Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần - Chương 7




Giọt sương đọng giữa hương trời, là hoa mà chẳng phải hoa, như sương nào lại là sương.

Nghe thì rất mát mẻ trong lành, nhưng điều chế lại vô cùng phức tạp, không phải chỉ mỗi việc hứng sương trên cánh hoa là xong. La Linh Dư phải mất một năm ngắt cánh hoa của một trăm loài hoa thì mới có được lọ sương nhỏ này. Rửa sạch cánh hoa rồi đem đi phơi, sau đó cho vào nồi đất được chế tạo đặc biệt chưng lên. Hái nhiều lần chưng nhiều lần mới đọng lại thành hương thơm, mà trong đó trăm loài hoa cần được sàng lọc cẩn thận, thời gian phải vừa đủ, dù có bỏ ra ngàn vàng cũng chưa chắc đã có được. La Linh Dư và muội muội bận bịu suốt một mùa đông lại đến một mùa xuân, chưng hỏng không biết bao nhiêu hoa mới ra được một lọ nhỏ thế này.

“Chỉ cần một giọt đã thơm nức mũi, mùi hương thanh mát, dù vị sữa có ngấy đến mấy thì cũng bị át đi. Nếu tam biểu ca không thích vị bánh sữa thì vẫn có sương hoa trung hòa.”

Linh Ngọc ngắm nhìn nữ lang xinh đẹp cụp mắt dưới ánh đèn, lập tức hiểu ra điều gì đấy, nàng nở nụ cười ranh mãnh, thưa vâng một tiếng rồi kéo Linh Tê còn đang mơ màng, không biết La Linh Dư đang ám chỉ điều gì.

Linh Tê không hiểu cũng không lạ, sau khi đến Lục gia có thêm một thị nữ, La Linh Dư liền phái Linh Tê ngày trước theo hầu mình sang chăm sóc cho muội muội La Vân Họa. Mà trong mấy ngày La Vân Họa bị bệnh, Linh Tê ở cạnh chăm nom không rời nửa bước. Đợi đến khi tiểu nương tử đã khỏe thì Linh Tê đã thành thị nữ của La Vân Họa mất rồi.

Ánh đèn chao đảo, nữ lang cúi đầu, hai thị nữ ra ra vào vào vô cùng bận rộn. Ngồi trên sạp dài, khuôn mặt nhỏ nhắn của La Vân Họa gần như chôn hẳn vào trong bát ngọc, liên tục múc bánh cho vào miệng. Con ngươi tròn xoe như trái bồ đào xoay tít, thấy tỷ tỷ cứ mãi nhìn theo hai thị nữ với ánh mắt ẩn tình, La Vân Họa nuốt miếng bánh trong miệng cái ực, lẩm bẩm nói: “Tỷ, tỷ lại đi nịnh nọt ai đó?”

La Linh Dư nghiêng mặt sang nhìn muội muội, quở mắng: “Nịnh nọt gì hả? Nói khó nghe quá, chỉ là tỷ có thứ tốt, muốn chia sẻ cho người thân thôi.”

La Vân Họa còn nhỏ nhưng rất láu cá, cô bé bĩu môi: “Nhưng dù tỷ có tặng đồ, người ta đã không thích tỷ thì vẫn cứ không thích thôi.”

Từ nhỏ sống chung với tỷ tỷ nên La Vân Họa đã quá quen với mưu kế của La Linh Dư. Những người ngoài đó nói tỷ tỷ bề ngoài lẳng lơ, không đủ cao quỷ cũng không tao nhã, vậy mà không ai là không len lén nhìn tỷ tỷ. La Linh Dư không biết đã bị người ta nói biết bao lần, La Vân Họa nghe mà tức giận không thôi... La Linh Dư chỉ mỉm cười, từ tốn nói: “Không cần mọi thế nhân đều yêu tỷ, chỉ mong không phải thù với tất cả là được. Tài sắc như tỷ đây, người ghen tị với tỷ nhiều lắm, bình thường thôi.”

La Vân Họa: “Xí! Tỷ còn cho tam biểu ca sương hoa... Ồ muội biết rồi, tỷ thấy huynh ấy là mối tốt nên nhất định lại muốn gả.”

Gả? Lại?

La Linh Dư sâu xa nói: “Không được nói ‘xí’. Muội thì biết cái gì, đừng có học bên ngoài nói bậy. Tỷ là vì ai hả? Còn không phải vì muội sao!”

La Vân Họa không công nhận: “Tỷ là vì vinh hoa phú quý, có núi vàng núi bạc ngồi ăn không làm, làm gì có chuyện vì muội!”

La Linh Dư: “...”

Nàng trợn mắt nhìn muội muội miệng mồm lanh lợi này. Từ sau khi cha mẹ qua đời, nàng vừa là mẹ vừa là tỷ nuôi muội muội lớn lên, vì đề phòng muội muội quá ngây thơ nên bình thường nói chuyện làm việc đều không kiêng kỵ cô bé. Nhưng nói thế nào đi nữa... Một cô bé chín tuổi nói ra lời như vậy, cũng thật sự quá gan rồi.

La Vân Họa tiếp tục hừ mũi: “Nhất định là do tỷ thấy tam biểu ca tuấn tú nhã nhặn nên mới muốn người ta để ý. Cũng giống cái lúc chúng ta cứu người kia ở trên thuyền vậy, tỷ tỷ cảm thấy người ta nghèo nên mới chê người ta, còn không thèm nhìn lấy một lần. Vị ca ca kia đáng thương quá, Mà cũng kỳ thật, không biết vì sao sau đó lại đột nhiên xuống thuyền...”

Đôi mắt đẹp của La Linh Dư khẽ chớp, trong lòng trống rỗng.

Dĩ nhiên vị ca ca đó không hề chủ động xuống thuyền, mà là bị nàng ép xuống thuyền. Nhưng khi đối mặt với muội muội vừa tỉnh dậy đã kêu la, dĩ nhiên La Linh Dư không dám nói thật. La Vân Họa không biết tỷ tỷ làm ác, còn phiền muộn vì ca ca kia tự dưng không từ mà biệt, vì sao không biết trả ơn... Ngày hôm sau khi La Vân Họa xuống thuyền thì bắt đầu lên cơn sốt, đương nhiên cũng hoàn toàn bỏ qua chuyện cứu người.

Hiện tại nhắc đến chuyện này, La Vân Họa đưa ra tổng kết: “... Tóm lại, tỷ tỷ chính là người ngại bần yêu phú!”

La Linh Dư: “Muội im miệng đi. Muội thì cao cả lắm, không phải vẫn dựa vào tỷ tỷ ăn uống đấy sao? Tỷ ngại bận yêu phú đấy, nên mới dẫn muội ra đường ăn xin hai ngày. nếu không có cơm ăn bị bỏ đói ba bốn lần, để xem muội còn mạnh miệng nữa không?” Thấy muội muội nhăn mặt, nàng duỗi tay kéo muội muội đến, véo mạnh lên mặt cô bé.

La Vân Họa ở trong ngực tỷ tỷ la hét giãy giụa, nhưng lại bị tỷ tỷ véo mặt nhỏ nói: “Cấm muội ăn nữa, đi học cho tỷ ngay, học thuộc lòng đi!”

“Phải làm thục nữ cho tỷ, làm một tiểu tài nữ cho tỷ.”

La Vân Họa giãy giụa kêu la không muốn. Tuy tỷ tỷ cô bé nhìn nhỏ bé, nhưng sức lực lại chẳng bé chút nào. Tỷ tỷ kéo bé đến rồi cầm mấy quyển sách quẳng lên người cô bé. Chỉ lắm mồm hai câu thôi mà La Linh Dư đã dùng việc công báo thù riêng, bóp mạnh gương mặt bé nhỏ của muội muội, khiến tiểu nương tử thút thít lật sách.

Cô bé thật sự không thích đọc sách viết chữ, cầm kỳ thi họa một chút nào.

Nhưng La Linh Dư…

“Tâm cơ lắm đấy.” Bóng đêm nặng nề, đại phu nhân Lục gia Trương Minh Lan vừa trò chuyện với lão mỗ vừa giám thị tiểu lang dưới gối luyện chữ, lúc thị nữ Linh Ngọc đưa bánh bơ đến, bà nhìn một cái rồi cho người nhận lấy. Đại phu nhân vểnh môi nghiền ngẫm, đánh giá một câu như thế.

Trên sạp có một chiếc bàn nhỏ, tứ lang tám tuổi Lục Sưởng đang nằm dài trên bàn, cầm bút lông nghiêm túc luyện chữ. Lục Sưởng không phải do Lục phu nhân sinh, nhưng mẹ đẻ của cậu phân vị thấp lại nhát gan nên mọi công việc ngày thường của cậu đều do Lục phu nhân tiếp quản. Mấy năm trước Lục phu nhân không để ý đến Lục Sưởng lắm, bà chỉ dành mọi tâm tư cho hai người con nếp tẻ nhà mình. Đến lúc đại nương lập gia đình, nhị lang cũng đã lớn, mấy năm rảnh rỗi quả thực không có chuyện gì, Lục phu nhân bèn ôm Lục Sưởng đến đích thân dạy dỗ cậu.

Đối với chuyện này, mẹ đẻ thiếp thân chỉ dám cảm tạ chứ không dám nhiều lời, nhị lang Lục Hiển trời sinh tính tình khoan hậu, mẫu thân chăm sóc tứ đệ kỹ thì hắn càng vui nữa là, không hheef có chuyện ghen ghét.

Lục Sưởng nghiêm túc nằm trên bàn viết chữ, bình thường có giả bộ là tiểu quân tử đến đâu thì suy cho cùng cũng còn là trẻ con, nghe Lục phu nhân nói chuyện với lão mỗ, cậu không tránh khỏi dỏng tai lắng nghe ——

Lão mỗ kia nói: “Nương tử La gia tướng mạo xinh đẹp, lại có trái tim bảy lỗ quý hiếm. Bánh ngọt này nhìn rất mới lạ, lát nữa để người đưa đến cho nhị lang nếm thử một bát đi.”

Lục phu nhân trầm ngâm, gọi thị nữ ở ngoài bình phong đi vào, sau khi hỏi han một phen thì bà gật đầu, nói với lão mỗ: “Xem đi, không cần ta phải bận tâm nhiều. Con bé đã đưa đến cho các lang quân rồi. Tuổi còn nhỏ mà đã có tâm tư này, cũng không đơn giản đâu.”

Nghĩ La Linh Dư chỉ mới mười bốn tuổi, đều xuất thân từ danh môn, nhưng so với các quý nữ ở Kiến Nghiệp thì nàng cẩn thận có ý tứ hơn nhiều.

Lão mỗ quan sát sắc mặt bà ta, nói: “Nữ quân không thích cô ấy sao?”

“Không nói đến thích hay không, tính khí cá nhân mỗi người mỗi khác.” Lục phu nhân cau mày, “Chỉ là tuổi còn nhỏ, vừa mới đến đã để cho lão phu nhân tán dương, làm chấn động lang quân và các biểu tiểu thư trong phủ. Ngày hôm sau đã được tam lang dẫn đi dạo vườn. Ngươi có từng thấy thằng bé Lục Quân đi dạo vườn với biểu tiểu thư nào chưa? Hôm nay nó lại đưa bánh ngọt đến... Không thấy nghỉ một ngày nào.”

“Từ sau khi cô ấy đến, lão mỗ thấy các lang quân trong nhà có dấu hiệu lung lay, hỏi thăm biểu muội này khắp nơi.”

“Hy vọng cô ta né nhị lang nhà ta ra là được. Ta đã để mắt đến hôn sự của Lục Hiển rồi, không thể rơi vào đầu cô ta được.”

Lục Sưởng vừa viết chữ vừa tự nhủ trong lòng: thì ra phu nhân không thích vị biểu tỷ mới đến này thật.

Mà đúng là La Linh Dư không hề nghỉ ngơi một khắc nào.

Sau khi tặng bánh, nàng được toàn thể Lục gia khen ngợi không thôi, được khích lệ, thế là hôm sau lại bắt đầu đưa trà cho mọi người.

Lục phu nhân vặn khăn tay, nhìn trà xanh đưa đến trước mặt mà ruột gan xoắn lại: “...”

***

Trà Bắc quốc khác trà Nam quốc, mấy miếng bánh trà La Linh Dư đưa đến đây là trà mọc trên vách đá, cao không leo nổi. Người ta không thể hái xuống, chỉ nhặt được lá rụng đem về, ngẫu nhiên làm ra vài bánh.

Sở dĩ Lục Quân biết điều này là vì được đưa đến cùng bánh trà còn có một tờ giấy hoa tiên vàng nhạt. Trên giấy viết chi chít những con chữ nhỏ, giới thiệu trà này ra đời ở Bắc quốc, được đặt tên là Nhật Chiếu, lá dày vị nồng, hương thơm đậm đà; lại giới thiệu điển cố thú vị sau khi uống trà, ví dụ như trà nương chọn trà thế nào, những thú vui nghe được trong lúc phơi trà; cuối cùng còn viết công hiệu của lá trà này, thời gian đun nấu và cách uống thế nào.

Cầm lấy tờ giấy hoa tiên dễ cháy, Lục tam lang nhướn mày, lật qua lật lại trang giấy mỏng tanh. Chóp mũi chàng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, không biết vì sao, khi nghĩ đến ánh mắt của người nào đó thì lòng lại bỗng rung động.

Lục tam lang cụp mắt, Cẩm Nguyệt cười nói: “La nương tử thật thanh tao. Vừa tặng bánh lại biếu trà xanh, nương tử đúng là có lòng tốt.”

Lòng tốt?

Lục Quân vung tay ném tờ giấy lên bàn. Chàng không tin La Linh Dư có tâm địa tốt, nhất định nàng ta có mưu đồ khác. Mà nàng ta muốn gì, có lẽ chàng cũng đoán được. Nhớ đến nữ tử bạc bẽo kia, Lục Quân không muốn đánh giá gì thêm. Chàng tự ngâm lá trà, lại thấy Cẩm Nguyệt vẫn đứng sau lưng không đi. Cẩm Nguyệt nói: “Lang quân, người ta hay nói có mượn thì phải trả. Nữ lang biếu chúng ta nhiều đồ như thế, chẳng lẽ lang quân không nên đáp lễ?”

Cẩm Nguyệt: “Những lang quân nữ lang khác đều đã đáp lễ rồi... Vị tỳ nữ kia của La nương tử cũng khéo léo thúc giục.”

Trong màn sáng nhạt ở bên cửa sổ, Lục Quân lau mày.

Ngay đến đáp lễ mà cũng phải thúc giục? Nữ tử còn nhỏ mà đã có tâm cơ.

Một lúc lâu sau, chàng thờ ơ nói: “Vậy ngươi cứ lấy đại thứ gì đó trong thư phòng ta đi.”

Cẩm Nguyệt lập tức đáp lời nhưng vẫn chưa đi, mà nhìn giấy hoa tiên sắc vàng bị lang quân ném lên bàn: “Lang quân có muốn nô tỳ cất thứ này không?”

Lục Quân nhắm mắt nằm lên sạp, đắp tấm thảm da hươu trên ngực. Chàng rời Kiến Nghiệp đã nhiều tháng, lúc về lại còn bị thương, mấy ngày nay đều ở trong nhà dưỡng thương. Đêm đã khuya, chàng khép hai mắt, ánh lửa rọi vào mặt chàng, càng khiến chàng tuấn tú như tượng tạc. Chàng im lặng một lúc rất lâu, suối tóc dài không buộc xõa lên thảm gấm, môi lang quân tái nhợt, vì mệt mỏi mà có vẻ yếu ớt.

Cho rằng lang quân đã ngủ nên Cẩm Nguyệt không thúc giục nữa, nghiêng người toan cầm giấy lên. Chợt bất thình lình nghe thấy âm thanh uể oải như ngọc vang từ phía sau vọng đến: “Cất đi, ngày mai trả lại. Nói cho nàng ta biết, một phần đồ ta cũng không giữ.”