Nhà ma, phòng piano.
Phòng piano nằm ở phía tây học viện. Không giống như những tòa nhà khác, đây là nơi duy nhất chưa bị lửa thiêu rụi. Sau khi mở cửa, đập vào mắt là một cây đàn piano trắng tinh được làm bằng gỗ.
"Thiệu Vĩ, anh tìm thấy công tắc chưa?"
"Nhanh lên chút." Đối mặt với sự thúc giục của Lâm Đang Đang, Thiệu Vĩ chỉ biết lau mồ hôi trên trán.
Mười lăm phút trước, Lâm Đang Đang đã thể hiện sự phấn khích cùng bản lĩnh không tương xứng với chiều cao của mình, cả hai vừa mới bước vào thì cô đã chạy thẳng về phía cây đàn piano. Với một sự thành thạo đến khó tin, sau năm phút mày mò, cô đã tìm được manh mối từ ngăn kéo phía sau cây đàn – một cuốn nhật ký với nét chữ nguệch ngoạc.
Chủ nhân của nhật ký là một cô nhóc tên Tiểu Ái. Cô là học sinh năm ba của học viện, mồ côi cha mẹ từ nhỏ và được viện trưởng nuôi nấng. Tiểu Ái thường xuyên bị các bạn cùng lớp chế giễu vì ngoại hình xấu xí. Bọn chúng gọi cô là ác quỷ, đội thùng rác lên đầu cô và nhốt cô vào nhà vệ sinh, sau đó giải thích rằng ma quỷ thì chỉ nên ở nơi khuất tầm mắt con người.
Những dòng nhật ký đầy ngây thơ nhưng lại u ám lạnh lẽo vô cùng. Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, Thiệu Vĩ và Lâm Đang Đang xem qua nội dung, sau đó vừa chú ý động tĩnh bên ngoài cửa sổ vừa nhẹ giọng thảo luận.
"Theo mô típ chung thì Tiểu Ái chắc chắn là ma." Lâm Đang Đang nói.
"Tại sao?"
"Ba nguyên tắc trở thành ma: bạo lực học đường, sức mạnh siêu nhiên, và để lại nhật ký." Lâm Đang Đang đếm đầu ngón tay, "Đây gọi là luật ngầm."
Người đẹp tuy ghét Tiểu Ái nhưng Tiểu Ái lại không ghét cái đẹp. Có một khu vườn xinh xắn được đặt tại quảng trường của học viện. Mỗi khi trời trong xanh, giáo viên sẽ cho học sinh nghỉ một ngày và đưa chúng ra vườn chơi.
Chỉ là Tiểu Ái chưa bao giờ được phép xuất hiện ở đây. Bọn trẻ chán ghét và sợ hãi cô. Chúng nói cha mẹ của Tiểu Ái đã bị chính cô giết chết. Vết bớt xấu xí trên mặt Tiểu Ái cùng giọng nói khó nghe của cô sẽ mang lại bất hạnh cho mọi người.
Nhưng Tiểu Ái lại không hề ghen tị với chúng, bởi cô đã có một khu vườn cho riêng mình. Nó ẩn đằng sau phòng hiệu trưởng và cũng chính là căn cứ bí mật của cô. Tại đây còn có một đóa hoa vô cùng kiều diễm được đặt bên trong ngôi nhà kính.
Căn cứ bí mật được bao bọc bởi tường, ngoại trừ hiệu trưởng và chủ nhiệm thì không ai có thể tiến vào đây. Nhưng Tiểu Ái biết vẫn còn một cách khác, đó là thông qua cái lỗ chó nằm sâu bên trong bụi rậm ở phía đông.
Tiểu Ái nắm rõ lịch trình của hiệu trưởng và chủ nhiệm. Họ sẽ rời trường vào thứ sáu hàng tuần để bắt đầu công việc bận rộn của mình. Người lớn quả thực luôn có rất nhiều chuyện để làm. Những lúc thế này, cô sẽ lẻn vào căn cứ bí mật thông qua cánh cửa nhỏ và ngắm nhìn đóa hoa rực rỡ bên trong lớp kính.
Cả ngoại hình lẫn bạn bè cô đều không có. Cô chẳng có gì ngoài bông hoa xinh đẹp đến đáng sợ đó, mà đây cũng chính là thứ tốt nhất chỉ thuộc về riêng một mình cô.
Cho tới ngày nọ, trong trường xuất hiện một giáo viên mới. Người kia đến từ một trường trung học về âm nhạc gần đó, có làn da trắng như tuyết.
Tiểu Ái gọi cô là Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi rất xinh đẹp, cô không ghét mình, cô khác với họ."
"Cô nói mình có một đôi mắt đẹp. Khi cô chơi piano cho mình nghe, cô còn cười rộ lên trông rất đáng yêu."
"Mình nghĩ mình có thể vì cô mà thích cuộc sống này hơn một chút."
"Cô nói thế giới này rất rộng lớn và xinh đẹp. Chờ đến kỳ nghỉ hè vào tháng bảy, cô sẽ đưa mình đi Vân Nam chơi, bởi tại đây có rất nhiều loài hoa kiều diễm."
"Ngày 1 tháng 6 là sinh nhật của Tuyết Nhi. Tất cả mọi người đều thích cô và muốn chuẩn bị quà cho cô."
"Nhưng mình không có tiền, không có quà đẹp, mình chẳng có gì cả."
"Mình chỉ có thể cho Tuyết Nhi xem thứ đẹp đẽ duy nhất mà mình có."
Nhật ký dừng ở đây, Lâm Đang Đang lật sang trang sau, quả nhiên không còn dòng chữ nào khác.
Thiệu Vĩ hỏi cô: "Sau đó thì sao?"
Lâm Đang Đang cúi đầu, đưa lưng về phía cậu ta, không lên tiếng. Thiệu Vĩ hơi nghiêng người ra phía trước hỏi: "Tiếp đó thì sao?"
"Sau đó... Bọn họ đều chết hết!"
Ngay giây tiếp theo, một khuôn mặt với đôi mắt đẫm máu quay lại nhìn thẳng vào cậu ta. Thiệu Vĩ hét lên rồi ngã ngửa ra sau. Lâm Đang Đang lừa người thành công, cô vặn lại thỏi son rồi cười lớn: "Ha ha ha ha, anh nhát thế, ha ha ha ha!"
Thấy cô lau vết son trên mặt, Thiệu Vĩ vừa thẹn vừa giận: "Em... Em..."
"Anh sợ cái gì, trong này không có ma đâu." Lâm Đang Đang nhún vai, "Đi thôi, mười phút nữa phải tập trung rồi. Có cái này..." Cô lắc lắc cuốn nhật ký trong tay, "Là quá đủ dùng rồi."
Hai người lần lượt bước ra khỏi phòng piano. Lúc sắp tới điểm hẹn, Lâm Đang Đang đột ngột sờ túi la lớn: "Tôi làm rơi son rồi!"
Cô toan quay lại tìm thì đã bị Thiệu Vĩ ngăn cản: "Chỉ là son thôi mà, lỡ rồi thì cho nó mất luôn không được sao."
"Anh không hiểu đâu." Lâm Đang Đang nói, "Đây là son của TF, cực đắt luôn!"
Nhìn thấy đám Lộ Cẩm đã chờ sẵn ở phía trước, Thiệu Vĩ nghĩ nghĩ một hồi liền quyết định tận dụng cơ hội này để thể hiện sự ngầu lòi. Cậu ta nói: "Vậy em tới chỗ bọn họ trước đi, anh quay lại tìm son cho."
Lâm Đang Đang nhìn cái tên trước mặt bằng ánh mắt nghi ngờ: "Anh đi một mình cũng được hả? Nhỡ tôi cho họ xem manh mối thì sao?"
Nghe xong câu tra hỏi của người con gái, Thiệu Vĩ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu khích trầm trọng. Cậu ta ưỡn ngực đáp: "Anh thì có gì không được? Ở câu lạc bộ, anh cũng là..."
Lâm Đang Đang nói: "Tôi cảm thấy anh chẳng làm được gì ngoài hát, nhảy với rap."
Sự tự tin của bản thân lại một lần nữa bị đả kích nặng nề, Thiệu Vĩ lạnh mặt: "Đưa đèn cho anh."
Chỉ là vừa dứt lời, cậu ta mới nhận ra ngọn đèn đã ở sẵn trong tay mình từ lúc nào. Song, nghị lực mạnh mẽ đã thúc đẩy cậu ta nói tiếp: "Em, cứ đưa nhật ký cho họ đi. Anh, đi tìm son cho em. Không cần chờ anh, mười phút nữa, anh về."
Nói xong, cậu ta tiến về phòng piano với tư thế "Dân chơi không sợ mưa rơi". Chỉ là vừa mới đi được vài bước, tiếng của Lâm Đang Đang đã vang lên từ đằng sau: "Thiệu Vĩ..."
Cô ấy ấn tượng chưa? Ấn tượng bởi sự nam tính của mình chưa?
Còn đang mừng thầm trong lòng, Thiệu Vĩ lại nghe được câu thứ hai của cô: "Nếu chịu hết nổi thì nhớ nhấn nút khẩn cấp, không tìm thấy son cũng không sao đâu."
Thiệu Vĩ:...
Khi Thiệu Vĩ quay trở lại phòng piano thì đã là năm phút sau. Thời điểm ở cùng Lâm Đang Đang, mong muốn làm màu trước mặt cô đã khiến cậu ta quên đi cảnh tượng kinh dị lúc bấy giờ. Hiện tại chỉ còn một mình, cậu ta mới thật sự cảm nhận được cái bầu không khí như có ma quỷ vây quanh tứ phía này.
Vừa mới đẩy cánh cửa gỗ, âm thanh của bản nhạc "Für Elise" đã truyền đến bên tai. Thiệu Vĩ nổi hết cả da gà, nhưng nghĩ tới bản lĩnh đàn ông của mình, cậu ta lại nuốt nước bọt, gắng gượng bước vào trong.
Đúng như dự đoán, có một người đang ngồi trên ghế chơi đàn. Anh ta có mái tóc dài, chỉ chừa lại mỗi bóng lưng. Thiệu Vĩ đánh liều vỗ vào vai người nọ: "Ờm, nhân viên, anh có nhìn thấy thỏi son được TFboys quảng cáo ở trong này không?"
Cậu ta chỉ đẩy nhẹ mà người nọ đã ngã sang một bên rồi rơi bịch xuống đất. Vật hình tròn lăn về phía cậu ta, quả nhiên là một cái đầu đầy máu. Phần miệng rỗng tuếch đang liên tục đóng mở như muốn nói gì đó.
Thiệu Vĩ không thể gồng được nữa, la thất thanh toan lao ra ngoài. Song, vừa mới đẩy cửa, cậu ta đã va phải một người.
Cơ thể của người này lạnh như băng và cứng như đá. Đương lúc Thiệu Vĩ định hét lên lần nữa, bên tai đã vang lên một tiếng "Suỵt" lạnh lùng.
Cậu ta cúi đầu nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Lâm Hòe dưới ánh đèn mờ, sau đó yên tâm nói: "Lâm Hòe! Trong này có ma!"
Vừa dứt lời, Thiệu Vĩ liền nhớ tới nhiệm vụ của mình – giúp Lâm Đang Đang tìm son. Cậu ta run rẩy nói: "Son... Son của tao còn ở bên trong."
Bầu không khí lại tĩnh lặng một lúc lâu, Thiệu Vĩ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy vẻ mặt của đối phương còn vô cảm hơn cả lúc trước.
Lâm Hòe: "Điệu vãi."
Thiệu Vĩ: "Không, không phải! Thực ra là son của Lâm Đang Đang. Tao chỉ..."
Lâm Hòe: "Sao mày lại mặc áo của Lâm Đang Đang, lại còn sử dụng đồ của cô ấy?"
Thiệu Vĩ hết đường chối cãi. Lâm Hòe tiến vào trước, sau đó soi đèn tìm son. Thời điểm nhìn thấy cái đầu, Thiệu Vĩ lại rống lên rồi cầu xin y đá nó ra xa. Nghe cậu ta la hét, y bình tĩnh nhét chiếc TF16 vào túi rồi đứng dậy nói: "Cái này vừa nhìn đã thấy giả, mày gào to thế làm gì, đi tìm ban quản lý tài sản đi."
Thiệu Vĩ: "Nhưng, nhưng, nhưng, nó giống thật lắm luôn!"
Vì tình cảm cha con, Lâm Hòe đành kiên nhẫn một chút. Y ngồi xổm xuống, cầm cái đầu ghép lại vào cơ thể rồi nói với Thiệu Vĩ: "Nhìn xem, đường cắt ngay từ đầu đã lệch, máu này còn trông giả hơn."
Y chân thành giảng giải khoa học trong ba phút, Thiệu Vĩ lúc này mới bình tĩnh trở lại. Lâm Hòe tiếp tục: "Lần sau gặp thì đừng có suốt ngày rống cái mồm lên, dùng não tí đi, người ta không thể thuê ma thật về biểu diễn được."
"Nhưng," Thiệu Vĩ không phục, "Tao chưa từng nhìn thấy đồ thật, làm sao tao biết phân biệt chứ!"
Lâm Hòe yên lặng liếc cậu ta rồi ngẩng đầu nhìn camera. Mắt y lóe lên tia sáng đỏ như máu, giây tiếp theo, chấm đỏ liền biến mất.
Trong tòa nhà trung tâm, Trần Thụ vẫn đang dán mắt vào màn hình mải mê suy nghĩ. Những lời của Lâm Hòe đã mang lại cho cậu một nguồn cảm hứng dồi dào.
'Người này thực sự rất đỉnh. ' Cậu nghĩ, 'Cứ như anh ta đã từng giết người vậy...'
Ngay sau đó, màn hình giám sát tối sầm lại. Cậu nhìn sang Chu Minh: "Đồ của mí ngừi cứ quài zậy?"
Chu Minh cũng cảm thấy có chút kỳ quái: "Lạ thật, hôm qua vừa mới kiểm tra mà..."
Bên này, Lâm Hòe ngoắc ngón tay với Thiệu Vĩ: "Lại đây."
Thiệu Vĩ nhìn y.
"Bịch!"
Ngay sau đó, một vật hình tròn rơi xuống đất.
Cái đầu được hai tay ôm trước ngực, miệng liên tục đóng mở nhìn về phía Thiệu Vĩ.
"Giờ thì thấy rõ chưa?"
Thiệu Vĩ trợn mắt, lập tức ngất xỉu.