Sát Nhân Vô Xá

Quyển 2 - Chương 102




Đường càng chạy càng gồ ghề, nhìn đỉnh núi đen trước mắt cheo leo dữ tợn, ta gần như chạy thẳng lên như bay, ngay cả Mộ Dung Viễn cũng bị ta bỏ lại phía sau.

Nói cũng kỳ quái, sau khi tự mình đánh bại Nghị Vương, ta đã cảm thấy một cỗ nhiệt lưu không ngừng dâng lên từ bụng, sau đó lưu chuyển trong xương cốt toàn thân, như có một nguồn năng lượng cuồn cuộn không ngừng chảy trong cơ thể, khiến ta có thể hoàn toàn thích ứng với việc chạy nhanh như vậy mà không cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng tiếng động lạo xạo nho nhỏ khiến cho ta cảnh giác, ta nhìn ngọn núi trước mặt một chút, hỏi Mộ Dung Viễn, “Ngươi nghe được âm thanh gì không?”

“Không có, ngoại trừ tiếng gió cũng chỉ là tiếng gió.”

Là ta nghe lầm sao? Bằng không âm thanh rõ ràng như thế tại sao Mộ Dung Viễn không nghe được?

Ta nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng phì phì mơ hồ càng lúc càng gần, còn mang theo một mùi tanh hôi, gần như đã đến trước mặt.

Mộ Dung Viễn đột nhiên sợ hãi nói, “Ta nghe thấy rồi, có âm thanh kỳ quái… Là rắn! Có hỏa chiết tử không? Mau đốt lên.”

“Rắn?…”

Mộ Dung Viễn cầm một cây hỏa chiết tử đã thắp sáng, chỉ thấy trong bóng đêm âm trầm, một bầy rắn lớn từ bốn phía không ngừng ào ạt bò tới, đàn rắn bị ánh lửa dồn lại, thân thể dừng lại cách chúng ta ba bước, mỗi con đều ngóc cao đầu, hung ác lè lưỡi về phía chúng ta, uốn éo phun phì phì, Mộ Dung Viễn kéo ta ra phía sau hắn, trường kiếm ra khỏi vỏ, nhìn chằm chằm bầy rắn lúc nào cũng có thể bổ nhào tới.

Ta nhìn đến phát khiếp, vội hỏi, “Tiểu Lục, làm sao bây giờ? Ngươi có biện pháp nào khiến bọn chúng lùi lại không?”

Tiểu Lục là xà vương, những con rắn độc này hẳn là nghe nó đi? Ta thực sự rất ghét mấy cái thứ uốn tới ẹo lui này, không phải sợ, mà là ghê tởm, thật không hiểu rõ ràng đều là rắn, vì sao Tiểu Lục nhà ta lại khả ái như vậy.

Nghe xong câu hỏi của ta, Tiểu Lục trong lòng ta giật giật, lại không phản ứng, thông thường tình huống nó không phản ứng chỉ có một – ngủ.

Mộ Dung Viễn lại liếc mắt nhìn ta nói, “Ngươi đang nói chuyện với ai thế?”

“Với Tiểu Lục đấy, Tiểu Lục, ngươi mau ra đây!”

Tiểu Lục vẫn không động đậy, ta tức giận kêu to, “Tiểu Lục, con rắn nhỏ khốn kiếp này, nếu không ra, sẽ không có điểm tâm ăn, không có rượu trái cây uống, không có ổ ấm áp thoải mái, ta không cần ngươi nữa, ngươi cút lên núi làm rắn hoang được rồi đó!…”

“Này, ngươi không sao chứ?” Mộ Dung Viễn lành lạnh nói, “Sợ đến choáng rồi?”

Hắn vừa dứt lời, Tiểu Lục liền roạt một tiếng chui ra, nó nịnh nọt liếm liếm mu bàn tay ta, nhưng ta lại ấn một cái vào vương miện nhỏ của nó.

“Ngươi không phải xà vương sao? Rốt cuộc có thể đuổi những thứ bẩn bẩn này đi không? Một mảng đông nghìn nghịt như vậy, thật là ghê tởm.”

Tiểu Lục nghe xong, lập tức bò lên đầu vai ta, nó ngửa đầu một cái, há to miệng, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, từ khi biết Tiểu Lục tới nay, ta chưa từng thấy nó kêu chói tai như vậy, giống như sét đánh ngang trời xẹt qua tai vậy, ta nhịn không được bịt chặt tai lại, gần như trong nháy mắt, đám rắn vặn vẹo dữ tợn trước mặt chúng ta giống như gặp điện giật, toàn bộ đoàn rắn nhất thời hỗn loạn náo động, trong tiếng kêu phì phì, chia hướng chạy đi, trước mặt chúng ta nhất thời xuất hiện một mảnh đất trống, chỉ để lại một ít chất lỏng sền sệt, còn chút mùi tanh phát tán trên không trung.

Mộ Dung Viễn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn ta, “Trời, cái con này của ngươi là rắn gì vậy?”

“Nó là Tiểu Lục bằng hữu của ta.”

Tiểu Lục vẫy đuôi, khôi phục dáng vẻ lười biếng bình thường, nó ngáp một cái, soạt một tiếng lại chui vào ngực ta.

“Đại ca ta là cao thủ luyện độc, những con rắn độc này hơn phân nửa là hắn nuôi, xem ra bọn họ đang ở gần đây.”

“Đi mau.”

Ta đột nhiên bất an lo sợ, Đại công tử nhất định mai phục không ít người đối phó với Tĩnh, vết thương trên người hắn vừa khỏi, sao có thể là đối thủ của Khuất Chiến?

Nghe thấy phía bên trái cách đó không xa truyền đến tiếng đánh nhau, ta vội vàng chỉ bên trái nói, “Ở bên kia, đi mau.”

Mộ Dung Viễn ngạc nhiên nói, “Sao ngươi biết ở bên kia?”

Cũng may hắn không hỏi thêm nữa, chúng ta chạy thẳng về phía bên trái, rất nhanh liền nghe được tiếng đánh nhau không ngừng truyền đến, ta vội chạy lên trước, chỉ thấy Tĩnh và Tô đại ca, Huỳnh Tuyết với một ít thị vệ cùng rất nhiều người đánh thành một đoàn, trong đao quang kiếm ảnh, nhiều tiếng hét chói tai bức tới, tai ta bị ong ong chấn động, vội vàng che hai tai lại, uốn thắt lưng lui qua một bên.

“Tam công tử ở bên kia.”

Ta thấy Tam công tử ngã ở cạnh cái cây cách đó không xa, bên người cũng không có người canh giữ, vội vàng chỉ cho Mộ Dung Viễn thấy, hắn vừa thấy tình cảnh này, lập tức liền chạy tới, ta lại lui xuống, ta cũng không biết công phu, vẫn là trốn đi thì tốt hơn.

Tiếng chém giết theo gió đêm mát lạnh kéo tới trước mặt, ánh trăng như nước, chiếu rọi hồ nước bên cạnh, trong trận chiến kịch liệt, kiếm quang lóe lên, trên hồ nước hiện ra từng điểm kim quang.

Chỉ nghe Tĩnh lạnh lùng nói, “Như Phi, ngươi đốt tẩm cung, vọng tưởng kim thiền thoát xác, thực sự cho rằng có thể giấu giếm được Hoàng thượng sao? Hoàng thượng niệm tình mấy đời Mộ Dung gia tận sức vì triều đình, cho nên mới không giáng tội, tha cho các ngươi một con đường sống, vì sao còn muốn u mê không tỉnh ngộ, sai càng thêm sai? Các ngươi thực sự cho rằng một miếng binh phù nho nhỏ có thể thống lĩnh binh mã được sao?”

Đại công tử tung người nhảy ra khỏi vòng chiến, cười lạnh nói, “Được làm vua thua làm giặc, hà tất giả nhân giả ý nói thêm nữa? Nếu thật sự muốn buông tha chúng ta, binh lính khắp núi này lại là chuyện gì vậy?”

“Đại ca, nếu ngươi bỏ vũ khí đầu hàng, Mộ Dung Tĩnh nguyện đảm bảo không cần lo lắng sinh mệnh của các ngươi.”

Đại công tử chưa tiếp lời, Như Phi lại cười lạnh một tràng dài, nàng ta hung tợn nói, “Mộ Dung Tĩnh, ngươi cho rằng hiện tại ta còn tin tưởng những lời ma quỷ của ngươi sao? Ta thực sự hối hận lúc đầu không để Sát Nhân Vô Xá lập tức giết ngươi!!”

Như Phi đứng cạnh hồ, tóc của nàng ta rối tung sau lưng, tóc dài đen nhánh bay tứ tán trong gió, càng tôn lên màu da trắng bệch, lộ vẻ quỷ dị đáng sợ, tia độc ác nguyền rủa lưu động trên khuôn mặt tiều tụy của nàng ta, đang lạnh lùng nhìn Tĩnh chòng chọc, thấy mòng tay nàng ta dưới ánh trăng phát ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, ta nhịn không được rụt về phía sau.

Lại thấy Mộ Dung Viễn đỡ Tam công tử dậy, Tam công tử nhìn qua dường như bị thương ở đâu đó, trước ngực có chút đỏ sậm, thân thể cũng mềm nhũn không đứng thẳng được, chỉ có thể dựa vào vai Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Viễn thấy thế, lập tức phẫn nộ nói với Đại công tử, “Tại sao làm Tam ca bị thương? Các ngươi tranh đoạt binh phù, có quan hệ gì đến Tam ca?”

Tam công tử hướng Mộ Dung Viễn lắc đầu nói, “Ta không sao…”

Vừa dứt lời, trong tối có một đạo hàn quang bay thẳng tới bọn họ, trong tình thế cấp bách ta kêu to, “Cẩn thận!”

Mộ Dung Viễn vì đỡ lấy Tam công tử, trong lúc bất chợt không cách nào né tránh, hắn vội vàng xoay người, khiến bản thân đưa lưng về phía lãnh kiếm, che lại Tam công tử trong ngực hắn, Tĩnh và Tô đại ca trong lúc ta kêu lên gần như đồng thời phi kiếm ngăn trở đạo hàn quang kia, binh khí giao tranh trong không trung, trường kiếm trong tay Tô đại ca bị đánh bay ra ngoài, đạo hàn quang kia cũng theo đó thu lại.

Tiêu Tử Y!

Dưới ánh trăng lạnh như băng, thân hình cao cao của Tiêu Tử Y đứng trước mặt mọi người, tay áo hắn theo gió bay lên, trường kiếm buông xuống, một thân khí vận nho nhã lại mang theo sát khí bức người.

Ta nhìn người trước mặt này, loại cảm giác như quen như không này lại khiến ta trở nên mơ hồ, ta không rõ hắn rốt cuộc là nghệ nhân thuyết thư Tiêu Tử Y kia hay là Hoàng Tuyền Khuất Chiến?

Tĩnh lạnh lùng nói, “Khuất Chiến, luôn ẩn hiện bằng da mặt của người khác không cảm thấy xấu hổ sao?”

Khuất Chiến chậm rãi tháo mặt nạ xuống ném sang một bên, dưới mặt nạ là gương mặt quắt queo gầy gò, khiến toàn thân ta chấn động.

Không sai, hắn là Hoàng Tuyền Khuất Chiến, hắn không phải là Tiêu Tử Y!

Chỉ nghe Khuất Chiến ca ngợi, “Mộ Dung Tĩnh, ngươi quả nhiên nhãn lực tốt, ta để có thể tự do ra vào hoàng cung tìm binh phù, mất hơn nửa năm bắt chước Tiêu Tử Y, tự nhận mô phỏng đến hoàn mỹ vô khuyết, ngươi đến tột cùng là tìm ra sơ hở ở chỗ nào?”

“Chờ ngươi xuống Hoàng Tuyền trước, ta nhất định sẽ cho biết!!”

Đại công tử cười lạnh nói, “Chỉ sợ tới Hoàng tuyền trước là ngươi đi?”

Mộ Dung Viễn đột nhiên hét lớn, “Đại ca, binh phù ngươi muốn ở trên người Tiểu Phi!”

Tay hắn chỉ về phía ta đang trốn, lập tức dẫn ánh mắt mọi người hướng về phía bên này của ta, ta chỉ đành đứng dậy, cũng hung hăng liếc mắt trừng Mộ Dung Viễn, tên nhát gan này, lại có thể bán đứng ta.

Mộ Dung Viễn lại nhíu mày với ta, hất đầu về phía Đại công tử bên kia, ta đột nhiên hiểu ý của hắn, vội vàng chạy đến trước mặt Đại công tử, sau đó lấy binh phù từ trong ngực ra đưa lên thật cao nói, “Đúng vậy, ở chỗ ta, các ngươi đồng ý không động thủ nữa, ta sẽ đưa cho các ngươi.”

Ánh kim của binh phù lưu động dưới ánh trăng, tất cả mọi người đều nhìn thấy, toàn bộ đều đổi sắc mặt, Tĩnh nói, “Tiểu Phi, sao ngươi…”

Gần như đồng thời, trước mắt hàn quang lấp lánh bay đến, trường kiếm Khuất Chiến tiến tới gần, ta sợ quá cuống quýt ném binh phù ra ngoài, thân ảnh lóe lên băng qua, Đại công tử đã tung người cướp lấy binh phù vào tay.

Hết chapter 102