Tạ Trung Vũ nhìn đồng hồ và ước lượng có lẽ bây giờ Vũ Hồng My đã biểu diễn xong và chuẩn bị ra về. Anh ta ngưng làm việc và tập trung nhìn về phía cánh cửa.
Cuối cùng cũng thấy Vũ Hồng My bước ra nhưng cô không chỉ đi một mình, còn có ba người đàn ông khác, một người đi cạnh cô, hai kẻ còn lại thì theo sau.
Người này, có vẻ hơi quen. Tạ Trung Vũ thầm nghĩ.
Anh ta thấy họ đi về hướng quán cà phê này. Tạ Trung Vũ cảm thấy khá may mắn, nếu họ vào quán này thì anh ta chỉ cần tiếp tục giả vờ uống nước để theo dõi việc gì đang diễn ra.
Tạ Trung Vũ bỗng nhớ ra người kia là ai, hắn là Hoắc Đình Vương, một kẻ bị tình nghi là ông trùm thế giới ngầm. Chiếc xe lúc nãy được chụp cùng hắn trong một bài báo mà Tạ Trung Vũ từng đọc.
Chuyện gì đây? Sao Vũ Hồng My lại đi với hắn. Tạ Trung Vũ lo lắng nghĩ, anh ta biết chuyện mấy ông trùm hay đi chơi đùa với các cô gái vừa mắt. Anh ta khó chấp nhận được việc Vũ Hồng My vướng phải một kẻ như Hoắc Đình Vương, nhưng Tạ Trung Vũ cũng biết mình chẳng thể làm gì hắn.
Vừa bước vào quán, một trong hai tên đi sau lên tiếng “Cái quán này sao đủ tầm cho đại ca tới uống được.”
Hoắc Đình Vương trừng mắt ra hiệu cho tên đàn em im lặng, hắn chọn một bàn để ngồi cùng Vũ Hồng My, còn đàn em của hắn ngồi bàn gần đó, dành không gian riêng cho họ.
Bàn của Tạ Trung Vũ chỉ cách họ có một bàn, hiện tại quán khá vắng và yên tĩnh, với đôi tai siêu thính của mình, Tạ Trung Vũ tự tin là mình có thể nghe được câu chuyện họ nói với nhau, trừ khi họ cố tình nói nhỏ.
“Anh muốn gặp tôi có chuyện gì thế.” Vũ Hồng My lên tiếng, âm lượng đủ để Tạ Trung Vũ có thể nghe được. Thật ra cô thừa biết lí do nhưng cô không nghĩ ra cách mở đầu nào khác.
“Tôi chỉ muốn nói là tôi rất thích giọng hát của em, ngoại hình của em, tất cả mọi thứ. Vậy nên, tôi muốn làm quen với em, liệu có được không?” Hoắc Đình Vương nói, cũng đủ để Tạ Trung Vũ nghe được. Đối với những cô gái dễ dãi thì hắn sẽ vào thẳng vấn đề, còn những người “ngây thơ” như Vũ Hồng My thì hắn thích chơi đùa chậm rãi.
“Tất nhiên là được.” Cô đáp, Vũ Hồng My biết là không nên dính dáng tới những thành phần phức tạp như Hoắc Đình Vương, bằng chứng cụ thể là những cô gái trước của hắn, tuy nhiên nếu chống đối thì kết cục có lẽ càng tệ hơn. Nếu đường nào cũng không có kết cục tốt thì tạm thời cứ làm vừa lòng hắn, trong thời gian đầu ít nhất vẫn sẽ được sung sướng. Trong thời gian đó, biết đâu cô lại nghĩ ra cách để rời khỏi hắn một cách êm đẹp.
Tạ Trung Vũ nghe câu chuyện mà bứt rứt không yên, anh ta không muốn Vũ Hồng My rơi vào tay Hoắc Đình Vương. Phải cố gắng lắm anh ta mới tỏ ra bình thường như không được.
Sau khi nói chuyện thêm một lúc, Hoắc Đình Vương hẹn cô tuần sau gặp lại, Vũ Hồng My tỏ ra vui vẻ đồng ý.
“Tôi đưa em về nhà luôn nhé.” Hoắc Đình Vương đề nghị.
“Vâng, nếu anh không phiền.” Vũ Hồng My đáp.
Tạ Trung Vũ rời đi, bám theo xe của một trùm xã hội đen sẽ không dễ như bám theo một chiếc taxi. Dù sao thì anh ta cũng biết họ sẽ về nhà cô nên anh ta quyết định sẽ tới đó trước và chờ đợi.
Chiếc xe phóng rất nhanh trên đường và đậu lại trước nhà của Vũ Hồng My. Tạ Trung Vũ đã trở lại vị trí quan sát lúc sáng, khi nhìn thấy xe của Hoắc Đình Vương rời đi, anh ta liền bước xuống và đi về phía nhà của Vũ Hồng My.
Lúc Tạ Trung Vũ lên cầu thang thì cô vừa đóng cửa phòng lại. Anh ta liền chạy tới nhấn chuông cửa.
Vũ Hồng My lập tức quay lại mở cửa, nhìn thấy người thanh niên lạ mặt, cô liền hỏi “Anh là ai?”
“Để giải thích tôi là ai thì hơi rắc rối, tôi sẽ nói sau, nhưng tôi muốn cảnh báo cô một chuyện, đó là cẩn thận với tay Hoắc Đình Vương đó.” Tạ Trung Vũ nói, anh ta cảm thấy cảnh báo là việc duy nhất mình có thể làm lúc này.
Vũ Hồng My biết người này đang có ý tốt, nhưng cô cảm thấy việc nói như vậy thật thừa thãi và không giúp được gì. Cô nói “Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi có nghe nói về người này, nhưng anh hiểu cho, giờ tôi không thể làm trái ý anh ta được.”
Tạ Trung Vũ cũng hiểu điều đó, anh ta cảm thấy khá thất vọng khi không giúp được gì cô. Vũ Hồng My lặp lại câu hỏi cũ “Thế bây giờ anh có thể nói cho tôi biết anh là ai chưa? Tại sao anh lại biết chuyện tôi và Hoắc Đình Vương? Anh là nhà báo à? Hay là kẻ bám đuôi?”
“Thật ra... là cả hai.” Tạ Trung Vũ lúng túng nói, anh ta nghĩ chắc cô sẽ tỏ ra khinh bỉ lắm, có ai thích bị bám đuôi bao giờ. Nếu suy nghĩ kĩ hơn và nhận ra việc cảnh báo cô chẳng có ý nghĩa gì thì Tạ Trung Vũ đã không chọn cách để lộ thân phận thế này.
Nhưng trái với dự đoán của Tạ Trung Vũ, Vũ Hồng My lại vui vẻ nói “Anh theo dõi tôi vì điều gì?”
“Ban đầu là để viết báo, sau đó thì... có lẽ là do tôi bị thu hút.” Anh ta đáp.
“Tôi tin anh không có ý xấu, chúng ta vào nhà nói chuyện thêm nhé.” Vũ Hồng My đề nghị.