Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi - Chương 37: Có qua có lại




Ngay khi phát sóng trực tiếp vào buổi chiều, # Đường Chi Đương đại Picasso# đã leo thẳng lên hot search.


Đường phấn vui vẻ đăng tải hình ảnh, lại một lần nữa cảm khái không hổ là vua, luôn có điều khiến người ta bất ngờ, ban đầu cho rằng kết quả đại sư chỉ là một đồng thau.

Vẫn còn một số người còn có ác ý về bức tranh này, họ dùng từ ngữ xúc phạm người khác, nói Đường Chi bôi nhọ hình tượng Giang Chi... Dù cho Đường phấn có giải thích thế nào cũng không chịu Đường Chi vẽ xấu là không có kỹ năng hội hoạ. Mượn danh tiếng của hoạ sĩ Picasso để nổi tiếng. Khiến cho Đường phấn tức giận đến phát điên

Đây là phá hoại hình tượng sao?

Giang Chi dù có đẹp đến mức nào đi chăng nữa, thì không phải là con người sao?

Ngay lập tức, quãng trường tràn đầy tranh cãi.


Hai bên đang xô xát và cãi nhau, nếu không phải Hoàng Chiêu không cố gắng hết sức để kiểm soát sự yên bình của quảng trường, bằng không những người qua đường sẽ nhấp vào sẽ đọc tất cả những từ chửi thề không thân thiện.

Cho đến lúc này——


Bức tranh vẽ Giang Chi thật của Đường Chi đã được bày ra trước mắt mọi người..


Cô vẫn luôn như vậy, một cô gái vô tình sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.


Ngoài việc bị sốc, cuối cùng Đường phấn cũng có đủ tự tin khi nhìn thấy bức tranh này để quay lại.


" Nhìn thấy không, đây mới chính là khả năng vẽ tranh của Chi Chi nhà chúng ta! "


"Vừa rồi ai nhục mạ Đường Chi, xin mời đi ra xin lỗi."


" Toàn bộ ID đã ghi nhớ, chỉ có mấy fan độc duy kia giậm chân, thật là buồn cười!"


Trong khi đó, #Giang Chi do Đường Chi vẽ #, cũng điên cuồng leo lên bảng xếp hạng hot search.


Sự tương phản mạnh mẽ giữa trước và sau khiến người qua đường khó tưởng tượng rằng hai bức tranh này thật sự là của cùng một người vẽ?!


Các Đường phấn tự hào bình luận: "Chi Chi chúng tôi là tùy hứng như vậy, chơi thôi ~~".


Mà Giang Chi cũng vậy, vì hai bức tranh này, một lần nữa bùng nổ trên mạng.


Giang Chi vốn đã nổi tiếng, chỉ là ngày thường, người hâm mộ đều chủ yếu nghe các bài hát trong album.


Về ngoại hình, hầu hết đều sử dụng hình ảnh cũ, trước đó anh rất ít khi xuất hiện trước mắt công chúng, hình ảnh của anh trong lòng công chúng là bí ẩn và lạnh lùng.


Lúc này có tư liệu mới, các loại video ngắn liền nhanh chóng được đăng lên.


Trong số này, phổ biến nhất là video mặc quần áo.


Nhạc nền là tiếng trống mạnh mẽ . Đầu tiên, bức chân dung cổ điển theo phong cách Picasso của Đường Chi vào sân . Khi tiếng trống vang lên nặng nề, biến thành Giang Chi mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng trong bóng tối vô tận. Ngọn đèn chiếu sáng gương mặt rắn rỏi hoàn hảo của anh ấy, mắt người đàn ông nhắm chặt, giữa các đầu ngón tay đang giữ một bông hồng đen đang nở rộ.


Lạnh lùng và tiết chế, nhưng hoang dã và khó thuần phục.


Video vừa được tải lên và tất cả lượt thích, bình luận và lượt retweet bùng nổ mỗi giây.


Ngay sau đó, ai đó cũng theo dõi đoạn video đó, cuối cùng cũng có người chọn ra tư liệu mới nhất. Giang Chi mặc bộ âu phục màu xám nhạt, đầu hơi cúi xuống, đeo kính gọng vàng đầy vẻ cấm dục, mà rất quyến rũ.


Ban đầu cũng chỉ có "diều giấy" ăn mừng nhảy múa, ai ngờ rằng cuối cùng nó sẽ kích hoạt xu hướng video hóa trang trên X Sound!

Có họa sĩ tải lên bộ lọc tự tạo, cũng là hình ảnh bức tranh Picasso xấu xí mà mọi người ghét bỏ của Đường Chi. Trong vài giây ngắn ngủi, chúng ta có thể trở thành soái ca/mỹ nữ.


Hoàng Chiêu nhìn chằm chằm vào số liệu ngày càng tăng của Giang Chi và Đường, sững sờ trước máy tính một lúc.


Làm thế nào để cảm thấy... Đường Chi khá là koi*.


*Koi: Từ Koi theo tiếng Nhật là cá chép, từ đồng âm khác nghĩa là tình yêu, yêu mến... Ý nói Đường Chi khá được mọi người yêu thích.


Chỉ một bức tranh ngẫu hứng cũng có thể tạo nên xu hướng trên mạng xã hội.


Tại thời điểm này tại hiện trường, các nhân viên đã bỏ phiếu.




Không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Chi và Giang Chi đã giành chiến thắng với số điểm cao và giành vị trí thứ nhất, và họ sẽ được ưu tiên nhận phần thưởng bữa tối sang trọng tối nay.


Hai nhóm còn lại đã bị đè bẹp thành thói quen.


Không phải đó là một bữa ăn sang trọng thôi sao? Bọn họ không ăn không nóng mắt còn không được sao?


Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi giành được vị trí thứ hai, ăn bữa dưỡng sinh đặc sắc của Nam thành.


Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt là vị trí thứ ba, chỉ có thể ăn thanh đoàn* lần thứ ba.


*Thanh đoàn: Là một dạng bánh bao có màu xanh lục, có nguồn gốc từ Giang Nam nhưng phổ biến trên khắp Trung Quốc. Nó được làm bằng gạo nếp trộn với ngải cứu Trung Quốc hoặc cỏ lúa mạch. Sau đó, món này thường được làm đầy với bột đậu đen hoặc đỏ ngọt.


Vốn dĩ Nhan Vô Ưu vẫn cho rằng lần này bọn họ gặp vận may, đoạt giải nhất của khách sạn, có lẽ chỉ cần một lượt bọn họ sẽ thay đổi cục diện trận chiến.


Đường Chi gặm sườn nhỏ, than thở nói: "Đồ ăn ngon như vậy, em sắp tăng cân rồi."

Vừa dứt lời, liền nhận được ánh mắt ghen tị của Nhan Vô Ưu: "Nào, hay là hai chúng ta đổi đi. "


Toàn bộ màn hình đều là ha ha ha.


[ Ha ha ha, Chi Chi cẩn thận một chút, Vô Ưu chuẩn bị muốn đánh cô đấy ha ha ha ha! ]


[ Quả thật, Chi Chi có thể lớn như vậy mà không bị đánh thật sự không dễ dàng gì KKK. ]


Đường Chi vội vàng bảo vệ bữa ăn của mình, "Mới không cần đâu!"


"Em thà ăn một bữa ăn sang trọng với thịt ngon còn hơn là ăn thanh đoàn."


Cô liếc mắt ghét bỏ nhìn cái bánh thanh đoàn nhỏ trong tay Nhan Vô Ưu, "Thanh đoàn mặn*, dbq*! "


*Mặn: nhân bánh là thịt.


*DBQ. Để kết thúc, chúng tôi có một từ viết tắt chuyển tiếp khác DBQ chỉ có nghĩa là 对不起 (duìbùqǐ) từ xin lỗi trong tiếng Trung Quốc. Ở đây là xin lỗi nhé.


[ Nhưng nói thật tôi cũng không thể ăn được thanh đoàn mặn, cảm thấy vị rất kỳ quái. ]


Nhan Vô Ưu đổi đồ ăn không thành công, tìm Giang Chi lý luận: "Giang Chi, cậu xem cô ấy kìa!"

Đáy mắt Giang Chi mỉm cười, khẽ cong môi: "Ừ, làm sao vậy?"


Đường Chi mặt mày hớn hở nhìn Giang Chi một cái, cũng cười nhìn về phía Nhan Vô Ưu, "Ừm, làm sao vậy? "


Nhan Vô Ưu: "..."


Thật đúng là phu xướng phụ tùy*.


*Phu xướng phụ tùy: (Nghĩa đen) Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo. (Nghĩa bóng) Một quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng. Ở đây hiểu theo nghĩa đen nhé.


Thẩm Trác Sắt thầm nghĩ Giang Chi bảo vệ bạn gái, lần trước ấy đã biết được, lúc này lựa chọn đi theo con đường đi thẳng: "Chi ca, chúng ta đổi đồ ăn đi! "


[ Ha ha ha ha! ]


Thấy hai người Thẩm Trác Sắt và Nhan Vô Ưu cùng Giang Chi đổi bữa ăn, Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng ngồi không yên. Mặc dù bữa ăn lành mạnh này rất ngon nhưng hương vị lại nhạt nhẽo!


Hai người cũng nhịn không được đến và trao đổi một số thức ăn. Một bữa cơm cứ như vậy mà trải qua trong tiếng chửi bới vui vẻ trên làn đạn.




Có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn sau bữa ăn, việc phát sóng trực tiếp tạm thời bị gián đoạn.


Chiều nay các nhân viên đã trả lại cho họ tập ký họa vẽ chiều nay mà các khách mời đã vẽ.


Vừa rồi ăn một bữa cơm, Đường Chi thiếu chút nữa đã quên, vừa nhìn thấy liền vỗ tay, đang chuẩn bị vứt cuốn tập này trước mặt Giang Chi. Nhưng người đàn ông đã đi trước cô một bước, lấy cuốn tập của cô.


Đường Chi sững sờ một lúc, sau đó hung hăng nói: "Anh làm gì vậy? Trả lại cho em! "


"Cái gì?"


Giang Chi nhíu mày nhìn cô.

"Anh?" Đường Chi nhìn lại anh: "Làm gì, muốn vụng trộm giấu nó sao? " Cô không cho anh một chút mặt mũi nào khi nói những lời này.


Cô vừa nói, vừa đưa tay muốn cầm lấy cuốn tập trên tay Giang Chi, nhưng anh đột ngột đứng dậy, khiến cô liền nhào vào khoảng không.

Đường Chi vội vàng đứng lên giành lại, hung hăng ép chặt Giang Chi vào góc tường.


Đến khi cô nhận ra điều gì đó không ổn thì đã không còn kịp nữa rồi.


Bọn họ đứng như vậy, có hơi gần nhau.

Một tay cô chống lên tường, tay kia vươn ra, cố gắng với lấy tập phác thảo mà anh đang cầm. Không kịp đề phòng hai mắt nhìn nhau, ánh mắt anh hơi tối, đôi mắt ngày thường trong trẻo lạnh lùng. Lúc này lại giống như nhuộm một chút màu sắc, một đôi mắt hoa đào chớp chớp đến mê mẩn lòng người. Cô hoảng hốt, mới phát hiện cả người mình đều dán lên người anh.


Bọn họ dựa vào rất gần, gần đến nỗi cô chỉ cần vươn tay về phía trước là có thể ôm lấy anh.


Yết hầu Giang Chi chuyển động, anh vươn tay gỡ một mảnh giấy nhỏ rơi trên tóc cô lúc nào không biết, khàn cả giọng, anh trầm giọng hỏi cô: "Vì sao không cho? "


Đường Chi lui về phía sau một bước, vội vàng kéo dài khoảng cách giữa hai người:


" Là anh vừa rồi không thích, còn giận dỗi với em, nên bây giờ không cho anh nữa! "


Cô nói xong liền nhảy dựng lên muốn giật tập phác thảo nhanh kia, cũng không biết như thế nào, hai tay đã bị Giang Chi giữ chặt.


Rõ ràng anh chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng nắm lấy cả hai cổ tay của cô và nghiêm túc nói: "Vậy tôi sẽ xin lỗi em, tôi xin lỗi. "


Đường Chi cảm thấy động tác này nhìn thế nào cũng xấu hổ, nhìn cô không có sức chiến đấu.


Hơn nữa tính cách của cô là ăn mềm không ăn cứng, anh chủ động chịu thua, tính kiêu ngạo của cô cũng yếu dần.


"Vậy... Nếu anh thích nó, em tặng nó cho anh. "


Ngọn đèn vàng rực rỡ trong phòng lặng lẽ chiếu sáng thế giới nhỏ hẹp này.


Giọng nói của anh trầm thấp như đang dỗ dành cô: "Cảm ơn. "


Giọng nói lạnh lùng, kết hợp với tình huống vừa rồi, tạo nên một bầu không khí có phần quyến rũ.


Kẻ ác trong lòng Đường Chi bắt đầu điên cuồng thét chói tai ——


Ah, ah.


Làm thế nào một người đàn ông chó này vừa co vừa duỗi như vậy được?!


Nếu cô ấy từ chối một lần nữa, cô ấy có vẻ không hợp lý?!


Cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa, dù sao cô cũng không thể lấy được cuốn tập phác thảo. vì vậy làm ra vẻ cô không muốn và nói với vẻ ghét bỏ: "Cầm lấy đi! "


Giang Chi đưa cho cô cuốn tập phác thảo mà anh đã vẽ cô, và cười nhẹ nhàng nói: "Có qua có lại."




Đường Chi muốn nói rằng cô không cần.


Nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian quay phim, cô nể mặt anh, không hào hứng "À" tiếng.


Tổ tiết mục bên kia đã thu dọn xong địa điểm cần dùng vào buổi tối, vừa rồi là nơi ăn cơm ăn uống của ba nhóm, nhưng bây giờ nó đã được chuyển đổi hoàn toàn thành trường học..


Nhan Vô Ưu đã ngồi xuống, hét gọi bọn họ: "Chi Chi, Giang Chi, lại đây làm nhiệm vụ trả lời câu hỏi!"


Vào buổi tối, đạo diễn gọi tất cả mọi người để chơi trò nhiệm vụ nhỏ.


Chiến thắng của trò nhiệm vụ nhỏ có liên quan đến sự lựa chọn ưu tiên của nhiệm vụ ngày mai.


Hạ Thu Thu hỏi: "Đạo diễn, nhiệm vụ ngày mai là gì? "


"Nhiệm vụ quay phim." Đạo diễn cũng không giấu bọn họ,"Chúng ta phải quay mấy bộ phim tuyên truyền cho miếu tình nhân của Nam Thành và đội chiến thắng có thể được ưu tiên chọn trang phục."


Khi phải chọn quần áo trước, mắt của các cô gái sáng lên, tất cả đều háo hức chờ đợi trả lời.


Nhiệm vụ thắng hay thua gì đó không quan trọng, nhưng ưu tiên phục vụ Đạo hay gì đó thì thật là tuyệt vời! !


"Đến, đến!"


Vào buổi tối, đội đạo diễn lại bắt đầu phát sóng trực tiếp.


Ngay khi tất cả khán giả bước vào phòng phát sóng trực tiếp, họ đã nhìn thấy mười câu hỏi mà đội ngũ đạo diễn đưa ra cho họ, tất cả đều là điển cố và truyền thuyết về Nam Thành.


* Điển cố: nghĩa là những tích truyện xưa; thường là kể về các tấm gương hiếu thảo, anh hùng liệt sĩ, các tấm gương đạo đức, hoặc những truyện có tính triết lý nhân văn trong lịch sử, những câu thơ, văn kinh điển trong các tác phẩm văn học có trước.


[ Thì ra là đang tuyên truyền cho Nam thành! Tôi muốn đến Nam thành để xem! ]

[Nói thật câu hỏi phố cổ sông nước còn hợp lý. Chứ câu hỏi về điển cố và truyền thuyết thì hơi quá.]


[ Tổ đạo diễn muốn khách mời mặc quần lót đây mà! ]


[ Hahahaha, không biết các khách mời trả lời được không? ]


Nếu như thi khỏa thân, hầu hết các khách mời đương nhiên sẽ không thể trả lời được.


Rõ ràng, đội ngũ đạo diễn cũng đã cân nhắc điều này, vì sợ khách trả lời sẽ lúng túng nên họ được phép tra cứu bằng điện thoại di động của mình.


Nhóm đầu tiên hoàn thành câu trả lời sẽ được cộng 2 điểm, nhóm thứ hai được cộng 1 điểm và nhóm cuối cùng sẽ không được thưởng. Tất nhiên, đây chỉ là một món khai vị nhỏ.


Các nhóm khách lần lượt trả lời các câu hỏi và số điểm chênh lệch nhiều nhất là 8 điểm.

Điểm nổi bật cuối cùng là ở đây-


"Các câu hỏi bổ sung cuối cùng là tùy thuộc vào bạn và mỗi câu hỏi có giá trị 10 điểm. Các câu hỏi bổ sung không được phép tìm kiếm và sử dụng trợ giúp từ bên ngoài, vui lòng viết kỹ câu hỏi và trả lời các câu hỏi! "


[ Tôi chịu, tổ đạo diễn trâu bò. ]


[Vì vậy, thực tế, điều quan trọng nhất là xem ba câu hỏi cuối cùng, những câu hỏi trước không quan trọng. ]


[ Ha ha ha không, phía trước cũng quan trọng, thành công thu nhận được cảm xúc của các lão sư ha ha ha! ]


[ Cười chết tôi rồi, khi thấy mọi người vò đầu bứt tai khi họ đối mặt với câu hỏi, tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình cân bằng lại!]


[ Vì vậy, mọi người sẽ hỏi những câu nào? ]

Thẩm Trác Sắt là nghệ sĩ dương cầm, trong lĩnh vực piano có thành tựu không nhỏ, mà những người ở đây, đều không có kiến thức về phương diện này. Nhan Vô Ưu là người đầu tiên xem xét đề tài kiến thức piano.


Trong khi Thẩm Trác Sắt viết đề, Nhan Vô Ưu thì thầm hỏi: "Chúng ta làm như vậy có phải có chút vô đạo đức hay không? "