơi đây, liền ý nghĩa sự tình đã bại lộ. Hiện tại đuổi theo, nhiều lắm là giết Tiết Đồng, có làm được cái gì?



Luật Vô Kỵ khẩn trương, Tiết Đồng đối với Truy Mệnh Ám Môn vô dụng, nhưng đối với Luật Vô Kỵ hắn lại rất hữu dụng.



Không nói hắn muốn lợi dụng Tiết Đồng thực hiện kế hoạch, chỉ nói Tiết Đồng ly khai, sự tình bại lộ, Luật Vô Kỵ hắn liền chết không có chỗ chôn. Thậm chí cậu hắn Dương Chiêu, cũng triệt để xong đời.



- Huyết Tam, Tiết Đồng này, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy thoát.



Luật Vô Kỵ nóng nảy, hận không thể chui vào động đất, tự mình đi tìm.



Chỉ là, Luật Vô Kỵ rất rõ ràng, thực lực của hắn thấp kém, chui vào động đất đuổi theo, chỉ sợ cùng chịu chết không có gì khác nhau.



Huyết Tam lạnh lùng liếc nhìn Luật Vô Kỵ:



- Thành sự không có, bại sự có thừa. Ta thực hối hận, sao sẽ hợp tác cùng loại người ngu ngốc như ngươi. Luật Vô Kỵ, ngươi tự cầu phúc đi.



Huyết Tam nói xong, ngậm hai đầu ngón tay vào miệng, huýt sáo một tiếng, vài tên thuộc hạ nhao nhao hiện thân.



- Nơi đây đã bạo lộ, chúng ta phải lập tức ly khai, tìm nơi cư trú khác.



Bốn gã thuộc hạ gật đầu, hiển nhiên đều dùng Huyết Tam cầm đầu.



Luật Vô Kỵ thấy Huyết Tam như vậy, biết rõ mình đã thành con bỏ, sắc mặt đại biến:



- Huyết Tam, Truy Mệnh Ám Môn các ngươi làm việc, không thể không có đạo lý như vậy. Lần này ngươi đi, không phải là ta bị các ngươi lừa sao?



- Lừa?



Ngữ khí của Huyết Tam lạnh lùng.



- Tại sao ngươi không nói, là ngươi lừa chúng ta? Vì sao đối phương có thể tìm tới nơi này? Ngươi dám nói, không phải ngươi bị theo dõi?



Luật Vô Kỵ kêu oan:



- Không có khả năng, mặc kệ đối phương tìm tới nơi này như thế nào, nhưng Luật Vô Kỵ ta có thể cam đoan, ta tới nơi này, tuyệt đối sẽ không bị người theo dõi.



Huyết Tam nơi nào để ý tới Luật Vô Kỵ giải thích? Nói thẳng:



- Không có thời gian nói nhảm với ngươi, chúng ta đi.



Luật Vô Kỵ vừa tức vừa vội, hắn biết rõ, nếu như Huyết Tam đi, Luật Vô Kỵ hắn liền trở thành con bỏ. Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, hắn so với ai khác đều tinh tường.



Một khi Tiết Đồng đi ra ngoài, nhất định tố cáo Luật Vô Kỵ hắn, hơn nữa trên người Tiết Đồng, để lại rất nhiều thủ pháp tra tấn chỉ Long Nha vệ mới có, cái này đối với Luật Vô Kỵ hắn cực kỳ bất lợi.




Luật Vô Kỵ căn bản không nghĩ tới Tiết Đồng có thể đào tẩu, cho nên không che dấu thủ pháp của mình, lại không nghĩ rằng, hôm nay những thủ đoạn tra tấn kia, lại có khả năng trở thành chứng cứ phạm tội trí mạng của hắn.





Ở một phút đồng hồ trước, Luật Vô Kỵ còn hăng hái, nghĩ đến kế hoạch vĩ đại của mình, giết Giang Trần, diệt Diệp Dung, bồi dưỡng Diệp Hào vương tử thượng vị, tương lai trở thành Long Nha vệ Đại tổng quản.



Chỉ là, cái mộng đẹp này, còn chưa kịp dư vị, sự thật lại cho hắn một cái tát vô tình, trực tiếp kéo hắn từ thiên đường xuống địa ngục.



Nhìn bọn người Huyết Tam đi ra cửa trước, ý niệm trong đầu Luật Vô Kỵ là túm đối phương, không cho bọn hắn đi. Thế nhưng mà, ở sâu trong nội tâm, có một thanh âm nói cho hắn biết, không thể làm như vậy.



Nếu như hắn làm như vậy, dùng tích cách của Huyết Tam, tuyệt đối sẽ giết hắn, hơn nữa lông mày cũng sẽ không nhăn thoáng một phát.



- Không được, không được. Không thể ngồi chờ chết. Ta không thể ở lại chỗ này, ta cũng phải ly khai, dù Tiết Đồng kia tố cáo ta, cùng lắm thì, ta thề thốt phủ nhận, đánh chết cũng không thừa nhận. Chỉ dựa vào lời từ một phía của Tiết Đồng, không có nhân chứng khác, bọn hắn cũng không làm gì được ta.



Luật Vô Kỵ nhất niệm đến đây, cũng vội vã muốn ly khai.



Vừa xông tới cửa, lại đụng phải bọn người Huyết Tam mặt đen vòng trở lại.



Huyết Tam nhìn thấy Luật Vô Kỵ, tức giận không biết phát tiết vào đâu, trực tiếp tát Luật Vô Kỵ một cái, khiến hắn đâm vào trên vách tường.



Một tát này, cơ hồ đã muốn mệnh Luật Vô Kỵ.



Luật Vô Kỵ hoàn toàn không có chỗ trống phản kháng, thân thể đâm vào vách tường, kêu rên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.



- Luật Vô Kỵ, ngươi cái phế vật này. Ngươi còn nói ngươi không bị người theo dõi? Vậy bên ngoài trong trong ngoài ngoài vây quanh ba vòng, chẳng lẽ là Huyết Tam ta mang đến sao?



Huyết Tam là đầu lĩnh sát thủ, giờ phút này cũng tức đến sắc mặt biến thành màu đen, hận không thể trực tiếp giết Luật Vô Kỵ.