Cuối cùng hai người họ cũng không đánh nhau được.
Ngày hôm sau cả cơ thể Tùy Hầu Ngọc nhức mỏi, đành ở nhà nghỉ ngơi một ngày chủ nhật.
Chứng hưng cảm khiến cậu không cảm thấy mệt mỏi quá mức, nhưng cả cơ thể đau nhức là chuyện khác, không thể lơ là được!
Buổi chiều Tùy Hầu Ngọc đi dạo xung quanh một vòng, muốn mua một cái xe để đi, không thì đi đâu sẽ không tiện. Lần này sau khi huấn luyện xong có huấn luyện viên Vương lái xe chở bọn họ về, vậy lần sau thì sao?
Ở khu này hầu như không nhìn thấy cái taxi nào, trên đường chỉ có xe dành cho người khuyết tật, không gian quá nhỏ, đi xe đó không thoải mái.
Còn không thì chỉ có xe tải chở hàng, đoạn đường ngắn chẳng ai muốn chở đi, chỉ chở người vào thành phố.
Sau khi cơm nước xong, cậu đi tìm một cửa hàng bán xe ở gần, muốn mua một cái xe máy.
Kết quả sau khi vào cửa hàng thì thấy xe máy không ổn lắm, ví dụ như xe máy giá 6000 tệ, xe này có thể đi sao? Trong nhà Tùy Hầu Ngọc cũng có một cái xe máy, không phải loại gì đặc biệt mà giá đã 24 vạn tệ rồi.
Cậu không muốn về nhà lấy, sợ bị người trong nhà phát hiện, chỉ có thể tạm mua xe ngoài trước.
Sau khi cân nhắc, cậu quyết định mua xe đạp điện, kích thước thích hợp, cậu vừa liếc qua đã nhìn trúng nó, ngoại hình còn rất soái.
Cậu đội mũ bảo hiểm, lái xe đi về, vừa tới nơi thì thấy Hầu Mạch đang giúp khuân đồ, trên tay là một cái vại cao gần nửa người.
Hầu Mạch cũng nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc, chủ động chào hỏi: “Hơ, cậu đang cưỡi một con ong vàng à? Nhìn đáng yêu thế!”
“Đáng yêu? Cậu không thấy cái xe này rất cool hả?”
Hầu Mạch bỏ cái vại xuống, chần chừ một chút rồi nói: “Cái xe này của cậu… là xe của nữ à?”
“Không phải!”
“Uầy, bị ông chủ lừa rồi, nhìn là biết cậu không biết gì. Cậu có mặc cả không?”
“Còn mặc cả được ấy hả?”
Hầu Mạch quay người ra sau, hô lên: “Dì ơi! Lát nữa cháu giúp dì chuyển nốt cái vại này, bạn học của cháu bị người ta hãm hại, cháu phải đi tính sổ đã.”
“Được, đi đi!” Câu đáp lại như tiếng trời truyền âm, Tùy Hầu Ngọc chỉ nghe thấy tiếng chứ không biết người ở đâu.
Hầu Mạch đi tới, trực tiếp ngồi đằng sau, vịn thắt lưng Tùy Hầu Ngọc: “Đi, đi tìm bọn họ.”
“Cậu đừng có chạm vào tôi, tôi lại buồn ngủ.”
“Hả? Vì lý do này mà cậu không muốn bị người khác chạm vào mình? Vậy cậu không phải bị mất ngủ mà là bị khuyết thiếu tình thương.”
“Chỉ có mình cậu mới vậy thôi!”
Hầu Mạch kinh ngạc, nghĩ lại bộ dạng tự dưng lăn đùng ra ngủ của Tùy Hầu Ngọc, lẩm bẩm: “Cậu thử tìm mấy người khác xem, giăng lưới khắp nơi, tôi không tin là chỉ có một mình tôi.”
Nói xong hắn buông tay ra khỏi người Tùy Hầu Ngọc, cơ thể hơi ngửa ra sau, giữ món đồ trang trí sau xe, khó chịu nói: “Được rồi, đi thôi.”
Tùy Hầu Ngọc lái xe quay lại cửa hàng.
Đến nơi rồi Hầu Mạch mới nhớ ra quên hỏi Tùy Hầu Ngọc mua cái xe này hết bao nhiêu tiền, hắn nói với ông chủ, “Ông chủ, đứa nhỏ nhà chúng tôi không biết chọn xe, xe này nó không đi được.”
Ông chủ hỏi rốt cuộc chuyện là thế nào.
Hầu Mạch nói với ông chủ hết nửa ngày, cuối cùng ông chủ chỉ có thể hỏi hắn: “Vậy chọn lại đi, thích cái nào?”
Tùy Hầu Ngọc chỉ một cái.
“Được.” Hầu Mạch lại phụ trách mặc cả.
Cuối cùng, Tùy Hầu Ngọc đổi một chiếc xe khác, hình dáng thích hợp cho nam sinh đi, giá cả cũng vừa phải.
Có đáng tin hay không Tùy Hầu Ngọc cũng không rõ lắm.
Dắt xe ra ngoài, Tùy Hầu Ngọc hỏi Hầu Mạch: “Xe này có đi được không đó?”
“Đây là xe của quốc nội chế tạo, cậu đâu có mua thương hiệu, đâu có mua quảng cáo, chỉ cần mua chất lượng thôi. Xe này đi tốt, đi vài năm không vấn đề gì, thế nhưng muốn truyền lại cho con cháu thì hơi quá sức.”
Tùy Hầu Ngọc đắn đo một lúc rồi thỏa hiệp leo lên xe, Hầu Mạch cũng theo sau.
Ghế sau của chiếc xe này kiểu uốn lượn, ở giữa hơi nhô lên, Hầu Mạch cứ ngồi lên rồi lại bị tuột xuống.
Hầu Mạch khó chịu cực kỳ, không nhịn được oán giận: “Thật sự là tôi không hề nguyện ý lại gần cậu đâu nhá, tại cái chỗ này trượt quá, đùi tôi cũng trượt theo luôn. Đùi tôi võ nghệ cao cường chưa bao giờ chịu sức hút của Trái Đất, đến Isaac Newton cũng phải bó tay…”
“Sao cậu nói nhiều thế nhỉ?”
“Vậy cậu nói thử phải làm sao bây giờ?! Không thì để tôi chở cho?”
Tùy Hầu Ngọc đáp: “Cứ để tôi thử đi xem đã, chắc không lố đến mức đó đâu.”
“Được, tôi sẽ trông cậu.”
Tùy Hầu Ngọc tiếp tục lái xe, vừa lái vừa ngáp, cuối cùng cũng về được tới nhà, xe vững vàng dừng lại dưới tầng, may là vẫn về được tới nhà, không bị ngủ.
Hầu Mạch vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì phát hiện Tùy Hầu Ngọc hơi ngửa người ra sau, dựa vào ngực hắn ngủ.
Lố vậy thiệt luôn hả?!
Hầu Mạch đỡ Tùy Hầu Ngọc, hai chân chống xuống đất ổn định xe, cúi đầu nhìn người đang ngủ trong lòng mình, xoắn xuýt, nên để cậu ấy ngủ tiếp hay gọi dậy?
May là lúc này đã là buổi chiều, màn đêm dần buông xuống, nhiệt độ không còn cao như ban ngày, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi đến mang theo mát mẻ, hai người bọn họ dựa vào nhau cũng không bị quá nóng.
Hầu Mạch rút điện thoại trong túi quần ra nhìn giờ, thả lỏng người dựa vào hộp để đồ sau xe, để Tùy Hầu Ngọc ngủ thêm một lúc.
Lúc ngủ Tùy Hầu Ngọc rất yên tĩnh, không ngáy mà cũng không lộn xộn.
Hầu Mạch hơi cúi đầu, có thể nhìn thấy lông mi của Tùy Hầu Ngọc rất dài, từ góc độ này hàng lông mi của cậu như cái mái che nhỏ.
Bộ dạng của tên tiểu tử này trông chẳng khác nào một đứa trẻ mầm non, sao tính khí lại kém như vậy?
Hai người giữ nguyên tư thế trong mười phút thì mẹ Hầu đi xuống tầng vứt rác, bà nhìn thấy hai người bọn họ.
Mẹ Hầu hơi ngạc nhiên, dặn: “Hết bận rồi thì nhớ về nhà sớm.”
“Dạ, vâng.” Hầu Mạch thuận miệng đáp ứng.
Mẹ Hầu đi chưa được năm phút thì có một thím nhìn thấy Hầu Mạch, bước chân dừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Bận gì thế? Có khiêng được cái vại kia nữa không?”
“Có ạ! Lát nữa cháu giúp dì khiêng nó!”
“Không cần vội, cái đó dì dùng để muối dưa, chờ muối xong sẽ mang cho nhà cháu một ít.”
“Vâng.”
Xung quanh bắt đầu xuất hiện người quen nên hơi lúng túng, ai đi qua cũng tò mò nhìn hai người nhiều thêm một lúc.
Hầu Mạch thậm chí còn nghe thấy tiếng bàn tán của hàng xóm: “Tiểu tử nhà họ Hầu kia không ngờ đi tìm bạn trai thật.”
“Người hình như mới đến, nhanh tay khiếp.”
Hầu Mạch hơi mất tự nhiên, vội vàng gọi Tùy Hầu Ngọc dậy.
Tùy Hầu Ngọc mơ màng tỉnh lại, ngồi trên xe nửa ngày vẫn không hồi phục được tinh thần, rồi quay ra sau nhìn Hầu Mạch.
Hầu Mạch xuống xe, đứng bên cạnh chống tay lên tường, hồi lâu vẫn không đổi tư thế: “Làm… chân tôi tê rần luôn.”
Tùy Hầu Ngọc đỏ mặt: “Cảm, cảm ơn.” Rồi nhanh chóng khóa xe, chạy vội lên tầng.
Hầu Mạch nhìn bóng dáng chạy trối chết của Tùy Hầu Ngọc, muốn đuổi theo nhưng chân vẫn tê, chỉ có thể lẩm bẩm oán giận: “Không ở lại giúp tôi khiêng vại à?!”
Sau khi chân trở lại trạng thái bình thường, Hầu Mạch không quên giúp Tùy Hầu Ngọc dắt xe để lại đúng vị trí, không bị chiếm nhiều diện tích, sau đó một mình đi khiêng vại.
Về đến nhà, mẹ Hầu hình như vẫn đang đợi hắn, nhìn thấy hắn bà lập tức gọi: “Hầu Mạch, ngồi xuống.”
Hầu Mạch ngoan ngoãn ngồi xuống phía đối diện bàn ăn.
“Cứ coi như là con thích con trai thì cũng chỉ nên thích những người giống mình, không thể ra tay với những đứa nhỏ khác, không được bẻ cong những đứa nhỏ khác.” Mẹ Hầu nghiêm túc nói.
Hầu Mạch oan ức: “Mẹ, con biết, mẹ cũng không nghĩ thử con tìm người sao dám tìm tới cậu ta?! Cái tính khí kia nếu mà yêu nhau khéo một ngày con bị ăn đòn tám lần mất!”
“Vậy giữa hai đứa xảy ra chuyện gì?”
“Ai biết được, tự dưng cậu ta lăn đùng ra ngủ!” Hầu Mạch rót nước ra ly, uống hết một hơi, nói cho mẹ Hầu biết về những giấc ngủ kỳ quái của Tùy Hầu Ngọc, mẹ Hầu sau khi nghe xong cũng cảm thấy thật thần kỳ.
“Con ngồi ở sau xe cậu ấy cũng ngủ?”
“Vâng.”
“Liệu có phải là bị mắc bệnh gì không?”
“Ai mà biết. Con đi đọc sách đây, sắp thi rồi.”
“Ừ, đi đi.”
—
Tùy Hầu Ngọc ôm gối ngồi trên giường cả đêm, tinh thần tỉnh táo.
Cậu vẫn nghĩ về chuyện lúc chiều, bản thân thản nhiên ngủ trong ngực Hầu Mạch, nghĩ thôi cũng cảm thấy muốn nổ tung!
Vô lý kinh khủng!
Hầu Mạch sẽ nghĩ như thế nào về mình?
Rõ ràng bản thân không thích bị ai đụng vào, kết quả lại chủ động dựa vào ngực người ta ngủ mất?!
Đệt đệt đệt!
Phải giết người diệt khẩu!
Sáng thứ hai, Tùy Hầu Ngọc chuẩn bị xong xuôi, đeo balo, quyết định đi xe đạp điện đi học.
Xuống dưới lầu thì gặp Hầu Mạch, hắn đang lùi về sau, liên miệng giải thích với một cụ ông, “Cháu thật sự không biết mổ gà đâu, việc này cháu không làm được, cháu sợ lắm!”
“Cháu một bộ trẻ ranh to xác, có mỗi việc nhỏ này mà cũng không biết làm?!”
“Cháu thật sự không làm được mà!”
Mọi người thôi không làm khó dễ Hầu Mạch nữa, đưa cho hắn một cái túi: “Bên trong có bốn quả trứng luộc nước trà, cầm ăn đi.”
“Cháu cảm ơn ạ!” Hầu Mạch cũng không thèm khách khí.
Quay đầu lại thì nhìn thấy Tùy Hầu Ngọc đứng ở cửa, Hầu Mạch thản nhiên đi tới: “Cậu biết thắt cà vạt đúng không? Thắt hộ tôi phát, tôi chưa kịp học.”
Mặc dù học sinh của Phong Hoa đã được phát âu phục của Thanh Dữ từ đầu năm nhưng nhóm học sinh thể dục lớp 17 chưa lấy ra mặc bao giờ, bọn họ là trường hợp đặc biệt, quanh năm suốt tháng chỉ mặc đồ thể thao màu đen.
Ngày hôm nay thì không bình thường, hôm nay là thứ hai, Hầu Mạch phải đọc bản kiểm điểm trước toàn trường nên phải mặc âu phục chính trang.
Đồng phục trên người Hầu Mạch rõ ràng đã được ủi qua một lượt, phẳng phiu gọn gàng, mặc trên người tạo cảm giác một phong cách cực kỳ khác.
Hắn vốn là nam sinh có cảm giác sức sống thiếu niên rất mạnh, khí phách hiên ngang, thêm chút ngỗ ngược, là tiêu chuẩn giáo bá điển hình. Sau khi mặc âu phục đồng phục, hai nút áo sơ mi trên cùng chưa cài, phóng khoáng không gò bó, cà vạt mới chỉ quàng lung tung trên cổ chứ chưa thắt đàng hoàng.
Tùy Hầu Ngọc nhìn đối phương một lúc, đi tới giúp hắn thắt cà vạt.
Hình như cảm thấy hai cái nút áo rất chướng mắt nên Tùy Hầu Ngọc cài nút áo lại trước rồi mới bắt đầu điều chỉnh cà vạt.
Hầu Mạch đứng đối diện, hơi cúi đầu phối hợp, nâng mắt lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Tùy Hầu Ngọc, không hề có vết nứt nào. Nếu như không phải hai bên tai của Tùy Hầu Ngọc đang ửng đỏ thì hắn cũng không biết cậu đang quẫn bách.
Đây là lần đầu tiên Hầu Mạch cẩn thận nhìn Tùy Hầu Ngọc ở khoảng cách gần như vậy. Khuôn mặt này không hề có một chút khuyết điểm nào, như một món đồ thủ công mỹ nghệ chế tác cao cấp.
Sau khi thắt xong, Tùy Hầu Ngọc ngẩng đầu nói: “Xong rồi đó.”
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Tùy Hầu Ngọc bị ánh nhìn của Hầu Mạch kích thích, khí lực trên tay không khống chế được, siết cà vạt càng chặt, làm cho Hầu Mạch hừ một tiếng, phải dùng ngón tay nới lỏng ra.
“Đừng có thắt chặt thế, hầu kết của tôi bự lắm.”
*** Hết chương 20