Sao NPC Lại Bị Tôi Dọa Sợ Rồi?

Chương 33: Một ngày bình thường ở trường cấp ba Minh Hoa




So với Nhan Tức đang bị y truy đuổi và bảo y rời khỏi đây trước đó, thì trên người Nhan Tức này có vẻ dính nhiều máu hơn.

Máu khô lại thành từng mảng trên cổ tay áo và ống quần rồi chảy xuống vạt áo của thiếu niên. Hắc khí xung quanh cậu ta như đại diện cho chấp niệm cùng thù hận.

Còn về phần cái bóng trắng đang chạy trốn...

Thật sự quá yếu.

Nghĩ về cái người không dính bất cứ vết máu nào đó, y khẽ cau mày.

Sau khi vượt qua bốn cửa ải là Niệm, Trí, Uẩn, Lệ*, linh hồn sẽ bước vào lãnh địa của "Quỷ". Sức mạnh của từng cá thể được quyết định bởi màu sắc và kích thước vết máu. Càng mạnh, máu càng nhiều, và màu đỏ sẽ càng đậm.

Máu là hiện thân của chấp niệm cùng thù hận. Rất ít quỷ quái có thể dựa vào chúng để nhuộm đỏ quần áo, mà phần lớn sẽ chọn cách nuốt chửng đồng loại và cướp lấy "vết máu" của nhau để sinh tồn. Khi cơ thể được nhuộm đỏ hoàn toàn, trong một số trường hợp nhất định, quỷ sẽ sản sinh ra những tinh thể đỏ.

Đây chính là cốt lõi trong sức mạnh của quỷ, hay còn được gọi với cái tên "Trái tim quỷ". Bất kể là ác quỷ hay linh hồn thì đều có cơ hội tạo ra chúng. Nhưng những đồng loại cấp thấp như ma trành, vong linh, và một số loại quỷ quái khác thì lại không có cơ hội này.

Kết tinh xong, quỷ có thể tiếp tục tiến hóa. Khi màu đỏ đậm đến mức chuyển thành màu đen, sức mạnh của chúng sẽ nhảy vọt lên một tầm cao mới.

Đây là những kiến thức đã được thấm nhuần vào đầu Lâm Hòe kể từ khi y thức tỉnh ở huyện Văn.

Chưa ai từng nhìn thấy quỷ áo đen, kể cả Lâm Hòe, bởi đây gần như là một sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Khi mơ màng tỉnh lại, điều duy nhất y nhớ được là dường như bản thân đã tồn tại ở đây từ rất lâu.

Kể từ lúc ấy, y đã luôn cắn nuốt màn sương máu hung ác đó như một món ăn khoái khẩu.

Dần dà, đám ma quỷ xung quanh cũng bị y ăn hết sạch.

Lâm Hòe không kén chọn. Y cảm thấy bản thân đã đói và cô độc rất nhiều năm. Y còn cực kỳ tham lam. Chỉ khi cái bụng được lấp đầy bởi thức ăn, y mới thực sự đạt được hạnh phúc như một kẻ săn mồi chân chính. Sở dĩ có nguyên do này, là bởi một con quỷ như Lâm Hòe vốn chẳng có hiểu biết gì về thế giới xung quanh.

Đám ma quỷ đầy sát khí đó không ngừng tràn vào lãnh thổ như vô tận, vậy nên y đã luôn luôn ăn.

Sau này, khi bản thân trở nên kén chọn hơn, thì màn sương máu đó đã tiêu tan gần hết.

Mặc dù nhìn thấy đám nhân loại thơm ngon đang tồn tại bên ngoài lãnh thổ, song y đã chẳng còn có cảm giác gì nữa.

Vì lẽ đó, y và huyện Văn cứ thế ai làm việc nấy và duy trì hòa bình hiếm có. Y không muốn ăn, và cũng chẳng có người nào dám lại gần y. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài thiên sư tự tới cửa tìm chết, nhưng sau đó cũng bị đám quỷ quái xung quanh giết hết sạch.

Mãi cho đến khi...

Một cô bé khóc lóc chạy đến giếng cầu xin y che chở.

Nghĩa trang nơi y ở vốn là một vùng đất cấm kỵ đầy rẫy ma quỷ hung ác. Chúng bao vây cái giếng cạn ở trung tâm khiến cho y trở thành sinh vật không được phép chạm vào. Tất cả những kẻ liều lĩnh muốn tiêu diệt y đều đã bị âm khí xung quanh nuốt chửng trước khi có thể tiến lại gần.

Cho đến khi, y hấp thụ gần hết âm khí trong chuỗi cắn nuốt vô tận đó...

"Xin hãy cứu tôi." Giọng nói của cô bé vẫn như tồn tại trong trí nhớ, "Xin hãy cứu tôi, bọn họ muốn hiến tế tôi..."

Y chưa từng nhìn thấy con người, chưa từng ăn thịt con người và cũng chưa từng có ý nghĩ muốn cứu giúp họ. Nhưng vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc thảm thiết phát ra từ sinh mệnh nhỏ bé đó...

Y cảm thấy cũng khá hay.

Về việc nuốt chửng toàn bộ quỷ quái ở huyện Văn hay mưa máu gió tanh, thì đều là diễn biến sau này.

Bởi vì dung nạp một lượng lớn ma quỷ, sức mạnh của y chỉ còn một bước nữa là đạt đến cực hạn. Chiếm xác xong, mặc dù năng lực bị giảm xuống mấy cấp do cơ thể kiềm hãm, nhưng nhìn chung vẫn đủ để y đánh bại hầu hết các sinh vật.

Tuy nhiên, khi ở thế giới trong gương, do thoát khỏi lớp vỏ hạn chế nên y vẫn có thể phát huy được toàn bộ khả năng của mình.

Xét tới dáng người của Nhan Tức... Lâm Hòe khẽ cau mày. Một con quỷ áo trắng bình thường hơn cả bình thường, vết máu trên người cậu ta thậm chí còn không đủ để lấp đầy hai kẽ răng. Nhìn thấy một con tôm nhỏ như vậy, kể cả có đói đến mấy, y cũng chỉ nhặt lên rồi cho nó cuốn gói để tránh làm ô uế bàn ăn của mình.

Liệu một con quỷ như vậy có thể thực hiện màn trả thù tàn nhẫn và giết chết Thẩm Ưu được không? Phải biết rằng, dương khí và âm khí nếu không được kiểm soát sẽ gây hại đến ma quỷ cấp thấp. Với trình độ của Nhan Tức, chỉ sợ chưa báo thù xong đã ngỏm trước rồi.

"Lạ thật..." Lâm Hòe khó hiểu.

Nghĩ đến đây, y ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát mấy chậu cây.

Đặc biệt là chậu cây chuối.

'Mấy cái lá này cứ kỳ lạ thế quái nào...'

Sau khi chạm nhẹ vào lá chuối, y mới bất chợt nhận ra một điều.

Thông thường, bề mặt lá sẽ có đường gân chính nằm ngang, với các đường gân phụ vuông góc hoặc gần vuông góc với gân chính, song song và kéo dài đến tận mép lá*.

Vậy mà cây chuối này lại chỉ có...

Độc các đường gân chính nằm song song với nhau*.

Đây là một chi tiết nhỏ mà người bình thường khó có thể nhận ra. Song, bởi vì đã từng phải nghe rất nhiều kiến thức liên quan bao gồm các chủng loại hoa lan, hay một số kiểu gân lá gì đó,... từ người bạn cùng phòng yêu thích cây cối như Đàm Hi Nhược, nên Lâm Hòe đã nhạy bén chú ý tới.

Lạ thật.

Sau khi quan sát từng chậu cây một, y nhận thấy hình dạng phát triển của gân lá hoàn toàn không giống với thực tế. Mặc dù nhìn từ xa, chúng trông cũng chẳng mấy khác biệt.

"Đây có phải đang ám chỉ? Hay là..."

Lâm Hòe thoáng bối rối.

Băng qua hành lang rồi đi lên tầng, bảng thành tích ở đầu cầu thang lại xuất hiện trong tầm mắt y.

Xếp hạng từ tháng 1 đến tháng 12 được dán chi chít.

Lâm Hòe đi lướt qua rồi hướng về phía cầu thang dẫn lên sân thượng.

Trước khi bắt tay vào điều tra, cần phải xử lý một vài vấn đề trước đã.

Y đứng từ trên cao quan sát toàn bộ ánh đèn trong trường học.

Ngay lúc này, không gian vẫn vô cùng tĩnh lặng. Dường như do ảnh hưởng của sương mù nên bầu trời chỉ có độc một màu đen tuyền.

Không xảy ra điều gì kỳ lạ.

Nửa tiếng sau.

'... Con ốc này phải lắp vào đâu đây ta?'

Lên núi dễ hơn xuống núi. Thấy chỉ còn một phút nữa là kết thúc giờ học, sau khi lắp xong cánh cửa sắt và đảm bảo rằng nó chắc chắn sẽ không rơi ra (kể cả khi có lấy tay đẩy), Lâm Hòe thản nhiên nhét con ốc còn thừa vào túi quần. Y mặc lại áo khoác rồi đi ngang qua hai phòng học trống. Vừa tới cửa lớp F, tiếng chuông tan học bằng bản nhạc "Für Elise" đã vang lên.

Học sinh lần lượt ra về. Trong bầu không khí yên ắng vẫn không vang lên bất cứ một tiếng nói chuyện nào. Chờ người cuối cùng rời đi, Lâm Hòe mới cầm giáo án trở về ký túc xá.

Lâm Hòe được hưởng đãi ngộ về mặt ăn uống, nhưng trên phương diện chỗ ở thì y lại không may mắn như vậy. Trường Minh Hoa chỉ có duy nhất một tòa ký túc xá. Nữ sẽ ở tầng năm và sáu, còn tầng một đến tầng bốn sẽ dành cho nam. Theo lời chủ nhiệm, vì thiếu phòng dành cho giáo viên nên Lâm Hòe mới tới chỉ có thể tạm thời sống chung tầng với nhóm học sinh chuyển trường.

"Chúng ta sẽ chuyển ký túc xá sau một tháng nữa." Chủ nhiệm đã nói như vậy.

Không đủ phòng cho giáo viên, hay nói đúng hơn là trò chơi không có đủ kinh phí để bố trí thêm nhiều không gian thì có...

Nghĩ vậy, Lâm Hòe cầm chìa khóa leo cầu thang bộ lên tầng bốn.

Mặc dù đã biết được bảy điều kỳ lạ, song Lâm Hòe vẫn không có ý định mạo hiểm ngay trong hôm nay. Trước khi bắt tay vào thực hiện nhiệm vụ, y quyết định sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày để làm quen với lịch trình và cách bố trí của trường.

Số phòng của y là 424. Đây là một phòng đôi khá sạch sẽ nằm sâu bên trong hành lang. Bởi vì chỉ có một mình y nên cũng tương đối rộng rãi.

Sau khi dọn dẹp một chút, y lên giường trước khi đèn tắt rồi ngủ thiếp đi.

Đêm khuya, mưa như trút nước.

Thu Nhiên vừa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng thì sấm sét cũng đồng thời bổ xuống bên ngoài cửa sổ. Cô ôm đầu nhìn sang Hạ Tinh Dã và Lý Phân ở giường bên cạnh, cả hai vẫn đang ngủ say sưa.

Là nữ, đương nhiên chỗ ở của cô sẽ tách biệt với đồng đội. Chỉ là, sau khi đặt chân vào ký túc xá và nhìn thấy ba người bạn cùng phòng mặt không biểu cảm đứng thành hàng dài trên hành lang, cô quyết định chạy tới phòng 420 ở tầng 4 để xin tá túc với đồng đội. May mắn là hai người khá dễ tính nên sau khi dọn dẹp qua một chút, họ dứt khoát nhường chiếc giường còn lại cho cô.

Thức dậy vào nửa đêm không phải là điềm lành. Chỉ cần nhắm mắt là cô lại cảm thấy như có người đang quan sát mình.

Nương theo ánh sáng của tia chớp, cô nhìn thấy một nam sinh với sắc mặt trắng bệch đang ngó vào phòng thông qua cửa sổ thông gió!

Cô giật mình nhắm chặt mắt.

"Thật sự là ngôi trường quỷ quái mà..." Cô chửi thầm trong lòng, "Nửa đêm rồi vẫn còn tới kiểm tra...'

Mãi cho đến khi tiếng bước chân "bịch bịch" ngoài hành lang biến mất, cô mới có thể chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Chỉ là ngay trước khi nhắm mắt, cô chợt tự hỏi: Đầu của quản túc làm sao có thể xuất hiện trên cái cửa sổ cao ba mét kia được?

Mà quản túc sao có thể là nam sinh?

Mặc kệ giông tố bên ngoài cửa sổ, Lâm Hòe dần chìm vào giấc mộng đẹp.

Trong mơ, y nghe thấy một tiếng cười tựa như rất gần mà cũng rất xa.

"Nhan Tức, Nhan Tức, Nhan Tức"

"Tai họa, tai họa, tai họa"

"Rác rưởi, rác rưởi, rác rưởi"

Tiếng cười khó nghe đến nỗi làm cho y đang ngủ cũng phải cau mày. Ẩn trong bóng tối, một giọng nói khẽ vang lên từ bên dưới gầm giường: "Lưng chạm lưng... Lưng chạm lưng... Lưng chạm lưng..."

Người nằm trên vẫn ngủ say như chết. Vì thế, cái bóng lại leo lên rồi bám vào ván giường trước mặt.

Tóc nó xõa xuống mặt Lâm Hòe làm y khẽ hắt xì vài phát.

"Mặt đối mặt... Mặt đối mặt... Mặt đối mặt..."

Thấy y có không phản ứng gì, nó do dự một lúc rồi đổi cách tiếp cận: "Tay đỏ, tay xanh, tay trắng..."

Giọng nói khó chịu vẫn không ngừng quấy nhiễu giấc mộng đẹp. Lâm Hòe nửa tỉnh nửa mơ không muốn mở mắt nên nhanh như chớp vươn móng vuốt bắt lấy con quỷ rồi giữ chặt nó trước ngực.

"Cá chép đỏ, cá chép xanh, cá chép đỏ xanh, phượng hoàng đỏ, phượng hoàng hồng, phượng hoàng đỏ hồng." Y mơ màng vỗ đầu nó, "Đừng nghịch, để yên ta ngủ!"

Con quỷ:...

5:50 sáng, tiếng chuông báo thức đinh tai vang vọng khắp khu ký túc xá.

Đám Lý Phân khó khăn mở mắt rồi mò mẫm bò xuống giường. Chuông vừa reo, âm thanh thức dậy đã đồng loạt truyền tới từ khắp nơi.

6:10 bắt đầu tập thể dục, 6:30 ăn sáng, đúng 7:00 tiến hành đọc sách. Khi Lý Phân vẫn còn đang ngáp dài đi tới sân tập rải rác sương mù và mưa nhỏ, thì học sinh các lớp đã mặc đồng phục* xếp hàng ngay ngắn dưới đường chạy.

Dường như bọn họ chẳng quan tâm gì khác ngoài cuốn sách từ vựng trên tay. Phải đến khi giáo viên phát hiệu lệnh, bọn họ mới chịu nhấc chân lên chạy mặc cho mắt vẫn dán vào trang giấy đang đọc dở. Lý Phân vừa đuổi theo vừa thì thầm với Hạ Tinh Dã: "Này, chờ đến giờ nghỉ trưa, chúng ta đến lớp F tìm đồng đội để bàn công việc tiếp theo nhé."

Hạ Tinh Dã gật đầu, chiếc khuyên trên tai anh tỏa sáng rực rỡ. Thu Nhiên chạy lại rồi xoa tay cảm thán: "Trời lạnh quá."

Nói xong, cô quay lại nhìn các đội của mỗi lớp. Dẫn đầu hàng đều là học sinh chứ không hề thấy giáo viên. Người lớn duy nhất có thể bắt gặp trên sân tập ngay lúc này chỉ có bảo vệ đang cầm dùi cui điện. Ai nấy cũng trông cực kỳ hung tợn, chỉ cần người nào tụt lại phía sau là bọn họ sẽ lớn tiếng chửi mắng và dùng dùi cui đánh mạnh người đó.

Thu Nhiên co rúm lại không dám tiếp tục nhìn.

Đúng lúc này, một thứ đồ mềm mại rơi xuống vai cô.

Thu Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu, cô chỉ thấy chiếc khăn lông dê của Hạ Tinh Dã đã nằm gọn trên cổ mình tự lúc nào. Chàng trai với hàng lông mi rũ xuống đang mang dáng vẻ vô cùng dịu dàng.

"Được rồi." Anh lên tiếng.

Khuôn mặt Thu Nhiên ngay lập tức đỏ bừng. Chỉ là Hạ Tinh Dã đã buông tay, đôi mắt trong vút của anh khẽ cong lên.

"Anh... Tôi..." Cô ngập ngừng.

"Không sao đâu, dù gì chúng ta cũng là đồng đội, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên mà." Anh nói.

Thu Nhiên nhất thời nắm chặt khăn nói không nên lời. Sau một lúc, cô mới đỏ mặt lên tiếng: "C-Cảm ơn anh! Tôi sẽ báo đáp anh sau!"

"Không cần khách sáo như vậy." Hạ Tinh Dã mỉm cười, "Như đã nói, chúng ta đều là..."

"Đồng đội mà."

Thu Nhiên chần chừ hồi lâu rồi mới quyết tâm gật đầu: "Đúng vậy! Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp chúng ta vượt ải thành công!"

Ngay phía sau hai người bọn họ là một học sinh lớp C.

Nữ sinh tóc ngắn chạy cuối hàng đang ôm chặt bụng trông có vẻ rất đau đớn. Mặc dù đã cố gắng hết sức, song cô vẫn bị tụt lại đằng sau.

"Này! Cô, đúng là cô đấy!" Có người đứng ở rìa sân nhận ra sự bất thường nên hét lớn: "Đồ rác rưởi! Đừng nghĩ đến việc lười biếng!"

Gã đàn ông lực lưỡng cầm dùi cui điện dần tiến lại gần. Nữ sinh co rúm người lại nhưng ngay sau đó đã cắn môi hạ quyết tâm đuổi kịp đội phía trước.

Chỉ là đúng lúc này, do định luật Murphy* mà cô trượt chân ngã nhào xuống đất.

Khuôn mặt cô lộ rõ ​​vẻ sợ hãi tột độ. Song gã đàn ông đã tiến tới đánh đập và chửi bới không thương tiếc. Nữ sinh che đầu cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên dưới cú đánh dã man.

Thấy đội tiếp theo đang đến gần, hai gã bảo vệ nhanh chóng lôi nữ sinh ra khỏi sân chạy. Mặc dù chứng kiến toàn bộ nhưng đám người cùng lớp với cô vẫn thờ ơ chạy lướt qua hệt như Moses rẽ biển*.

Cô bị cưỡng chế đưa ra khỏi sân chạy đông đúc hệt như một kẻ ngoại giáo bị ruồng bỏ.

Cùng lúc đó, tại ký túc xá học sinh trên tầng bốn.

Tất cả mọi người đều đã rời đi hết. Lâm Hòe lúc này mới cầm điện thoại đi lang thang trong tòa ký túc xá sáu tầng.

'Không hiểu đêm qua xảy ra chuyện gì...' Y khó chịu kéo cổ áo, 'Mà sáng dậy cứ thấy người ẩm ướt khó chịu ghê'

Nghĩ vậy, sau khi kiểm tra mọi ngóc ngách, Lâm Hòe cuối cùng cũng dừng lại trước một cửa phòng nọ.

Tên của tất cả các thành viên trong phòng sẽ được dán trên cửa bất kể giới tính. Nhưng tên trên cửa phòng này lại bị bôi đen bằng bút lông.

Lâm Hòe khẽ nhíu mày.

Vừa mới đẩy cửa, đập vào mắt là bàn học cùng với một chiếc giường cũ nát.

Bên trên mặt bàn có một cuốn sách bài tập đang mở và một cây bút máy.

Lâm Hòe ngồi vào bàn đóng sách lại. Trên bìa được ghi hai chữ "yx".

"yx... Diên Hi? Diệp Tu? Du Hiệp*?"

Y nhìn quanh căn phòng cũ kỹ không một bóng người, nơi mọi ngóc ngách đều phủ đầy bụi bặm.

Sau khi đọc nội dung bên trong, y mới ngạc nhiên phát hiện đây là một cuốn tiểu thuyết.

"Chương một: Giáo viên dạy thay"

"... Hắn đến trường vào mùa thu, khi những bí ẩn xoay quanh cái chết của nam sinh vẫn chưa được sáng tỏ. Một người mù mờ như hắn vẫn nuôi hy vọng mãnh liệt về một tương lai phía trước."