Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần

Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần - Chương 24




Lão hoàng đế chết vì phát ban, tân đế đăng vị. Về sau tân đế có rạn nứt với Lục gia, từ khi Lục tam lang bỏ mạng ở biên ải, mâu thuẫn giữa Lục gia và tân đế chính thức bùng nổ, thế lực của Lục gia ở Kiến Nghiệp dần đi xuống... Trong cõi mộng, tin dữ đến liên tục.

Lục nhị lang Lục Hiển chìm trong ác mộng, mơ màng nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra mà lại chẳng kịp ngăn cản. Trong lòng quặn đau, lo sợ bất an. Lúc thì hắn thấy La biểu muội nở mày nở mặt, lúc lại thấy cảnh Lục tam lang bỏ mạng ngoài biên ải... Máu tanh khắp nơi, vô cùng kinh hãi!

“Nhị lang, nhị lang...” Các thị nữ trong phòng thấy nhị lang đổ mồ hôi nóng liên tục, không ngừng dùng khăn ướt lau trán cho lang quân, nhìn lang quân ngủ mê man mà mặt mũi đỏ bừng, cả người căng cứng. Gân xanh nổi đầy trên tay hắn, siết chặt tấm chăn dưới người, miệng mê sảng liên hồi.

Thị nữ nghiêng tai đến: “Lang quân, ngài nói gì ạ?”

Rồi lại phân phó người: “Nhanh, nhanh mời đại phu đến đây. Hình như lang quân của chúng ta gặp ác mộng... Sao vẫn chưa tỉnh?”

Sau nửa đêm, bên phía Lục nhị lang lại thắp sáng đèn dầu, đại phu chạy đến. Còn trong Thanh viện phòng nhì, La Linh Dư được thị nữ Cẩm Nguyệt nâng chén uống thuốc, mồ hôi đổ ròng ròng, tay chân suy yếu. Nàng lại không chịu ngủ, uống thuốc xong vẫn giãy giụa muốn ngồi dậy, xin Cẩm Nguyệt đem giấy và bút mực đến cho nàng.

Cẩm Nguyệt thấp giọng khuyên can, La Linh Dư lại không nghe, tóc dài ướt đẫm dính bết vào mặt, gò má nóng hầm hập, thế mà vẫn cố chấp bảo người đưa bàn nhỏ lên giường. Lục Quân từ buồng trong đi ra, thấy nữ lang nằm sấp trên bàn viết chữ, thở hổn hển nước mắt óng ánh, vô cùng yếu đuối mảnh mai.

La Linh Dư nhắc nhở mình phải bình tĩnh phải kiên nhẫn, nhưng bàn tay cầm bút lại cứ run lên. Nàng giơ tay trái bắt lấy bàn tay phải đang run rẩy rịn ướt mồ hôi, đến lúc cố nén cơn hoa mắt chóng mặt mà viết thì trong tay trống trơn - bút của nàng bị người ta giật đi rồi. Nàng nghiêng người lại, lưng ngã vào gối đệm đằng sau. La Linh Dư mở to mắt, nhìn lang quân mặt mũi âm trầm ngồi xuống ghế dựa ở đối diện.

Lục tam lang đang cụp mắt lại nhẹ nhàng ngước lên, con ngươi đen láy như đầm nước xa xăm. Chàng vừa lơ đãng lại làm như bỡn cợt nhìn dáng vẻ thê thảm của nàng: “Muội muốn viết gì?” Chàng nhấc bút cầm giấy, ý là muốn viết thay nàng.

Hàng mi La Linh Dư run lên, siết chặt tấm đệm dưới người: có lẽ nếu tam lang chịu viết giúp nàng thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

La Linh Dư khó nhọc nói: “Làm phiền tam biểu ca rồi… Thật ra là vài ngày trước khi các biểu tiểu thư vẫn còn ở nhà, muội cũng có làm quen được với mấy vị tỷ muội. Như Vương gia tỷ tỷ, Hàn gia muội muội... Bây giờ các nàng đều đã về nhà, muội thật sự rất nhớ họ. Muội muốn viết thư hỏi thăm tình hình gần đây của các nàng, muốn mời các nàng đến ngắm hoa dùng trà chơi đùa.”

Lục Quân không động bút, chàng ngước mắt lên, nhìn nàng như cười như không. Giọng chàng đầy nghiền ngẫm: “Ngắm hoa? Dùng trà? Chơi đùa?”

Lục tam lang nghiêng người, con mắt đen láy nhìn chăm chú gương mặt dù bệnh vẫn đẹp của biểu muội, giọng lạnh đi: “Chỉ thế thôi?”

La Linh Dư càng thêm siết chặt chăn, bị chàng nhìn tới nỗi góc gáy dựng ngược. Lục tam lang như thể luôn luôn nhìn ra chút tư tâm của nàng, cũng không biết vì sao chàng lại cứ nghĩ xấu về nàng như thế. Trong lòng La Linh Dư thoáng ấm ức, lại nghĩ đến việc mình phải cầu cạnh chàng, bèn nói thật: “Rồi giải thích là lần trước biểu bá mẫu chỉ lỡ lời... Để xem các nàng có muốn đến gặp muội không.”

Nụ cười trong mắt Lục Quân càng thêm sâu.

La Linh Dư ngước mắt, đối mặt với cái nhìn của chàng. Bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng trong mắt hai người thêm phần rực rỡ, trong lòng đã tỏ nhưng không nói thành lời —— La Linh Dư muốn mượn các cô nương ở Vương, Hàn gia để tạo áp lực cho Lục gia và Lục phu nhân. La Linh Dư dựa vào việc cầu phúc cho nhị lang mấy ngày, đợi thư hồi âm của các biểu tiểu thư đến, hỏa khí của Lục phu nhân cũng giảm đi, tới lúc đó sẽ nghĩ đến tầm quan trọng của La Linh Dư. Lục gia không có nữ lang, La Linh Dư lại ăn nhờ ở đậu, Lục gia cần La Linh Dư giao thiệp với các nữ lang để trình bày giải thích.

Nếu đêm nay Lục Quân không cứu La Linh Dư thì bức thư này sẽ không được gửi đi... Có lẽ tới khi La Linh Dư bước ra khỏi Phật đường thì thật sự bị đuổi cổ về Nam Dương mất.

La Linh Dư biết, dĩ nhiên Lục tam lang cũng hiểu. Lục Quân cúi đầu viết chữ, uể oải bảo: “Muốn gửi cho ai đây?”

La Linh Dư mừng rỡ đọc thêm vài cái tên, Lục Quân vô tình “ồ” mấy tiếng, chữ thảo viết láu như bay. Chỉ mấy bút chàng đã viết xong một bức thư, La Linh Dư dè dặt cầm lấy, đang định ngắm nghía bản viết tay của Lục tam lang thì lập tức cứng đờ: chữ ngoái thế này, miễn cương có thể đoán ra được kiểu chữ, nhưng đây mà là chữ do Lục tam lang viết ư?

Con người đáng ghét... Vốn định để các biểu tiểu thư thấy tam lang viết thư thì sẽ nghi ngờ sốt sắng, nhất định sẽ gửi thư hồi âm hỏi rõ. Bây giờ nhìn lại, Lục Quân viết ngoáy thế này... Rõ ràng là không muốn để người ta nhận ra ai viết thư... Tam biểu ca nhìn thấu lòng nàng, và vẫn chế giễu nàng như thường.

La Linh Dư âm thầm trợn mắt trừng chàng.

Lúc Lục Quân cúi đầu viết thư, lại thuận miệng hỏi thêm: “Còn làm gì nữa không?”

La Linh Dư thấy chàng chủ động hỏi thì trầm ngâm bảo: “Làm phiền thị nữ của biểu ca đến Tuyết Tố viện tìm tiểu muội của muội với, bảo muội ấy đừng sợ gì cả. Nói Họa Nhi đi tìm bá mẫu, không cần phải xin bá mẫu bảo vệ muội, chỉ cần lúc có người bảo vệ muội, mong bá mẫu ra mặt nói đỡ là được rồi. Lại để Họa Nhi đi tìm Liễu di nương thân mẫu của tứ lang biểu đệ, cũng không cần nhờ Liễu di nương bảo vệ muội, chỉ cần tới lúc đó Liễu di nương nói tốt cho muội đôi câu trước mặt Lục phu nhân là được. Dẫu sao Liễu di nương cũng đã hầu hạ Lục phu nhân nhiều năm, suy cho cùng bà ấy cũng tiếng nói trước mặt Lục phu nhân chứ nhỉ?”

Lục Quân: “...”

Chàng chợt ngước mắt nhìn nàng.

La Linh Dư nghi ngờ nhìn lại, không hiểu ý chàng.

“Nhị ca rơi xuống nước có liên quan đến tứ đệ?” lang quân chậm rãi thốt lên mấy chữ, dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp, “Cũng liên quan đến Họa Nhi?”

La Linh Dư: “...!”

La Linh Dư mở to mắt, chàng đột nhiên nói thế làm nàng không phản ứng kịp, đầu óc nổ tung trống rỗng, không kịp nghĩ ra cớ để phản bác. Nàng run rẩy sợ hãi, nhìn vẻ mặt sáng tỏ của Lục Quân thì đã biết mình vô thức cho chàng đáp án rồi. La Linh Dư giật mình kinh hãi, không biết phải đối đáp Lục tam lang thế nào.

Vị tam biểu ca này của nàng, nhạy cảm quá rồi...

Lục tam lang quan sát nàng bằng ánh mắt kỳ quái, chàng không ngờ La Linh Dư lại bảo vệ hai đứa nhỏ đó. Dù có lẽ nàng chỉ muốn bảo vệ muội muội... Nhưng dù nàng chỉ muốn bảo vệ muội muội thôi cũng đã khiến Lục Quân ngạc nhiên lắm rồi. Biểu muội này cũng không máu lạnh như chàng nghĩ. Trong tâm tư tư lợi của nàng, La Vân Họa vẫn còn quan trọng... Lục Quân cụp mắt, trong mắt ấm áp lên.

Bút trong tay nhỏ mực đậm, chàng nhặt bút lên, rảy bút trong tay bắn mực lên trán La Linh Dư. La Linh Dư ngơ ngác, vừa khó nhọc nghiêng người đi thì giữa trán đã lạnh lẽo. Mực in trên trán, nàng nhìn vào ánh mắt cười cợt của lang quân. Tim đập thình thịch, thấy Lục Quân nhìn nàng như gần như xa, tiếng nói lại như xa như gần. Chàng cầm bút lông bắn mực mà bảo: “La muội muội... thật thông minh.”

Vừa có thư của biểu tiểu thư, lại có sự giúp sức của trưởng bối, cuối cùng cũng mượn được sự tốt bụng lương thiện của Lục nhị lang, coi như La Linh Dư có thể vượt qua ải này tám phần. Hai phần cuối cùng chỉ là đánh cược xem có may mắn không thôi.

Ánh mắt Lục Quân nhìn nàng trở nên khác biệt với trước đây: xem thường nàng.

Lồng ngực mềm ra, bao luồng suy nghĩ nhập nhằng đan xen. Sắc mặt La Linh Dư đỏ ửng, chàng vừa rời bút thì nàng liền giơ tay sờ trán, lúc bấy giờ mới biết trán mình bị bẩn vết mực. Nàng ảo não ra mặt, rồi lại nhìn Lục Quân đang cúi đầu viết chữ, nhìn diện mạo mắt mũi, nhìn ngón tay của chàng... La Linh Dư nhìn ngẩn ngơ xuất thần, lúc cúi đầu thì cảm thấy giữa trán man mát, bất giác môi khẽ cong lên.

Ở cửa, thị nữ Chức Nguyệt đem bữa khuya đến cho Lục tam lang thức đêm, nàng đứng dưới rèm ánh sáng chớp tắt, nhìn lang quân và nữ lang ngồi đối diện nhau trên tháp, lang quân viết chữ, la thị nữ mài mực hầu hạ, hồng tụ thiêm hương, thi thoảng hai người lại đưa mắt nhìn nhau... Thật xứng danh trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ. Chức Nguyệt cắn môi, hai mắt tối hẳn, lui ra ngoài.

Chức Nguyệt đi vòng vòng ngoài cửa: chẳng lẽ tam lang... thích La thị nữ này? Nhưng vị biểu tiểu thư này có tâm cơ nặng như thế, ánh mắt của lang quân thấp vậy sao?

Nếu tam lang thật sự như vậy, vậy nàng... có cơ hội không, hay cơ hội càng ít đi?

Cẩm Nguyệt ở đâu hét lên: “Chức Nguyệt, muội làm gì đấy, trà bánh vẫn chưa xong sao?”

Chức Nguyệt đáp một tiếng rồi vội vã đi vào, sau đó lại bị Lục tam lang tùy tiện dặn đến Tuyết Tố viện tìm La Vân Họa. Không nhắc đến chuyện Chức Nguyệt không tình nguyện rời đi, chỉ thấy sau khi Lục Quân viết thư xong thì La Linh Dư thở phào nhẹ nhõm, đột ngột ngã xuống, được Cẩm Nguyệt khuyên nhủ nên đi ngủ thôi. Lục tam lang đi đâu thì nàng không biết, cũng không nhớ bản thân có hỏi hay không. Chập chờn không biết ngủ bao lâu thì La Linh Dư lại bị gọi dậy, nhắm nghiền hai mắt, được Cẩm Nguyệt đổ thuốc đắng vào miệng. Vẫn trong mơ màng, nàng có cảm giác mình được bế lên.

Cho tới khi gió lạnh thổi tấp vào mặt làm giật mình, La Linh Dư co rụt người lại, phát hiện Lục Quân đang ôm nàng, đi trong tờ mờ gió lạnh.

Lục Quân nói nhỏ: “Trời sắp sáng rồi, đưa muội về lại Phật đường.”

Lòng La Linh Dư run lên, ngước mắt lên thấy cằm chàng. Lang quân mặt mũi ưa nhìn chan chứa tình ý, có một gương mặt bạc tình bạc nghĩa nhưng lại tuấn tú đến tận cùng, chàng ôm nàng đi trong gió lạnh sớm mai, làm La Linh Dư có cảm giác được che chở. Cái ôm của chàng ấm áp xiết bao, nàng bất giác dựa sát vào... Trong lòng đoán này đoán nọ liên hồi, La Linh Dư thấp giọng: “Vì sao tam biểu ca lại tốt với muội như thế? Chẳng lẽ, chẳng lẽ huynh...”

Còn chưa nói xong câu thì trước mắt tối sầm đi, một chiếc áo khoác bay đến trùm mặt nàng lại. La Linh Dư ngơ ngác không hiểu gì, đúng lúc này cảm nhận được lồng ngực Lục Quân rung lên, giọng chàng như ngọc: “Chào đại bá mẫu buổi sáng, mới sớm thế mà bá mẫu đã ra ngoài rồi sao?”

Ngay sau đó là Lục phu nhân nói: “Nghe nói nhị lang tỉnh rồi nên ta vội đến xem sao. Tam lang... mới sớm như thế, trời còn chưa sáng, con làm gì thế?”

Lục Quân: “Tản bộ.”

Lục phu nhân: “...”

Lục phu nhân hỏi: “Con đang ôm.. gì thế?”

Nghe thấy câu này, Lục Quân lập tức cảm giác được người trong lòng căng ra, run rẩy túm lấy chàng, dùng sức như muốn rúc vào ngực chàng. Nàng ôm ngang hông chàng, nàng mềm mại khiến chàng có cảm giác như đang ôm tuyết, chỉ là cơ thể cứ liên tục run lẩy bẩy... Lục Quân nhếch môi, Lục phu nhân càng ngạc nhiên: “Hình như là dáng nữ tử... Rốt cuộc tam lang con đang làm gì?!”

Lục Quân: “Con có thể làm gì được chứ...”

Lục phu nhân hít sâu, vô cùng khiếp sợ: “Con ngủ với thị nữ nhà ta?!”

Lục Quân và La Linh Dư: “...”