Cứ làm theo quy trình nhé.
Ý là quy trình anh từng đón cô tan học, cô cũng phải làm theo quy trình đó.
Lúc ấy, Nhan Lộ Thanh bị sốc bởi hành động của anh, gần như đã quên Cố Từ đã bao nguyên dịch vụ, không chỉ tìm đúng phòng học mà còn canh chuẩn thời gian, hơn nữa sau khi thấy cô thì liền lấy cặp của cô rồi xách trong tay.
“…”
Nhan Lộ Thanh đưa mắt, nhìn tay của Cố Từ ở trước mặt.
Tay anh tương phản với sợi dây đeo tay, trắng nõn thon dài, các khớp nối đều rất xinh đẹp.
Rốt cuộc, sau khi tìm nhầm phòng học, đón người trở thành được người đón, xách cặp cũng không tổn thất gì nhiều. Nghĩ như vậy, cô duỗi tay cầm cặp của anh.
Ngay từ đầu, bên ba người kia không thể hiểu nổi hành động đưa cặp của Cố Từ. Nhưng sau khi anh nói xong, em gái xinh đẹp trước mặt liền cầm lấy cặp, mấy người kia bấy giờ mới hiểu rõ mọi chuyện, bắt đầu la hét loạn xạ, ồn ào hơn bao giờ hết.
“Bởi vì tôi làm thực hành không tốt nên tôi bị phạt xem cảnh này hả?”
“Mặc dù tôi đọc sách nhiều nhưng tôi cũng rất nghi ngờ, người bảo người khác xách cặp giùm mình thực sự có thể tìm được bạn gái à?”
“Mày là mày, Cố Từ là Cố Từ.”
“Móa! Lạy!”
Nhan Lộ Thanh: “…”
May là tuy bọn họ nhiều chuyện nhưng rất hiểu thời thế, vừa la hét vừa đi ra xa nơi này, cuối cùng biến mất ở cuối hành lang.
Hành lang thứ hai chỉ còn mỗi hai người, Nhan Lộ Thanh lập tức thả lỏng hơn.
Lúc xuống xe cô không mang cặp của mình, cô tự nghĩ một lát, trực tiếp cầm túi của Cố Từ rồi đeo lên người mình.
Bắt được tầm mắt của Cố Từ, cô bình tĩnh nhìn anh: “Sao thế? Tài xế còn chờ ở cổng trường đó.”
Ý nói mau đưa tôi ra cổng trường nào.
Cố Từ cười: “Nhìn chả ra sao.”
Tiếp đó Nhan Lộ Thanh nhìn thấy anh vươn tay về phía mình.
Cô còn chưa kịp phản ứng, ngơ mắt nhìn anh điều chỉnh dây đeo trên cặp, cho đến khi phù hợp với chiều dài cơ thể cô, giống như khi giúp trẻ nhỏ chỉnh sửa quần áo, sau đó mới buông tay.
“Đi thôi.”
“…”
*
Khi mới đến đại học T, cô bận bịu đi hỏi mọi người xung quanh để tìm đường, bây giờ “đón” được người rồi Nhan Lộ Thanh mới rảnh để nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Cố Từ là sinh viên trường đại học T, đôi khi anh còn có thể giới thiệu về trường cho cô.
Cảnh vật xung quanh bây giờ so với lúc nãy Nhan Lộ Thanh đi vào trường cũng không khác lắm, nơi gặp được rất nhiều người thì liên tục có những ánh mắt nhìn sang. Nhan Lộ Thanh lười quan tâm ánh mắt đó mang ý gì, dù sao Cố Từ đi đến đâu cũng thu hút mọi người xung quanh, cô cũng quen rồi.
Đang đi, Nhan Lộ Thanh theo thói quen sờ balo trên vai, bất giác phát hiện balo này nhẹ quá, giống như không mang theo gì vậy.
“Anh…” Nhan Lộ Thanh xách balo anh, quay đầu hỏi: “Mang balo nhẹ như vậy đi học à? Bên trong ngoại trừ không khí thì còn chứa gì nữa vậy?”
“…”
Giọng điệu này, nói như kiểu balo nhỏ kia của cô tất cả đều đựng sách vậy đó.
Cố Từ nhìn cô, bâng quơ nói: “Chắc rất nhẹ nhỉ, dù sao cũng không có son môi thạch trái cây.”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Anh đúng thật cái gì cũng so đo được!!!!
“Nếu cô ngại nó nhẹ quá…” Giọng điệu anh nhàn nhạt nói: “Tôi có thể tìm gạch bỏ vào.”
Nhan Lộ Thanh: Không cần đâu.
Bởi vì trận khiêu khích này thua cuộc, Nhan Lộ Thanh tăng tốc đi về phía trước, thấy trước mắt là cổng trường, dây đeo balo bỗng bị tuột ra một chút.
Dường như có gì đó giữ lại, cô bị anh giữ chặt, dừng chân lại đưa mắt nhìn Cố Từ.
Anh vẫn như cũ, trên môi nở nụ cười, đôi mắt hơi cong, hình như tâm trạng không tệ lắm.
“Đi nhanh như vậy làm gì.”
Nhan Lộ Thanh tức giận: “Chân anh dài như thế, chẳng lẽ không đuổi kịp tôi à?”
Chẳng biết có phải khen anh chân dài hay không, Cố Từ thế mà không “đốp” lại cô, hỏi ngược lại: “Chút nữa muốn ăn gì?”
Nhan Lộ Thanh nghi ngờ: “… Không về nhà ăn à?”
“Cái gọi là quy trình đón tan học…” Anh bổ sung thêm: “Đương nhiên phía sau còn hai tiết mục nữa.”
“…”
Hai tiết mục chính là ý nói đón cô xong thì đi ăn cơm xong và xem phim.
“Đón tan học rồi ăn cơm là do anh sắp xếp.” Nhan Lộ Thanh nói rõ: “Nhưng xem phim là tôi yêu cầu.”
“Vậy cũng không sao.” Cố Từ cười: “Lần này đến lượt tôi yêu cầu.”
“…”
Nhan Lộ Thanh cạn lời, nhưng cô không khống chế được mà có cảm giác hôm nay Cố Từ vô cùng… đáng yêu.
Hoặc nói là vô cùng công chúa.
Bắt cô cầm balo, lại bắt cô dẫn anh đi ăn cơm, sau đó chủ động yêu cầu đi xem phim.
Tuy bên ngoài nhìn không ra, nhưng loại hành vi này khiến Nhan Lộ Thanh có ảo giác mình được anh làm nũng.
Đang mải nói chuyện thì cũng đã đến cổng trường. Khi đến trước xe, tài xế đã mở cửa cho cả hai.
Sau khi lên xe trước, Nhan Lộ Thanh nhìn anh vào sau thì không nhịn được mà nói: “Cố Từ, anh thật sự có thể nhập vai “em nhỏ được đón tan học” đó.”
“Đúng đó.” Cố Từ đóng cửa xe, quay đầu cười như không cười nhìn cô, tròng mắt màu đen tuyền: “Mỗi ngày tôi đều có thể nhập vai, mỗi ngày cô đều đến đón tôi được không?”
…?
Lời này khiến Nhan Lộ Thanh sững lại hai giây.
Cô nhìn khuôn mặt chói mắt này, đôi tai được giấu dưới mái tóc dài từ từ đỏ lên. Cùng lúc đó, trong đầu cô hiện ra một dòng chữ.
Đây… đây là công chúa đang làm nũng sao?
Hôn quân tỏ vẻ chịu không nổi rồi. Aaaaaaa!
Nhan Lộ Thanh duy trì vẻ mặt bình tĩnh, mở to đôi mắt nhìn anh, dùng ý chí mạnh mẽ uyển chuyển từ chối sự làm nũng của Từ công chúa: “… Tất nhiên không được.”
Dừng một chút, cô nhỏ giọng bổ sung: “Tôi rất bận.”
*
Về nơi ăn cơm ở đâu, Nhan Lộ Thanh dự định sẽ dẫn anh đến nhà hàng mà mình đã uống say vào ngày hôm qua, nhưng gọi điện hỏi thì đã hết bàn, khó trách hôm qua đàn anh nói nơi đây rất khó đặt bàn.
Do đó, cô đề nghị: “Hay là chúng ta đi tiệm gà rán hôm trước nhé.”
Cố Từ thì sao cũng được, anh thuận miệng hỏi: “Cô thích cảm giác đến tiệm gà rán ăn gà hầm à?”
“… Chỗ đó hầm gà thực sự rất ngon.” Nhan Lộ Thanh suy nghĩ: “Hơn nữa, lỡ đâu chỗ đó còn trúng vé xem phim chín đồng thì sao?”
“…”
Cố Từ lập tức nhớ lại tình trạng cả tuần của cô sau khi xem phim điện ảnh kia.
Ác mộng, thâm mắt, mộng du, rất vất vả mới trở lại bình thường.
Cô mệt, anh càng mệt hơn.
Cố Từ không thể không uyển chuyển nhắc cô: “Nếu không có phim thích hợp thì không cần phải ép bản thân xem.”
Nhan Lộ Thanh kỳ quái nhìn anh: “Ừm, biết rồi.”
Tất cả quy trình so với lần trước không khác lắm. Lúc ngồi đợi cơm lên, Nhan Lộ Thanh lấy điện thoại ra, phát hiện có rất nhiều tin nhắn trên Wechat của Bánh Quai Chèo Nhỏ gửi đến.
Lúc này cô mới nhớ rằng cô đã hứa sẽ nói cho Bánh Quai Chèo Nhỏ nếu cô gặp được Cố Từ, vừa thấy Cố Từ cô liền quên sạch bách.
Nhan Lộ Thanh nhanh chóng mở Wechat.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Sao rồi bệ hạ?]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ:??? Chắc không phải là việc tìm người gặp trắc trở rồi đấy chứ???? ]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Hay bên đại mỹ nhân nên quên thần thiếp rồi??]
Nhan Bệ hạ: “…” Bệ hạ thật sự quên béng luôn.
Tin này đã được gửi cách đây 15 phút.
Còn hai tin thì được gửi từ năm phút trước.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Được lắm, mặc dù cậu không gửi cho tớ, tớ cũng sẽ không gửi vào nhóm, nhưng một nhóm hơn 100 người, họ đã tự mình phát hiện ra rồi.]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: [hình ảnh ][hình ảnh ][hình ảnh]]
Hả? Phát hiện gì?
Nhan Lộ Thanh nghi hoặc mở ba tấm ảnh kia ra, phát hiện tất cả đều là hình chụp, là giao diện nói chuyện của nhóm.
Đây hẳn là nhóm buôn chuyện nội bộ của đại học T mà Bánh Quai Chèo Nhỏ tham gia.
Tên nhóm ở đầu ảnh tên là “Một tay làm thí nghiệm, một tay buôn dưa”.
Nhan Lộ Thanh: “…” Không chỉ có phương châm “hai tay làm”, đây còn là gieo vần đơn* nữa, quả không hổ danh học bá.
(*Gốc là 单押 dùng để chỉ nguyên âm của từ cuối cùng trong câu đầu giống với nguyên âm của từ cuối cùng trong câu sau, thường thấy trong các bài hát. Ở câu “Một tay làm thí nghiệm, một tay buôn dưa” có pinyin là yīshǒu zhuā shíyàn, yīshǒu zhuā guātián, nguyên âm an của từ shíyàn giống với vần an của guātián.)
[Một lòng học tập: Trên đường đi ăn, tôi gặp hotboy ở khoa vật lý, tên là Cố Từ đúng không nhỉ? Không hiểu sao lần này bên cạnh lại có em gái xinh đẹp, có ai biết cô gái nhỏ xách cặp đó là ai không? [hình ảnh]]
[Nếu thấy tôi thì hãy kêu tôi đi làm báo cáo thí nghiệm: Nhắc đến Cố Từ, bạn cùng phòng tôi nói Cố Từ cũng nổi tiếng ở trường bên lắm, bên kia toàn gọi cậu ấy là đại mỹ nhân, cười chết mất thôi… Nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy danh hiệu “đại mỹ nhân” càng phù hợp với cậu ấy hơn. /nhe răng/]
[Trong lòng chỉ có học tập: Cho mị xem với! Nơi nào có gái đẹp nơi đó có mị!]
[Trong lòng chỉ có học tập: Có vẻ như là túi của cậu ấy, nhìn chiếc balo này không giống như kiểu mà em gái xinh đẹp sẽ mang (em gái xinh đẹp là cái vẹo gì)]
[Học đến khi thế giới diệt vong: Bạn cùng lớp xác nhận, đây là balo của Cố Từ! Aaaa có ai biết em gái xinh đẹp này là ai không? Cảm giác… dường như… là người yêu?]
[Đồng xanh cỏ mọc um tùm: Em gái xinh đẹp là sinh viên kế bên trường mình, tôi nhớ rõ hôm nay còn nghe chị em cùng phòng nói đã thấy bài chia sẻ của họ, nếu tìm được tôi sẽ gửi vào đây.]
[Học đến khi thế giới diệt vong: Chị gái cỏ được lắm! Chờ chị đó nha!]
Đây là nội dung của hai tấm hình.
Nhan Lộ Thanh nhớ lại một chút, quả thật khi tan học là thời điểm có rất nhiều người, Cố Từ lại là đối tượng dễ gây chú ý, hai người lại đi cùng nhau, bị chụp lại cũng là bình thường.
Cảm giác duy nhất thấy xấu khổ là khi… cô mang balo của anh bị chụp lại!
Nhan Lộ Thanh uống chút nước để bình tĩnh lại, sau đó lại nghĩ: Nhưng dù sao kế hoạch này xem như hoàn thành được một nửa.
Chẳng phải kế hoạch này là để khiến mọi người hiểu lầm Cố Từ không còn độc thân sao, để anh vướng phải tin đồn thất thiệt và bị “thân bại danh liệt” sao?
Tiếp đó, người gọi là “Đồng xanh cỏ mọc um tùm” đã gửi một đường link, là bài viết Nhan Lộ Thanh đã thấy khi chiều.
[Một lòng học tập: Quả nhiên, tôi đây được gọi là gì, đôi mắt tinh tường nhìn thấu mọi vật?]
[Trong lòng chỉ có học tập: Gọi là đôi mắt tinh tường nhìn thấu couple, ngược lại tôi đã học được thêm từ mới, kdl, kswl.]
[Bể học vô bờ bến: Đại mỹ nhân lại để em gái xinh đẹp mang balo cho cậu ấy kswl kswl.]
[Nếu thấy tôi thì hãy kêu tôi đi làm báo cáo thí nghiệm: Sau khi đọc xong, tôi thấy có chút khó hiểu, thế này rồi mà không phải đang quen nhau à? Sau khi xem xong, tôi muốn làm một file PowerPoint để chứng minh nếu họ không bên nhau sẽ mang lại những tác động tiêu cực nào.]
[Tôi không ăn dưa:??? À há, tới luôn chị ơi!]
[Học đến khi thế giới diệt vong: Chị gái báo cáo ơi! Cho chị một cây bút nè!]
[Đồng xanh cỏ mọc um tùm: Hóng tác phẩm của chị.]
Nhan Lộ Thanh: “…”
Hướng đi này dường như lệch với trong tưởng tượng của cô rồi đó????
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì khác thì bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Cố Từ: “Cô sao thế?”
Nhan Lộ Thanh ngẩng đầu nhìn anh: “Hả?”
“Vẻ mặt của cô… “ Cố Từ quan sát một lúc, tìm từ diễn tả chính xác nhất rồi nói: “… đang thẹn thùng cũng đang kinh ngạc.”
“…”
Không sai, đúng thật hai cảm xúc này đã bao trùm lấy cô.
Nhan Lộ Thanh khóa điện thoại lại, không thể giải thích chuyện này với anh, do đó liền nói bừa là “Thấy được tin tức vô văn hóa”.
Sau khi nói xong, cơm được dọn lên. Trong lúc ăn cơm, Nhan Lộ Thanh hỏi anh về việc sinh hoạt ở trường trong hai ngày nay, hai người nói chuyện với nhau rất hài hòa.
Giống như lần trước, sau khi ăn xong thì có người đem vé xem phim đến chào mời, vẫn là hoạt động kết hợp với rạp chiếu phim, giá vé 9,9 tệ vô cùng rẻ gồm một bộ phim ma hoặc một bộ tình cảm hài hước.
Nhan Lộ Thanh xem đi xem lại giới thiệu, xác định sẽ không có bất cứ gì về kinh dị cả, không do dự liền chọn bộ phim sau.
Phim tình cảm, hài hước sẽ không có rắc rối gì đâu ha!
Bởi vì đã từng đi một lần, cho nên tiếp theo đi đến rạp chiếu phim hai người đều đã quen thuộc đường đi.
Chỉ khi đến cổng soát vé và chỗ bán bắp rang, cả hai đều đồng loạt dừng lại, cuối cùng Cố Từ vẫn là người đi mua như lần trước.
Nhan Lộ Thanh ở quầy bên cạnh đợi anh, nhìn anh cầm một hộp bắp rang bơ tiến về chỗ mình.
Cũng thấy hai chị gái bán bắp rang, sau khi Cố Từ xoay người đi thì hai cô ấy liền che miệng cười trộm nhìn Cố Từ rồi nhìn cô.
Nhan Lộ Thanh cầm lấy, mùi ngon ngọt xâm chiếm chóp mũi cô: “Cảm ơn.”
Không biết vì sao, cô nhớ đến lúc Cố Từ nói.
“Thật ra… Tôi không thích ăn bắp rang lắm đâu.”
Cố Từ nghe thế, đảo mắt nhìn Nhan Lộ Thanh đang vừa ăn bắp vừa nói: “Chủ yếu là do nó có mối quan hệ liên quan với xem phim, mà lúc nhỏ tôi rất ít khi đi xem phim, do đó hai việc này mang đến cho tôi cảm giác mới lạ, thấy bắp rang sẽ muốn ăn.”
Ngừng một chút, đột nhiên nhớ gì đó, cô có chút xấu hổ, buồn bực nhìn anh, giọng điệu u oán: “… Đừng hỏi tôi tại sao tiểu thư con nhà giàu lại ít đi xem phim.”
Hỏi ra là trí nhớ hỗn loạn.
Đôi mắt Cố Từ tối lại, cười với cô: “Ừ, không hỏi.”
*
Bộ phim hài tình cảm lần này không quay xe, rất xứng đáng với vị trí của nó, trong đó khi xem phim có rất nhiều hint chọc cười, lại có tuyến tình cảm chua ngọt mặn nồng xen kẽ qua lại.
Hơn nửa phân đoạn phía trước Nhan Lộ Thanh xem mê say, mãi cho đến kết cục. Vào một lần say rượu sau khi nhân vật chính xác nhận quan hệ, nam nữ chính cực kỳ kích động, mới bắt đầu đang nói chuyện phiếm, nói mãi nói mãi một hồi thành nói đến tận giường.
Khi ở trên giường đối mặt nhau.
Mặt đối mặt rồi hôn nhau say đắm.
Đúng kiểu trong bầu không khí muốn go to bed với nhau, nên nụ hôn này rất kịch liệt, say đắm, nam chính lần nào cũng gọi “vợ” và tiếng thở gấp đặc biệt rõ ràng.
Trước kia Nhan Lộ Thanh xem đến đoạn như này thì sẽ bình luận kĩ thuật hôn. Nhưng không biết tại sao, có lẽ trước kia xem ở màn hình nhỏ, không phải ở rạp, hoặc… trước kia là xem cùng chị em, bây giờ xem cùng Cố Từ.
Giờ phút này, chỉ số thể hiện giá trị xấu hổ của cô đang tăng vọt, xem người khác hôn mà bản thân cô lại thấy vô cùng xấu hổ.
Khi tiếng nam nữ chính thở dốc, đại não Nhan Lộ Thanh bối rối. Có lẽ vì tiếng gọi “vợ” của nam chính, cô đã tự nghĩ đến mình và người ngồi bên cạnh, trong đầu hiện lên mặt Cố Từ, mức độ xấu hổ của cô lại tăng lên, gần như đỏ bừng.
Nhan Lộ Thanh xấu hổ dời mắt khỏi màn hình, tự nhiên di chuyển tầm mắt đến Cố Từ đang ngồi cạnh mình.
Không ngờ Cố Từ cũng đang nhìn cô.
Hai người nhìn nhau giữa khung cảnh cực kỳ mập mờ cùng tiếng thở gấp.
Xung quanh hai người tựa như có vách ngăn âm thanh, tiếng bộ phim cũng trở nên nhạt đi.
Trong ánh đèn mờ, chỉ có thể thấy nhau.
…!
Nhan Lộ Thanh lập tức cảm giác tóc mình như muốn nổ tung.
Cô mở to đôi mắt, bắp rang cũng quên ăn, ngón tay không tự giác nắm chặt tay ghế, tim đập thình thịch không theo quy luật nào.
“… Tại sao anh nhìn tôi?”
Nghe được câu nói này, đáy mắt Cố Từ xẹt qua rất nhiều cảm xúc, quá nhanh quá phức tạp không thể bắt kịp.
Hai người ngồi cạnh nhau, đột nhiên anh đưa tay lên, đầu ngón tay đặt trên khóe mắt cô.
“Vậy cô phải tự hỏi đôi mắt của mình trước…” Cố Từ nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: “Tại sao cô biết tôi đang nhìn cô.”
Nhan Lộ Thanh dường như nghe thấy trái tim mình vang lên một tiếng “Bùm”.