Sao Tôi Có Thể Thích Cậu Ta Được Cơ Chứ?

Chương 49: Massage




Tôi nên làm gì khi cộng sự của tôi là trai thẳng?

(Edit: Andy/Do not reup)



Trong set đầu tiên, ngoại trừ hai quả bóng Nhiễm Thuật đón thì toàn bộ đều ăn được điểm.

Tang Hiến tận dụng được hết lợi thế của việc phát bóng trước, hắn là kiểu cầu thủ không cân nhắc quá nhiều đến đường đi của bóng, hắn có thể dựa vào thể lực và tốc độ của mình để điều khiển bóng.

Tốc độ phát bóng của Tang Hiến cơ bản đều vượt qua 200km/h, đạt đến trình độ của một tay vợt chuyên nghiệp, là kiểu tuyển thủ dùng lực rất lớn khi phát bóng.

Tang Hiến còn là người có tính cách gặp biến không hoảng, cho dù gặp phải tình trạng bị động thi đấu thì rất nhanh có thể điều chỉnh được trạng thái, bình tĩnh đối mặt.

Hắn chưa bao giờ hi vọng vào việc Nhiễm Thuật ăn điểm, chỉ cần Nhiễm Thuật không làm phiền là tốt rồi.

Cho nên khi trận đấu bắt đầu, Tang Hiến đã chuẩn bị xong tâm lý lấy một chọi hai.

Đối thủ bên kia dùng đội hình chữ I.

Với đội hình này, điểm phát bóng sẽ là ở giữa, sau khi phát bóng, mỗi người sẽ theo những gì đã phân chia mà chạy sang trái hoặc sang phải, đồng thời chuẩn bị lên lưới.

Tuy nhiên, khi bóng quay lại chỗ bọn họ lần thứ hai thì đã bị gia tăng độ xoáy, loại bóng này cực kỳ khó khống chế, gần như đều bị tuột khỏi tay.

Trình độ của Tang Hiến vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.

Bóng vào tay Tang Hiến sẽ trở nên cực kỳ khó đánh, làm cho hai người rất hoang mang.

Vì vậy sau khi đánh được một lúc, trên sân có ba người lo lắng căng thẳng, chỉ có một mình Tang Hiến là bình tĩnh.

Điều khiến mọi người không ngờ nổi chính là… Nhiễm Thuật – một người đứng như tượng khắc trên sân – lại có thể giành chiến thắng.

Tùy Hầu Ngọc hỏi Hầu Mạch: “Có thể thắng không?”

“Thể lực của Tang Hiến phải tiêu hao rất lớn, dù gì cũng là lấy một chọi hai, suốt quá trình chạy trái chạy phải liên tục, cậu ấy lại chơi theo lối sức mạnh, bỏ rất nhiều lực đánh vào mỗi một bóng, hơn nữa nhịp độ của đánh đôi cũng nhanh, bóng tốc độ nhanh, cho dù đối mặt với đối thủ không có gì nguy hiểm nhưng cũng phải mất chút công sức.”

Sân thi đấu đánh đơn có chiều rộng là 8.23m, thích hợp cho một người. Sân đánh đôi vì phải chứa hai người nên độ rộng là 10.97m.

Không dựa dẫm được gì vào Nhiễm Thuật, Tang Hiến gần như chạy khắp sân liên tục, chưa bao giờ bị tiêu hao thể lực lớn như lúc này.

Trên sân.

Nhiễm Thuật ngồi trên ghế tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, uống một hớp nước, lẩm bẩm: “Tớ, tớ đứng chẳng khác nào bị phạt, nóng gần chết, trời thu gì mà nóng thế không biết, chả thấy tí gió nào.”

“Ừm.” Tang Hiến không muốn mất sức nên không nói nhiều.

“Vai, vai tớ đau quá, đứng suốt trong một tư thế cũng mệt lắm đó cậu biết không?” Nhiễm Thuật cằn nhằn liên miên, nói chuyện linh tinh để giải tỏa bớt căng thẳng trong lòng.

Tang Hiến không trả lời, vươn tay xoay vai cho Nhiễm Thuật.

Tay Tang Hiến rất lớn, đặt lên vai Nhiễm Thuật trông bờ vai kia càng gầy gò.

Tay hắn cũng rất có lực, giúp Nhiễm Thuật xoay mấy lần, Nhiễm Thuật còn nghe được tiếng xương cốt kêu răng rắc.

Vào set đấu thứ hai, Nhiễm Thuật vẫn đứng với tạo hình cũ, phát hiện đối thủ càng ngày càng mãnh liệt công kích mình, đoán chừng là ban nãy nghỉ ngơi đã tranh thủ nghiên cứu chiến thuật.

Nhiễm Thuật chuẩn bị tâm lý ăn may, đánh trả lại một bóng.

Mặc dù cả hai tay cầm vợt nhưng đánh vẫn không đủ lực, nhưng mà chỉ thiếu một chút mà thôi, một bóng này đánh trả được nhưng lại rơi vào khu vực không được tính điểm.

Mất điểm.

Thế nhưng Nhiễm Thuật vẫn rất hưng phấn, khoe khoang với Tang Hiến: “Uầy, bóng, bóng vừa rồi tớ đánh đỉnh vãi!”

Tang Hiến không ngờ Nhiễm Thuật vẫn còn tinh thần tán phét với mình, thở ra một hơi, trả lời: “Ờm, đỉnh.”

“Cậu, cậu thật nhàm chán!” Nhiễm Thuật oán trách, nhìn quanh khán đài tìm vị trí của Tùy Hầu Ngọc, nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc, Tô An Di và huấn luyện viên Vương đều ngồi cạnh nhau, hưng phấn giơ ngón cái hướng về phía bọn họ.

Trên khán đài, huấn luyện viên Vương bất lực nhìn Nhiễm Thuật, nói với mọi người xung quanh: “Mặc dù kỹ thuật của Nhiễm Thuật không tốt nhưng mấy đứa có thể học hỏi tinh thần thi đấu của em ấy.”

Tô An Di nghe xong phụt cười.

Hầu Mạch lầm bầm: “Giống hệt một đứa nhỏ được cho kẹo.”

Tùy Hầu Ngọc ngốc nghếch bao che, nghiêm túc nói: “Cậu ấy đã rất cố gắng rồi, cầm vợt bằng cả hai tay kia kìa.”

Hầu Mạch lạch bạch vỗ tay tán thành: “Giỏi lắm!”

Tùy Hầu Ngọc: “…”

Dưới tình huống thể lực bị tiêu hao quá nhiều, có khả năng cao set này đội Tang Hiến sẽ thua.

Tang Hiến chống tay lên đầu gối, đứng ở đường biên tranh thủ nghỉ ngơi, thở dốc mấy lần để điều hòa cơ thể.

Hắn nhìn thấy Nhiễm Thuật đi tới, không lấy khăn mà dùng áo của mình lau mồ hôi cho hắn, “Sao, sao cậu lại dễ chảy mồ hôi quá vậy?”

Tang Hiến ngẩng đầu lên nhìn Nhiễm Thuật, nhìn áo của Nhiễm Thuật, thấy trên đó đang ướt đẫm một mảng lớn.

Hắn nhớ bình thường Nhiễm Thuật rất hay tỏ vẻ bản thân đắt giá, không ngờ có một ngày còn giúp hắn lau mồ hôi.

“Cảm ơn.” Tang Hiến nói, giọng rất thấp.

“Trước, trước giờ tớ còn tưởng giọng cậu là do cố tình gằn mới thành như vậy, người trời sinh nói chuyện dầu mỡ không nhiều, cậu lại chẳng khác gì một cái bánh rán luôn.” Nhiễm Thuật lẩm bẩm rồi trở về vị trí ở góc của mình.

Tang Hiến: “…”

Trong những lượt bóng cuối cùng, đối thủ chơi cực kỳ cẩn thận, số lượng cú volley bắt đầu tăng lên.

Đối với bọn họ, bóng của Tang Hiến rất mạnh, bọn họ đánh rất vất vả, nhưng cũng không muốn thua, vì vậy chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.

Bởi vì bọn họ biết, nếu như thắng được set này, thể lực của Tang Hiến coi như cũng đã tiêu hao gần hết, set cuối cùng khả năng thắng của bọn họ sẽ rất cao!

Trong một pha bóng, đối thủ công kích vào góc chết, bị Tang Hiến đánh trả.

Tang Hiến dự doán lượt bóng tiếp theo bọn họ nhất định sẽ tấn công Nhiễm Thuật, vì vậy định quay lại nhưng vợt giơ ra hết cỡ vẫn không chạm được vào bóng.

Thua rồi.

Cõi lòng Tang Hiến nguội lạnh.

Sau đó lại thấy bóng bay trở ra, rơi xuống sát biên rồi văng ra ngoài.

Đối thủ có lẽ cũng không ngờ bóng này bị đánh trả, hoặc là cho rằng bóng đó không hợp lệ nên không thèm phản ứng.

Tang Hiến đứng vững trở lại, quay đầu nhìn Nhiễm Thuật, đối phương nhíu mày nói với hắn: “Khi, khi nào mới kết thúc nhỉ? Set này có cảm giác đánh mãi không xong.”

Hóa ra Nhiễm Thuật thậm chí còn chẳng hiểu luật chơi, chỉ cảm thấy set này đánh lâu quá.

Tang Hiến vào sân, cậu ta đi theo, Tang Hiến không ra cậu ta cũng không ra.

Sau đó bỗng nghe trọng tài xác nhận, tuyên bố trận này Tang Hiến và Nhiễm Thuật thắng.

Thắng hai set liên tiếp.

Nhiễm Thuật ngu ngơ hỏi: “Thắng rồi?”

Tang Hiến cũng không thể tin được: “Ừm.”

“Bóng, bóng vừa nãy của tớ là lượt cuối cùng?”

“Ừm.”

“Là, là điểm cuối cùng hả? Vậy thì tớ chính là người dứt điểm?!”

“Ừm.”

Nhiễm Thuật vui sướng.

Sướng muốn bay lên luôn.

Nhiễm Thuật bước tới gần nói với Tang Hiến: “Nếu, nếu không có tớ thì chúng ta thua rồi còn gì? Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ ấy mà.”

Tâm trạng vẫn hưng phấn không thôi, bất chấp hoàn cảnh không có âm nhạc, Nhiễm Thuật bắt đầu nhảy trước mặt Tang Hiến.

Nhảy rất đẹp, nhìn qua là biết tập luyện chuyên nghiệp, tùy tiện huơ huơ vài động tác cũng đủ lộ ra có nền tảng cơ bản tốt.

Tang Hiến nhìn đối phương nửa ngày rồi bật cười, đi ra ghế ngồi, vừa cầm chai nước lên uống thì Nhiễm Thuật nhảy nhót uốn éo tới gần, hỏi: “Đi đâu nhận thưởng bây giờ?”

Tang Hiến suýt chút nữa sặc nước lên mũi luôn, vỗ ngực mấy cái rồi trả lời: “Chúng ta chỉ mới gọi là… qua được vòng loại.”

“Chậc, còn tưởng được nhận giải luôn chứ, cậu nói xem liệu chúng ta có đụng phải nhóm của Ngọc ca không?”

“Để xem kết quả rút thăm vòng hai thế nào.”

“Ò.”

Kết thúc thi đấu, Nhiễm Thuật và Tang Hiến đi làm kiểm tra nước tiểu, nhìn thấy người trong đội đang đi tới, Nhiễm Thuật vừa nhảy vừa vẫy tay, hô: “Ngọc ca! Ngọc ca! Dì Tô! Có nhìn thấy quả bóng cuối cùng kia của tớ khônggg?!”

Tô An Di cười suốt cả đường, một nụ cười hạnh phúc của mẹ già.

Tùy Hầu Ngọc cổ vũ: “Lượt bóng cuối cùng vừa nãy đánh tốt lắm.”

Nhiễm Thuật vẫn phấn khích lâng lâng, nhảy nhót trước mặt hai người bọn họ, còn định lôi kéo Tùy Hầu Ngọc nhảy cùng, bị Tùy Hầu Ngọc đạp cho một cước mới chịu ngoan ngoãn đứng yên.



Ba rưỡi chiều tiến hành rút thăm đánh đôi vòng hai.

Đối thủ kế tiếp của Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc cũng là người quen, Đường Diệu và Cố Lê Bạc, thời gian thi đấu là trận đầu tiên ngày mai, thật là nghiệt duyên mà.

Còn đối thủ của Tang Hiến và Nhiễm Thuật là một đội chưa từng nghe nói bao giờ, chưa đi thi đấu lần nào, hỏi thăm mãi mới có chút thông tin.

Đặng Diệc Hành nhìn điện thoại, nói: “Là đội tân binh, câu lạc bộ tennis của trường mới thành lập năm ngoái, năm nay là lần đầu tiên đi tham gia thi đấu. Đội lần trước coi như cũng là tân binh, cho nên lần này vẫn miễn cưỡng thắng được.”

Nhiễm Thuật nghe xong quay sang hỏi Tang Hiến: “Cậu, cậu có đánh tiếp được không?”

“Ngày mai sẽ khôi phục lại hoàn toàn.”

“Vậy thì tốt, nói không chừng lại thắng thêm được trận nữa.”

Đặng Diệc Hành cảm thán: “Vận may của nhóm này thật kinh người!”

Tùy Hầu Ngọc cười: “Vận may của Nhiễm Thuật tốt lắm, làm bài kiểm tra trắc nghiệm nhắm mắt khoanh bừa cũng đủ điểm trung bình.”

Đặng Diệc Hành hỏi Nhiễm Thuật: “Cậu làm kiểu gì hay thế?”

Nhiễm Thuật cười hì hì trả lời: “Thực, thực ra tớ đọc đề không hiểu gì đâu, cảm thấy cái nào đúng là khoanh thôi.”

Hầu Mạch tương đối quan tâm đến trận đấu tiếp theo, hỏi Đặng Diệc Hành: “Đường Diệu và Cố Lê Bạc là kiểu đội hình gì?”

Đặng Diệc Hành hắng giọng một tiếng rồi trả lời: “Loại hình tổ hợp, kết hợp của lực đánh mạnh và kiểm soát bóng. Thể chất của Đường Diệu không thua Tang Hiến nhưng kỹ xảo không đủ. Thể lực của Cố Lê Bạc không đủ nhưng năng lực khống chế bóng rất tốt, muốn đánh bóng tới chỗ nào là có thể đánh được tới chỗ đó.”

Nhiễm Thuật xen mồm: “Thể lực không, không đủ thì phối hợp với đồng đội kiểu gì? Đâu có đánh hộ được đồng đội đâu.”

Cậu ta vừa chơi xong một trận kiểu đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Đặng Diệc Hành muốn cười nhưng nhịn xuống, nghiêm túc trả lời: “Cái này chỉ là ‘thể lực không đủ’ so với người chơi tennis bình thường, không đến nỗi như cậu. Đánh đơn phải đánh volley nhiều, không duy trì được đủ thể lực nhưng đánh đôi có đồng đội hỗ trợ, sẽ giảm bớt được gánh nặng.”

Nhiễm Thuật không nói gì nữa.

Hầu Mạch biết Đặng Diệc Hành và Thẩm Quân Cảnh đã gặp bọn họ hai lần, chưa thắng được lần nào.

Các thành viên khác cũng cảm thấy Hầu Mạch và Tùy Hầu Ngọc mới chỉ tập với nhau trong thời gian ngắn, Tùy Hầu Ngọc còn là người mới, có lẽ trận tiếp theo kia rất khó thắng.

Thế nhưng Hầu Mạch vẫn nỗ lực suy nghĩ đối sách, theo góc nhìn của hắn, lần tranh tài này mới là lần gặp được đối thủ thật sự.

Đương lúc suy nghĩ thì điện thoại nhận được tin nhắn của Lưu Mặc.

Ngao Tây Tạng Đen: Mười giờ tối, nhà thi đấu.

Lựa chọn địa điểm thông minh phết.

Mấy ngày này nhóm vận động viên phải thi đấu nhiều, sau khi kết thúc tranh tài sẽ tranh thủ ở lại sân luyện tập để quen sân.

Mười giờ tối thì cơ bản mọi người đã giải tán về phòng hết rồi, dù sao cũng đang trong giải đấu, phải nghỉ ngơi dưỡng sức, trong nhà thi đấu rất vắng vẻ, chạy khỏa thân cũng không ai biết.

Hầu Mạch hồi âm: OK.

Hầu Mạch thoát khung chat cá nhân, mở nhóm chat của nhóm chơi tennis ra, gửi liên tục ba tin nhắn giống nhau.

Phong Hoa – Hầu Mạch: Mười giờ tối nay, Ngao Đen biểu diễn một màn chạy khỏa thân, hoan nghênh mọi người tới xem @All.

Tỉnh Thể – Lưu Mặc: Khỉ Hèn! Mày khốn nạn vừa thôi!

Phong Hoa – Thẩm Quân Cảnh: Đã biết!

Phong Dữ – Đặng Diệc Hành: Đã biết!

Tỉnh Thể – A: Tuy không hay ho cho lắm nhưng tao vẫn muốn đi xem!

Đông Thể – B: Phải đi chứ!

Tỉnh Thể – Lưu Mặc: Nữ đừng đến, chút tôn nghiêm cuối cùng của tôiiiii!!!

Thị Thể – C: Phong Hoa mấy người xảy ra chuyện gì vậy? Tên trường không giống nhau.

Phong Hoa – Hầu Mạch: À, hai trường sáp nhập nên đổi tên, tôi không thường xuyên tán gẫu trên này nên chưa đổi.

Tỉnh Thể – Dương Hồng: Kéo cộng sự của cậu vào nhóm đi.

Tỉnh Thể – Hồ Khánh Húc: Cả bức tượng điêu khắc bên chỗ Tang Hiến nữa, kéo vào luôn đi, nhảy đẹp lắm.

Thị Thể – D: Điêu khắc, ha ha ha.

Đông Thể – Lữ Ngạn Hâm: Tôi muốn đến xem… xem thử vóc dáng thật của đội trưởng Lưu có đẹp không…

Tỉnh Thể – Lưu Mặc: Cầu xin ngài đừng đến.

Tỉnh Thể – Dương Hồng: Không sao, đội trưởng, em canh cửa cho anh, tuyệt đối không để lọt một nữ sinh nào.

Đông Thể – Lữ Ngạn Hâm: Từ giờ khắc này, tôi không phải là nữ nữa, cũng không phải là người luôn.

Phong Dữ – Đặng Diệc Hành: Cậu liều mạng quá rồi.

Đông Thể – Lữ Ngạn Hâm: Ngàn năm có một, không muốn bỏ qua! Mà thôi, không xem, tôi đi tìm trợ lý của mấy cậu, em gái này mắng người đỉnh vl, tôi thích cậu ấy quá!

Vừa dứt lời, một đám người nhao nhao cầu Phong Dữ kéo vị trợ lý kia vào nhóm.

Mới có ngày thi đấu đầu tiên mà trợ lý của Phong Dữ và cộng sự của Hầu Mạch đã nổi danh rồi, một là rất xinh đẹp, một là thực lực rất mạnh.

Tùy Hầu Ngọc thắng Dương Hồng và Hồ Khánh Húc.

Một mình Tô An Di cân ba thằng con trai, đánh cho cả đám khóc cha gọi mẹ.

Hầu Mạch kéo Tùy Hầu Ngọc vào nhóm.

Phong Hoa – Hầu Mạch: @Roronoa cộng sự của tao.

Tùy Hầu Ngọc sửa ghi chú tên của mình trong nhóm, lướt thử một lượt, chỉ thấy một đám người đang nói mấy lời cợt nhả, nhìn có vẻ không bình thường cho lắm.

Tùy Hầu Ngọc hỏi Hầu Mạch: “Đây là cái thể loại nhóm thiếu đứng đắn gì vậy?”

“Nhóm giao lưu tennis, tôi vào có một nhóm thôi, còn nhiều lắm. Bên Đặng Diệc Hành tham gia nhiều nhóm hơn, nào là tennis và những người bạn, kỹ thuật chơi tennis, cậu hứng thú không?”

Tùy Hầu Ngọc lắc đầu: “Không hứng thú.”

“Vậy cậu cứ tắt thông báo của nhóm đi, không cần phải đáp lại bọn họ. À, để tôi hỏi xem đội y tế có thời gian không.”

Sau khi kết thúc một trận đấu, sẽ có đội y tế giúp bọn họ massage thư giãn.

Có điều Tang Hiến đang mệt sắp chết rồi, bảo là nghỉ một lát đã rồi mới đi massage.

Hầu Mạch lôi kéo Tùy Hầu Ngọc: “Chúng ta về khách sạn trước đi.”

Tùy Hầu Ngọc đeo balo rời đi cùng Hầu Mạch, trên đường về Hầu Mạch vừa hoạt động vai vừa nói: “Tôi cảm thấy hay là để tôi massage cho cậu, cậu chưa được bọn họ massage lần nào, tôi sợ cậu sẽ nhảy dựng lên lao vào đánh họ mất, với lại nếu tôi làm thì sẽ làm được nhẹ tay hơn.”

“Cậu biết làm à?”

“Bệnh nhiều khắc thành bác sĩ. Được massage nhiều rồi nên tôi cũng đã lĩnh hội được một ít, cũng từng massage cho đồng đội, về phòng cậu cứ đi tắm trước, tôi sang chỗ đội y tế xin ít cao về.”

“Ừ.”

Sau khi về phòng, Hầu Mạch còn tận tâm vào phòng tắm cùng, mở nước rồi điều chỉnh độ ấm cho Tùy Hầu Ngọc: “Nhiệt độ này là được, cậu đừng có dại dột gạt sang nước lạnh, để bị cảm là không xong đâu.”

“Biết rồi.” Tùy Hầu Ngọc lười biếng trả lời, kéo áo lên cởi ra.

Hầu Mạch quay lại nhìn Tùy Hầu Ngọc vài lần rồi mới đi ra khỏi phòng tắm. Đây đúng là thẳng nam, hồn nhiên cởi quần áo ngay trước mặt hắn không kiêng kỵ gì, đến đồng đội còn tránh hắn, chỉ có Tùy Hầu Ngọc và Nhiễm Thuật là không biết chuyện.

Trong lúc đi sang phòng của đội y tế, Hầu Mạch bỗng dưng tỉnh táo lại, mình massage cho Tùy Hầu Ngọc?

Hắn giỏi làm cái này à?

Hắn ôm đồm công việc này làm gì?

Eo của Tùy Hầu Ngọc nhỏ xíu, chân vừa thẳng vừa dài! Rồi nhỡ trong lúc massage hắn “lên” thì phải làm thế nào?! Giải thích thế nào?!

Liệu có bị ăn đập một trận không?

Hầu Mạch bắt đầu hối hận không mang theo mấy cái quần bò, quần thể dục này mỏng dính dễ bị nhìn thấy lắm hu hu…



Tác giả có lời muốn nói:

Hầu Mạch lên mạng tìm kiếm: Cách làm chính nhân quân tử.

Kết quả tìm được: Chặt đi.

*** Hết chương 49